Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Quyển 5 - Chương 125: Không Người Biết Hiểu
191@-Mặt trời nhô lên khỏi mặt biển, ngày mới bắt đầu.
Hôm qua cổng căn cứ đã bị đám quái vật phá hỏng không ít, bên trên liền cho người khẩn cấp tu bổ. Người dân ra ngoài bàn tán xôn xao, bọn họ đoán nguyên nhân quái vật tập kích căn cứ.
Bên cạnh đó, phía chính phủ vẫn tích cực tìm kiếm Tinh Hồng Nữ Vu và người bắt cóc Tinh Hồng Nữ Vu.
Suốt một ngày trời, bọn họ cầm ảnh Salman đi khắp thành phố nhưng không tìm được hắn, cũng không tìm thấy Tinh Hồng Nữ Vu. Chuyện này không khỏi làm lòng người hoảng sợ. Bởi vì trong quá trình điều tra, đội điều tra của chính phủ toàn dùng bạo lực xét hỏi, dẫn đến mâu thuẫn giữa người dân và chính phủ cầm quyền ngày càng nghiêm trọng.
Rốt cuộc không lâu sau, chính phủ phát lệnh truy nã toàn thành phố.
Lệnh truy nã Salman.
Đúng 12 giờ trưa, gương mặt Salman xuất hiện trên khắp các biển quảng cáo. Chính phủ nói người bị truy nã là “kẻ gian” vì hắn trộm mất Tinh Hồng Nữ Vu, phá hủy trang bị che chắn quái vật, có ý đồ phá vỡ hòa bình căn cứ.
Người dân trong thành phố bán tín bán nghi, dù sao trước kia cũng không phải không có chuyện bọn họ bị chính phủ vu oan giá họa vô tội vạ.
Cho đến khi thủ lĩnh đội ngũ biểu tình nhìn thấy lệnh truy nã, cô nhận ra đối phương là đồng đội mình, lập tức nghĩ đến thuyết âm mưu của chính phủ: Trộm mất Tinh Hồng Nữ Vu, phá hư trang bị, kẻ gian phá vỡ hòa bình căn cứ cái gì? Chắc chắn vì bọn họ biết Salman tham gia đội ngũ biểu tình thị uy nên mới cố ý giết gà dọa khỉ.
Thế là một ngày này, đội ngũ biểu tình lại lần nữa phát sinh xung đột thật lớn với căn cứ, hai bên bắt đầu dùng vũ lực tấn công nhau.
Trời nhá nhem tối, Salman ăn no ngủ kỹ đầy đủ tinh thần mở cửa ra ngoài. Hắn chú ý nhiều biển quảng cáo dán đầy ảnh chụp phát sáng của mình. Salman đè thấp mũ.
“Là hắn!” Mới đi được vài bước, ánh sáng đèn pin đột nhiên chiếu vào gương mặt Salman, sau đó chiếu rõ cả người hắn, “Hắn ở chỗ kia!”
Thành phố ngầm khá lớn, hơn nữa khắp nơi đều là camera giám thị. Chỉ cần một bức ảnh cụ thể, sau đó còn trả giá đủ sức người sức của thì muốn tìm một người cũng không quá khó khăn.
Salman bình tĩnh nhìn đám người tụ lại rồi vây quanh mình.
Chuyện này chứng minh chính phủ hoàn toàn bất lực khi biết Tinh Hồng Nữ Vu chạy thoát. Bọn họ nóng nảy rồi.
Chẳng lẽ còn không nóng nảy?
Quái vật rình rập bên ngoài thành phố ngầm, đoàn người phản căn cứ làm lung lay chính quyền bên trong, Tinh Hồng Nữ Vu lại chưa bị bắt lấy, đương nhiên thủ lĩnh căn cứ phải sốt ruột.
“Thủ lĩnh, không còn biện pháp nào khác sao?” Trợ lý thủ lĩnh căn cứ lo lắng hỏi. Hắn vừa làm thư ký năm nay, là người giúp đỡ duy nhất của thủ lĩnh.
Thủ lĩnh căn cứ nhìn đối phương, đột nhiên ông ta nghĩ tới cái gì: “Còn một biện pháp, nhưng mà, biện pháp này cần một người hy sinh.”
“Hy sinh?”
“Đúng vậy, hy sinh.” Trên mặt người đàn ông trung niên xuất hiện nụ cười kỳ dị.
Giống như người chơi tuấn mỹ đã nói, đối với thủ lĩnh căn cứ, không có gì là không thể hy sinh, ngoại trừ lợi ích chính mình.
Vầng dương lại lần nữa chìm xuống phương Tây, thế giới tiến vào bóng đêm vô tận. Nhóm người thủ vệ không nhịn được lo lắng, bọn họ sợ quái vật vây thành. Nhưng mãi đến lúc bầu trời hoàn toàn tối đen, bên ngoài vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
“Chẳng lẽ căn cứ chúng ta khôi phục vật che chắn?” Thành viên đội săn thú hoan hô vui vẻ.
