Thanh Dung Tử Diệp
Chương 31
Dung Thành đi tới bàn cầm bút lên rồi ký, giọt nước mắt chàng rơi xuống tờ hưu thư, chàng ký xong rồi gấp lại đưa cho Thanh Dung, Thanh Dung cầm lấy rồi lạnh lùng rời đi.
Tin nàng và Dung Thành hòa ly đã rất nhanh được truyền khắp kinh thành, Thanh Dung cũng dọn về phủ công chúa, buổi tối nàng ngồi thẫn thờ ở xích đu rồi nhìn lên bầu trời đầy sao.
Tuyết Nhi và Lục Dương đi tới đứng trước mặt nàng, Tuyết Nhi dịu dàng nói: “ Đứa nhỏ...tỷ đã đưa nó về Thanh Hà rồi, tỷ đã nhờ ca ca đưa nó tới Nguyệt Lãng Cóc cho Nguyên Chiêu chăm sóc rồi muội yên tâm.”
Thanh Dung nghe thấy Tuyết Nhi nhắc đến con mình thì liền ngước mắt nhìn Tuyết Nhi rồi vội vàng hỏi: “ Con bé có giống muội không? Nó có khỏe không?!.
Lục Dương đi tới gần xoa đầu nàng rồi dịu dàng đáp: “ Con bé rất khỏe mạnh, mặc dù sinh non nữa vẫn rất khỏe, nó thật sự rất giống muội, tất cả trên khuôn mặt nó đều rất giống muội!.”
Thanh Dung vừa nghe xong thì khuôn mặt hạnh phúc của nàng hiện lên, rồi nàng lấy ra từ trong tay áo chiếc vòng cổ rất đẹp rồi đưa cho Tuyết Nhi và nói: “ Tỷ giúp muội đeo lên cho con bé có được không?.” Tuyết Nhi mỉm cười nhìn Thanh Dung rồi gật đáp: “ Con bé vẫn chưa có tên, muội hãy đặt tên cho nó đi!.”
Thanh Dung ngồi suy nghĩ rồi mỉm cười nói: “ Tịch...Dao! Từ nay con bé sẽ tên chính là Nguyên Tịch Dao, còn tên mụ sẽ là Linh Nhi!.” Nàng đặt tên cho đứa nhỏ xong thì quay qua nhìn Lục Dương rồi dịu dàng nói: “ Cửu sư huynh! Huynh có thể nhân Linh Nhi làm đồ đệ được không?.”
Lục Dương và Tuyết Nhi nghe xong thì ngạc nhiên nhìn nàng, Lục Dương liền hỏi Thanh Dung: “ Vì sao muội lại muốn ta làm sư phụ của con bé?.”
Thanh Dung liền mỉm cười đáp: “ Vì chỉ có huynh mới có thể bảo vệ con bé được mãi mãi, muội giao con bé cho hai người, hứa với muội sau này khi Linh Nhi lớn, hai người đừng kể với nó nghe về cha mẹ nó, cứ nói...cha mẹ nó mất rồi!.”
Tuyết Nhi nghe xong thì lập tức hỏi nàng: “ Vì sao muội không muốn nó biết cha mẹ mình là ai chứ?!.”
Thanh Dung nhìn Tuyết Nhi rồi đau lòng nói: “ Muội không muốn nó biết được nó chính là sự sai lầm của mẹ nó mà có, muội không muốn nó biết mình là công chúa, muội chị muốn nó là sống một cuộc sống bình thường mà thôi! Vậy nên hai người hãy giúp muội giữa bí mật này có được không?!.”
Lục Dương liền đáp: “ Được, ta sẽ giúp muội!.”
Đêm hôm đó Thanh Dung lén vào cung, nàng đi tới Hàm Nghi Điện thì nhìn thấy Tử Diệp đang ôm một bài vị nằm say sỉn trên đất, Thanh Dung đi tới ngồi xuống nhìn chàng, nàng vén mái tóc của chàng ra rồi cầm lấy bài vị trên tay chàng trên bài vị không có chữ nào, Tử Diệp liền vừa khóc vừa lẩm bẩm: “ Phụ hoàng xin lỗi! Là phụ hoàng không bảo vệ được cho hai mẹ con con! Tất cả đều là lỗi của ta!.”
