Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Quyển 7 - Chương 176: Trò Chơi Nhỏ
187@-Tổng tài lạnh lùng hiếm khi nở nụ cười, khóe miệng cứng đờ cong lên một độ cong trào phúng. Khí thế trên người Hà Tuấn lập tức yếu xuống trong nháy mắt, thậm chí không dám đối diện với đối phương: Cậu ta biết? Vì sao cậu ta biết được? Cậu ta muốn trả thù ư?
Nhậm Dật Phi đã cất đi điện thoại, hiện tại còn ba điểm tích lũy, hắn không định mua thêm bất kỳ đạo cụ gì.
Cho dù thế giới trò chơi nhỏ hạn chế đạo cụ Hoang Vu Chi Giác thì nó cũng không ảnh hưởng đến năng lực tự thân Nhậm Dật Phi.
“Tâm sự chút không?” Nhậm Dật Phi nâng cằm, ý bảo Hà Tuấn ngồi vào ghế trống bên cạnh hắn, “Tôi không ăn thịt người, hơn nữa không ăn hết bao nhiêu đây người.”
Chẳng qua Hà Tuấn tránh Nhậm Dật Phi không khác nào tránh hổ, anh ta vội vàng đi vài bước về trước.
Nhậm Dật Phi lạnh nhạt nhìn chăm chú bóng dáng đang chạy hốt hoảng của đối phương: Không vội, còn tận 6 ngày nữa.
10 giờ, trò chơi nhỏ mở màn đúng hẹn, một giờ đếm ngược.
Đoán xem tôi là ai cùng trò chơi nhỏ giải trí.
Vạn vật đều có khả năng nằm trong chuỗi thức ăn, đoán xem cá gì ăn bạn, bạn là cá gì, bạn ăn cá gì? Đoán đúng có thể qua màn, một con cá ba điểm tích lũy. Cẩn thận đừng để bị ăn luôn nha~
Đây là một ao nước rộng lớn, ánh trăng lặng lẽ rơi xuống mặt hồ, theo sóng nước lăn tăn nổi lên từng đợt ánh sáng.
Mỗi người chơi đều đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, trong tay cầm một mái chèo. Bọn họ nhìn thấy ký tự sơn trắng trên thuyền người khác, nhưng chính mình lại không.
Có người tò mò muốn xem ký tự trên thuyền mình, không ngờ thân thể vừa hơi nghiêng, chiếc thuyền nhỏ lập tức mất thăng bằng lật ngược vào ao nước.
Đầu thuyền hiện rõ ký hiệu B5 sơn trắng.
Vài người chơi có ý định làm theo liền giật nảy mình, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích. Bọn họ trơ mắt nhìn người chơi kia vùng vẫy giữa hồ, mặt trước gợn lên từng đợt sóng theo hành động của hắn.
Thuyền nhỏ quá nhỏ nên chỉ ngồi được duy nhất một người, nếu ngồi thêm nữa thì sẽ lật thuyền. Vì vậy không một ai tùy tiện chạy đi cứu giúp, ngay cả vươn mái chèo thôi còn không đủ can đảm.
Ùng ục ùng ục, trong nước toát ra một chuỗi bọt khí, mấy cái vây cá hình tam giác từ đâu xuất hiện khắp mặt ao.
“Cá, cá mập?” Vài người chơi cách chúng gần nhất không khỏi mặt mũi trắng bệch, người chơi trong nước càng bị dọa cuống cuồng không còn nửa giọt máu. Hắn liều mạng bò tới một con thuyền gần mình.
“Đừng qua đây!” Chủ nhân chiếc thuyền bị nhắm đến vội vàng cầm mái chèo đập xuống mặt nước, song vì chưa từng chèo thuyền bao giờ nên anh ta không biết khua chèo làm sao, thuyền gỗ cứ mãi xoay tròn một chỗ.
Trùng hợp người chơi lựa chọn thuyền nhỏ đó lại chính là Hà Tuấn. Nhậm Dật Phi ở trong đám người đằng xa lạnh nhạt nhìn qua.
“Bốp!” Bàn tay người chơi trong nước đã bắt được mái chèo mà Hà Tuấn quơ loạn. Đối phương ngoi đầu khỏi mặt hồ, gương mặt trắng toát không khác nào quỷ nước, lúc chậm rãi cười lên trông cực kỳ quỷ dị.
“A a a a ——” Hà Tuấn sợ tới mức vứt bỏ mái chèo nhưng quá muộn màng, người kia đã bơi đến gần thuyền, hắn bắt được thuyền gỗ bên cạnh thuyền Hà Tuấn, hơn nữa còn muốn vươn tay kéo anh ta xuống theo.
“Ầm.”
Mặt ao chợt toát ra một trận bọt khí lớn, người chơi bên cạnh Hà Tuấn bị kéo kêu gào không ngừng, đối phương buông lỏng hai tay. Phía sau cậu ta có một vây cá hình tam giác bơi tới, trên vây cá cũng sơn trắng con số tương tự: D4.
