Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Quyển 3 - Chương 60: Xuân Nhật Yến
215@-“Ngủ đi.”
Nhậm Dật Phi vươn tay phất nhẹ qua gương mặt đang say ngủ của đối phương, dường như người đang nhắm mắt gối đầu vào hắn chỉ là một đứa trẻ cáu kỉnh, thanh âm Nhậm Dật Phi tràn ngập lãnh đạm thờ ơ, cũng không quan tâm đến nữa.
Hắn rút một sợi tơ trên đỉnh đầu Thanh Hồng ra, thứ này chính là kiệt tác của pháp sư rối gỗ.
Sư rối gỗ Trịnh Huy đứng một bên lặng lẽ nhìn qua, hơn nữa gã còn liếm liếm khóe môi: Muốn làm cái người cao cao tại thượng này thành con rối quá đi, chắc chắn hắn sẽ là tác phẩm hoàn hảo khiến người ta không khỏi trầm trồ.
“Nếu còn dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi, tôi lập tức móc mắt anh ra.”
Bởi vì bị trói định với người chơi, hơn nữa phải chịu quản chế của đối phương nên sư rối gỗ chỉ có thể không đành lòng thu hồi tầm mắt, ở bên cạnh tức giận nói: “Chất lỏng gây mê chỉ có tác dụng trong một giờ, cậu xác định thật sự không giết hắn hoặc giữ lại chút hơi thở cuối cùng à?”
Nhậm Dật Phi để Thanh Hồng nằm lên ghế dài, hắn suy nghĩ chốc lát rồi cởi cẩm bào xuống đắp lên người đối phương: “Tôi sẽ không giết hắn.”
Nguyên chủ bị lấy đi tâm đầu huyết, ý nguyện mà y để lại cũng chỉ là thu hồi tâm đầu huyết, không muốn tính toán với sư đệ. Nếu Nhậm Dật Phi có hành động quá tay thì sẽ OOC ngay.
Nghe người nọ đáp lời, sư rối gỗ bĩu môi, không nhịn được nghĩ tới thảm trạng của mình lúc trước: “Cậu dịu dàng với hắn quá ha.”
“Hắn không phải thứ gì tốt, nhưng ít ra không bỉ ổi.”
Bỉ ổi? sư rối gỗ nhớ đến bộ dáng chính mình bị cậu ta đùa bỡn phát điên, nhất thời nghẹn một bụng tức không thở được: “Chẳng lẽ tôi bỉ ổi?”
Nhậm Dật Phi không để ý đến gã, hắn duỗi tay xoa bóp huyệt thái dương, sau đó lắc lắc đầu, thân thể hơi lảo đảo.
“Cậu không sao đó chứ? Tôi chỉ có thể xuất hiện mười lăm phút mà thôi, không khéo đáp án còn chưa tìm ra, phó bản còn chưa giải được thì cậu đã ngã xuống trước.” Nhìn Nhậm Dật Phi đứng cũng đứng không vững, sư rối gỗ định chế nhạo mấy câu, nhưng lại nhịn không được lo lắng.
Nhậm Dật Phi hít sâu một hơi rồi lấy một con dao nhỏ trong ống tay áo ra ngoài, trực tiếp rạch một đường ở trên cánh tay.
Đau đớn làm cho ánh mắt hắn tỉnh táo hơn đôi chút.
“Vậy là đủ rồi.” Hắn cười một tiếng xoay người rời đi, “Cùng lắm thì bị bắt trở về, chuyện này không thành tôi cũng tạm chấp nhận được. Huống chi trong tay tôi đã có manh mối.”
Vừa ra khỏi tiểu viện, ập vào tầm mắt Nhậm Dật Phi là đám yêu ma đang nằm hôn mê trong mấy bụi cỏ. Lúc hắn từ mê cung ra đến thì đã nhìn thấy bộ dáng nửa sống nửa chết của bọn họ ở đó, bây giờ trời sắp chiều tàn, bọn họ vẫn còn nằm im mơ màng không nhúc nhích.
“Có lẽ Hoa Ngữ có giải dược.”
Nhậm Dật Phi đỡ vách tường, đi được vài bước lại thở hổn hển.
Mà sư rối gỗ lúc này đã thu bé còn tầm ba tấc nhảy vào trong ống tay áo của hắn, thấy vậy liền nói: “Cậu như thế này rồi hoàn thành nhiệm vụ kiểu gì cho được? Tôi sợ cậu đi dâng thức ăn tận miệng người ta thì có.”
Nhậm Dật Phi cũng cảm thấy cứ như vậy không ổn. Hắn thở hổn hển một hồi, tay chân đã không nghe theo sự điều khiển của cơ thể.
Hắn vừa tính toán thời gian vừa duỗi tay vén hết tóc dài ra phía sau đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai mắt lại tỏa sáng lạ thường: “Tôi có một biện pháp. Có điều phải cần anh hỗ trợ.”
Sư rối gỗ cầm lấy ống tay áo hắn: “Cái gì?”
Một phút sau, Nhậm Dật Phi dùng tốc độ nhanh hơn lúc trước rất nhiều lướt đi trên hành lang, không khác gì làn gió thổi qua.
