Thanh Xuân Khi Trái Tim Rung Động
C55: Trốn thoát khỏi mật thất 1
Sau khi chụp và nhận hình xong thì nhóm người Hạ Ngọc bắt đầu đi xếp hàng để mua vé vào chơi.
Vì đang là cuối tuần lên người đi chơi rất đông, nhóm bọn họ phải đợi đến hơn nửa tiếng mới mua được vé. Tuy phải chờ đợi rất lâu nhưng khuôn mặt mọi người vẫn đều rất háo hức, mong chờ được bắt đầu trò chơi ngay lập tức.
Mới đầu đi vào, mọi người đều sẽ bị bịp mắt lại, đi thành một hàng dọc sau đó sẽ có người dẫn mọi người vào bên trong khu vực chơi và sắp xếp vị trí nếu phải cùng lúc kết hợp nhiều mật mã để qua cửa.
Mặc Chấn Phong xung phong đi đầu tiên. Nam An Hy vốn định đứng ra sau nhưng vừa lùi được hai bước đã phát hiến ống tay áo bị kéo lại. Cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy bàn tay của Mặc Chấn Phong đã âm thầm níu ở đó từ khi nào.
Mọi người phía sau vẫn đang lao nhao chọn chỗ đứng với chọn bịp mắt lên không ai để ý hai người bọn họ bên này.
“Sao vậy?” - Nam An Hy thấp giọng hỏi.
Mặc Chấn Phong hơi dùng lực một chút, kéo cô ra sau lưng.
“Cậu đứng đây đi.”
Nam An Hy hơi đỏ mặt, cúi đầu tủm tỉm cười, khẽ “ừm” một tiếng rồi đứng ra phía sau lưng anh.
Mặc Chấn Phong cũng cười, anh quay đầu về phía trước nhưng bàn tay vẫn nắm lấy tay áo của Nam An Hy.
Vu Minh Đức đang định tiến đến đứng sau lưng Nam An Hy thì bị Dạ Khả Vân túm cổ áo kéo lại. Cô lanh chanh chạy lên giành đứng trước anh.
“Để bà đây bảo vệ cậu!” - Dạ Khả Vân ngẩng cao đầu, ngạo nghễ vỗ ngực.
Vu Minh Đức trừng mắt nhìn Dạ Khả Vân, khuôn mặt hiện vẻ cam chịu. Cái gì cô cũng giành của anh được! Bịp mắt cũng giành, uống nước cũng giành, ăn cũng giành, bây giờ đến chỗ đứng cũng không buông tha luôn.
“Không so đo với cậu!” - Nói xong, Vu Minh Đức đứng ra phía sau lưng Dạ Khả Vân.
Có điều, đường đường là cậu ấm nhà họ Vu mà lại đi đứng sau lưng một cô gái, nhìn thế nào cũng thấy anh cứ hèn hèn thế nào ấy!
Thật khó mà chấp nhận được!
“Trông mình cứ hèn hèn thế nào ấy!” - Vu Minh Đức vỗ vỗ vai Dạ Khả Vân nói.
Dạ Khả Vân hích nhẹ tay vào bụng Vu Minh Đức một cái rồi quay đầu liếc xéo anh.
“Đã sợ rồi thì đừng có mà oai! Bệnh sĩ “đăng xuất” trước bệnh tim đấy!”
Vu Minh Đức làu bàu.
“Nói vậy thôi chứ có phải thật đâu!”
Tuy trong nhóm chat anh có nói là sợ, nhưng thực chất chỉ là pha tí trò một chút cho vui cửa vui nhà thôi chứ có phải thật đâu!
Dạ Khả Vân không thèm tiếp lời anh. Im lặng tỏ vẻ “bà đây không thoả hiệp, ok!”
Lục Duy Tùng đứng tiếp sau lưng Vu Minh Đức rồi đưa tay nắm lấy tay Hạ Ngọc, không dùng sức lắm kéo tới rồi đặt tay cô lên eo mình. Anh chỉ dùng một tay đặt lên vai Vu Minh Đức còn tay còn lại thì đặt lên bàn tay của Hạ Ngọc đang để ở eo mình, sợ lạc mất cô.
