Thanh Xuân Thân Ái
Chương 11: C11: Chương 11
Buổi sáng ở nhà Tân Đường là ầm ỉ nhất, bắt đầu từ việc Tân Tống khóc nỉ non, mẹ Tân Đường rời giường, đến nhà bếp chuẩn bị trước phần ăn trẻ em cho cô bé, mở TV tìm phim hoạt hình cho cô bé vừa xem vừa ăn sáng, sau đó lại chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà.
Tân Tống vừa mới xem được một nửa tập phim, ba cô bé ngáp một cái thức dậy, rửa mặt xong liền cầm báo ngồi vào bàn chờ bữa ăn được dọn lên, khi nhìn thấy nội dung thú vị, ông sẽ lớn tiếng đọc lên cùng chia sẻ với vợ con mình.
Mẹ Tân trên cơ bản là nghe không hiểu nội dung ông ấy đọc, nhưng cũng sẽ ậm ừ vài câu.
Bữa sáng dọn lên, Tân Đường trong phòng mới có động tĩnh, thường xuyên ở trong tình trạng hấp tấp, có lúc thì nhắc mẹ hắn không nên giặt giày thể thao để hắn không có giày thay, có lúc thì không tìm thấy áo thun chữ T màu trắng của mình.
Thật hết nói nổi, hắn đã lớn thành như vậy, mẹ hắn còn xem hắn như trẻ nhỏ mà chăm sóc, bình thường sau khi mẹ hắn dọn dẹp hắn lại phải lục tung mọi thứ lên, đa số đều là làm hỏng việc, chứ không giúp được gì.
“Mẹ về sau không cần dọn phòng giúp con nữa đâu. Con đâu phải là Tân Tống, thời khóa biểu của con đâu mất rồi!”
“Không phải ở kệ sách tầng thứ hai sao.” Mẹ Tân lại đến trước TV đút con gái ăn cơm: “Vừa xem TV vừa ăn thì chẳng ăn gì cả, nhanh lên đi con gái, muộn giờ đến nhà trẻ rồi.”
“Ôi không kịp mất rồi.” Tân Đường chạy đến cửa ngồi xuống mang giày, đột nhiên ngửi được trên đồng phục của mình có mùi hương sữa, không khỏi kêu lên: “Mẹ ơi, Tân Tống lại phun sữa trên đồng phục của con! Thối muốn chết này!”
“Em của con lớn như vậy rồi, làm sao còn phun sữa nữa. Con mau tới đây ăn cơm, đi học còn kịp mà.”
“Không ăn không ăn, con phải đi rồi.”
Vừa mới bảo một tiếng hẹn gặp lại, mẹ Tân đã rất nhanh giữ chặt cặp sách của hắn, nhét vào một hộp sữa bò rồi nói: “Ít nhất phải mang cái này theo mà uống, đạp xe cẩn thận một chút, nhìn đường cho kỹ.”
“Con biết rồi, biết rồi, con đi đây!”
Thành viên thứ nhất trong nhà đã xuất phát, rất nhanh sau đó ba Tân cũng đứng lên “Được rồi, anh cũng ra tiệm đây.”
Sau khi chuẩn bị mọi thứ để ra cửa, thân thể nho nhỏ của Tân Tống lại giao cho lồng ngực to rộng của ba cô bé, từ nhà đến tiệm ăn gia đình của họ vừa vặn đi ngang qua nhà trẻ, cho nên ba Tân cũng phụ trách đưa Tân Tống đến trường.
“Con đi học đây hẹn gặp lại mẹ.”
“Hẹn gặp lại, cục cưng của mẹ phải nghe lời nhé. Đúng rồi ông xã, hôm nay em đến trong tiệm hỗ trợ nhé, không phải nói có nhân viên xin nghỉ sao?”
“Không sao đâu, anh có thể lo được, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối dẫn các con đến trong tiệm ăn cơm. Nhớ hôm nay ngày mấy nhé.”
Mẹ Tân hiếm khi cười e thẹn, vợ chồng già rồi còn nói ngày kỷ niệm vui vẻ gì chứ, chỉ cần nhớ rõ trong lòng là đủ rồi: “Nhớ kỹ rồi.”
Tất cả đều đi rồi mẹ Tân mới thở dài thả lỏng, chậm chạp trở lại bên bàn ăn, bắt đầu ăn sáng một mình.