“Cậu quả thật tàn nhẫn với chính mình.” Sư rối gỗ phục hắn sát đất. Bây giờ gã đã thu còn một bộ dáng tí hon đứng giữa ngọc quan trên đầu Nhậm Dật Phi, hai tay kéo mấy mươi sợi tơ vô hình thao túng thân thể người bên dưới —— Không sai, biện pháp của Nhậm Dật Phi chính là để sư rối gỗ thao túng thân thể hắn di chuyển.
Nếu chỉ đơn giản như thế mà thôi, sư rối gỗ sẽ không có gì cảm thấy người này tàn nhẫn. Chỉ là Nhậm Dật Phi không chịu để gã tiêm thuốc tê, vậy nên cảm giác bị mấy mươi sợi tơ thao túng chính là chúng mạnh mẽ kéo căng cơ thể sau đó nhấc lên.
Tựa như bị mấy mươi cây kim đâm vào máu thịt rồi lôi kéo gân cốt trong người, hắn bước một bước, mấy mươi tế bào dây thần kinh bị kéo đến phát đau.
Sắc mặt Nhậm Dật Phi đã hoàn toàn trắng bệch, môi mất đi huyết sắc. Vậy mà người đối diện lại không nhìn ra hắn đang thống khổ —— Không khác nào hắn vốn luôn tự tin cường đại giống vẻ bề ngoài như thế.
“Cậu còn ổn không đó?”
“Rất tỉnh táo.” Đau đớn làm cho Nhậm Dật Phi càng thêm chú ý và tập trung cao độ.
“Cậu có thể nhịn đau được à?” Sư rối gỗ tò mò hỏi.
“Không.” Nhậm Dật Phi đáp, “Tôi sợ đau, một chút đau đớn cũng sẽ sợ.” Ngoại trừ diễn kịch, hắn nguyện ý tự nuông chiều bản thân lên trời, không muốn chịu bất kỳ áp lực nào khác lên thể xác hay tinh thần.
Sư rối gỗ không tin, gã nói có sách mách có chứng: “Cậu không sợ đau thì sao lúc đó có thể tự nhiên giẫm vào hạt thủy tinh rồi lăn xuống như thật? Nếu không phải có người chơi kia bế lên, chỉ sợ cậu sẽ lăn nát cái ót.”
Hả?
Nhậm Dật Phi kịp phản ứng lại lời gã, thì ra đối phương đang nhắc tới phó bản lần trước: “Ồ, vậy nên anh trơ mắt đứng đó nhìn “Tống Bác Chi” lăn xuống? Đúng là bạch nguyệt quang của anh ha.” Xí, cũng không phải thứ tốt lành gì.
“Khụ khụ.” Sư rối gỗ hơi xấu hổ, gã nhớ bản thân suýt chút nữa là phải sống tiếp dưới lớp da nhân viên giao cơm, cười mỉa nói, “Dù sao thì tôi cũng phải xác nhận cho chắc chứ bộ.”
Xác nhận đó là người chơi hay Tống Bác Chi, nếu là người chơi thì lập tức băm ra, còn nếu là Tống Bác Chi…
À, thì cuối cùng kết quả vẫn bị hắn lừa.
“Bây giờ cậu muốn đi đâu? Không thể phí phạm thời gian.” Sư rối gỗ nhắc nhở Nhậm Dật Phi, lại nói tiếp: “Không phải tôi lo lắng cho cậu đâu nha, tôi chỉ sợ cậu chết rồi liên lụy tới cái thân tôi thôi.”
Nhậm Dật Phi làm ngơ nửa câu sau của đối phương, nhìn về một hướng: “Đi Thiên Tuế Điện.”
Lúc dẫn dụ Thanh Hồng xuất hiện, Nhậm Dật Phi cố tình chọn nơi cách Thiên Tuế Điện không xa, bởi vậy không quá hai phút hắn đã đến được đình viện trung tâm.
Đại môn đang đóng, hắn đẩy cửa tiến vào.
Theo thanh âm “kẽo kẹt” vang lên trong chiều xuân yên tĩnh, đại môn rộng mở, Nhậm Dật Phi liếc mắt liền nhìn thấy đại viện bên trong.
Đại viện rộng lớn như vậy nhưng Hoa Ngữ lại đứng giữa đường đi, đôi tay nàng giao nhau đặt ở phía trước, dường như đang đợi hắn.
“Giải dược.” Nhậm Dật Phi vươn tay, nói thẳng.
Hoa Ngữ ngẩng đầu: “Sư huynh chưa mở túi gấm mà ta đưa sao?”
Nhậm Dật Phi lập tức hiểu ra, không ngờ thứ trong túi gấm là giải dược. Hắn lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Sư huynh từ chỗ Thanh Hồng lại đây?” Hoa Ngữ đoán y đã giải quyết được Thanh Hồng, mở miệng nói, “Ta đến để giúp huynh.”
“Cứ tự nhiên là tốt nhất.”
“Còn có một việc. Hôm qua khổng tước đi tìm huynh, sau đó hắn cùng Thanh Hồng đánh nhau, bây giờ đang bị nhốt trong lao mộc.” Hoa Ngữ cân nhắc suy nghĩ chuyện này mãi, cuối cùng vẫn quyết định nói ra cho sư huynh.
“Sao lại như thế?” Bởi vì chuyện hắn đưa nhánh cây nhỏ biến ảo thành đóa đèn hoa kia chăng? “Ngươi có thể mở mộc lao ra.”