Chỉ có sắc mặt đội trưởng đội săn thú là hơi khó coi. Ông ta vội vàng xoay người đi tới một nơi nào đó.
“Quả nhiên anh ở đây!” Đội trưởng đội săn thú tiến vào.
Bên dưới phòng thí nghiệm có một bệ đỡ bí mật, trên bệ là một quan tài gỗ hình trứng, còn nặng hơn tảng đá. Từ trước đến giờ quan tài vẫn luôn trống không, hôm nay lại đựng một thi thể mới, đúng là thư ký thủ lĩnh.
Gương mặt thanh niên trợ lý còn mang theo biểu tình khó tin, nhưng mà hắn đã chết. Sau khi tiến vào quan tài, trong nháy mắt người nọ liền bị hút khô, cuối cùng biến thành bọt xám.
“Cậu ta tín nhiệm anh như vậy!”
“Đây là quyết định của cậu ta, quyết định hy sinh vì căn cứ.” Thủ lĩnh căn cứ lạnh lùng đáp, “Chỉ qua một đêm, căn cứ chúng ta đã chết ba mươi mấy người. Hôm nay còn chết nhiều hơn, thậm chí càng nhiều! Lấy một người đổi lấy mạng sống mấy chục người, mấy trăm người mới là điều đúng đắn.”
“Cậu ta là người, là một thành viên căn cứ. Anh còn nhớ vì sao chúng ta thành lập căn cứ này không?”
Đội trưởng đội săn thú kích động: “Là vì giữ lại ngọn lửa của nền văn minh nhân loại, là vì không muốn đem mạng người lấp vào chỗ trống quái vật. Thế nhưng bây giờ anh lại chuẩn bị dùng con người làm tế phẩm?!”
“Chẳng lẽ chúng ta chưa từng làm?” Thủ lĩnh căn cứ hỏi. Chuyện dùng con người làm tế phẩm, không phải đã sớm bắt đầu rồi sao?
Đội trưởng đội săn thú nhất thời không nói nên lời.
“Hơn nữa, chắc cậu nghĩ tôi muốn lắm?” Thủ lĩnh căn cứ nhìn người trẻ tuổi đã biến thành tro, “Tôi bồi dưỡng cậu ta nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút cảm tình. Cậu ta chỉ có tác dụng thế thôi, ngoại trừ tám vật phẩm thành công năm đó thì cậu ta và những kẻ được chọn còn lại đều thất bại.”
Thanh niên trợ lý và nhiều cô nhi khác được chính phủ giúp đỡ từng là vật thực nghiệm.
Đa số vật thực nghiệm thất bại đều đã chết, chỉ có số ít người tiếp nhận chuyển hóa một phần, nhưng không hoàn toàn thành công giống như trợ lý.
Thủ lĩnh căn cứ thở dài: “Bây giờ tìm không thấy Tinh Hồng Nữ Vu, phía dưới lại hỗn loạn rối ren, tôi chỉ muốn lấy đại cục làm trọng.”
“Anh làm vậy không khác nào uống rượu độc giải khát.”
“Tôi không còn cách khác nữa.” Thủ lĩnh căn cứ cực kỳ đau lòng, đôi mắt ông ta đỏ hoe, “Mấy năm nay, tôi vì căn cứ mà trở thành một kẻ trắng tay.”
Nghe vậy, đội trưởng đội săn thú đang kích động đột nhiên an tĩnh. Ông ta cắn chặt răng quay mặt sang nơi khác: “Ai mà không trắng tay?”
“A Tấn, Lệ Lệ không hiểu tôi, không ủng hộ tôi, chẳng lẽ cậu cũng không hiểu tôi?” Thủ lĩnh căn cứ thương tâm, “Hai năm trước, bởi vì bị vật thực nghiệm số 3 mê hoặc mà em ấy giống như kẻ điên, khăng khăng đòi thả Tinh Hồng Nữ Vu, tôi…”
Ông ta tạm dừng một chút: “Tôi chỉ có thể hạ lệnh giết em ấy.”
Thủ lĩnh căn cứ chậm rãi nâng mặt, gương mặt bi thương tiều tụy nhưng đôi mắt lại bình tĩnh lạ thường, tạo thành biểu tình quỷ dị: “Năm đó chúng ta chọn xử tử con trai viện trưởng Trương, bây giờ lại đến phiên tôi. Nếu không giết thì không thể làm mọi người dịu đi cơn tức giận. Hiện tại phải lựa chọn rồi.”
Đội trưởng đội săn thú hơi há miệng, ông ta không biết phải nói gì.