Rút kinh nghiệm từ câu chuyện của hai người Dạ Khả Vân và Vu Minh Đức. Để bản thân không trở nên hèn nhát thì Mục Hạo Nhiên đã để nghị bản thân sẽ đứng trước để bảo vệ Trương Diễm Diễm. Đương nhiên Trương Diễm Diễm cũng chẳng từ chối, vui vẻ đứng sau lưng Mục Hạo Nhiên.
Đi cuối cùng là Kiều Duy Bảo. Anh chàng gan to chẳng sợ gì cả, thậm trí nhiều lúc Kiều Duy Bảo đi chơi nhà ma mà giở thói trẻ con thì NPC cũng phải xách quần mà chạy.
Ở ngưỡng cửa khu mật thất có lắp thêm một chiếc điều hoà khí lạnh, dự là nó sẽ tạo thêm một chút không khí kích thích trước khi chính thức bắt đầu trò chơi. Có điều, giữa cái mùa đông nhiệt độ gần như xuống âm này thì không có tác dụng lắm.
Ai nấy đều một thân quần áo kín mít, khí lạnh muốn vào được cũng phải cần có thời gian. Huống hồ gì, bọn họ cũng chỉ đi lướt qua thôi chứ cũng chẳng phải sẽ đứng đấy mãi.
Vào đến cửa ải đầu tiên của mật thất thì nhóm con gái dần bị người dẫn đường tách dần ra.
Khoảnh khắc bàn tay nhỏ nhắn của Hạ Ngọc tuột khỏi tay của Lục Duy Tùng thì cô đã có chút hoảng sợ. Cũng tại là đang đeo bịp mắt lên khó tránh khỏi bản thân cô sẽ sinh ra chút bản năng muốn dựa dẫm vào người khác. Bình thường thì cô cũng sợ nhưng không có nhát như vậy.
“Duy Tùng ơi!” - Hạ Ngọc khuơ tay trong bóng tối tìm kiếm bàn tay anh.
Tiếc rằng cô bị dẫn đi nhanh quá lên chẳng mò được gì.
Rất nhanh những người khác cũng đều bị đưa đi. Chỉ nghe tiếng cửa mở rồi tiếng xích sắt ma xát với mặt sàn rồi lại nghe ‘cạch’ một tiếng.
“Duy Tùng ơi! Chân mình bị khoá vào rồi!” - Hạ Ngọc hoảng hốt.
Trong lòng Lục Duy Tùng hơi bất an, theo bản năng muốn đi tìm cô.
Người dẫn đường như hiểu được suy nghĩ của anh bèn nói.
“Không sao đâu, còng chân có thể tháo ra được, không có nguy hiểm.”
Lúc này Lục Duy Tùng mới bình tĩnh lại. Anh không biết cô đã bị đưa đi đâu, chỉ có thể tùy tiện hướng mặt về một hướng mà chấn an cô.
“Không sao đâu, chỉ là trò chơi thôi, cậu sẽ không bị thương đâu! Mình ngay đây rồi, sợ thì cứ nói chuyện, mình sẽ trả lời cậu.”
Mấy người dẫn đường chưa kịp chuẩn bị đã bị úp ngay một nồi cẩu lương vào mặt, bỗng nhiên cảm thấy hay là không tách nữa thì vẫn hơn. Đỡ cho bọn họ phải ăn thêm cẩu lương từ cặp khác.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng việc nên làm vẫn phải làm. Bọn họ cũng cắn răng im lặng mà làm cho xong. Quả nhiên, sau khi bọn họ rời đi thì bụng đã bị nhét đầy cẩu lương, đảm bảo có thể no từ sáng tới tối luôn.
Tiếng quản trò vang lên, trò chơi chính thức bắt đầu.
[Mọi người chú ý, hãy kể tên những món ăn đặc sản của Bắc Kinh và không được trùng nhau. Sau khi kể xong có thể bỏ bịp mắt và bắt đầu trò chơi.]