Hoa Ngữ gật gật gầu.
“Vất vả sự muội.”
Nhậm Dật Phi xoay người rời đi, mái tóc đen dài như cành liễu lay động trong gió.
Ánh sáng ở cuối chân trời càng lúc càng ảm đạm, làn gió thổi đến hơi thở râm mát, hoàng hôn buông. Nhậm Dật Phi vội vàng đi qua Thiên Tuế Điện, đi thẳng về phía hồ hoa sen.
Hắn mở ra túi gấm Hoa Ngữ đưa cho ban sáng, bên trong là những đóa hoa bích sắc trong suốt, đúng là loài hoa mà hắn đã từng thấy qua.
“Thì ra là vậy…” Thì ra mê dược và giải dược tương sinh tương khắc với nhau.
Nhậm Dật Phi hái một cánh hoa rồi đưa lên lưỡi cắn nhẹ, đầu óc lập tức thanh tỉnh không ít, hơn nữa ngày càng thanh tỉnh.
Phù văn đen xoay tròn trong mắt, hắn không chút chần chờ mà phất tay áo, hơn mười con hạc giấy từ trong ống tay áo bay ra, mỗi con mang theo một cánh hoa bay về bốn phía theo thanh âm của chủ nhân.
“Hoàng hôn ở hồ sen, phải đến nhanh.”
Trong chớp mắt đã không thấy tung tích của đám hạc giấy, chính Nhậm Dật Phi cũng không chậm trễ mà nhanh chân đi tiếp.
“Đến giờ rồi.” Sư rối gỗ đột nhiên mở miệng.
“Ừm.”
Nghe được thanh âm không có chút cảm xúc phập phồng của đối phương, sư rối gỗ cau mày: “Tôi đi thật đó, cậu có thể tự đi được không vậy?”
“Có thể.” Nhậm Dật Phi vẫn trưng ra bộ dáng lạnh nhạt.
Sư rối gỗ hừ một tiếng “Cố chấp.”, rốt cuộc biến mất không thấy bóng dáng.
Nhậm Dật Phi nhấp môi, hắn ngây người một giây rồi mới tiếp tục đi.
Hắn đã dùng hết quỷ bài pháp sư rối gỗ, trên tay chỉ còn nhẫn chân thật và một cuộn băng vải. Thanh Hồng bị gây mê và thôi miên tạm thời, cho dù không có người quấy rầy thì nhiều nhất cũng hôn mê một canh giờ mà thôi, sau đó hắn sẽ lập tức tỉnh lại.
Mà lúc này tác dụng của mê hương vẫn chưa mất đi hoàn toàn, thần kinh Nhậm Dật Phi không còn cảm giác đau đớn vì thoát khỏi thao túng nên cảm giác choáng váng vì mê hương chậm rãi lan ra, ngày càng rõ ràng.
Giống như trạng thái sau khi hắn vừa thức đêm quay phim vừa say rượu, đầu nặng chân nhẹ, chóng mặt và buồn nôn cực kỳ.
Tốc độ Nhậm Dật Phi cũng chậm lại.
“Chậc, chật vật chưa kìa.”
Lúc sắp đi đến hồ sen, một thanh âm quen thuộc chợt vang lên ở trước mặt. Nhậm Dật Phi theo tiếng nhìn qua mới phát hiện người nọ là đại yêu khổng tước, hắn đang đứng ở ngay đường đến hồ sen, hai tay khoanh ngực, đôi mắt nhìn chằm chằm mình.
Nhậm Dật Phi nhíu mày. Hắn còn chưa kịp mở miệng thì đại yêu khổng tước đã sải vài bước đi tới, một tay chụp lấy bờ vai Nhậm Dật Phi, năng lượng không thuộc về cơ thể Hạc Quân tiến vào, tiếp xúc với năng lượng yếu ớt của y rồi lưu chuyển toàn thân.
“Sao ngươi lại như thế này?” Nụ cười châm chọc hằng ngày treo trên mặt đại yêu đã hoàn toàn biến mất, “Chẳng lẽ là do Thanh Hồng?”
Nhậm Dật Phi không hé răng, chỉ là biểu tình lạnh lẽo đến nỗi đúc được cả ngọc thạch.
“Ta đã nói hắn là tên loạn thần tặc tử, cũng vì ngươi vẫn luôn giữ hắn bên cạnh nên hôm nay mới sai thành đại sai.” Khổng tước duỗi tay dìu Nhậm Dật Phi, trong miệng còn cười nhạo, “Cuối cùng Hạc Quân ngươi cũng mắc sai lầm.”
“Loạn thần tặc tử là để nói thuộc hạ, hắn là sư đệ ta.” Nhậm Dật Phi ấn lên cánh tay đối phương, nhẹ tay thôi trời.
Đại yêu lập tức đỏ mặt ho nhẹ một tiếng.
“Hồ sen có thứ gì?”
“Chìa khóa kết thúc hết thảy mọi chuyện.” Còn có ba giọt tâm đầu huyết của Hạc Quân, đây là nguyện vọng của y, cũng là nguyện vọng của hắn.