Không ít bọt nước màu đỏ nổi lên ùng ục, cá mập xé thịt người chơi ném tới ném lui. Đám người trên thuyền nhỏ xung quanh đều bị dọa sợ, bọn họ nhanh chóng chèo thuyền. Lúc này mấy người chơi đột nhiên phát hiện xung quanh mình cũng có vây cá tam giác, bọn họ càng lúc càng hoảng.
Hà Tuấn bên cạnh người chơi bị cắn là sợ tái mặt nhất. Anh ta kêu không ra hơi, lại không có mái chèo nên chỉ có thể ngồi co trên thuyền run bần bật.
“Tao không sống được thì mày cũng phải chết!” Biết chính mình sắp chết, không biết người chơi kia lấy đâu ra sức lực, hắn kéo cá mập đến thuyền Hà Tuấn, bàn tay nổi đầy gân xanh túm lấy một bên thuyền nhỏ.
“A!” Hà Tuấn vươn tay múa may loạn xạ, anh ta cuống cuồng làm thuyền nhỏ rung lắc dữ dội thêm.
Mắt thấy thuyền sắp lật, Hà Tuấn sẽ đi vào vết xe đổ của người chơi vừa bị ăn thịt thì một con cá mập đang đuổi theo người chơi nào đó phía trước bỗng dưng quay đầu, nó xông về phía người chơi đầu tiên rơi xuống nước.
Tốc độ cá mập rất nhanh, nhanh đến mức kéo theo một đường ánh sáng trắng.
Nhậm Dật Phi nhìn thấy vây cá của nó, hên trên viết rõ ràng: B2.
Hắn vốn nghĩ chính mình sẽ nhìn thấy hình ảnh Hà Tuấn lật thuyền rơi xuống nước, hai con cá mập há miệng ăn hai người chơi. Nhưng Nhậm Dật Phi không ngờ ngay lúc thuyền Hà Tuấn sắp lật, cá mập ăn người chơi lúc trước lại nhả ra con mồi một cách phản khoa học. Nó xoay người vỗ đuôi, sóng nước làm con thuyền Hà Tuấn dần dần đứng vững.
“A a a ——” Thuyền ổn định rất tốt, đáng tiếc bản thân Hà Tuấn theo phản xạ nhào vào trong hồ. Rốt cuộc anh ta vẫn không thoát khỏi vận mệnh rơi vào bụng cá mập.
Nhậm Dật Phi còn nghĩ mối thù của nguyên chủ đã được báo xong. Ai biết ngay sau đó, một màn không thể tưởng tượng tiếp tục xuất hiện trước mắt hắn.
Dường như cá mập B2 và D4 không hề thấy Hà Tuấn, bọn nó đều ập về phía người chơi đầu tiên.
Nếu chỉ thế thôi thì không có gì đáng nói, vậy mà đám cá mập đang bơi quanh thuyền Hà Tuấn cũng dần bơi lùi. Chúng nó ngơ ngác bơi vòng vòng phía xa, không hề tiến lên nửa bước nữa.
Đám người chơi đều lo vội vàng trốn thoát, riêng Nhậm Dật Phi là chú ý đến tình huống vô lý này.
“…” Hắn bắt đầu nghi ngờ, nghi ngờ Hà Tuấn là tay chân của trò chơi, nếu không thì không thể giải thích nổi hành vi gian lận của anh ta được.
Đỉnh vãi, thế mà kẻ địch còn tự mang theo tool hack*.
*Công cụ được sử dụng cho những người có kỹ năng yếu kém nhưng muốn leo hàng nhanh và không tốn sức (không làm mà đòi có ăn).
Nhậm Dật Phi nhìn Hà Tuấn run rẩy bò lên thuyền bằng tư thế chó bò, trong khi thuyền của hắn cách đối phương một mét. Người chơi đầu tiên rơi xuống ao đã bị cá mập xé nát thành thịt vụn.
Vây cá mập ban đầu được sơn D4, không hiểu sao chậm rãi biến thành B5.
Thì ra cá mập giết người chơi xong sẽ kế thừa ký hiệu của người chơi?
Nhưng nó nói lên ý nghĩa gì?
Ùng ục ùng ục, bên cạnh thuyền nhỏ của Nhậm Dật Phi cũng xuất hiện bọt khí. Hắn không thèm cúi đầu, chỉ có tầm mắt là nhanh chóng rủ xuống nhìn ký hiệu trên vây cá hình tam tam giác: H7.
Cá mập chợt ngoi đầu, nó nhe răng với Nhậm Dật Phi, hàm răng sắc nhọn phản xạ ánh sáng trắng lạnh lẽo. Ai ngờ ập vào tầm mắt nó là một đôi mắt lạnh lùng “cứ diễn tiếp đi, tôi sợ thì tôi thua cậu”.