Mặc dù Hạ Ngọc có niềm đam mê to lớn với đồ ăn nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Món nào ngon là cô ăn chứ cũng chẳng để tâm lắm đến nơi xuất xứ của nó.
Trương Diễm Diễm như đi guốc trong bụng Hạ Ngọc. Cô nói.
“Hạ Hạ, cậu trước đi.”
Hạ Ngọc gật đầu rồi trả lời.
“Vịt…quay Bắc Kinh.”
Có tên tỉnh thành thì chắc là đặc sản ở đấy rồi nhỉ?
“Kẹo hồ lô” - Dạ Khả Vân trả lời.
“Vi cá mập om”
“…”
Kết thúc phần trả lời, thanh âm của người quản trò lại vang lên.
[Chúc mừng các người chơi đã trả lời xong câu hỏi. Bây giờ mời các người chơi bỏ bịp mắt và bắt đầu hành trình “Trốn thoát khỏi mật thất”.]
Mọi người lần lượt bỏ bịp mắt của mình ra, chớp chớp mắt để mắt dần thích ứng với ánh sáng rồi mới nhìn bao quát căn phòng.
Căn phòng không tối, có mấy ánh sáng mờ mờ phát ra từ những chiếc đèn công suất nhỏ. Mặc dù không thể nói sáng như ban ngày nhưng vẫn đủ để nhìn rõ mọi thứ.
Chiếc khoá ở chân thực chất rất rộng, nếu người chơi muốn bỏ cuộc thì chỉ cần cởi giày là có thể nhẹ nhàng rút chân ra ngoài rồi.
Ở cửa ải đầu tiên, nhóm 9 người bị chia thành hai nhóm nhỏ, nam và nữ bị chia ra nhốt riêng ở hai phòng giam khác nhau.
Hạ Ngọc nhìn xung quanh một lượt. Chỉ thấy trên trần nhà là những hình vẽ kì quái khó nhìn. Màu nọ đè lên màu kia, vô cùng rối mắt, thoạt nhìn sơ qua cũng chẳng thấy được chút manh mối nào.
Hạ Ngọc lại nhìn tiếp xuống chân mình. Ở trước mũi giày cô có hai chấm tròn màu xanh lá và màu đỏ, ổ khoá ở chân là khoá mật mã gồm 4 con số.
Hạ Ngọc im lặng, nhìn xuống chân mình rồi lại nhìn lên trần nhà. Qua khoảng 1 phút, Hạ Ngọc bắt đầu xoay mật mã ở cổ chân mình. Chỉ nghe ‘tạch’ một tiếng, chiếc ổ khoá bèn được tháo ra, chân Hạ Ngọc cũng được ‘giải thoát’ trước sự ngỡ ngàng của 8 người còn lại.
Chuyện gì vậy? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Bọn họ còn chưa kịp động não nữa mà?!
“Hạ Hạ! Sao mà cậu thoát ra được vậy?” - Mắt Dạ Khả Vân sáng lên. Đôi mắt một mí mĩ miều khẽ chớp nhìn Hạ Ngọc, trên trán như ghi dòng chữ.
[Mau chỉ mình đi!]
Hạ Ngọc thấy vẻ mặt đó của cô nàng liền bật cười. Sau khi sắp xếp từ ngữ lại một chút cho dễ hiểu thì cô liền lưu loát giải thích.
“Các cậu pha hai màu sắc ở mũi chân vào với nhau, sau đó dựa vào màu sắc lấy được để tìm đáp án ở bức tranh trên trần nhà.”
Mọi người biết được đáp án bèn nhanh chóng tự mở khoá cho bản thân.
Trong lúc đợi mọi người mở khoá thì Hạ Ngọc đã lại mở tiếp được mật mã của cửa hai phòng giam và một mình đi thăm thú khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng. Dừng lại trước một góc tường, cuối cùng Hạ Ngọc lại tìm được cửa ra tiếp theo.
Mọi người sa mạc lời nhìn Hạ Ngọc, có thể cho bọn họ một chút đất diễn được không vậy? Là do cô quá thông minh hay là do bọn họ quá ngốc vậy!