Khổng tước nhìn xem đôi mắt bình tĩnh của người bên cạnh, không tìm được lời nói dối: “Bằng tốc độ đó của ngươi thì còn chưa tới hồ sen, hoàng hôn cũng đã qua tám đời rồi. Ta đành ủy khuất mình mà cố mang ngươi đi một đoạn đường vậy.”
Khổng tước vừa dứt lời, Nhậm Dật Phi chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ tênh, hóa ra sau lưng đại yêu đã biến ra đôi cánh mỹ lệ chói mắt, bắt lấy bờ vai mình cùng bay lên.
Dưới chân hắn xuất hiện một đám mây trôi nho nhỏ, bả vai bị người bắt lấy cũng không khó chịu, bên tai còn có thanh âm đại yêu nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Hạc Quân, ta tạm tin ngươi một lần này thôi đó.”
Nhậm Dật Phi khó có được cười khẽ: “Không lừa ngươi.”
Gió lạnh phần phật vụt qua da thịt, phong cảnh hai bên đường đi nhanh chóng lùi về phía sau. Hắn vừa hít thở một chút, người đã bị kéo bay đến không trung của hồ.
Ánh nắng chiều tàn rũ xuống mặt hồ yên ả, vầng sáng yếu ớt tản ra từng đợt theo gợn sóng xanh. Chỉ cần Nhậm Dật Phi cúi đầu là có thể nhìn thấy “tòa tháp” màu đen vặn vẹo, mà trên đỉnh “tháp” còn có rất nhiều tia sáng lóe lên.
“Ngươi muốn cho ta xem cái này?” Khổng tước hạ cánh đặt hắn xuống một tảng đá bên cạnh ao sen, sau đó thu hồi đôi cánh.
Nhậm Dật Phi đến gần hồ sen, hắn chỉ nhìn thấy sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, lá sen non mơn mởn mọc khắp bốn phía, thuyền nhỏ dừng bên bờ ao và ảnh ngược xanh biếc của hàng liễu theo gió đong đưa.
Đứng ở góc độ bên cạnh ao lại không nhìn thấy ảnh ngược tòa tháp.
Lúc hai người nói chuyện, mấy đại yêu khác đã đi đến gần hồ hoa sen. Biểu tình bọn họ kinh nghi bất định, ánh mắt nhìn Nhậm Dật Phi cũng mang theo đề phòng.
Có thể trở thành đại yêu đều không phải yêu linh hồ đồ ngu xuẩn, chỉ bằng thời gian này cũng đủ để bọn họ suy nghĩ cẩn thận, chính mình bị mắc mưu không thành, hơn nữa người ám toán bọn họ lại là chủ nhân yến hội —— Thanh Hồng, cũng chính là sư đệ Hạc Quân.
“Các ngươi không cần đề phòng ta. Ta bị mắc mưu, yêu lực gần như tiêu tán.” Nhậm Dật Phi bình tĩnh mở miệng.
Các đại yêu xung quanh nghe vậy đều sửng sốt. Yêu ma vốn tôn sùng kẻ mạnh, tôn sùng sức mạnh, mất đi sức mạnh còn thống khổ hơn cả cái chết, vậy mà y vẫn có thể bình tĩnh như không có chuyện gì sao?
Đại yêu khổng tước nhìn quanh một vòng, thanh âm mang theo ý cười, tươi cười lại có chút vặn vẹo: “Chuyện này ta có thể làm chứng cho y. Thanh Hồng dám ám toán ta, ta sẽ khiến hắn trả giá đại giới.”
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng thầm tính toán thời gian. Nếu đúng theo thời gian hôm qua thì đại khái tháp ảnh sẽ xuất hiện mười lăm phút, bây giờ cũng gần xấp xỉ rồi.
“Đợi, đợi một lát.” Một tiểu yêu vũ y thở hồng hộc không biết từ đâu đột nhiên xông tới.
“Đó là ai vậy?” Mấy đại yêu nhìn cẩn thận một hồi rồi lắc đầu, “Chắc là tiểu yêu chạy ra từ chỗ nào nhỉ?”
“Tham kiến các vị tiền bối, ta là Tịch Vũ.” Người tới ngượng ngùng sờ đầu, một thân lụa đỏ lộng lẫy hệt như liệt hỏa.
Tầm mắt Nhậm Dật Phi chậm rãi quét qua cổ áo lông vũ hồng sắc của đối phương.
Đám đại yêu đều không để ý đến hắn, tiểu yêu tự xưng Tịch Vũ cũng không cảm thấy xấu hổ, còn đứng ở bên cạnh ló đầu ra nhìn tới nhìn lui: “Các vị tiền bối ở đây chờ người hả?”
“Không phải.” Nhậm Dật Phi phe phẩy cánh quạt, đôi mắt mang theo ẩn ý: “Ngươi có thể giúp ta chút chuyện không?”
Nhận ra người nói là đại yêu Hạc Quân rất có cảm giác tồn tại, tiểu yêu Tịch Vũ vội sát lại gần, hắn cẩn thận lấy lòng nói: “Đại nhân cứ việc phân phó.”
“Ngươi nhảy xuống đi.”
“Cái gì?” Tịch Vũ trừng lớn đôi mắt.
Một trận gió cổ quái từ đâu thổi đến, Tịch Vũ còn chưa kịp giãy giụa đã lao thẳng xuống mặt hồ.
