Tháng Ngày Tôi Làm NPC Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 22: Ngươi có biết ta chết thế nào không ?
87@-
đêm đến, bên phía cửa nhóm thực tập sinh Chu Hồng và Đỗ Quyên hai người cùng bước ra khỏi cửa ký túc xá, Chu Hồng dẫn đầu đi trước Đỗ Quyên đứng lại trước cửa phòng.
Chu Hồng không nghe thấy tiếng bước chân bèn quay về nhìn lại nghi ngờ hỏi " cô làm gì vậy đi thôi "
Đỗ Quyên lấy từ trong túi ra bộ bài poker đôi tay thon dài liên tục xào bài, lúc sau mới dừng Đỗ Quyên lấy một lá từ trong bộ bài ra nhìn nhìn.
Chu Hồng hiếu kỳ, nói thật trong thế giới trò chơi vô hạn này thứ người chơi không biết nhiều nhất chính là thiên phú của đối phương.
Chỉ thấy trên bộ bài có hình một con quái vật, khuôn mặt gầy gò hốc mắt sâu hoắm, miệng rách đến mang tai, cả người gầy gò chỉ có da bọc xương, cả cơ thể tạo ra một độ cong quỷ dị.
Chu Hồng kinh ngạc " vật kỳ dị cấp A+ của phó bản cấp hai nhà báo kỳ dị? sao cô lại có được nó vậy "
Đỗ Quyên thấy biểu cảm không tiền đồ này khinh khỉnh đáp " đây là thiên phú của tôi chỉ cần là quái vật tôi giết chết set trở thành con rối của tôi, mỗi một phó bản chỉ được kêu gọi một con "
Chu Hồng im lặng, thiên phú này của Đỗ Quyên chắc chắn là cấp S trở lên.
Trong phó bản này trừ hai người mới ra trong các người chơi lâu năm chỉ có thiên phú của mình cô là cấp A+, có hơi ngại nha.
Đỗ Quyên thấy thế không thèm để tâm trục tiếp đi ngang qua người cô một mình đi vào hành lang bệnh viện âm u.
Chu Hồng thấy vậy nhanh chân đuổi theo.
cùng lúc đó Tiêu Tự Nguyên Trác Hy Phàm Du Hòa ba người cũng quyết định sẽ ra ngoài thử xem có tìm được manh mối nào không.
Du Hoà rất muốn mở miệng chào hỏi các đại lão Nhưng chính cậu ta cũng là kiểu người không thích nói chuyện, huống chi tính cách của hai vị đại lão chỉ cần là người chơi có chút kiến thức đều sẽ hiểu được.
đi đến đại sảnh hành lang quầy lễ tân, nơi này đột ngột có hai y tá một người mặc đồ đỏ một người mặc màu hồng.
Du Hoà hít sâu một hơi nói " trong quy tắc có nội trong bệnh viện chỉ có y tá mặc đồ màu hồng không có màu đỏ vậy là nó là quy tắc đúng hay sai á?"
Trác Hy Phàm khẽ híp, mắt bộ quần áo bó sát người hiện lên từng đường cong cơ bắp hoàn mỹ tựa như một con báo săn bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cắn đứt cổ con mồi.
chiếc áo khoác màu đen đỏ mặc trên ngươi hẳn giống như khiến một kẻ lạnh lẽo đột nhiên có sự ấm.
Trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một cây roi dài mày tím, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mỗi một đốt roi đều là làm từ thân người. Đọc ?гu?ện ha? ?ại ﹢ TгùmTгu?ệ n.?n ﹢
Tiêu Tự Nguyên liếc nhìn Trác Hy Phàm trên tay cũng xuất hiện con dao làm bếp, chính là phần thưởng của phó bản trước đây chính là đạo cụ có thể tùy theo sức mạnh của người sở hữu mà mạnh lên đó.
hai nữ y tá lúc này cũng chú ý bọn họ khẽ mỉm từ từ đến gần.
nữ y tá mặc đồ màu hồng lên tiếng hỏi " các anh là thực tập sinh mới đến vào buổi sáng phải không? tối vậy rồi mà không ngủ ư"
Tiêu Tự Nguyên nghiêng đầu " tôi có chứng lạ giường không ngủ được nên muốn đi dạo quanh đây "
Nữ y tá che miệng cười nhẹ " các anh có muốn uống thuốc ngủ không, để tôi qua quầy lấy cho nhé "
Nói rồi không đợi ba người phản ứng đã quay người, chớp mắt một cái đã đến bên quầy nữ y tá mặc đồ màu hồng đang lay hoay tìm kiếm thuốc ngủ.