Cá mập:…
Cá mập H7 bơi quanh thuyền nhỏ, đôi mắt xoay tròn hoài nghi cuộc đời làm cá đầy gian truân.
Nhậm Dật Phi vẫn không chút nhúc nhích. Đôi mắt hắn không khác nào camera ghi hình đang cố gắng ghi nhớ mọi chuyện xảy ra trước mặt, thậm chí không rảnh để ý cá mập đang bơi quanh đe dọa.
Mặc dù cá mập đuổi theo người chơi nhưng Nhậm Dật Phi chú ý chúng nó chưa từng đụng vào thuyền bọn họ. Có khả năng là trò chơi chừa lại một đường lui, để người chơi tự bảo vệ mình.
Nếu đủ lý trí thì bọn họ sẽ phát hiện ra, sau đó kìm hãm ngược cá mập trong nước.
Không may chính là, đương nhiên đám người chơi không đủ tố chất tâm lý đó. Bọn họ chỉ là người bình thường mà thôi, làm sao có được sự điềm tĩnh như người từng trải qua trăm chiến nghìn trận.
“Bình tĩnh chút đi.” Nhậm Dật Phi cao giọng, “Chỉ cần không rơi vào trong nước thì cá mập không thể làm gì mọi người. Chúng nó bị quy tắc trò chơi ràng buộc.”
Chỉ có hai người chơi nghe theo lời hắn. Bọn họ ngừng chèo thuyền rồi hít thở sâu, đôi tay cầm chặt mái chèo co người.
Thuyền nhỏ đong đưa nhẹ nhàng, ánh trăng cũng lay động theo sóng nước. Người trên thuyền nhìn vây cá tam giác bơi quanh, trái tim đều muốn treo tận cổ họng.
Có điều giống như lời Nhậm Dật Phi nói thật, đám cá mập hung thần ác sát chỉ bơi lội quanh thuyền mà không hề đụng vào thân con thuyền lấy một lần. Chúng nó không cam lòng ngoi đầu lên, nghe răng uy hiếp mấy người chơi.
“Là, là thật. Cá mập, cá mập không thể đụng vào thuyền!”
Chẳng qua không ít người không tin, hoặc là nói bọn họ đã mất đi bình tĩnh nên không nghe thấy thanh âm những người khác. Nhậm Dật Phi nhìn thấy chủ nhân một chiếc thuyền luống cuống tay chân, hơn nữa sốt ruột ngả nghiêng làm thuyền nhỏ trực tiếp lật úp. Đám cá mập xung quanh vội vàng xông tới, một con há miệng xé thịt người nọ.
“A a a a ——” Máu loãng trào ra, người chơi ở gần thuyền bị dọa thêm lần nữa.
Nhậm Dật Phi nhìn cá mập chằm chằm cho đến khi ký hiệu trên vây cá biến hóa, biến thành ký hiệu của người chơi.
“Xem ra cá giết người rồi đổi thành ký hiệu người chơi không có trường hợp ngoại lệ.” Hắn nghĩ thầm, sau đó nhìn về phía “người may mắn” thoát chết là Hà Tuấn.
Toàn thân Hà Tuấn ướt sũng. Anh ta co ro trên thuyền, vẻ mặt kinh hồn bạt vía chưa kịp ổn định.
Xem từ góc độ này, Hà Tuấn với diện mạo thanh tú cực kỳ khiến người ta nảy sinh cảm giác động lòng. Đặc biệt gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của đối phương được bọc trong mái tóc đen nhánh, đôi mắt ngấn lệ rưng rưng, lông mày nhợt nhạt hơi cau lại, không khác nào chú chim nhỏ yếu ớt đáng thương vô tình bị mắc mưa.
“Vì muốn sống sót nên gửi mã mời cho người khác, đúng là không đáng yêu chút nào.”
Nhậm Dật Phi đã đi qua cái tuổi dễ bị vẻ bề ngoại lừa gạt, hắn nhìn người nọ chăm chú chỉ vì tò mò vì sao trò chơi nhỏ lại cho một người như anh ta đi đường tắt?
Dựa vào cái gì? Vì da mặt anh ta trắng à?
Nếu trò chơi nhỏ có chuyên mục khiếu nại, chắc chắn Nhậm Dật Phi đã gõ trống khiếu nại.
Lại thêm một người chơi lật thuyền. Người chơi thuyền bên cạnh thấy vậy, hoảng sợ khua loạn lao về phía Nhậm Dật Phi.
Đa số người chơi ở đây đều không có kinh nghiệm chèo thuyền, hơn nữa không đủ tỉnh táo để chọn phương hướng nên luôn tự đưa mình vào tuyệt cảnh, thậm chí còn muốn kéo theo vài người xui xẻo. Người nọ cũng vậy.
“Cứu tôi với a a.” Đối phương đâm tới con thuyền Nhậm Dật Phi, tất nhiên Nhậm Dật Phi sẽ không ngồi yên chờ chết. Hắn khua mái chèo, thuyền từ ngang chậm rãi chuyển sang dọc, thuyền người nọ vừa vặn cọ qua người hắn.