___
Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Nhậm Dật Phi vươn tay phất nhẹ qua gương mặt đang say ngủ của đối phương, dường như người đang nhắm mắt gối đầu vào hắn chỉ là một đứa trẻ cáu kỉnh, thanh âm Nhậm Dật Phi tràn ngập lãnh đạm thờ ơ, cũng không quan tâm đến nữa.
Hắn rút một sợi tơ trên đỉnh đầu Thanh Hồng ra, thứ này chính là kiệt tác của pháp sư rối gỗ.
Sư rối gỗ Trịnh Huy đứng một bên lặng lẽ nhìn qua, hơn nữa gã còn liếm liếm khóe môi: Muốn làm cái người cao cao tại thượng này thành con rối quá đi, chắc chắn hắn sẽ là tác phẩm hoàn hảo khiến người ta không khỏi trầm trồ.
“Nếu còn dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi, tôi lập tức móc mắt anh ra.”
Bởi vì bị trói định với người chơi, hơn nữa phải chịu quản chế của đối phương nên sư rối gỗ chỉ có thể không đành lòng thu hồi tầm mắt, ở bên cạnh tức giận nói: “Chất lỏng gây mê chỉ có tác dụng trong một giờ, cậu xác định thật sự không giết hắn hoặc giữ lại chút hơi thở cuối cùng à?”
Nhậm Dật Phi để Thanh Hồng nằm lên ghế dài, hắn suy nghĩ chốc lát rồi cởi cẩm bào xuống đắp lên người đối phương: “Tôi sẽ không giết hắn.”
Nguyên chủ bị lấy đi tâm đầu huyết, ý nguyện mà y để lại cũng chỉ là thu hồi tâm đầu huyết, không muốn tính toán với sư đệ. Nếu Nhậm Dật Phi có hành động quá tay thì sẽ OOC ngay.
Nghe người nọ đáp lời, sư rối gỗ bĩu môi, không nhịn được nghĩ tới thảm trạng của mình lúc trước: “Cậu dịu dàng với hắn quá ha.”
“Hắn không phải thứ gì tốt, nhưng ít ra không bỉ ổi.”
Bỉ ổi? sư rối gỗ nhớ đến bộ dáng chính mình bị cậu ta đùa bỡn phát điên, nhất thời nghẹn một bụng tức không thở được: “Chẳng lẽ tôi bỉ ổi?”
Nhậm Dật Phi không để ý đến gã, hắn duỗi tay xoa bóp huyệt thái dương, sau đó lắc lắc đầu, thân thể hơi lảo đảo.
“Cậu không sao đó chứ? Tôi chỉ có thể xuất hiện mười lăm phút mà thôi, không khéo đáp án còn chưa tìm ra, phó bản còn chưa giải được thì cậu đã ngã xuống trước.” Nhìn Nhậm Dật Phi đứng cũng đứng không vững, sư rối gỗ định chế nhạo mấy câu, nhưng lại nhịn không được lo lắng.
Nhậm Dật Phi hít sâu một hơi rồi lấy một con dao nhỏ trong ống tay áo ra ngoài, trực tiếp rạch một đường ở trên cánh tay.
Đau đớn làm cho ánh mắt hắn tỉnh táo hơn đôi chút.
“Vậy là đủ rồi.” Hắn cười một tiếng xoay người rời đi, “Cùng lắm thì bị bắt trở về, chuyện này không thành tôi cũng tạm chấp nhận được. Huống chi trong tay tôi đã có manh mối.”
Vừa ra khỏi tiểu viện, ập vào tầm mắt Nhậm Dật Phi là đám yêu ma đang nằm hôn mê trong mấy bụi cỏ. Lúc hắn từ mê cung ra đến thì đã nhìn thấy bộ dáng nửa sống nửa chết của bọn họ ở đó, bây giờ trời sắp chiều tàn, bọn họ vẫn còn nằm im mơ màng không nhúc nhích.
“Có lẽ Hoa Ngữ có giải dược.”
Nhậm Dật Phi đỡ vách tường, đi được vài bước lại thở hổn hển.
Mà sư rối gỗ lúc này đã thu bé còn tầm ba tấc nhảy vào trong ống tay áo của hắn, thấy vậy liền nói: “Cậu như thế này rồi hoàn thành nhiệm vụ kiểu gì cho được? Tôi sợ cậu đi dâng thức ăn tận miệng người ta thì có.”
Nhậm Dật Phi cũng cảm thấy cứ như vậy không ổn. Hắn thở hổn hển một hồi, tay chân đã không nghe theo sự điều khiển của cơ thể.
Hắn vừa tính toán thời gian vừa duỗi tay vén hết tóc dài ra phía sau đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai mắt lại tỏa sáng lạ thường: “Tôi có một biện pháp. Có điều phải cần anh hỗ trợ.”
Sư rối gỗ cầm lấy ống tay áo hắn: “Cái gì?”
Một phút sau, Nhậm Dật Phi dùng tốc độ nhanh hơn lúc trước rất nhiều lướt đi trên hành lang, không khác gì làn gió thổi qua.
“Cậu quả thật tàn nhẫn với chính mình.” Sư rối gỗ phục hắn sát đất. Bây giờ gã đã thu còn một bộ dáng tí hon đứng giữa ngọc quan trên đầu Nhậm Dật Phi, hai tay kéo mấy mươi sợi tơ vô hình thao túng thân thể người bên dưới —— Không sai, biện pháp của Nhậm Dật Phi chính là để sư rối gỗ thao túng thân thể hắn di chuyển.
