Thanh Xuân Thân Ái

Chương 8: C8: Chương 8

137@-

Mấy ngày sau, buổi chiều tan học về, nhìn thấy ba tôi đột nhiên ở nhà, hơn nữa còn không mặc bộ tây trang buồn chán thường khi, mà đổi thành một bộ quần áo ở nhà vô cùng hưu nhàn, ông bưng một tách trà đang chuẩn bị ngồi xuống sô pha, nhìn thấy tôi trở về vui vẻ nói “Con gái ba tan học rồi à”.

“Vâng.” Tôi buông chìa khóa và cặp sách trong tay xuống “Hôm nay ba về sớm vậy?”

“Ừ, gần đây có một mớ đơn đặt hàng mới, trong xưởng đã đẩy nhanh tốc độ, hoàn thành xong rồi. Bây giờ đang không có việc gì bận.” Ông ấy có loại cảm giác thoải mái sau vất vả.

“Vậy ba nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Ông ấy lại gọi với theo tôi đang đi lên lầu: "Tối nay con muốn ăn gì không?”

Tôi vui vẻ nói “Sao ạ? Ba muốn nấu cơm à? Con đã lâu không ăn cơm ba nấu rồi đấy...”

“Không nấu cơm.”

“Vậy đi ra ngoài ăn hả? Cũng được ba chọn chỗ đi.” Tôi có chút thất vọng. Nhưng nghĩ lại có thể cùng ăn cơm với ba là chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, nên bây giờ vẫn rất vui vẻ.

“Đến nhà bạn của ba ăn có được không?” Ông ấy có chút chờ mong hỏi tôi.

“Bạn của ba?” Ba tôi bởi vì làm ăn mua bán cho nên đích thực là bạn bè không ít, nhưng chưa bao giờ mang tôi đến nhà họ ăn cơm. Vị bằng hữu này là ai vậy? Tôi đang nghĩ nghĩ, đột nhiên sinh ra một dự cảm không tốt, khóe miệng cũng cứng đờ lại: “Ba à, bạn nào vậy?”

“Là bạn học cao trung của ba, lần trước có hợp tác làm ăn buôn bán, nên mới gặp lại nhau. Chú ấy đã sớm mời ba đến ăn cơm, còn khoe rằng vợ chú ấy nấu ăn rất ngon, cứ một hai phải bắt ba đến nhà làm khách. Hôm nay khó có lúc được thời gian rỗi, ba cũng muốn mang con cùng đến đó.”

Vợ chú ấy? Tôi nắm được mấy chữ trọng điểm này, trong lòng nhẹ nhõm không ít.

“Thế nào? Con có muốn đi không?”



Tôi đang chuẩn bị cự tuyệt, người lớn nói chuyện thì có gì vui đâu chứ, nhưng nhìn biểu tình chờ mong hiện ra rõ ràng trên mặt ông ấy, đành phải gật đầu: “À, được ạ, bạn của ba con cũng muốn gặp.”

“Vậy tốt rồi! Con không biết đâu, hai người chúng ta trước kia là bạn tốt đấy, còn hứa hẹn với nhau, sau này sẽ cho hai đứa con đính hôn nữa, con của chú ấy là con trai, nhưng mà chỉ mới học tiểu học, làm sao mà xứng đôi được với con của ba, ha ha ······”

Xe dừng lại trước cửa một tòa nhà hai tầng kiểu Tây, nhìn không lớn, nhưng được ở chỗ còn mới, cùng các phòng trọ so sánh thì rõ ràng nổi bật. Bạn của ba họ Lý, dáng người rất gầy, khiến cho người ta cảm giác đây là một loại người khôn khéo mưu lược. Sau khi tôi chào hỏi chú ấy xong, chú ấy cứ ô ô nhắc tới chuyện hai đứa con đính hôn. Nói là thằng nhãi ranh nhà mình sinh ra quá trễ. Thật đáng tiếc.

Chuyện này nói ra làm tôi xấu hổ vô cùng, vợ của chú Lý vừa lúc ra tới, bộ dạng cũng là một người phụ nữ dễ nhìn, cũng gầy y như chồng của dì ta, trên mặt cơ hồ là không có miếng thịt nào, nhìn có vẻ khó tính, cay nghiệt.