“Đừng căng thẳng, bình tĩnh nào, cá mập không thể dụng vào thuyền của anh.”
Người chơi phía trước nghe thấy những lời này, gã không nghĩ đây là lời khuyên mà chỉ cảm thấy Nhậm Dật Phi đang cười nhạo mình.
Thuyền nhỏ của gã đã hơi nghiêng ngả, đối phương nhất thời mất khống chế cảm xúc, cơn tức giận lấn át lý trí nên suy nghĩ ác độc chợt nảy sinh trong lòng. Gã không màng bản thân sắp mất đi cân bằng, cũng mặc kệ cá mập đang đuổi theo sau lưng mà vươn mái chèo đập vào thuyền Nhậm Dật Phi.
Nhậm Dật Phi không nghĩ hắn có lòng nhắc nhở như vậy, cuối cùng lại đổi thành kết quả bị người ăn cháo đá bát.
Mặc dù biết bản chất xấu xa của lòng người nhưng đôi khi Nhậm Dật Phi vẫn tình nguyện tin tưởng trên đời này luôn còn tình yêu chân chính —— với điều kiện tiên quyết là hắn có thể tự bảo vệ mình.
“Chỉ biết nói một câu, quả là thế giới vô hạn lưu.”
Thật ra Nhậm Dật Phi đã lùi ngược nửa mét song mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cho dù hắn tránh né kịp thời thì đầu thuyền vẫn bị người nọ hung hăng đập trúng, con thuyền cũng lắc lư lảo đảo.
Người chơi kia rơi vào trong nước, sau lưng là cá mập đuổi theo nhưng gã không chút để bụng. Gã bận chỉ vào Nhậm Dật Phi cười ha ha, có cảm giác báo được hận thù.
“Xúi quẩy.” Nhậm Dật Phi thầm mắng, hắn cố gắng vung mái chèo liên tục để ổn định thuyền nhỏ.
Đám cá mập bơi lại vây quanh thuyền, chúng nó nhe hàm răng rậm rạp sắc nhọn muốn dọa hắn một phen.
“Suýt chút nữa quên mất các cậu.” Bây giờ Nhậm Dật Phi mới chú ý đến bọn chúng.
Không hiểu sao cá mập chợt cảm thấy lạnh người. Nó còn chưa kịp dọa hắn, một cái mái chèo từ đâu thò tới rất nhanh, vừa chuẩn xác vừa tàn nhẫn vỗ lên trên đầu nó.
Cá mập bị vỗ cho ngốc mặt, đến lúc nó phát hiện Nhậm Dật Phi làm vậy để ổn định thuyền nhỏ thì… Hắn lại ngồi yên như núi.
Nhậm Dật Phi nhớ đến từng ký hiệu đặc biệt đánh dấu người chơi và cá mập, hắn có dự cảm là chỉ cần phá giải bí mật tất cả ký hiệu, đề toán đặt ra cho màn chơi sẽ được giải quyết dễ dàng.
Thời gian dần trôi, cái giá phải trả cho sự thất bại thì hôm qua Nhậm Dật Phi đã biết.
Tử vong.
Chẳng qua những khi càng gặp khó khăn, hắn càng thêm bình tĩnh.
“Ầm! Ầm!” Trong lúc Nhậm Dật Phi trầm mặc không cử động, đám cá mập xung quanh luôn nỗ lực thể hiện độ tồn tại cho hắn biết. Thi thoảng chúng nó điên cuồng đập đuôi, hoặc ló đầu lên rồi nhe răng mỉm cười. Có điều Nhậm Dật Phi vẫn lạnh lùng như núi băng bất biến, ngay cả liếc nhìn còn không thèm nhìn.
Qua vài phút, rốt cuộc đám cá mập dần yên tĩnh lại. Chúng nó bỏ cuộc không chọc hắn nữa, ngoan ngoãn lặn xuống nước thổi bong bóng.
Cá mập vừa ngừng làm phiền, Nhậm Dật Phi liền bắt đầu tập trung.
Hắn lấy điện thoại ra xem thì phát hiện chỉ còn 40 phút đếm ngược. Nói cách khác, bọn họ lãng phí suốt 20 phút, mà trong thời gian 20 phút này đã có 8 người chơi chui vào bụng cá, số còn dư lo trốn cá mập không dám động đậy, có vẻ sắp bị diệt toàn quân.
Nhậm Dật Phi đã so sánh ký hiệu của người chơi và cá mập nhưng không thăm dò được quy luật gì rõ ràng.
8×8, chuỗi thức ăn, tổ hợp chữ cái và con số, giết chóc có lựa chọn… Đột nhiên Nhậm Dật Phi nghĩ đến cái gì. Hắn nhanh chóng ghi nhớ tất cả ký hiệu trên các con thuyền mà mình có thể thấy, đồng thời so sánh với con số của cá mập bên cạnh.