Thanh Dung đau lòng nhìn chàng, hai hàng nước mắt chảy xuống dịu dàng nói: “ Tất cả đều không phải lỗi của chàng! Chàng đừng tự trách mình nữa!.”
Tử Diệp nghe thấy giọng của Thanh Dung thì liền ngước lên nhìn nàng, chàng liền ôm chặt lấy nàng rồi vừa khóc vừa nói: “ Dung Nhi! Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi! Ta còn tưởng nàng sẽ cùng con của chúng ta bỏ ta mà đi chứ! Tất cả đều là lỗi của ta! Là ta không bảo vệ tốt cho con trai của chúng ta! Là ta hại nàng!.”
Thanh Dung nghe thấy Tử Diệp nói là con trai thì nàng ngơ người ra rồi bật cười, khuôn mặt dần mếu lại, những giọt nước mắt rơi xuống, nàng cố gắng gượng cười rồi ôm lấy Tử Diệp dịu dàng an ủi nói với chàng: “ A Diệp! Tất cả đều không phải do chàng, có trách thì chắc nó tới không đúng lúc thôi! Lý Tử Diệp...ta đồng ý...vào cung ở bên cạnh chàng!.”
Tử Diệp nghe thấy như vậy thì nhẹ nhàng buông nàng ra, chàng ngơ người hỏi: “ Nàng nói lại một lần nữa có được không?!.”
Thanh Dung mỉm cười tươi rồi nói: “ Thiếp muốn ở bên cạnh chàng!.”
Thanh Dung vừa nói dứt câu thì Tử Diệp dùng lực hôn mạnh lấy nàng, cả hai cùng nhau thân mật với nhau, từng lớp y phục được ném ra.
Sáng hôm sau Tử Diệp cho truyền thánh chỉ: “ Phụng thiên thừa vận! Hoàng đế chiếu viết An Hà công chúa Thanh Hà có công sinh được hoàng tử, nhưng hoàng tử không may sinh non nên đã qua đời, nay trẫm sắc phong làm An Hà công chúa làm Chiêu Dung quý phi cho phép được ở trong Thanh Nguyệt Điện, ban cho nghìn lượng vàng, năm hộp trân châu, mười tấm vải lụa! Khâm thưởng!.”
Thanh Dung sau khi tỉnh dậy nàng ngồi dậy nhìn thấy xung quanh toàn là thị nữ, trên tay còn bưng những bộ y phục, trang sức cao quý.
Họ nhìn thấy Thanh Dung đã tỉnh liền đồng loạt nói: “ Thỉnh an quý phi nương nương!.”
Tuy Thanh Dung được phong làm quý phi nhưng những ân huệ mà nàng nhận được từ Tử Diệp lại không khác gì hoàng hậu.
An Nhiên khi nhận được tin nàng tức giận đi tới thư phòng tìm chàng, nàng ôm chiếc bụng to bước vào thư lòng rồi tức giận nói: “ Hoàng thượng rốt cuộc...chàng đang làm cái quái vậy hả! Thanh Dung cô ta từng là thê tử của đệ đệ chàng đó! Chàng phong nàng ta làm quý phi khác gì chàng khiến cả hoàng thất này mất mặt! Chàng còn cho cô ta dọn tới Thanh Nguyệt Điện ở! Chàng có biết nơi đó là dành cho ai không hả? Nơi đó từng là cung điện của Minh Nguyên hoàng hậu người được Khang đế sủng ái nhất không hả? Ngay cả thiếp cùng chưa từng được đặt chân vào đó, chàng cho cô ta tới đó ở khác gì chàng đang khiến mọi người coi thường thiếp!.”
[ Minh Nguyên hoàng hậu là mẫu hậu của Tử Diệp/ Khang đế là tôn hiệu của tiên đế trước kia khi qua đời cũng là phụ hoàng của Tử Diệp]
Tử Diệp nghe xong thì mặt không biểu cảm nhìn An Nhiên rồi lạnh lùng nói: “ Chuyện trẫm muốn làm thì cả đời này cô cũng không cản được! Tốt nhất cô đừng xen vào chuyện của trẫm! Ta nghe nói cô cũng đã sắp tới ngày sinh rồi thì đừng đi đâu lung tung, người đâu đưa hoàng hậu quay về cung!.”