Dì ta thân thiết kéo tay tôi vào nhà, cả người tôi dâng trào một loại cảm giác không quen, dì ta nhiệt tình khen tôi từ trên xuống dưới, tôi có chút hối hận, khi đã nghe lời ba tôi kiến nghị, mặc váy đến đây.

“Mọi người ngồi đi. Cơm nước sắp xong rồi.”

Chúng tôi ngồi ở phòng khách, ba và chú Lý nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nói chút chuyện công việc. Tôi nhàm chán đến nỗi mở tivi ra xem, đột nhiên đầu bị thứ gì đó bắn trúng một cái, cái đồ vật kia lăn lông lốc trên mặt đất, là một cục tẩy nhỏ màu trắng. Tôi nhìn lên lầu 2 xem lại, là một đứa bé trai bụ bẫm đang làm mặt quỷ, trong tay nó còn cầm một cây cung.

Chú Lý quát lớn một tiếng: “Lý Nhiên, con đang làm cái gì thế? Mau xuống đây xin lỗi chị đi!”

“Con không!” Nó có chút sợ ba, nhưng vẫn mạnh miệng trả lời.

“Mau xuống dưới này, nghe hay không!” Chú Lý lớn tiếng hơn nữa, thằng nhóc kia sắp bị dọa khóc, nó lau lau đôi mắt đỏ hoe, nhưng không có nước mắt, gào lên làm người ta phiền chán.

“Thôi đừng dọa trẻ con, không có việc gì, bỏ đi vậy” Ba tôi khuyên chú Lý.

“Đều bị mẹ nó chìu hư.”


Chú ấy thở dài, chỉ một lúc sau tiếng gào thét kinh hoàng của thằng nhóc đã làm kinh động mẹ nó ở dưới bếp đang bận rộn, dì ta cầm cả nồi cả sạn vội vàng chạy ra: “Lại làm sao vậy, ông xã anh có thể yên tĩnh một tí hay không, có khách ở đây, đừng hung dữ với nó chứ. Chu Nham, Chu Nham! Mau ra đây dỗ dỗ em con một chút đi!”


Tôi đang rờ rờ cái đầu có chút phát đau, nghe được cái tên dì ta vừa kêu, chợt ngây ngẩn cả người. Là bạn học Chu Nham lớp chúng tôi sao? Đang suy suy đoán đoán thì cái mặt lạnh lùng thường nhật kia xuất hiện, cậu ta cũng nhìn thấy tôi, có chút sững sờ đứng yên tại chỗ.

Dì Lý tiếp tục giao phó trọng trách “Đem nó đưa vào phòng đi, tất cả khách khứa đều ở đây, con trông chừng nó một chút.”

“Con biết rồi.” Cậu ta trả lời, sau đó ngồi xổm xuống dỗ dành Lý Nhiên, không biết cậu ta nói gì, thằng nhóc kia lau mắt, theo cậu ta đi vào trong phòng.

Dì ta ngượng ngùng cười cười: “Trẻ con hay quậy phá khóc la, làm phiền mọi người quá.”

Ba tôi xua tay nói không có việc gì, chú Lý lại hừ một tiếng: “Mười thằng nhóc cũng không quậy bằng một mình nó, còn biết lấy cung tên bắn người khác, phải đem cái đó tịch thu đi!”

Tay của tôi vẫn còn đặt trên đầu, bởi vì vừa mới nhìn thấy Chu Nham mà kinh ngạc không thôi, trong đầu không ngừng phỏng đoán cậu ta vì sao lại ở đây? Đây là nhà cậu ta sao? Nhưng chú ấy đâu phải họ Chu.

Chú Lý đang tỏ rõ thái độ, tôi lại không có một chút phản ứng nào, ba tôi đột nhiên có chút lo lắng: “Sao rồi, có đau không? Mau qua đây cho ba nhìn xem.”

“Không có việc gì chứ?” Chú Lý càng nóng nảy hơn “Lát nữa thể nào tôi cũng phải đánh cho nó một trận, thằng nhóc này không dạy dỗ nghiêm khắc là không được!”

Tôi biết bọn họ hiểu lầm, chỉ đành lắc đầu đứng lên: “Không có việc gì đâu ạ. Con không sao, bác đừng nóng giận, để con đến phòng bếp phụ giúp bác gái một chút.”

Sau đó không đợi bọn họ trả lời, liền chạy một mạch đi, sau lưng còn nghe được giọng nói sang sảng của chú Lý đang khen tôi.