Một chuỗi manh mối dần xâu lại với nhau, biến thành một đường chỉ sáng lóe lên trong đêm tối.
“Thì ra là thế này.”
Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Nhậm Dật Phi đã cất đi điện thoại, hiện tại còn ba điểm tích lũy, hắn không định mua thêm bất kỳ đạo cụ gì.
Cho dù thế giới trò chơi nhỏ hạn chế đạo cụ Hoang Vu Chi Giác thì nó cũng không ảnh hưởng đến năng lực tự thân Nhậm Dật Phi.
“Tâm sự chút không?” Nhậm Dật Phi nâng cằm, ý bảo Hà Tuấn ngồi vào ghế trống bên cạnh hắn, “Tôi không ăn thịt người, hơn nữa không ăn hết bao nhiêu đây người.”
Chẳng qua Hà Tuấn tránh Nhậm Dật Phi không khác nào tránh hổ, anh ta vội vàng đi vài bước về trước.
Nhậm Dật Phi lạnh nhạt nhìn chăm chú bóng dáng đang chạy hốt hoảng của đối phương: Không vội, còn tận 6 ngày nữa.
10 giờ, trò chơi nhỏ mở màn đúng hẹn, một giờ đếm ngược.
Đoán xem tôi là ai cùng trò chơi nhỏ giải trí.
Vạn vật đều có khả năng nằm trong chuỗi thức ăn, đoán xem cá gì ăn bạn, bạn là cá gì, bạn ăn cá gì? Đoán đúng có thể qua màn, một con cá ba điểm tích lũy. Cẩn thận đừng để bị ăn luôn nha~
Đây là một ao nước rộng lớn, ánh trăng lặng lẽ rơi xuống mặt hồ, theo sóng nước lăn tăn nổi lên từng đợt ánh sáng.
Mỗi người chơi đều đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, trong tay cầm một mái chèo. Bọn họ nhìn thấy ký tự sơn trắng trên thuyền người khác, nhưng chính mình lại không.
Có người tò mò muốn xem ký tự trên thuyền mình, không ngờ thân thể vừa hơi nghiêng, chiếc thuyền nhỏ lập tức mất thăng bằng lật ngược vào ao nước.
Đầu thuyền hiện rõ ký hiệu B5 sơn trắng.
Vài người chơi có ý định làm theo liền giật nảy mình, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích. Bọn họ trơ mắt nhìn người chơi kia vùng vẫy giữa hồ, mặt trước gợn lên từng đợt sóng theo hành động của hắn.
Thuyền nhỏ quá nhỏ nên chỉ ngồi được duy nhất một người, nếu ngồi thêm nữa thì sẽ lật thuyền. Vì vậy không một ai tùy tiện chạy đi cứu giúp, ngay cả vươn mái chèo thôi còn không đủ can đảm.
Ùng ục ùng ục, trong nước toát ra một chuỗi bọt khí, mấy cái vây cá hình tam giác từ đâu xuất hiện khắp mặt ao.
“Cá, cá mập?” Vài người chơi cách chúng gần nhất không khỏi mặt mũi trắng bệch, người chơi trong nước càng bị dọa cuống cuồng không còn nửa giọt máu. Hắn liều mạng bò tới một con thuyền gần mình.
“Đừng qua đây!” Chủ nhân chiếc thuyền bị nhắm đến vội vàng cầm mái chèo đập xuống mặt nước, song vì chưa từng chèo thuyền bao giờ nên anh ta không biết khua chèo làm sao, thuyền gỗ cứ mãi xoay tròn một chỗ.
Trùng hợp người chơi lựa chọn thuyền nhỏ đó lại chính là Hà Tuấn. Nhậm Dật Phi ở trong đám người đằng xa lạnh nhạt nhìn qua.
“Bốp!” Bàn tay người chơi trong nước đã bắt được mái chèo mà Hà Tuấn quơ loạn. Đối phương ngoi đầu khỏi mặt hồ, gương mặt trắng toát không khác nào quỷ nước, lúc chậm rãi cười lên trông cực kỳ quỷ dị.
“A a a a ——” Hà Tuấn sợ tới mức vứt bỏ mái chèo nhưng quá muộn màng, người kia đã bơi đến gần thuyền, hắn bắt được thuyền gỗ bên cạnh thuyền Hà Tuấn, hơn nữa còn muốn vươn tay kéo anh ta xuống theo.
“Ầm.”
Mặt ao chợt toát ra một trận bọt khí lớn, người chơi bên cạnh Hà Tuấn bị kéo kêu gào không ngừng, đối phương buông lỏng hai tay. Phía sau cậu ta có một vây cá hình tam giác bơi tới, trên vây cá cũng sơn trắng con số tương tự: D4.
Không ít bọt nước màu đỏ nổi lên ùng ục, cá mập xé thịt người chơi ném tới ném lui. Đám người trên thuyền nhỏ xung quanh đều bị dọa sợ, bọn họ nhanh chóng chèo thuyền. Lúc này mấy người chơi đột nhiên phát hiện xung quanh mình cũng có vây cá tam giác, bọn họ càng lúc càng hoảng.