Mà nữ y tá mặc đồ màu đỏ cũng mỉm cười, khuôn mặt của cô ta rất kỳ lạ, khuôn mặt gầy gò trên đầu có không ít vết máu, móng tay dài ngoằng sơn màu đỏ, có thể thấy sở dĩ váy của cô ta là màu đỏ chính là do máu của chính bản thân cô.
" các anh không biết ban đêm không nên tự e đi loạn sao? "
Tiêu Tự Nguyên và Trác Hy Phàm đều im lặng làm như không thấy cô ta, Du Hòa nghi hoặc, nhưng vẫn theo bản năng định mở miệng trả thì bị ảnh mắt lạnh băng của Trác Hy Phàm lia tới.
Du Hoà lập tức im bặt không dám hó hé gì nữa.
Nữ y tá mặc đồ đỏ cứ liên tục hỏi những vấn đề kỳ quái, lúc thì áp sát khuôn mặt ghê tởm của mình vào mặt ba người Tiêu Tự Nguyên Trác Hy Phàm Du Hòa.
Ba người làm như không thấy cô ta, bây giờ họ đã biết cô ta chính là vật kỳ dị huyễn hóa ra, nếu khống cẩn thận kích phát điều kiện giết người của cô ta thì nguy.
trong phó bản sẽ có hai kiểu vật kỳ dị, một loại chính là vật kỳ dị có thiết lập rõ ràng, phải để người chơi kích phát điều kiện giết người mới có thể khiến nó ra tay, ví dụ nữ y tá mặc đồ đỏ.
Loại khác chính là loại vật kỳ dị khác, loại này sẽ không nhất thiết chạm đến điều kiện giết người mà sẽ công kích trước rồi mới lấy lại nhân thiết, ví dụ Viện trưởng.
Nữ y tá mặc đồ đỏ hỏi rất nhiều câu nhưng không ai để ý lúc này cô ta đột nhiên hỏi một câu " ngươi có muốn biết ta chết thế nào không?"
Lúc hỏi câu này cô ta đang nhìn thẳng vào mặt Tiêu Tự Nguyên.
Hắn im lặng, nữ y tá lại chuyển qua Trác Hy Phàm hỏi " ngươi có biết vì sao hôm kia lại có tới tận năm bệnh nhân được đưa đến khống?"
Trác Hy Phàm im lặng ả ta lại đến trước mặt Du Hòa hỏi" ta biết các ngươi không phải thực tập sinh nói đi các ngươi là ai?"
du Hoà bị câu hỏi này dọa cho tim đập thình thịch.
Khoé miệng đang chảy máu của ả đột nhiên nhếc cao, móng tay dài ngằng đỏ chót đột nhiên móc lên.
Du Hoà không kịp phản ứng chỉ biết trơ mắt nhìn, một cây roi xương người màu tím nhanh chóng bay đến, quấn chặt lấy cô tay của nữ y tá mặc đồ đỏ.
Hành động bị cắt ngang khiến ả bất ngờ, nhưng rất nhanh ả đã phản ứng lại nương theo lực đạo nhảy lùi lại, muốn tẩn công Trác Hy Phàm.
con Dao làm bếp hiện rõ trên tay, Tiêu Tự Nguyên xoay dao, mũi dao nhanh chóng chặn được móng tay của Nữ y tá đồ đỏ, con dao vừa chạm vào ngón tay của ả đã cắt đứt ngón chỏ của ả ta
Nữ y tá đồ đỏ thét chói tai, sương mù màu đỏ từ trên người ả thoát ra, mặt đất bị sương mù ảnh hưởng đang bị ăn mòn, Tiêu Tự Nguyên và Trác Hy Phàm động loạt lùi về sau mấy bước.
du Hoà không phản ứng kịp bị sương mù dính lên tay, sương mù theo cánh tay ăn mòn đi lên, cậu ta cắn răng lấy ra đạo cụ cắt đứt cánh tay đó.