Mười tám năm trước, căn cứ còn chưa trở thành căn cứ của bọn họ, cũng không phải loại căn cứ giống như thế này. Sáu người tìm được chín cuộn giấy ở đây, trên từng cuộn giấy đều viết một câu chuyện xưa.
Khi đó bọn họ không biết đó là thứ gì, chỉ chia ra mỗi người một hai cuộn giấy mang về nhà bảo quản.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn, con nhỏ của một người trong số họ lấy một cuộn giấy ra chơi, sau đó bất cẩn bị thương, chảy máu xuống trang giấy. Vài ngày sau, đứa nhỏ này hiện ra đặc điểm đặc thù của quái vật. Nó dần dần biến thành quái vật trong cuộn giấy.
Bọn họ tìm được khả năng gì đó trên người đứa nhỏ, thế là thực nghiệm nhân loại mới bắt đầu.
Chẳng qua khi ấy, đương nhiên chuyện quái vật tập kích con người còn chưa kết thúc. Năng lực che chắn căn cứ vẫn chưa xuất hiện.
Trong lúc thực nghiệm, nhóm người vô tình phát hiện, sau khi cho một người chuyển hóa thành quái vật vào quan tài thì sẽ xuất hiện năng lực che chắn một khu vực.
Một quái vật đã chuyển hóa thành công vào quan tài thì có thể che chắn hai ba năm liên tục. Đổi lại một quái vật chuyển hóa thất bại, có thể miễn cưỡng duy trì một vài ngày. Nhưng con người và quái vật khác thì không.
Đội trưởng đội săn thú không nhìn tro bụi bên trong quan tài, ông ta quay mặt đi: “Không lẽ anh định tiếp tục mãi như thế? Một hai ngày một mạng người, chúng ta còn bao nhiêu lựa chọn?”
“Đóng băng thi thể vật thực nghiệm số 7, sau đó ghim lên trụ gỗ đặt trước cổng căn cứ. Tôi không tin hắn không tới.” Thủ lĩnh căn cứ lạnh giọng.
Để bắt được Tinh Hồng Nữ Vu, ông ta không tiếc bất kỳ cái giá nào.
“… Tôi sẽ nhanh chóng tìm Tinh Hồng Nữ Vu trở về.” Đội trưởng đội săn thú mất hết sức lực.
Cho dù là ông ta hay thủ lĩnh căn cứ thì bọn họ đều chỉ có thể giãy giụa từng chút. Hai người đã không còn lựa chọn nào nữa.
Ban đầu bước vào con đường này, xem ra bọn họ không thể kết thúc nó. Không biết căn cứ sẽ phải làm giao dịch với thứ gì, có lẽ vẫn nên chuẩn bị.
“Bốp bốp bốp.”
Tiếng vỗ tay quỷ dị vang lên dưới tầng hầm ngầm, kèm theo một tiếng cười châm chọc: “Lợi hại lợi hại, thật là ghê gớm quá đi.”
“Ai?”
Nhìn bóng người đi vào từ bên ngoài, thủ lĩnh căn cứ và đội trưởng đội săn thú đều lộ ra biểu tình khó tin.
Lúc này ở thành phố ngầm, đội săn thú chính phủ đang dùng vũ lực trấn áp đội ngũ phản động.
Salman trên phố là người hấp dẫn hỏa lực nhiều nhất. Dân cư bình thường trói gà không chặt đều đã bỏ chạy, người đến là đội viên đội săn thú, trong tay bọn họ là vũ khí nóng hàng thật giá thật.
Có điều roi lửa của Salman cũng không thể khinh thường. Hắn vung roi quét sạch một đám đội viên. Súng bạn bay đến lập tức bị một tầng hào quang ánh vàng ngăn cản.
“Hắn là quái vật sao?” Những người khác bàn luận không ngớt, bọn họ không hiểu vì sao cây roi đó có thể biến thành roi lửa dài, càng không hiểu ánh sáng hào quang là thứ gì nữa.
Nhìn Salman tự nhiên tiêu sái thế thôi, thật ra đa số đạo cụ cấp cao đều có hạn chế. Riêng Mặc Cốt Hội Phiến của Nhậm Dật Phi thì không bị hạn chế thời gian hay số lần sử dụng, đây là đạo cụ đặc biệt.
Cho nên đạo cụ Salman không kiên trì được bao lâu, ngọn lửa đã yếu hơn lúc đầu rất nhiều.
Đương nhiên đám người trong căn cứ cũng nhìn thấy: “Mau lên, đồ vật kỳ quái trong tay hắn đã giảm bớt năng lượng.”
“Người này trộm Tinh Hồng Nữ Vu đi?” Hai người nào đó cua vào hẻm nhỏ. Bọn họ là thiếu niên có gương mặt búp bê và người đàn ông trung niên, đúng là hai đội viên đội săn thú đang bị truy nã.