Hà Tuấn bên cạnh người chơi bị cắn là sợ tái mặt nhất. Anh ta kêu không ra hơi, lại không có mái chèo nên chỉ có thể ngồi co trên thuyền run bần bật.
“Tao không sống được thì mày cũng phải chết!” Biết chính mình sắp chết, không biết người chơi kia lấy đâu ra sức lực, hắn kéo cá mập đến thuyền Hà Tuấn, bàn tay nổi đầy gân xanh túm lấy một bên thuyền nhỏ.
“A!” Hà Tuấn vươn tay múa may loạn xạ, anh ta cuống cuồng làm thuyền nhỏ rung lắc dữ dội thêm.
Mắt thấy thuyền sắp lật, Hà Tuấn sẽ đi vào vết xe đổ của người chơi vừa bị ăn thịt thì một con cá mập đang đuổi theo người chơi nào đó phía trước bỗng dưng quay đầu, nó xông về phía người chơi đầu tiên rơi xuống nước.
Tốc độ cá mập rất nhanh, nhanh đến mức kéo theo một đường ánh sáng trắng.
Nhậm Dật Phi nhìn thấy vây cá của nó, hên trên viết rõ ràng: B2.
Hắn vốn nghĩ chính mình sẽ nhìn thấy hình ảnh Hà Tuấn lật thuyền rơi xuống nước, hai con cá mập há miệng ăn hai người chơi. Nhưng Nhậm Dật Phi không ngờ ngay lúc thuyền Hà Tuấn sắp lật, cá mập ăn người chơi lúc trước lại nhả ra con mồi một cách phản khoa học. Nó xoay người vỗ đuôi, sóng nước làm con thuyền Hà Tuấn dần dần đứng vững.
“A a a ——” Thuyền ổn định rất tốt, đáng tiếc bản thân Hà Tuấn theo phản xạ nhào vào trong hồ. Rốt cuộc anh ta vẫn không thoát khỏi vận mệnh rơi vào bụng cá mập.
Nhậm Dật Phi còn nghĩ mối thù của nguyên chủ đã được báo xong. Ai biết ngay sau đó, một màn không thể tưởng tượng tiếp tục xuất hiện trước mắt hắn.
Dường như cá mập B2 và D4 không hề thấy Hà Tuấn, bọn nó đều ập về phía người chơi đầu tiên.
Nếu chỉ thế thôi thì không có gì đáng nói, vậy mà đám cá mập đang bơi quanh thuyền Hà Tuấn cũng dần bơi lùi. Chúng nó ngơ ngác bơi vòng vòng phía xa, không hề tiến lên nửa bước nữa.
Đám người chơi đều lo vội vàng trốn thoát, riêng Nhậm Dật Phi là chú ý đến tình huống vô lý này.
“…” Hắn bắt đầu nghi ngờ, nghi ngờ Hà Tuấn là tay chân của trò chơi, nếu không thì không thể giải thích nổi hành vi gian lận của anh ta được.
Đỉnh vãi, thế mà kẻ địch còn tự mang theo tool hack*.
*Công cụ được sử dụng cho những người có kỹ năng yếu kém nhưng muốn leo hàng nhanh và không tốn sức (không làm mà đòi có ăn).
Nhậm Dật Phi nhìn Hà Tuấn run rẩy bò lên thuyền bằng tư thế chó bò, trong khi thuyền của hắn cách đối phương một mét. Người chơi đầu tiên rơi xuống ao đã bị cá mập xé nát thành thịt vụn.
Vây cá mập ban đầu được sơn D4, không hiểu sao chậm rãi biến thành B5.
Thì ra cá mập giết người chơi xong sẽ kế thừa ký hiệu của người chơi?
Nhưng nó nói lên ý nghĩa gì?
Ùng ục ùng ục, bên cạnh thuyền nhỏ của Nhậm Dật Phi cũng xuất hiện bọt khí. Hắn không thèm cúi đầu, chỉ có tầm mắt là nhanh chóng rủ xuống nhìn ký hiệu trên vây cá hình tam tam giác: H7.
Cá mập chợt ngoi đầu, nó nhe răng với Nhậm Dật Phi, hàm răng sắc nhọn phản xạ ánh sáng trắng lạnh lẽo. Ai ngờ ập vào tầm mắt nó là một đôi mắt lạnh lùng “cứ diễn tiếp đi, tôi sợ thì tôi thua cậu”.
Cá mập:…
Cá mập H7 bơi quanh thuyền nhỏ, đôi mắt xoay tròn hoài nghi cuộc đời làm cá đầy gian truân.
Nhậm Dật Phi vẫn không chút nhúc nhích. Đôi mắt hắn không khác nào camera ghi hình đang cố gắng ghi nhớ mọi chuyện xảy ra trước mặt, thậm chí không rảnh để ý cá mập đang bơi quanh đe dọa.