Nếu chỉ đơn giản như thế mà thôi, sư rối gỗ sẽ không có gì cảm thấy người này tàn nhẫn. Chỉ là Nhậm Dật Phi không chịu để gã tiêm thuốc tê, vậy nên cảm giác bị mấy mươi sợi tơ thao túng chính là chúng mạnh mẽ kéo căng cơ thể sau đó nhấc lên.
Tựa như bị mấy mươi cây kim đâm vào máu thịt rồi lôi kéo gân cốt trong người, hắn bước một bước, mấy mươi tế bào dây thần kinh bị kéo đến phát đau.
Sắc mặt Nhậm Dật Phi đã hoàn toàn trắng bệch, môi mất đi huyết sắc. Vậy mà người đối diện lại không nhìn ra hắn đang thống khổ —— Không khác nào hắn vốn luôn tự tin cường đại giống vẻ bề ngoài như thế.
“Cậu còn ổn không đó?”
“Rất tỉnh táo.” Đau đớn làm cho Nhậm Dật Phi càng thêm chú ý và tập trung cao độ.
“Cậu có thể nhịn đau được à?” Sư rối gỗ tò mò hỏi.
“Không.” Nhậm Dật Phi đáp, “Tôi sợ đau, một chút đau đớn cũng sẽ sợ.” Ngoại trừ diễn kịch, hắn nguyện ý tự nuông chiều bản thân lên trời, không muốn chịu bất kỳ áp lực nào khác lên thể xác hay tinh thần.
Sư rối gỗ không tin, gã nói có sách mách có chứng: “Cậu không sợ đau thì sao lúc đó có thể tự nhiên giẫm vào hạt thủy tinh rồi lăn xuống như thật? Nếu không phải có người chơi kia bế lên, chỉ sợ cậu sẽ lăn nát cái ót.”
Hả?
Nhậm Dật Phi kịp phản ứng lại lời gã, thì ra đối phương đang nhắc tới phó bản lần trước: “Ồ, vậy nên anh trơ mắt đứng đó nhìn “Tống Bác Chi” lăn xuống? Đúng là bạch nguyệt quang của anh ha.” Xí, cũng không phải thứ tốt lành gì.
“Khụ khụ.” Sư rối gỗ hơi xấu hổ, gã nhớ bản thân suýt chút nữa là phải sống tiếp dưới lớp da nhân viên giao cơm, cười mỉa nói, “Dù sao thì tôi cũng phải xác nhận cho chắc chứ bộ.”
Xác nhận đó là người chơi hay Tống Bác Chi, nếu là người chơi thì lập tức băm ra, còn nếu là Tống Bác Chi…
À, thì cuối cùng kết quả vẫn bị hắn lừa.
“Bây giờ cậu muốn đi đâu? Không thể phí phạm thời gian.” Sư rối gỗ nhắc nhở Nhậm Dật Phi, lại nói tiếp: “Không phải tôi lo lắng cho cậu đâu nha, tôi chỉ sợ cậu chết rồi liên lụy tới cái thân tôi thôi.”
Nhậm Dật Phi làm ngơ nửa câu sau của đối phương, nhìn về một hướng: “Đi Thiên Tuế Điện.”
Lúc dẫn dụ Thanh Hồng xuất hiện, Nhậm Dật Phi cố tình chọn nơi cách Thiên Tuế Điện không xa, bởi vậy không quá hai phút hắn đã đến được đình viện trung tâm.
Đại môn đang đóng, hắn đẩy cửa tiến vào.
Theo thanh âm “kẽo kẹt” vang lên trong chiều xuân yên tĩnh, đại môn rộng mở, Nhậm Dật Phi liếc mắt liền nhìn thấy đại viện bên trong.
Đại viện rộng lớn như vậy nhưng Hoa Ngữ lại đứng giữa đường đi, đôi tay nàng giao nhau đặt ở phía trước, dường như đang đợi hắn.
“Giải dược.” Nhậm Dật Phi vươn tay, nói thẳng.
Hoa Ngữ ngẩng đầu: “Sư huynh chưa mở túi gấm mà ta đưa sao?”
Nhậm Dật Phi lập tức hiểu ra, không ngờ thứ trong túi gấm là giải dược. Hắn lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Sư huynh từ chỗ Thanh Hồng lại đây?” Hoa Ngữ đoán y đã giải quyết được Thanh Hồng, mở miệng nói, “Ta đến để giúp huynh.”
“Cứ tự nhiên là tốt nhất.”
“Còn có một việc. Hôm qua khổng tước đi tìm huynh, sau đó hắn cùng Thanh Hồng đánh nhau, bây giờ đang bị nhốt trong lao mộc.” Hoa Ngữ cân nhắc suy nghĩ chuyện này mãi, cuối cùng vẫn quyết định nói ra cho sư huynh.
“Sao lại như thế?” Bởi vì chuyện hắn đưa nhánh cây nhỏ biến ảo thành đóa đèn hoa kia chăng? “Ngươi có thể mở mộc lao ra.”
Hoa Ngữ gật gật gầu.