Khi tôi cưỡi xe đạp đến tiệm bánh rán, nhìn thấy Tân Đường cũng đã chờ sẵn ở đó, thằng nhóc này mẹ nấu cơm ngon như vậy mà không ăn, lần nào cũng phải cùng tôi đến ăn quán ven đường.
“Chào buổi sáng” Tôi đụng bánh xe vào chân hắn.
“Ờ, chào buổi sáng.” Hắn nhẹ nhàng trả lại một câu, rất nhanh lại xoay đầu.
Không ổn nha, người này rốt cuộc là làm sao vậy? Một bộ dạng giấu diếm gì đó, giống như một tên trộm, ôm bảo vật kinh thế trong lòng ngực rồi e sợ bị người ta phát hiện.
“Nè, cậu rốt cuộc làm sao vậy?” Tôi lại dùng xe nhẹ đụng vào hắn một chút.
“Không có việc gì.” Hắn khô cằn trả lại tôi một câu, vẫn như cũ không thèm nhìn tôi.
Bánh rán làm xong, cô chủ đang dùng túi bỏ bánh vào, tôi tay mắt lanh lẹ đón lấy: “Cảm ơn bữa sáng của cậu.”
Tôi cướp bữa sáng của hắn lần này không phải là lần 1 lần 2, lúc trước lần nào hắn cũng tức đến hộc máu, vừa đuổi theo vừa rống to phía sau tôi: “Trần Mộ Sanh! cậu là đồ ăn trộm!”
Nhưng lúc này đây lại không có âm thanh gì, tôi còn có tật giật mình nhìn về phía sau, lại phát hiện hắn chỉ an tĩnh đợi phần bánh tiếp theo. Thật là tâm tư khó đoán.
Giữa giờ học, Chu Nham tới thu bài tập Lịch Sử, tôi sảng khoái lấy trong cặp sách ra đưa cho cậu ta, dứt khoát lưu loát đến mức Đại Hoa cũng giật mình: “Ồ, cậu vậy mà làm xong bài tập Lịch Sử rồi à?”
“Đương nhiên, Khanh Ngữ không phải đã nói sao? Hoàn thành bài tập là nhiệm vụ cơ bản của mỗi học sinh, môn nào cũng không được bỏ qua.” Tôi đắc ý dào dạt.
Chu Nham tự nhiên cũng cười, chúng tôi cũng kinh ngạc khi thấy cậu ta tươi cười, cậu ta đột nhiên phản ứng lại, có chút che dấu nói: “À, bài tập của bạn học Tư Đồ đâu, bạn ấy không có ở đây sao.”
Tôi sang chỗ Khanh Ngữ tìm tìm một lát: “Cậu ấy đi họp, yên tâm, cậu ấy khẳng định là làm xong rồi.”
Chỗ ngồi của bạn học Tư Đồ, sạch sẽ ngăn nắp đến mức làm người ta giận sôi, tôi rất nhanh tìm được bài tập rồi đưa cho Chu Nham, lại phát hiện trong hộc bàn Khanh Ngữ còn để vài quyển sách về phương diện y học, là Lục Minh đặt ở đây sao? Mở ra thì thấy cái tên trên bìa là Tư Đồ Khanh Ngữ, tôi không khỏi cảm thán, đây là một đôi phu xướng phụ tùy nha.
Chúng tôi vừa mới gọi đồ ăn, liền nhìn Đại Xuyên vác cặp nghiêng nghiêng, tư thái quyến rũ đi vào, trên mặt cười nhăn ra vài nếp gấp: “Biết ngay, chỉ có ăn mới có thể đưa được các em ra ngoài.”
“Anh có chuyện gì à?” Tân Đường hỏi.
“Thất tình.” Anh ta thở dài: “Tâm trạng buồn bực.”
“Anh lừa ai hả.” Vẫn là Tân Đường hiểu anh ta, anh ta làm ra tư thái như vậy thì buồn bực chỗ nào?
“Cũng chỉ có em là hiểu anh, ha ha, anh xác thật là vừa chia tay, nhưng anh đây là Tái ông thất mã, yên chi phi phúc, anh lại tìm được người tốt hơn rồi.”
Tôi nói: “Anh sao có thể đổi bạn gái như thay áo vậy?”