An Nhiên vừa nghe xong thì ngạc nhiên, vì nàng tức giận quá độ nên đã khiến bụng đau.
An Nhiên nhìn xuống chân mình thì đau đớn hét lên.
Tử Diệp nhìn thấy vậy liền hét lớn: “ Chương Ngụy mau cho truyền thái y!.”
An Nhiên ở trong phòng la hét thảm thương, tiếng hét vừa nghe thôi đã cảm thấy đau lòng.
Triệu Duy sau khi nhận được tin An Nhiên sinh thì ông lập tức vào cung đi tới trách vấn Tử Diệp: “ Bệ hạ! Thần năm lần bảy lượt nhịn người vì người là hoàng thượng một nước! An Nhiên đáng lẽ vài ngày nữa mới sinh nhưng người lại khiến con bé tức giận đến nỗi phải sinh sớm! Nếu con bé mà có chuyện gì xảy ra thì thần sẽ lấy thân phận là nhạc phụ của người để đòi công bằng lại cho con gái thần!.”
Thanh Dung từ ngoài bước vào mặc một bộ y phục xẻ tay áo màu vàng ánh kim sang trọng, kiểu tóc của nàng cũng đã được thay đổi thành kiểu búi rồi khác cài dây đeo trán và những cây trâm tua rua rất đẹp.
Nàng bước vào đứng cạnh Tử Diệp rồi nhìn chàng, Triệu Duy vừa nhìn thấy Thanh Dung thì liền biểu hiện khuôn mặt khóc chịu đi qua chỗ khác, ông đi tới trước cửa đứng ngồi không yên đi tới đi lui.
Từ bên trong vọng ra tiếng hét đau đớn, Hạ Tuyết từ bên trong bước ra ngoài, trên tay nàng còn ôm một đứa nhỏ.
Triệu Duy vui vẻ đi tới bế đứa bé lên, Hạ Tuyết vẻ mặt vui vẻ quỳ xuống nói: “ Chúc mừng bệ hạ, tể tướng nương nương đã sinh được một vị hoàng tử!.”
Thanh Dung vừa nghe xong thì ngước mắt lên nhìn đứa nhỏ, rồi nàng trìu mến dịu dàng nhìn đó, đôi môi nàng mỉm cười nhẹ, Tử Diệp quay qua dịu dàng an ủi nàng.
Đột nhiên từ bên trong truyền ra tiếng hét của một thị nữ: “ Nương nương!.”
Tất cả vừa nghe thấy thì liền bước vào nhìn thấy thái y đang bắt mạch cho nàng, thái y bắt mạch xong thì liền đi tới quỳ xuống trước mặt Tử Diệp nói: “ Bệ hạ! Nương nương...sắp không ổn rồi!.”
Triệu Duy và Tử Diệp, Thanh Dung nghe xong thì bất ngờ, Triệu Duy đi tới ngồi cạnh nàng rồi đưa đứa nhỏ cho nàng nhìn, ông đau lòng nói: “ Nhiên Nhi, đây là con trai của con.”
An Nhiên nhìn thấy đứa bé thì hạnh phúc mỉm cười đưa tay ra sờ lên má nó dịu dàng nói: “ Đứa nhỏ thật sự rất giống chàng ấy.”
Thanh Dung quay qua nhìn Tử Diệp rồi đưa ánh mắt về hướng An Nhiên như muốn chàng đi tới chỗ cô, Tử Diệp nghe lười Thanh Dung đi tới ngồi xuống nhìn nàng, An nhiên vừa nhìn thấy Tử Diệp thì cười tươi nói: “ A Diệp...chàng thấy không? Thằng bé thật sự rất giống chàng! Thiếp muốn chàng đặt cho thằng bé một cái tên.”
Tử Diệp nhìn An Nhiên với đôi mắt có chút đau lòng rồi quay qua nhìn đứa nhỏ nhẹ nhàng nói: “ Tư...Thần, chi bằng đặt cho thằng bé là Tư Thần, thông minh lanh lợi.”
An Nhiên nghe xong thì mỉm cười nói: “ Tư Thần...!.”.
Thanh Dung Tử Diệp