“Đạo cụ gì đây nhỉ, có thể nhận ra người nào không?” Thiếu niên mặt búp bê nhìn roi rắn lửa bay múa. Nó linh hoạt không khác nào cánh tay thứ ba, khiến NPC không tới gần hắn được, ngay cả đạn nóng và vũ khí khác đều bị ngăn cản bên ngoài.
Người đàn ông trung niên phân biệt nửa ngày trời: “Không phải đạo cụ của nhân vật trong mười đại, có điều nó là đạo cụ quý hiếm.”
Vòng vây phía trước đã tiến vào trạng thái quyết liệt, ngọn lửa trong tay Salman bị áp cho yếu ớt đột nhiên bùng cháy. Một đóa hoa sen xuất hiện chính giữa khu vực đất trống, từng cánh hoa chậm rãi mở ra.
“Không chơi với mấy người nữa.”
Sen đỏ nở rộ, thành phố ngầm nổ tung thành ngọn lửa thật lớn, NPC phía chính phủ thương vong vô số.
“Nhanh lên! Mau báo cho thủ lĩnh!”
Xe cứu thương khẩn cấp chạy nhanh, đám người bắt đầu liên lạc thủ lĩnh, song dù gọi thế nào thì cũng không chuyển được điện thoại.
Tiếng chuông vang lên hết đợt này đến đợt khác trong văn phòng làm việc không một bóng người.
“Thủ lĩnh đi đâu rồi?”
Thủ lĩnh đi đâu? Đương nhiên thủ lĩnh đang ở dưới tầng ngầm với đội trưởng đội săn thú.
Vài phút trước, tầng ngầm căn cứ xuất hiện một người tiến vào. Người nọ là đại tiểu thư.
Thiếu nữ có chút chật vật, cổ tay và cần cổ đều có vết bầm, quần áo bị rách rưới, còn dính cả máu tươi. Đối phương mỉm cười lạnh lẽo, không hề giống với bộ dáng ngày thường. Nhưng thủ lĩnh căn cứ cũng không nghĩ nhiều, ông ta chỉ cho rằng thiếu nữ bị kích thích.
“Tố Tố, sao con lại ở đây?” Thủ lĩnh căn cứ quan tâm hỏi han, ông ta theo bản năng nhích người che giấu quan tài.
Nhưng đại tiểu thư đã sớm trông thấy. Cô cười một tiếng, sau đó bước xuống cầu thang. Thiếu nữ nhìn bộ dáng khẩn trương xen lẫn tức giận của hai người, bình tĩnh mở miệng: “Ông không chịu cứu tôi, tôi đành phải tự cứu mình.”
Thủ lĩnh cực kỳ xấu hổ, nhưng vẫn chú ý mặt mũi bản thân: “Ba đã cho người đi tìm con. Lúc đó ba sợ làm bọn bắt cóc tức giận khiến con gặp nguy hiểm.”
“Ông đừng giải thích làm gì.” Đại tiểu thư nhìn gương mặt dối trá của thủ lĩnh căn cứ, “Những người tin tưởng ông, đều đã chết từ lâu.”
Đội trưởng đội săn thú hé miệng, không ngờ ông ta còn chưa kịp nói gì thì đại tiểu thư đã nhìn qua: “Ông muốn giải thích thay ông ta à?”
Thủ lĩnh căn cứ đen mặt: “Tố Tố, chúng ta ra ngoài trước đi, ở đây không thích hợp.”
Dứt lời ông ta đi tới hai bước muốn kéo tiểu thư, đại tiểu thư lập tức lùi về sau hai bước rồi nhìn thủ lĩnh chằm chằm: “Không thích hợp chỗ nào? Tôi cảm thấy nơi này rất thích hợp.”
Đại tiểu thư dựa người vào cửa, cô liếc đến sau lưng đối phương một cái, sau đó quay đầu: “Tôi đọc được nhật ký của ông. Tin nhắn của ông với người kia, tôi cũng đã đọc được.”
Biểu tình thủ lĩnh căn cứ hơi thay đổi.
Đội trưởng đội săn thú cũng không khác ông ta là bao, mặc dù không rõ nhật ký và tin nhắn gì nhưng đội trưởng biết nhất định không phải chuyện gì tốt lành.
Thủ lĩnh căn cứ miễn cưỡng cười cười: “Đợi ba về rồi giải thích chuyện này với con.”
Đại tiểu thư lại lùi về sau một bước, ngăn cản cửa ra vào: “Nói cho tôi biết, ông giết mẹ tôi đúng không? Đứa trẻ bất hạnh chết non năm đó, thật ra đã bị ông đem đi thực nghiệm tạo thành Tinh Hồng Nữ Vu đúng không?”
Thủ lĩnh căn cứ sửng sốt. Ông ta nhìn đại tiểu thư, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị: “Thì ra con đã biết rồi ư.”