“Vất vả sự muội.”
Nhậm Dật Phi xoay người rời đi, mái tóc đen dài như cành liễu lay động trong gió.
Ánh sáng ở cuối chân trời càng lúc càng ảm đạm, làn gió thổi đến hơi thở râm mát, hoàng hôn buông. Nhậm Dật Phi vội vàng đi qua Thiên Tuế Điện, đi thẳng về phía hồ hoa sen.
Hắn mở ra túi gấm Hoa Ngữ đưa cho ban sáng, bên trong là những đóa hoa bích sắc trong suốt, đúng là loài hoa mà hắn đã từng thấy qua.
“Thì ra là vậy…” Thì ra mê dược và giải dược tương sinh tương khắc với nhau.
Nhậm Dật Phi hái một cánh hoa rồi đưa lên lưỡi cắn nhẹ, đầu óc lập tức thanh tỉnh không ít, hơn nữa ngày càng thanh tỉnh.
Phù văn đen xoay tròn trong mắt, hắn không chút chần chờ mà phất tay áo, hơn mười con hạc giấy từ trong ống tay áo bay ra, mỗi con mang theo một cánh hoa bay về bốn phía theo thanh âm của chủ nhân.
“Hoàng hôn ở hồ sen, phải đến nhanh.”
Trong chớp mắt đã không thấy tung tích của đám hạc giấy, chính Nhậm Dật Phi cũng không chậm trễ mà nhanh chân đi tiếp.
“Đến giờ rồi.” Sư rối gỗ đột nhiên mở miệng.
“Ừm.”
Nghe được thanh âm không có chút cảm xúc phập phồng của đối phương, sư rối gỗ cau mày: “Tôi đi thật đó, cậu có thể tự đi được không vậy?”
“Có thể.” Nhậm Dật Phi vẫn trưng ra bộ dáng lạnh nhạt.
Sư rối gỗ hừ một tiếng “Cố chấp.”, rốt cuộc biến mất không thấy bóng dáng.
Nhậm Dật Phi nhấp môi, hắn ngây người một giây rồi mới tiếp tục đi.
Hắn đã dùng hết quỷ bài pháp sư rối gỗ, trên tay chỉ còn nhẫn chân thật và một cuộn băng vải. Thanh Hồng bị gây mê và thôi miên tạm thời, cho dù không có người quấy rầy thì nhiều nhất cũng hôn mê một canh giờ mà thôi, sau đó hắn sẽ lập tức tỉnh lại.
Mà lúc này tác dụng của mê hương vẫn chưa mất đi hoàn toàn, thần kinh Nhậm Dật Phi không còn cảm giác đau đớn vì thoát khỏi thao túng nên cảm giác choáng váng vì mê hương chậm rãi lan ra, ngày càng rõ ràng.
Giống như trạng thái sau khi hắn vừa thức đêm quay phim vừa say rượu, đầu nặng chân nhẹ, chóng mặt và buồn nôn cực kỳ.
Tốc độ Nhậm Dật Phi cũng chậm lại.
“Chậc, chật vật chưa kìa.”
Lúc sắp đi đến hồ sen, một thanh âm quen thuộc chợt vang lên ở trước mặt. Nhậm Dật Phi theo tiếng nhìn qua mới phát hiện người nọ là đại yêu khổng tước, hắn đang đứng ở ngay đường đến hồ sen, hai tay khoanh ngực, đôi mắt nhìn chằm chằm mình.
Nhậm Dật Phi nhíu mày. Hắn còn chưa kịp mở miệng thì đại yêu khổng tước đã sải vài bước đi tới, một tay chụp lấy bờ vai Nhậm Dật Phi, năng lượng không thuộc về cơ thể Hạc Quân tiến vào, tiếp xúc với năng lượng yếu ớt của y rồi lưu chuyển toàn thân.
“Sao ngươi lại như thế này?” Nụ cười châm chọc hằng ngày treo trên mặt đại yêu đã hoàn toàn biến mất, “Chẳng lẽ là do Thanh Hồng?”
Nhậm Dật Phi không hé răng, chỉ là biểu tình lạnh lẽo đến nỗi đúc được cả ngọc thạch.
“Ta đã nói hắn là tên loạn thần tặc tử, cũng vì ngươi vẫn luôn giữ hắn bên cạnh nên hôm nay mới sai thành đại sai.” Khổng tước duỗi tay dìu Nhậm Dật Phi, trong miệng còn cười nhạo, “Cuối cùng Hạc Quân ngươi cũng mắc sai lầm.”
“Loạn thần tặc tử là để nói thuộc hạ, hắn là sư đệ ta.” Nhậm Dật Phi ấn lên cánh tay đối phương, nhẹ tay thôi trời.
Đại yêu lập tức đỏ mặt ho nhẹ một tiếng.
“Hồ sen có thứ gì?”
“Chìa khóa kết thúc hết thảy mọi chuyện.” Còn có ba giọt tâm đầu huyết của Hạc Quân, đây là nguyện vọng của y, cũng là nguyện vọng của hắn.
Khổng tước nhìn xem đôi mắt bình tĩnh của người bên cạnh, không tìm được lời nói dối: “Bằng tốc độ đó của ngươi thì còn chưa tới hồ sen, hoàng hôn cũng đã qua tám đời rồi. Ta đành ủy khuất mình mà cố mang ngươi đi một đoạn đường vậy.”