Mặc dù cá mập đuổi theo người chơi nhưng Nhậm Dật Phi chú ý chúng nó chưa từng đụng vào thuyền bọn họ. Có khả năng là trò chơi chừa lại một đường lui, để người chơi tự bảo vệ mình.
Nếu đủ lý trí thì bọn họ sẽ phát hiện ra, sau đó kìm hãm ngược cá mập trong nước.
Không may chính là, đương nhiên đám người chơi không đủ tố chất tâm lý đó. Bọn họ chỉ là người bình thường mà thôi, làm sao có được sự điềm tĩnh như người từng trải qua trăm chiến nghìn trận.
“Bình tĩnh chút đi.” Nhậm Dật Phi cao giọng, “Chỉ cần không rơi vào trong nước thì cá mập không thể làm gì mọi người. Chúng nó bị quy tắc trò chơi ràng buộc.”
Chỉ có hai người chơi nghe theo lời hắn. Bọn họ ngừng chèo thuyền rồi hít thở sâu, đôi tay cầm chặt mái chèo co người.
Thuyền nhỏ đong đưa nhẹ nhàng, ánh trăng cũng lay động theo sóng nước. Người trên thuyền nhìn vây cá tam giác bơi quanh, trái tim đều muốn treo tận cổ họng.
Có điều giống như lời Nhậm Dật Phi nói thật, đám cá mập hung thần ác sát chỉ bơi lội quanh thuyền mà không hề đụng vào thân con thuyền lấy một lần. Chúng nó không cam lòng ngoi đầu lên, nghe răng uy hiếp mấy người chơi.
“Là, là thật. Cá mập, cá mập không thể đụng vào thuyền!”
Chẳng qua không ít người không tin, hoặc là nói bọn họ đã mất đi bình tĩnh nên không nghe thấy thanh âm những người khác. Nhậm Dật Phi nhìn thấy chủ nhân một chiếc thuyền luống cuống tay chân, hơn nữa sốt ruột ngả nghiêng làm thuyền nhỏ trực tiếp lật úp. Đám cá mập xung quanh vội vàng xông tới, một con há miệng xé thịt người nọ.
“A a a a ——” Máu loãng trào ra, người chơi ở gần thuyền bị dọa thêm lần nữa.
Nhậm Dật Phi nhìn cá mập chằm chằm cho đến khi ký hiệu trên vây cá biến hóa, biến thành ký hiệu của người chơi.
“Xem ra cá giết người rồi đổi thành ký hiệu người chơi không có trường hợp ngoại lệ.” Hắn nghĩ thầm, sau đó nhìn về phía “người may mắn” thoát chết là Hà Tuấn.
Toàn thân Hà Tuấn ướt sũng. Anh ta co ro trên thuyền, vẻ mặt kinh hồn bạt vía chưa kịp ổn định.
Xem từ góc độ này, Hà Tuấn với diện mạo thanh tú cực kỳ khiến người ta nảy sinh cảm giác động lòng. Đặc biệt gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của đối phương được bọc trong mái tóc đen nhánh, đôi mắt ngấn lệ rưng rưng, lông mày nhợt nhạt hơi cau lại, không khác nào chú chim nhỏ yếu ớt đáng thương vô tình bị mắc mưa.
“Vì muốn sống sót nên gửi mã mời cho người khác, đúng là không đáng yêu chút nào.”
Nhậm Dật Phi đã đi qua cái tuổi dễ bị vẻ bề ngoại lừa gạt, hắn nhìn người nọ chăm chú chỉ vì tò mò vì sao trò chơi nhỏ lại cho một người như anh ta đi đường tắt?
Dựa vào cái gì? Vì da mặt anh ta trắng à?
Nếu trò chơi nhỏ có chuyên mục khiếu nại, chắc chắn Nhậm Dật Phi đã gõ trống khiếu nại.
Lại thêm một người chơi lật thuyền. Người chơi thuyền bên cạnh thấy vậy, hoảng sợ khua loạn lao về phía Nhậm Dật Phi.
Đa số người chơi ở đây đều không có kinh nghiệm chèo thuyền, hơn nữa không đủ tỉnh táo để chọn phương hướng nên luôn tự đưa mình vào tuyệt cảnh, thậm chí còn muốn kéo theo vài người xui xẻo. Người nọ cũng vậy.
“Cứu tôi với a a.” Đối phương đâm tới con thuyền Nhậm Dật Phi, tất nhiên Nhậm Dật Phi sẽ không ngồi yên chờ chết. Hắn khua mái chèo, thuyền từ ngang chậm rãi chuyển sang dọc, thuyền người nọ vừa vặn cọ qua người hắn.
“Đừng căng thẳng, bình tĩnh nào, cá mập không thể dụng vào thuyền của anh.”
Người chơi phía trước nghe thấy những lời này, gã không nghĩ đây là lời khuyên mà chỉ cảm thấy Nhậm Dật Phi đang cười nhạo mình.