__
Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Hôm qua cổng căn cứ đã bị đám quái vật phá hỏng không ít, bên trên liền cho người khẩn cấp tu bổ. Người dân ra ngoài bàn tán xôn xao, bọn họ đoán nguyên nhân quái vật tập kích căn cứ.
Bên cạnh đó, phía chính phủ vẫn tích cực tìm kiếm Tinh Hồng Nữ Vu và người bắt cóc Tinh Hồng Nữ Vu.
Suốt một ngày trời, bọn họ cầm ảnh Salman đi khắp thành phố nhưng không tìm được hắn, cũng không tìm thấy Tinh Hồng Nữ Vu. Chuyện này không khỏi làm lòng người hoảng sợ. Bởi vì trong quá trình điều tra, đội điều tra của chính phủ toàn dùng bạo lực xét hỏi, dẫn đến mâu thuẫn giữa người dân và chính phủ cầm quyền ngày càng nghiêm trọng.
Rốt cuộc không lâu sau, chính phủ phát lệnh truy nã toàn thành phố.
Lệnh truy nã Salman.
Đúng 12 giờ trưa, gương mặt Salman xuất hiện trên khắp các biển quảng cáo. Chính phủ nói người bị truy nã là “kẻ gian” vì hắn trộm mất Tinh Hồng Nữ Vu, phá hủy trang bị che chắn quái vật, có ý đồ phá vỡ hòa bình căn cứ.
Người dân trong thành phố bán tín bán nghi, dù sao trước kia cũng không phải không có chuyện bọn họ bị chính phủ vu oan giá họa vô tội vạ.
Cho đến khi thủ lĩnh đội ngũ biểu tình nhìn thấy lệnh truy nã, cô nhận ra đối phương là đồng đội mình, lập tức nghĩ đến thuyết âm mưu của chính phủ: Trộm mất Tinh Hồng Nữ Vu, phá hư trang bị, kẻ gian phá vỡ hòa bình căn cứ cái gì? Chắc chắn vì bọn họ biết Salman tham gia đội ngũ biểu tình thị uy nên mới cố ý giết gà dọa khỉ.
Thế là một ngày này, đội ngũ biểu tình lại lần nữa phát sinh xung đột thật lớn với căn cứ, hai bên bắt đầu dùng vũ lực tấn công nhau.
Trời nhá nhem tối, Salman ăn no ngủ kỹ đầy đủ tinh thần mở cửa ra ngoài. Hắn chú ý nhiều biển quảng cáo dán đầy ảnh chụp phát sáng của mình. Salman đè thấp mũ.
“Là hắn!” Mới đi được vài bước, ánh sáng đèn pin đột nhiên chiếu vào gương mặt Salman, sau đó chiếu rõ cả người hắn, “Hắn ở chỗ kia!”
Thành phố ngầm khá lớn, hơn nữa khắp nơi đều là camera giám thị. Chỉ cần một bức ảnh cụ thể, sau đó còn trả giá đủ sức người sức của thì muốn tìm một người cũng không quá khó khăn.
Salman bình tĩnh nhìn đám người tụ lại rồi vây quanh mình.
Chuyện này chứng minh chính phủ hoàn toàn bất lực khi biết Tinh Hồng Nữ Vu chạy thoát. Bọn họ nóng nảy rồi.
Chẳng lẽ còn không nóng nảy?
Quái vật rình rập bên ngoài thành phố ngầm, đoàn người phản căn cứ làm lung lay chính quyền bên trong, Tinh Hồng Nữ Vu lại chưa bị bắt lấy, đương nhiên thủ lĩnh căn cứ phải sốt ruột.
“Thủ lĩnh, không còn biện pháp nào khác sao?” Trợ lý thủ lĩnh căn cứ lo lắng hỏi. Hắn vừa làm thư ký năm nay, là người giúp đỡ duy nhất của thủ lĩnh.
Thủ lĩnh căn cứ nhìn đối phương, đột nhiên ông ta nghĩ tới cái gì: “Còn một biện pháp, nhưng mà, biện pháp này cần một người hy sinh.”
“Hy sinh?”
“Đúng vậy, hy sinh.” Trên mặt người đàn ông trung niên xuất hiện nụ cười kỳ dị.
Giống như người chơi tuấn mỹ đã nói, đối với thủ lĩnh căn cứ, không có gì là không thể hy sinh, ngoại trừ lợi ích chính mình.
Vầng dương lại lần nữa chìm xuống phương Tây, thế giới tiến vào bóng đêm vô tận. Nhóm người thủ vệ không nhịn được lo lắng, bọn họ sợ quái vật vây thành. Nhưng mãi đến lúc bầu trời hoàn toàn tối đen, bên ngoài vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
“Chẳng lẽ căn cứ chúng ta khôi phục vật che chắn?” Thành viên đội săn thú hoan hô vui vẻ.