" aaaaa…" Du Hoà hét lên đau đớn khi cảnh tay bị cắt đi, cậu ta nhanh chóng lùi ra xa dùng một chút điểm thích phân mua dịch sinh cơ.
Tháng Ngày Tôi Làm NPC Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chu Hồng không nghe thấy tiếng bước chân bèn quay về nhìn lại nghi ngờ hỏi " cô làm gì vậy đi thôi "
Đỗ Quyên lấy từ trong túi ra bộ bài poker đôi tay thon dài liên tục xào bài, lúc sau mới dừng Đỗ Quyên lấy một lá từ trong bộ bài ra nhìn nhìn.
Chu Hồng hiếu kỳ, nói thật trong thế giới trò chơi vô hạn này thứ người chơi không biết nhiều nhất chính là thiên phú của đối phương.
Chỉ thấy trên bộ bài có hình một con quái vật, khuôn mặt gầy gò hốc mắt sâu hoắm, miệng rách đến mang tai, cả người gầy gò chỉ có da bọc xương, cả cơ thể tạo ra một độ cong quỷ dị.
Chu Hồng kinh ngạc " vật kỳ dị cấp A+ của phó bản cấp hai nhà báo kỳ dị? sao cô lại có được nó vậy "
Đỗ Quyên thấy biểu cảm không tiền đồ này khinh khỉnh đáp " đây là thiên phú của tôi chỉ cần là quái vật tôi giết chết set trở thành con rối của tôi, mỗi một phó bản chỉ được kêu gọi một con "
Chu Hồng im lặng, thiên phú này của Đỗ Quyên chắc chắn là cấp S trở lên.
Trong phó bản này trừ hai người mới ra trong các người chơi lâu năm chỉ có thiên phú của mình cô là cấp A+, có hơi ngại nha.
Đỗ Quyên thấy thế không thèm để tâm trục tiếp đi ngang qua người cô một mình đi vào hành lang bệnh viện âm u.
Chu Hồng thấy vậy nhanh chân đuổi theo.
cùng lúc đó Tiêu Tự Nguyên Trác Hy Phàm Du Hòa ba người cũng quyết định sẽ ra ngoài thử xem có tìm được manh mối nào không.
Du Hoà rất muốn mở miệng chào hỏi các đại lão Nhưng chính cậu ta cũng là kiểu người không thích nói chuyện, huống chi tính cách của hai vị đại lão chỉ cần là người chơi có chút kiến thức đều sẽ hiểu được.
đi đến đại sảnh hành lang quầy lễ tân, nơi này đột ngột có hai y tá một người mặc đồ đỏ một người mặc màu hồng.
Du Hoà hít sâu một hơi nói " trong quy tắc có nội trong bệnh viện chỉ có y tá mặc đồ màu hồng không có màu đỏ vậy là nó là quy tắc đúng hay sai á?"
Trác Hy Phàm khẽ híp, mắt bộ quần áo bó sát người hiện lên từng đường cong cơ bắp hoàn mỹ tựa như một con báo săn bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cắn đứt cổ con mồi.
chiếc áo khoác màu đen đỏ mặc trên ngươi hẳn giống như khiến một kẻ lạnh lẽo đột nhiên có sự ấm.
Trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một cây roi dài mày tím, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mỗi một đốt roi đều là làm từ thân người. Đọc ?гu?ện ha? ?ại ﹢ TгùmTгu?ệ n.?n ﹢
Tiêu Tự Nguyên liếc nhìn Trác Hy Phàm trên tay cũng xuất hiện con dao làm bếp, chính là phần thưởng của phó bản trước đây chính là đạo cụ có thể tùy theo sức mạnh của người sở hữu mà mạnh lên đó.
hai nữ y tá lúc này cũng chú ý bọn họ khẽ mỉm từ từ đến gần.
nữ y tá mặc đồ màu hồng lên tiếng hỏi " các anh là thực tập sinh mới đến vào buổi sáng phải không? tối vậy rồi mà không ngủ ư"
Tiêu Tự Nguyên nghiêng đầu " tôi có chứng lạ giường không ngủ được nên muốn đi dạo quanh đây "
Nữ y tá che miệng cười nhẹ " các anh có muốn uống thuốc ngủ không, để tôi qua quầy lấy cho nhé "
Nói rồi không đợi ba người phản ứng đã quay người, chớp mắt một cái đã đến bên quầy nữ y tá mặc đồ màu hồng đang lay hoay tìm kiếm thuốc ngủ.