Khổng tước vừa dứt lời, Nhậm Dật Phi chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ tênh, hóa ra sau lưng đại yêu đã biến ra đôi cánh mỹ lệ chói mắt, bắt lấy bờ vai mình cùng bay lên.
Dưới chân hắn xuất hiện một đám mây trôi nho nhỏ, bả vai bị người bắt lấy cũng không khó chịu, bên tai còn có thanh âm đại yêu nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Hạc Quân, ta tạm tin ngươi một lần này thôi đó.”
Nhậm Dật Phi khó có được cười khẽ: “Không lừa ngươi.”
Gió lạnh phần phật vụt qua da thịt, phong cảnh hai bên đường đi nhanh chóng lùi về phía sau. Hắn vừa hít thở một chút, người đã bị kéo bay đến không trung của hồ.
Ánh nắng chiều tàn rũ xuống mặt hồ yên ả, vầng sáng yếu ớt tản ra từng đợt theo gợn sóng xanh. Chỉ cần Nhậm Dật Phi cúi đầu là có thể nhìn thấy “tòa tháp” màu đen vặn vẹo, mà trên đỉnh “tháp” còn có rất nhiều tia sáng lóe lên.
“Ngươi muốn cho ta xem cái này?” Khổng tước hạ cánh đặt hắn xuống một tảng đá bên cạnh ao sen, sau đó thu hồi đôi cánh.
Nhậm Dật Phi đến gần hồ sen, hắn chỉ nhìn thấy sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, lá sen non mơn mởn mọc khắp bốn phía, thuyền nhỏ dừng bên bờ ao và ảnh ngược xanh biếc của hàng liễu theo gió đong đưa.
Đứng ở góc độ bên cạnh ao lại không nhìn thấy ảnh ngược tòa tháp.
Lúc hai người nói chuyện, mấy đại yêu khác đã đi đến gần hồ hoa sen. Biểu tình bọn họ kinh nghi bất định, ánh mắt nhìn Nhậm Dật Phi cũng mang theo đề phòng.
Có thể trở thành đại yêu đều không phải yêu linh hồ đồ ngu xuẩn, chỉ bằng thời gian này cũng đủ để bọn họ suy nghĩ cẩn thận, chính mình bị mắc mưu không thành, hơn nữa người ám toán bọn họ lại là chủ nhân yến hội —— Thanh Hồng, cũng chính là sư đệ Hạc Quân.
“Các ngươi không cần đề phòng ta. Ta bị mắc mưu, yêu lực gần như tiêu tán.” Nhậm Dật Phi bình tĩnh mở miệng.
Các đại yêu xung quanh nghe vậy đều sửng sốt. Yêu ma vốn tôn sùng kẻ mạnh, tôn sùng sức mạnh, mất đi sức mạnh còn thống khổ hơn cả cái chết, vậy mà y vẫn có thể bình tĩnh như không có chuyện gì sao?
Đại yêu khổng tước nhìn quanh một vòng, thanh âm mang theo ý cười, tươi cười lại có chút vặn vẹo: “Chuyện này ta có thể làm chứng cho y. Thanh Hồng dám ám toán ta, ta sẽ khiến hắn trả giá đại giới.”
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng thầm tính toán thời gian. Nếu đúng theo thời gian hôm qua thì đại khái tháp ảnh sẽ xuất hiện mười lăm phút, bây giờ cũng gần xấp xỉ rồi.
“Đợi, đợi một lát.” Một tiểu yêu vũ y thở hồng hộc không biết từ đâu đột nhiên xông tới.
“Đó là ai vậy?” Mấy đại yêu nhìn cẩn thận một hồi rồi lắc đầu, “Chắc là tiểu yêu chạy ra từ chỗ nào nhỉ?”
“Tham kiến các vị tiền bối, ta là Tịch Vũ.” Người tới ngượng ngùng sờ đầu, một thân lụa đỏ lộng lẫy hệt như liệt hỏa.
Tầm mắt Nhậm Dật Phi chậm rãi quét qua cổ áo lông vũ hồng sắc của đối phương.
Đám đại yêu đều không để ý đến hắn, tiểu yêu tự xưng Tịch Vũ cũng không cảm thấy xấu hổ, còn đứng ở bên cạnh ló đầu ra nhìn tới nhìn lui: “Các vị tiền bối ở đây chờ người hả?”
“Không phải.” Nhậm Dật Phi phe phẩy cánh quạt, đôi mắt mang theo ẩn ý: “Ngươi có thể giúp ta chút chuyện không?”
Nhận ra người nói là đại yêu Hạc Quân rất có cảm giác tồn tại, tiểu yêu Tịch Vũ vội sát lại gần, hắn cẩn thận lấy lòng nói: “Đại nhân cứ việc phân phó.”
“Ngươi nhảy xuống đi.”
“Cái gì?” Tịch Vũ trừng lớn đôi mắt.
Một trận gió cổ quái từ đâu thổi đến, Tịch Vũ còn chưa kịp giãy giụa đã lao thẳng xuống mặt hồ.
___
Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Đánh giá:
Truyện Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Story
Quyển 3 - Chương 60: Xuân Nhật Yến
10.0/10 từ 40 lượt.