Ngay lúc toàn bộ mọi người tự giải thoát hoàn toàn, ánh đèn bên trong phòng bắt đầu nhấp nháy một cách ma mị. Sau đó, tiếng gầm rú của NPC vang lên trong đêm tối tĩnh lặng, tựa như những con thú dữ đang đuổi theo con mồi của mình vậy.
*Khà…khà…khà…grừ…grừ…grừ…
Từ những chiếc cửa bí mật, một đám NPC mặc đồ bẩn thỉu nhem nhuốc, bước đi dặt dẹo và tiếng gầm hét man rợ chậm rãi đi tới.
“Aaaa!” - Dạ Khả Vân hét toáng lên.
Cô bị khoá gần cửa ra vào nhất mà đám người đó cũng từ gần cửa ra vào bước tới.
Điên mất thôi! Cô vừa mới tự thoát thân thôi! Còn chưa kịp làm gì nữa mà!
NPC không vì tiếng hét của Dạ Khả Vân mà dừng lại, họ vẫn tiếp tục tiến về phía trước, thò tay qua những khe nhỏ của song sắt để kéo lấy Dạ Khả Vân.
Dạ Khả Vân sợ xanh mặt, vùng vẫy kịch liệt, vừa vùng vằng vừa hét thất thanh không ngừng.
Đám người Trương Diễm Diễm gần đó chưa kịp có phản ứng thì Dạ Khả Vân đã được một vòng tay ấm áp ôm lấy, sau đó anh vừa ôm cô đi vừa khẽ giọng vỗ về.
“Đừng sợ! Mình đây rồi! Đừng sợ!”
Trong đây quá tối, giơ tay còn chẳng rõ năm ngón thì căn bản chẳng biết được cái người đang ôm mình là ai. Có điều, thanh âm trầm trầm hơi cao này thì Dạ Khả Vân lại rất quen thuộc. Là anh - Vu Minh Đức.
Dạ Khả Vân nắm lấy phần áo trước ngực của anh, tựa hoàn toàn vào người anh rồi để anh đưa mình đi. Cô biết chỉ là trò chơi thôi, nhưng sợ hãi là bản năng của con người mà, trách cô được sao!
Hạ Ngọc hơi lớn tiếng nói.
“Dưới đất có đường ray, các cậu thử xem mấy cái song sắt có thể di chuyển không, mau chặn NPC lại đi.”
Nghe vậy, mấy người con trai liền hợp sức xoay song sắt lại.
Quả nhiên như lời Hạ Ngọc nói, song sắt có thể xoay được. Nhờ đó mà tạo thành một hàng rào kiên cố khó có thể vượt qua.
Hạ Ngọc và Trương Diễm Diễm đang loay hoay mở một chiếc cửa hầm ở dưới mặt đất mà vừa rồi Hạ Ngọc tìm được. Do ánh sáng quá yếu và liên tục nhấp nháy mà bọn họ không thể nhìn rõ mọi thứ, càng không thể tìm thấy được tay cầm để mở cửa hầm.
Như nhớ ra gì đó, Hạ Ngọc không cố gắng mò mẫm dưới đất nữa mà cô đứng dậy, chạy đến bên bức tường phía Lục Duy Tùng vừa bị khoá và mò mẫm trên đó.
Sau một hồi lần mò, cô cuối cùng cũng tìm ra một ô vuông nhỏ đã bật mở ra, trong đó có một nút ấn. Hạ Ngọc không do dự ấn cái nút đó, ngay giây sau, chiếc cửa hầm liền bật mở ra, ánh đèn cũng không còn nhấp nháy nữa mà đã trở lại bình thường.
NPC thấy ánh sáng cũng gào thét điên loạn một hồi rồi nằm vật ra sàn không nhúc nhích.
Vừa rồi lúc nhóm Lục Duy Tùng di chuyển song sắt thành công chặn NPC lại phía sau thì Hạ Ngọc đã nghe thấy một tiếng ‘cạch’ be bé phát ra từ bên đấy. Chỉ có điều lúc đó cô cứ nghĩ đó là tiếng chốt khoá của song sắt lên cũng không để ý lắm.