Chỉ có sắc mặt đội trưởng đội săn thú là hơi khó coi. Ông ta vội vàng xoay người đi tới một nơi nào đó.
“Quả nhiên anh ở đây!” Đội trưởng đội săn thú tiến vào.
Bên dưới phòng thí nghiệm có một bệ đỡ bí mật, trên bệ là một quan tài gỗ hình trứng, còn nặng hơn tảng đá. Từ trước đến giờ quan tài vẫn luôn trống không, hôm nay lại đựng một thi thể mới, đúng là thư ký thủ lĩnh.
Gương mặt thanh niên trợ lý còn mang theo biểu tình khó tin, nhưng mà hắn đã chết. Sau khi tiến vào quan tài, trong nháy mắt người nọ liền bị hút khô, cuối cùng biến thành bọt xám.
“Cậu ta tín nhiệm anh như vậy!”
“Đây là quyết định của cậu ta, quyết định hy sinh vì căn cứ.” Thủ lĩnh căn cứ lạnh lùng đáp, “Chỉ qua một đêm, căn cứ chúng ta đã chết ba mươi mấy người. Hôm nay còn chết nhiều hơn, thậm chí càng nhiều! Lấy một người đổi lấy mạng sống mấy chục người, mấy trăm người mới là điều đúng đắn.”
“Cậu ta là người, là một thành viên căn cứ. Anh còn nhớ vì sao chúng ta thành lập căn cứ này không?”
Đội trưởng đội săn thú kích động: “Là vì giữ lại ngọn lửa của nền văn minh nhân loại, là vì không muốn đem mạng người lấp vào chỗ trống quái vật. Thế nhưng bây giờ anh lại chuẩn bị dùng con người làm tế phẩm?!”
“Chẳng lẽ chúng ta chưa từng làm?” Thủ lĩnh căn cứ hỏi. Chuyện dùng con người làm tế phẩm, không phải đã sớm bắt đầu rồi sao?
Đội trưởng đội săn thú nhất thời không nói nên lời.
“Hơn nữa, chắc cậu nghĩ tôi muốn lắm?” Thủ lĩnh căn cứ nhìn người trẻ tuổi đã biến thành tro, “Tôi bồi dưỡng cậu ta nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút cảm tình. Cậu ta chỉ có tác dụng thế thôi, ngoại trừ tám vật phẩm thành công năm đó thì cậu ta và những kẻ được chọn còn lại đều thất bại.”
Thanh niên trợ lý và nhiều cô nhi khác được chính phủ giúp đỡ từng là vật thực nghiệm.
Đa số vật thực nghiệm thất bại đều đã chết, chỉ có số ít người tiếp nhận chuyển hóa một phần, nhưng không hoàn toàn thành công giống như trợ lý.
Thủ lĩnh căn cứ thở dài: “Bây giờ tìm không thấy Tinh Hồng Nữ Vu, phía dưới lại hỗn loạn rối ren, tôi chỉ muốn lấy đại cục làm trọng.”
“Anh làm vậy không khác nào uống rượu độc giải khát.”
“Tôi không còn cách khác nữa.” Thủ lĩnh căn cứ cực kỳ đau lòng, đôi mắt ông ta đỏ hoe, “Mấy năm nay, tôi vì căn cứ mà trở thành một kẻ trắng tay.”
Nghe vậy, đội trưởng đội săn thú đang kích động đột nhiên an tĩnh. Ông ta cắn chặt răng quay mặt sang nơi khác: “Ai mà không trắng tay?”
“A Tấn, Lệ Lệ không hiểu tôi, không ủng hộ tôi, chẳng lẽ cậu cũng không hiểu tôi?” Thủ lĩnh căn cứ thương tâm, “Hai năm trước, bởi vì bị vật thực nghiệm số 3 mê hoặc mà em ấy giống như kẻ điên, khăng khăng đòi thả Tinh Hồng Nữ Vu, tôi…”
Ông ta tạm dừng một chút: “Tôi chỉ có thể hạ lệnh giết em ấy.”
Thủ lĩnh căn cứ chậm rãi nâng mặt, gương mặt bi thương tiều tụy nhưng đôi mắt lại bình tĩnh lạ thường, tạo thành biểu tình quỷ dị: “Năm đó chúng ta chọn xử tử con trai viện trưởng Trương, bây giờ lại đến phiên tôi. Nếu không giết thì không thể làm mọi người dịu đi cơn tức giận. Hiện tại phải lựa chọn rồi.”
Đội trưởng đội săn thú hơi há miệng, ông ta không biết phải nói gì.
Mười tám năm trước, căn cứ còn chưa trở thành căn cứ của bọn họ, cũng không phải loại căn cứ giống như thế này. Sáu người tìm được chín cuộn giấy ở đây, trên từng cuộn giấy đều viết một câu chuyện xưa.