“À, cái này chứng minh anh đây rất được mọi người hoan nghênh đó. Không phải nói quá, nhưng cô bạn gái mới của anh chính là cấp bậc hoa hậu giảng đường, so với Khanh Ngữ còn xinh đẹp hơn đấy.”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị kêu tới, Khanh Ngữ không được tự nhiên sờ sờ đầu, Đại Hoa lại không tin: “Thật sao? Có ảnh chụp không?”
“Xen ảnh chụp làm gì, chờ lát nữa cô ấy đến đây, cho các em tận mắt cảm nhận.” Anh ta uống một hớp đồ uống, lại một tay lấy sách luyện tập của Lục Minh kéo qua: “Đừng viết nữa cậu em, chờ lát nữa xem đại mỹ nữ.”
“Em còn một bài nữa thôi, nhanh lắm.”
Đại Hoa hỗ trợ đoạt lại bài tập cho Lục Minh: “Cậu ấy sắp phải thi rồi, anh đừng quấy rầy cậu ấy.”
“À” Đại Xuyên ai thán lắc đầu: “Còn trẻ mà chỉ suốt ngày ôm sách học, thật là quá bi ai. Nè Lục Minh, em ngoại trừ học ra, không có yêu thích gì khác sao?”
Tân Đường đã bưng tới mấy xiên đồ nướng nghe thế, nói tiếp một câu: “Ai nói không có, thằng nhóc này vận động cũng rất lợi hại, đánh bóng rổ cũng có thể làm đối thủ của em đấy.”
“Không phải loại vận động như em nghĩ đâu, đồ ngốc.” Hắn đột nhiên cười xấu xa nói: “Lục Minh coi vậy mà nổi tiếng lắm nha, lần trước trường học bọn anh cho mượn địa điểm tổ chức thi, cậu ta tới thi chỉ có một ngày, trong nháy mắt đã thu hết toàn bộ trái tim của nữ sinh trường bọn anh đi, cho tới bây giờ vẫn còn có cô lén trà trộn vào trường các em nhìn cậu ấy đấy. Thế nào, em có ý tưởng gì không?”
“Hả?” Lục Minh vừa mới khép lại ngòi bút, hoàn toàn không để ý anh ta đang nói gì.
Tôi nhìn thấu tâm tư Đại Xuyên: “Không phải anh thu lợi từ chỗ các nữ sinh kia, rồi đến đây hy sinh Lục Minh đó chứ, quá không đạo đức.”
Buồn cười, dám ngay trước mặt tôi muốn chia rẽ đôi tình nhân tốt nhất trong lòng tôi, Khanh Ngữ cũng không tức giận, chỉ cúi đầu nhấm nháp Coca. Đúng vậy, cô ấy quá khách khí, loại lời nói như thế này chỉ có tôi nói thay cô ấy thôi.
“Em gái Mộ Sanh, em nói gì thế, anh đây là đang mở rộng cuộc sống sinh hoạt cho Lục Minh, khiến đời học sinh của cậu ấy trở nên phong phú hơn, nhân sinh nhờ thế càng trở nên thú vị đấy.”
Vừa nói xong, anh ta có vẻ đắc ý với những trải nghiệm của bản thân lắm, thì chúng tôi nhìn thấy một cô gái nhuộm tóc tím, đi giày cao gót, móng tay sơn màu đậm thật đậm, lúc di chuyển quần áo còn phát ra tiếng leng keng. Khi cô ấy đứng ở trước mặt chúng tôi, tôi chỉ muốn đập Lưu Đại Xuyên một cái cho tỉnh ra... con mắt nào của anh nhìn ra cô này đẹp hơn so với Khanh Ngữ chứ!
Anh ngây ngô cười đứng lên, tay vịn lên bả vai cô gái kia: “Giới thiệu một chút, đây là bạn gái của anh, Mễ Kê, xinh đẹp đúng không, có phải đều hoảng sợ rớt cằm không!”
Mễ Kê bả vai buông lỏng, tránh đi sự nhiệt tình của hắn, vẻ mặt tùy tiện ngồi xuống, hất hất mái tóc tím “Bên tiệm làm tóc em còn có việc, em ngồi một chút rồi sẽ đi ngay.”
“Được, được.”