Lục Duy Tùng giữ cửa hầm, để Mặc Chấn Phong và Mục Hạo Nhiên xuống đầu tiên, đảm bảo phía dưới không có nguy hiểm gì thì mới để cho con gái xuống. Lục Duy Tùng đi xuống cuối cùng.
Bọn họ phải bò qua một đường hầm dài rồi mới đến được cửa ải tiếp theo.
Tâm lý của con người luôn có xu hướng sợ hãi trước những nơi vừa chật hẹp và tăm tối. Đương nhiên phía bên quản lý cũng không thể nào bỏ qua một cơ hội tuyệt vời như vậy được. Kiểu gì thì kiểu bọn họ cũng phải làm ra một cái gì đấy bất lương một chút.
Vậy nên trong lúc bò qua đường hầm, liên tục có những thứ bất chợt nhảy ra để doạ bọn họ. Nhưng một hai lần còn có tác dụng chứ nhiều quá thì lại là vô nghĩa. Ngoại trừ một hai lần đầu nhóm người bị doạ sợ ra thì những lần sau cũng chỉ nhìn rồi thuận tay vứt đi luôn.
Qua đến cửa ải tiếp theo, Mặc Chấn Phong lên trước, nhìn xung quanh một lượt, không thấy có nguy hiểm gì thì mới trèo lên trên. Mục Hạo Nhiên cũng trèo lên ngay sau anh, sau đó thì cùng kéo mấy cô gái lên.
Vừa lên trên, cảm quan đầu tiên đây là một căn phòng mỹ thuật. Rất nhiều tranh được xếp trên giá, trên kệ vẽ…
Vu Minh Đức liếc nhìn khuôn mặt với chóp mũi hơi đỏ của Dạ Khả Vân, không nói gì mà chỉ rời mắt đi nơi khác. Từ đó đến lúc nhóm người trốn thoát khỏi mật thất thành công, Vu Minh Đức luôn kè kè gần cô, chỉ cần có nguy hiểm là sẽ nhanh chóng bảo vệ cô trong lòng.
Hạ Ngọc vừa lên đã lại đi tìm tòi khắp nơi, trừ những nơi cao quá không với tới, còn lại không đâu là có thể thoát được bàn tay của cô cả. Đến cả một con kiến đang đi kiếm ăn cũng bị cô nhìn ra.
“Duy Tùng ơi!” - Hạ Ngọc vẫy vẫy tay với anh.
Lục Duy Tùng quay đầu lại, thấy cô đang ngồi kiểu em bé, nhìn xuống mặt đất thì bèn tiến tới, ngồi xổm cạnh cô.
“Sao vậy?”
Hạ Ngọc chỉ vào con kiếm bé xíu xiu đang tha thức ăn đi trên tường.
“Cậu nghĩ tổ kiến sẽ ở đâu?”
Đây là chuyện chính à? Không phải trốn thoát khỏi đây trước mới là chuyện chính sao?
Không! Chỉ cần chuyện của Hạ Ngọc là chuyện chính hết.
Lục Duy Tùng vươn tay xoa đầu cô, cách một chiếc mũ len Chanel và nói.
“Không biết nữa, chắc là cách đây cũng xa, chắc nó đang lạc đường rồi.”
Hạ Ngọc gật gù như bà cụ non.
“Chắc là vậy rồi.”
Cô ngồi thẳng người, phủi hai tay vào nhau cho sạch bụi rồi bê một chiếc khung tranh hình chữ nhật với rất nhiều mảnh ghép tách rời giơ đến trước mặt anh. Mày liễu nhướn nhướn thích thú.
“Chúng ta ghép tranh đi!”
Lục Duy Tùng hơi cạn lời. Rốt cục là cô tìm thấy nó từ khi nào vậy?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng anh vẫn đưa tay nhận lấy, anh hỏi.
“Trong này có mật mã à?”
Hạ Ngọc mờ mịt lắc đầu.
“Không rõ nữa, nhưng chắc là có.”
Lục Duy Tùng và Hạ Ngọc ngồi tại chỗ bắt đầu ghép tranh.