Khi đó bọn họ không biết đó là thứ gì, chỉ chia ra mỗi người một hai cuộn giấy mang về nhà bảo quản.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn, con nhỏ của một người trong số họ lấy một cuộn giấy ra chơi, sau đó bất cẩn bị thương, chảy máu xuống trang giấy. Vài ngày sau, đứa nhỏ này hiện ra đặc điểm đặc thù của quái vật. Nó dần dần biến thành quái vật trong cuộn giấy.
Bọn họ tìm được khả năng gì đó trên người đứa nhỏ, thế là thực nghiệm nhân loại mới bắt đầu.
Chẳng qua khi ấy, đương nhiên chuyện quái vật tập kích con người còn chưa kết thúc. Năng lực che chắn căn cứ vẫn chưa xuất hiện.
Trong lúc thực nghiệm, nhóm người vô tình phát hiện, sau khi cho một người chuyển hóa thành quái vật vào quan tài thì sẽ xuất hiện năng lực che chắn một khu vực.
Một quái vật đã chuyển hóa thành công vào quan tài thì có thể che chắn hai ba năm liên tục. Đổi lại một quái vật chuyển hóa thất bại, có thể miễn cưỡng duy trì một vài ngày. Nhưng con người và quái vật khác thì không.
Đội trưởng đội săn thú không nhìn tro bụi bên trong quan tài, ông ta quay mặt đi: “Không lẽ anh định tiếp tục mãi như thế? Một hai ngày một mạng người, chúng ta còn bao nhiêu lựa chọn?”
“Đóng băng thi thể vật thực nghiệm số 7, sau đó ghim lên trụ gỗ đặt trước cổng căn cứ. Tôi không tin hắn không tới.” Thủ lĩnh căn cứ lạnh giọng.
Để bắt được Tinh Hồng Nữ Vu, ông ta không tiếc bất kỳ cái giá nào.
“… Tôi sẽ nhanh chóng tìm Tinh Hồng Nữ Vu trở về.” Đội trưởng đội săn thú mất hết sức lực.
Cho dù là ông ta hay thủ lĩnh căn cứ thì bọn họ đều chỉ có thể giãy giụa từng chút. Hai người đã không còn lựa chọn nào nữa.
Ban đầu bước vào con đường này, xem ra bọn họ không thể kết thúc nó. Không biết căn cứ sẽ phải làm giao dịch với thứ gì, có lẽ vẫn nên chuẩn bị.
“Bốp bốp bốp.”
Tiếng vỗ tay quỷ dị vang lên dưới tầng hầm ngầm, kèm theo một tiếng cười châm chọc: “Lợi hại lợi hại, thật là ghê gớm quá đi.”
“Ai?”
Nhìn bóng người đi vào từ bên ngoài, thủ lĩnh căn cứ và đội trưởng đội săn thú đều lộ ra biểu tình khó tin.
Lúc này ở thành phố ngầm, đội săn thú chính phủ đang dùng vũ lực trấn áp đội ngũ phản động.
Salman trên phố là người hấp dẫn hỏa lực nhiều nhất. Dân cư bình thường trói gà không chặt đều đã bỏ chạy, người đến là đội viên đội săn thú, trong tay bọn họ là vũ khí nóng hàng thật giá thật.
Có điều roi lửa của Salman cũng không thể khinh thường. Hắn vung roi quét sạch một đám đội viên. Súng bạn bay đến lập tức bị một tầng hào quang ánh vàng ngăn cản.
“Hắn là quái vật sao?” Những người khác bàn luận không ngớt, bọn họ không hiểu vì sao cây roi đó có thể biến thành roi lửa dài, càng không hiểu ánh sáng hào quang là thứ gì nữa.
Nhìn Salman tự nhiên tiêu sái thế thôi, thật ra đa số đạo cụ cấp cao đều có hạn chế. Riêng Mặc Cốt Hội Phiến của Nhậm Dật Phi thì không bị hạn chế thời gian hay số lần sử dụng, đây là đạo cụ đặc biệt.
Cho nên đạo cụ Salman không kiên trì được bao lâu, ngọn lửa đã yếu hơn lúc đầu rất nhiều.
Đương nhiên đám người trong căn cứ cũng nhìn thấy: “Mau lên, đồ vật kỳ quái trong tay hắn đã giảm bớt năng lượng.”
“Người này trộm Tinh Hồng Nữ Vu đi?” Hai người nào đó cua vào hẻm nhỏ. Bọn họ là thiếu niên có gương mặt búp bê và người đàn ông trung niên, đúng là hai đội viên đội săn thú đang bị truy nã.
“Đạo cụ gì đây nhỉ, có thể nhận ra người nào không?” Thiếu niên mặt búp bê nhìn roi rắn lửa bay múa. Nó linh hoạt không khác nào cánh tay thứ ba, khiến NPC không tới gần hắn được, ngay cả đạn nóng và vũ khí khác đều bị ngăn cản bên ngoài.