Trong phòng bếp, dì Lý có người giúp việc, tôi cũng không phải thật lòng muốn đến đây hỗ trợ, sợ là chỉ gây thêm phiền phức cho người ta thôi.


Tôi đứng ở trước cửa phòng bếp, yếu ớt hỏi một câu: “Dì Lý, con có thể phụ giúp gì không ạ?”

“Không có không có, làm gì có đạo lý để khách phụ giúp, con nếu thấy rảnh thì có thể lên lầu đi dạo. À, đúng rồi...” dì ta cầm trái cà chua trong tay, xoay người lại “Có thể tìm Chu Nham nói chuyện phiếm, nó và con hẳn là bằng tuổi phải không, con học lớp mấy?”



“À, vậy nói không chừng và nó có thể học cùng một trường đấy, nó học ở...”

“Dì ơi” tôi cuống quýt ngắt lời dì ta, có chút ậm ừ mở miệng hỏi: “Chu Nham là con của chú và dì à? Lúc nãy con nhìn, cảm thấy cũng không giống lắm.”

“Nó và cậu của nó là có chút giống, còn đối với dì thì đương nhiên là không rồi.”

Cậu sao? Tôi hiểu rồi thì ra là quan hệ họ hàng. Đang lúc tôi vì đã hiểu được đáp án, chuẩn bị thỏa mãn xuống sân khấu thì, dì Lý bỗng nhiên than nhẹ một hơi: “Thằng nhóc đó, cũng là số khổ, cha mẹ đều qua đời, trong nhà chỉ còn một bà nội. Chỗ đó lại cách trường học khá xa, cho nên liền đến ở tạm nhà này.”

Tôi thật muốn giả vờ như không nghe thấy những điều này, nhưng vẫn là không khỏi bị gia cảnh của Chu Nham làm cho khiếp sợ. Tôi không thích can dự quá nhiều vào sinh hoạt của người khác, trong hiểu biết của tôi, chỉ có bốn vị bằng hữu là đã đủ lắm rồi. Còn những người khác chỉ là quen biết sơ sơ.

Cuộc sống của ai mà không khổ sở chứ? Nhưng những cay đắng đó chỉ có thể tự mình nuốt xuống, còn người khác cùng lắm là chỉ đứng ngoài thở dài mà thôi.

Tôi đứng ở cạnh cửa không đi, dì Lý lại cho rằng đã tìm được một đối tượng nói chuyện phiếm vô cùng tốt, dì nói tiếp: “Thằng nhóc Chu Nham là ngoài lạnh trong nóng, nó tuy rằng ngày thường không nói được với chúng ta mấy câu, nhưng cũng là một đứa rất tốt....”

Lúc ăn cơm, Chu Nham ngồi đối diện với tôi. Tôi xấu hổ đến không dám nhìn. Tuy rằng là từ miệng của dì Lý mà biết được hoàn cảnh của cậu ta, nhưng chưa được sự đồng ý của đương sự, thì tôi vẫn giống như là tự tiện lén lút dòm ngó gia cảnh nhà người khác vậy.

Thằng nhóc nghịch ngợm nhà chú Lý lại tùy hứng không muốn ăn cơm. Nó ở lì trong phòng chơi game, khuyên mãi cũng không ra cửa, ngó thấy chú Lý lại muốn quăng luôn chiếc đũa, Chu Nham vội vàng đứng dậy nói: “Để con mang vào cho em vậy.”

“Vậy cũng được” dì Lý phản ứng tự nhiên vô cùng, lúc chuẩn bị đứng dậy ăn cơm lại nói: “Đi lấy bộ chén đũa của Nhiên Nhiên đến đây đi. Là bộ mà phía trên có hình con thỏ ấy, bộ đó nó có thể ăn nhiều hơn mấy chén cơm.”

Câu cuối cùng hình như dì ấy đang muốn khoe ra với tôi, tôi không thèm để ý, ăn nhiều hơn mấy chén cơm thì sao chứ, nó đã tròn lắm rồi!

Lúc Chu Nham chuẩn bị đưa cơm lên lầu, tôi còn nhịn không được hỏi một câu: “Cậu không ăn sao? Hay là để tớ đi với cậu.”