Lục Duy Tùng ngồi lật tìm những mảnh ghép phù hợp rồi đưa cho Hạ Ngọc, Hạ Ngọc cũng nhanh chóng dựa vào cách bo góc để tìm ra được vị trí phù hợp.
Trong lúc đợi hai người họ ghép hình, mấy cô gái cũng đã tìm được mấy manh mối khá hay ho.
Trương Diễm Diễm và Nam An Hy thì đang cùng nhau nghiên cứu một thí nghiệm nho nhỏ, còn Dạ Khả Vân thì ngồi một bên phân tích thơ do mấy người con trai lục tung căn phòng lên tìm được.
Qua một hồi nghiên cứu, cuối cùng hai người Trương Diễm Diễm và Nam An Hy cũng đã pha chế xong một loại dung dịch mà trò chơi yêu cầu.
“Khả Khả, bên cậu thế nào rồi?”
Dạ Khả Vân gật đầu.
“Đã xong.”
Dứt câu, cô nàng liền đưa nó cho Trương Diễm Diễm và Nam An Hy xem. Trên tờ giấy ghi những vị trí của bức tranh có manh mối. Do là dung dịch có hạn lên không thể tùy tiện đổ bừa, trong 20 bức tranh này chỉ có duy nhất 5 bức có manh mối thôi.
Trương Diễm Diễm và Nam An Hy dựa theo manh mối đem dung dịch ấy bôi lên những bức tranh ấy. Bức tranh như có phép thuật, mờ dần rồi một góc của bức tranh khác liền xuất hiện.
Đây là một bức tranh được ghép từ nhiều phần của bức tranh khác, vậy nên không thể chỉ dựa vào một, hai góc để đưa ra phán đoán mà bắt buộc phải gom đủ 5 hình.
*Cạch…két…
Thanh âm từ phía sau lưng Dạ Khả Vân truyền tới.
Dường như nỗi ám ảnh của cửa ải đầu tiên quá mạnh lên vừa nghe tiếng động Dạ Khả Vân đã nhảy dựng lên. Vu Minh Đức đứng gần đó cũng nhanh chóng kéo tay Dạ Khả Vân lại bảo vệ phía sau lưng. Lục Duy Tùng cũng nghe thấy tiếng động, nhanh chóng gác toàn bộ việc đang dang dở lại, che chắn Hạ Ngọc sau lưng mình.
Có điều, mọi người đã lo xa rồi. Chỉ là bọn họ đã tìm được mật mã của cánh cửa bí mật lên nó đã tự bật mở ra thôi.
Bức tường bị quay 180° lật sang mặt phía sau, một chiếc máy gắp thú nhồi bông nhanh chóng hiện ra trước mắt mọi người.
“Mình lên xem sao.” - Kiều Duy Bảo gần đó nhất, chủ động tiến lên xem.
Bên trong là rất nhiều gấu trúc ôm trong lòng một bức tranh. Kiều Duy Bảo hơi nheo mắt nhìn kĩ, hình như mấy bức tranh được ôm trong lòng cũng na ná với 5 góc tranh mà bọn họ vừa tìm được.
Mặc Chấn Phong đi tới bên cạnh máy gắp thú, đọc to dòng chữ bên trên đó.
“Tìm chú gấu trúc đặc biệt nhất để tiếp tục cuộc chơi nhé!”
“Không có xu sao mà chơi được?” - Mặc Chấn Phong gác tay lên nắp chiếc máy gắp thú, khó hiểu nhìn mọi người.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau một hồi rồi bắt tay vào tìm xu. Sau hơn 30 phút lật tung mọi ngóc ngách trong phòng mà vẫn chẳng có chút manh mối nào cả. Lúc này, trong lòng mọi người không khỏi hoài nghi liệu có phải quản trò quên giấu xu vào đây rồi không nữa.
Thấy mấy người đi qua đi lại chóng hết cả mặt, Hạ Ngọc và Lục Duy Tùng đưa mắt nhìn nhau một cái rồi đồng thanh hỏi.
“Rồi là mọi người đã tìm ở hộp trữ xu trong máy chưa vậy?”
Thanh Xuân Khi Trái Tim Rung Động