Đại Xuyên vội đáp ứng không ngừng, tư thái này không giống như là bạn trai, ngược lại giống hệt tiểu đệ đi theo sau mông đại ca vậy.
Tôi đánh bạo hỏi: “À nè, bạn và Đại Xuyên cùng học một trường sao?”
“Tôi đã sớm không đi học, bây giờ đang làm thuê.” Cô ấy nhún nhún vai.
“À.” Bộ dạng này nếu thật là học sinh thì quá dọa người rồi.
“Bạn có muốn đến tiệm chúng tôi làm tóc không?” Cô ấy đột nhiên nhìn tôi hỏi.
Tôi chỉ chỉ mình: “Bạn nói tôi à?”
“Bộ tóc của bạn, cứ giao cho tôi, tôi sẽ chỉnh trang lại cho, tay nghề của tôi không tệ đâu.” Cô ta múa múa ngón tay, như là đã tưởng tượng ra cần phải làm thế nào.
Tôi đang sờ sờ mái tóc dài đến bả vai, cô ta lại nói: “Bạn đã từng để tóc dài chưa? Tôi cảm thấy bạn để tóc dài hẳn là rất đẹp.”
Lần đầu gặp mặt, không ngờ đề tài lại triển khai chung quanh đầu tóc của tôi, Đại Hoa và Khanh Ngữ cũng sôi nổi dò hỏi kiểu tóc nào thích hợp, đột nhiên một tiếng chuông điện thoại chói tai cắt ngang câu chuyện, Mễ Kê vẻ mặt không vui tiếp điện thoại: “Bây giờ sao? À, biết rồi.”
Cô ấy cúp điện thoại, đứng dậy nói: “Tôi phải quay về làm việc, địa chỉ vừa mới nói cho các bạn, có rảnh nhớ tới nha.”
“Anh đưa em đi.” Đại Xuyên cầm lấy cặp sách bên cạnh chuẩn bị đuổi theo.
“Không cần, buổi tối em điện thoại cho anh.” Nói xong tiêu sái bỏ đi.
Cho đến khi thân ảnh cô ấy biến mất, Đại Xuyên vẫn luôn dán sát vào người cô ấy mới quay đầu: “Thế nào? Bạn gái anh có phải đặc biệt ngầu không?”
Chúng tôi mấy đứa đều gật gật đầu.
Lục Minh tò mò hỏi: “Hai người làm sao quen nhau vậy?”
“Chuyện này à, còn không phải bị mị lực của anh hấp dẫn sao.”
Tôi lắc đầu: “Bạn gái anh khá xinh là đúng, nhưng khí thế của anh trước mặt cô ấy quá yếu.”
Anh ta nói thật: “Anh sao có thể so với cô ấy được, cô ấy đã ra xã hội lăn lộn rồi, anh dù ở trường học có nhảy nhót như thế nào, thì cũng chỉ là nhãi nhép”
Tôi lập tức hỏi: “Cô ấy đánh nhau lợi hại lắm hả?”
Tân Đường trắng trợn liếc tôi một cái, Đại Xuyên không thèm để ý nói: “Dù sao anh cũng không bằng.”
Đại Hoa ở một bên đột nhiên cười ra tiếng nói: “Mặc kệ thế nào, cô ấy đã có thể dễ dàng điều khiển anh trong lòng bàn tay.”
“Anh gần đây không phải học tốt hơn rồi sao? Anh còn mua đĩa tự học võ thuật, có cả một chồng thật cao, các loại quyền pháp đều có.” Anh ta lại không cẩn thận kể lể.
Tôi hứng thú trong nháy mắt: “Thật sao, thật sao, cho em mượn nhìn xem được không, em cũng muốn học.”
“Em là con gái con đứa...được rồi, phòng thân cũng đúng, trước tiên học bộ phản đòn khi bị chế ngự đi.”
“Được, được, em nhất định sẽ học thật tốt.”
Tân Đường nhìn tôi: “Sao cậu lại có hứng thú đối với bạo lực như vậy hả?”
“Đã nói là để phòng thân rồi mà. Nếu lỡ có gặp người xấu, thì cũng có thể tự bảo vệ được mình có đúng không?”
Hắn hừ một tiếng: “Người xấu đừng gặp được cậu là được.”
Thanh Xuân Thân Ái