“Không cần không cần, nó làm việc này đã quen rồi, huống chi Nhiên Nhiên cũng chỉ nghe lời nó.” Dì Lý duỗi tay ngăn tôi lại: “Nghe lời còn hơn cả so với ba mẹ nó, thật là lúc nào cũng quấn lấy anh.”


Tôi nhìn Chu Nham trầm mặc không nói gì đi lên lầu, trong nháy mắt tôi thật không phân rõ được thái độ của dì Lý, vì sao ở trước mặt tôi rõ ràng tỏ ra khoe khoang tự hào, thương hại đồng tình với Chu Nham mà bây giờ lại sai xử cậu ta làm việc tự nhiên đến như vậy, còn hơn cả người hầu nữa.

Bữa cơm này tôi ăn thật sự không tiêu, ba tôi và chú Lý trò chuyện về những ký ức khi còn nhỏ, rồi lại tới công việc, dì Lý thỉnh thoảng xen vào nói thêm vài câu hỏi đồ ăn có hợp khẩu vị hay không, chuyện nhà xưởng dì ta không hiểu cũng muốn hỏi mấy câu, hơn nữa lại còn đưa ra vài kiến nghị vụng về, không cam lòng bị tụt hậu.

Tôi qua loa cơm nước xong, lên lầu đến phòng thằng nhãi kia, nó không chơi game mà ở trên sàn nhà chơi xếp gỗ, Chu Nham ở bên cạnh y hệt một bà mẹ già kiên nhẫn đút cơm cho nó, bỗng nhiên nhìn thấy tôi, bất giác quay đầu đi, đôi mắt rũ xuống trên đất.

“Anh ơi, cơm, cơm!” thằng oắt con kia nhìn thấy tôi thì trừng mắt liếc một cái, rồi quay lại hướng Chu Nham há miệng như chim non gào khóc đòi ăn. À, không đúng, có con chim non nào lại làm phiền người khác như vậy, lớn đến mức này còn phải đút cơm!

Trong lòng tôi đặc biệt khó chịu con nít cũng chia ra làm hai loại thiên sứ và ác ma có những đứa bé vừa sinh ra là đã hành hạ người lớn trong nhà phải mang đến phiền toái cho những người xung quanh nó. Nhất thời ấm đầu, tôi tiến lên một phen đoạt lấy cái chén trong tay Chu Nham, phịch một tiếng đặt ở trên bàn, tức giận nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết tự mình ăn cơm. Cho đói cho biết!”

Nó ngoác miệng ra, khóe miệng dính hạt cơm cũng rớt xuống dưới: “Ai cần chị lo. Đồ con gái xấu xí!”

“Chị xấu à? Trước giờ còn chưa có ai dám nói chị xấu, em mới là bé gái nhõng nhẽo khiến người ta vừa gặp thì ghét đấy.!”

Nó lanh mồm lanh miệng trả lời một câu: “Chị mới là con gái đó!”

“Chị vốn dĩ từ đầu đã là con gái, hơn nữa chị cũng không cần ăn chén cơm có con thỏ màu hồng nhạt, không cần người khác mang đến tận phòng, còn phải đút cho mình ăn đâu!”

Chu Nham nhìn tôi, đột nhiên cười ra tiếng, tiếng cười này càng làm thằng nhóc kia thêm giận chó đánh mèo, nó lại bắt đầu gào lên như sư tử rống, Chu Nham vội vàng che miệng nó lại, nhỏ giọng nói: “Em nhanh chóng ăn cơm cho giỏi đi, ăn hết anh sẽ thay em dạy dỗ chị gái này, có được không?”

Nó gật đầu như giã tỏi.

Chỉ là một lúc thoáng qua, sau khi bình tĩnh lại tôi mới thấy mình đại khái là điên rồi, tự dưng đến nhà người ta làm khách lại còn mắng con người ta một trận. Trần Mộ Sanh, mày rốt cuộc là bao nhiêu tuổi rồi?

Sao lại có thể cùng một đứa nhỏ mới 6, 7 tuổi cãi nhau như thế, lại còn cãi một cách rất khí thế anh hùng nữa! Coi như là đã dọa được thằng nhóc này rồi, tôi im lặng nghĩ thầm, lần sau gặp phải những đứa con nít đáng ghét, thì cứ trực tiếp đánh là được.



Thanh Xuân Thân Ái
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thanh Xuân Thân Ái Truyện Thanh Xuân Thân Ái Story Chương 8: C8: Chương 8
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...