Thuyền nhỏ của gã đã hơi nghiêng ngả, đối phương nhất thời mất khống chế cảm xúc, cơn tức giận lấn át lý trí nên suy nghĩ ác độc chợt nảy sinh trong lòng. Gã không màng bản thân sắp mất đi cân bằng, cũng mặc kệ cá mập đang đuổi theo sau lưng mà vươn mái chèo đập vào thuyền Nhậm Dật Phi.
Nhậm Dật Phi không nghĩ hắn có lòng nhắc nhở như vậy, cuối cùng lại đổi thành kết quả bị người ăn cháo đá bát.
Mặc dù biết bản chất xấu xa của lòng người nhưng đôi khi Nhậm Dật Phi vẫn tình nguyện tin tưởng trên đời này luôn còn tình yêu chân chính —— với điều kiện tiên quyết là hắn có thể tự bảo vệ mình.
“Chỉ biết nói một câu, quả là thế giới vô hạn lưu.”
Thật ra Nhậm Dật Phi đã lùi ngược nửa mét song mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cho dù hắn tránh né kịp thời thì đầu thuyền vẫn bị người nọ hung hăng đập trúng, con thuyền cũng lắc lư lảo đảo.
Người chơi kia rơi vào trong nước, sau lưng là cá mập đuổi theo nhưng gã không chút để bụng. Gã bận chỉ vào Nhậm Dật Phi cười ha ha, có cảm giác báo được hận thù.
“Xúi quẩy.” Nhậm Dật Phi thầm mắng, hắn cố gắng vung mái chèo liên tục để ổn định thuyền nhỏ.
Đám cá mập bơi lại vây quanh thuyền, chúng nó nhe hàm răng rậm rạp sắc nhọn muốn dọa hắn một phen.
“Suýt chút nữa quên mất các cậu.” Bây giờ Nhậm Dật Phi mới chú ý đến bọn chúng.
Không hiểu sao cá mập chợt cảm thấy lạnh người. Nó còn chưa kịp dọa hắn, một cái mái chèo từ đâu thò tới rất nhanh, vừa chuẩn xác vừa tàn nhẫn vỗ lên trên đầu nó.
Cá mập bị vỗ cho ngốc mặt, đến lúc nó phát hiện Nhậm Dật Phi làm vậy để ổn định thuyền nhỏ thì… Hắn lại ngồi yên như núi.
Nhậm Dật Phi nhớ đến từng ký hiệu đặc biệt đánh dấu người chơi và cá mập, hắn có dự cảm là chỉ cần phá giải bí mật tất cả ký hiệu, đề toán đặt ra cho màn chơi sẽ được giải quyết dễ dàng.
Thời gian dần trôi, cái giá phải trả cho sự thất bại thì hôm qua Nhậm Dật Phi đã biết.
Tử vong.
Chẳng qua những khi càng gặp khó khăn, hắn càng thêm bình tĩnh.
“Ầm! Ầm!” Trong lúc Nhậm Dật Phi trầm mặc không cử động, đám cá mập xung quanh luôn nỗ lực thể hiện độ tồn tại cho hắn biết. Thi thoảng chúng nó điên cuồng đập đuôi, hoặc ló đầu lên rồi nhe răng mỉm cười. Có điều Nhậm Dật Phi vẫn lạnh lùng như núi băng bất biến, ngay cả liếc nhìn còn không thèm nhìn.
Qua vài phút, rốt cuộc đám cá mập dần yên tĩnh lại. Chúng nó bỏ cuộc không chọc hắn nữa, ngoan ngoãn lặn xuống nước thổi bong bóng.
Cá mập vừa ngừng làm phiền, Nhậm Dật Phi liền bắt đầu tập trung.
Hắn lấy điện thoại ra xem thì phát hiện chỉ còn 40 phút đếm ngược. Nói cách khác, bọn họ lãng phí suốt 20 phút, mà trong thời gian 20 phút này đã có 8 người chơi chui vào bụng cá, số còn dư lo trốn cá mập không dám động đậy, có vẻ sắp bị diệt toàn quân.
Nhậm Dật Phi đã so sánh ký hiệu của người chơi và cá mập nhưng không thăm dò được quy luật gì rõ ràng.
8×8, chuỗi thức ăn, tổ hợp chữ cái và con số, giết chóc có lựa chọn… Đột nhiên Nhậm Dật Phi nghĩ đến cái gì. Hắn nhanh chóng ghi nhớ tất cả ký hiệu trên các con thuyền mà mình có thể thấy, đồng thời so sánh với con số của cá mập bên cạnh.
Một chuỗi manh mối dần xâu lại với nhau, biến thành một đường chỉ sáng lóe lên trong đêm tối.
“Thì ra là thế này.”
Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Đánh giá:
Truyện Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Story
Quyển 7 - Chương 176: Trò Chơi Nhỏ
10.0/10 từ 40 lượt.