Người đàn ông trung niên phân biệt nửa ngày trời: “Không phải đạo cụ của nhân vật trong mười đại, có điều nó là đạo cụ quý hiếm.”
Vòng vây phía trước đã tiến vào trạng thái quyết liệt, ngọn lửa trong tay Salman bị áp cho yếu ớt đột nhiên bùng cháy. Một đóa hoa sen xuất hiện chính giữa khu vực đất trống, từng cánh hoa chậm rãi mở ra.
“Không chơi với mấy người nữa.”
Sen đỏ nở rộ, thành phố ngầm nổ tung thành ngọn lửa thật lớn, NPC phía chính phủ thương vong vô số.
“Nhanh lên! Mau báo cho thủ lĩnh!”
Xe cứu thương khẩn cấp chạy nhanh, đám người bắt đầu liên lạc thủ lĩnh, song dù gọi thế nào thì cũng không chuyển được điện thoại.
Tiếng chuông vang lên hết đợt này đến đợt khác trong văn phòng làm việc không một bóng người.
“Thủ lĩnh đi đâu rồi?”
Thủ lĩnh đi đâu? Đương nhiên thủ lĩnh đang ở dưới tầng ngầm với đội trưởng đội săn thú.
Vài phút trước, tầng ngầm căn cứ xuất hiện một người tiến vào. Người nọ là đại tiểu thư.
Thiếu nữ có chút chật vật, cổ tay và cần cổ đều có vết bầm, quần áo bị rách rưới, còn dính cả máu tươi. Đối phương mỉm cười lạnh lẽo, không hề giống với bộ dáng ngày thường. Nhưng thủ lĩnh căn cứ cũng không nghĩ nhiều, ông ta chỉ cho rằng thiếu nữ bị kích thích.
“Tố Tố, sao con lại ở đây?” Thủ lĩnh căn cứ quan tâm hỏi han, ông ta theo bản năng nhích người che giấu quan tài.
Nhưng đại tiểu thư đã sớm trông thấy. Cô cười một tiếng, sau đó bước xuống cầu thang. Thiếu nữ nhìn bộ dáng khẩn trương xen lẫn tức giận của hai người, bình tĩnh mở miệng: “Ông không chịu cứu tôi, tôi đành phải tự cứu mình.”
Thủ lĩnh cực kỳ xấu hổ, nhưng vẫn chú ý mặt mũi bản thân: “Ba đã cho người đi tìm con. Lúc đó ba sợ làm bọn bắt cóc tức giận khiến con gặp nguy hiểm.”
“Ông đừng giải thích làm gì.” Đại tiểu thư nhìn gương mặt dối trá của thủ lĩnh căn cứ, “Những người tin tưởng ông, đều đã chết từ lâu.”
Đội trưởng đội săn thú hé miệng, không ngờ ông ta còn chưa kịp nói gì thì đại tiểu thư đã nhìn qua: “Ông muốn giải thích thay ông ta à?”
Thủ lĩnh căn cứ đen mặt: “Tố Tố, chúng ta ra ngoài trước đi, ở đây không thích hợp.”
Dứt lời ông ta đi tới hai bước muốn kéo tiểu thư, đại tiểu thư lập tức lùi về sau hai bước rồi nhìn thủ lĩnh chằm chằm: “Không thích hợp chỗ nào? Tôi cảm thấy nơi này rất thích hợp.”
Đại tiểu thư dựa người vào cửa, cô liếc đến sau lưng đối phương một cái, sau đó quay đầu: “Tôi đọc được nhật ký của ông. Tin nhắn của ông với người kia, tôi cũng đã đọc được.”
Biểu tình thủ lĩnh căn cứ hơi thay đổi.
Đội trưởng đội săn thú cũng không khác ông ta là bao, mặc dù không rõ nhật ký và tin nhắn gì nhưng đội trưởng biết nhất định không phải chuyện gì tốt lành.
Thủ lĩnh căn cứ miễn cưỡng cười cười: “Đợi ba về rồi giải thích chuyện này với con.”
Đại tiểu thư lại lùi về sau một bước, ngăn cản cửa ra vào: “Nói cho tôi biết, ông giết mẹ tôi đúng không? Đứa trẻ bất hạnh chết non năm đó, thật ra đã bị ông đem đi thực nghiệm tạo thành Tinh Hồng Nữ Vu đúng không?”
Thủ lĩnh căn cứ sửng sốt. Ông ta nhìn đại tiểu thư, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị: “Thì ra con đã biết rồi ư.”
__
Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Đánh giá:
Truyện Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Story
Quyển 5 - Chương 125: Không Người Biết Hiểu
10.0/10 từ 40 lượt.