Mà nữ y tá mặc đồ màu đỏ cũng mỉm cười, khuôn mặt của cô ta rất kỳ lạ, khuôn mặt gầy gò trên đầu có không ít vết máu, móng tay dài ngoằng sơn màu đỏ, có thể thấy sở dĩ váy của cô ta là màu đỏ chính là do máu của chính bản thân cô.
" các anh không biết ban đêm không nên tự e đi loạn sao? "
Tiêu Tự Nguyên và Trác Hy Phàm đều im lặng làm như không thấy cô ta, Du Hòa nghi hoặc, nhưng vẫn theo bản năng định mở miệng trả thì bị ảnh mắt lạnh băng của Trác Hy Phàm lia tới.
Du Hoà lập tức im bặt không dám hó hé gì nữa.
Nữ y tá mặc đồ đỏ cứ liên tục hỏi những vấn đề kỳ quái, lúc thì áp sát khuôn mặt ghê tởm của mình vào mặt ba người Tiêu Tự Nguyên Trác Hy Phàm Du Hòa.
Ba người làm như không thấy cô ta, bây giờ họ đã biết cô ta chính là vật kỳ dị huyễn hóa ra, nếu khống cẩn thận kích phát điều kiện giết người của cô ta thì nguy.
trong phó bản sẽ có hai kiểu vật kỳ dị, một loại chính là vật kỳ dị có thiết lập rõ ràng, phải để người chơi kích phát điều kiện giết người mới có thể khiến nó ra tay, ví dụ nữ y tá mặc đồ đỏ.
Loại khác chính là loại vật kỳ dị khác, loại này sẽ không nhất thiết chạm đến điều kiện giết người mà sẽ công kích trước rồi mới lấy lại nhân thiết, ví dụ Viện trưởng.
Nữ y tá mặc đồ đỏ hỏi rất nhiều câu nhưng không ai để ý lúc này cô ta đột nhiên hỏi một câu " ngươi có muốn biết ta chết thế nào không?"
Lúc hỏi câu này cô ta đang nhìn thẳng vào mặt Tiêu Tự Nguyên.
Hắn im lặng, nữ y tá lại chuyển qua Trác Hy Phàm hỏi " ngươi có biết vì sao hôm kia lại có tới tận năm bệnh nhân được đưa đến khống?"
Trác Hy Phàm im lặng ả ta lại đến trước mặt Du Hòa hỏi" ta biết các ngươi không phải thực tập sinh nói đi các ngươi là ai?"
du Hoà bị câu hỏi này dọa cho tim đập thình thịch.
Khoé miệng đang chảy máu của ả đột nhiên nhếc cao, móng tay dài ngằng đỏ chót đột nhiên móc lên.
Du Hoà không kịp phản ứng chỉ biết trơ mắt nhìn, một cây roi xương người màu tím nhanh chóng bay đến, quấn chặt lấy cô tay của nữ y tá mặc đồ đỏ.
Hành động bị cắt ngang khiến ả bất ngờ, nhưng rất nhanh ả đã phản ứng lại nương theo lực đạo nhảy lùi lại, muốn tẩn công Trác Hy Phàm.
con Dao làm bếp hiện rõ trên tay, Tiêu Tự Nguyên xoay dao, mũi dao nhanh chóng chặn được móng tay của Nữ y tá đồ đỏ, con dao vừa chạm vào ngón tay của ả đã cắt đứt ngón chỏ của ả ta
Nữ y tá đồ đỏ thét chói tai, sương mù màu đỏ từ trên người ả thoát ra, mặt đất bị sương mù ảnh hưởng đang bị ăn mòn, Tiêu Tự Nguyên và Trác Hy Phàm động loạt lùi về sau mấy bước.
du Hoà không phản ứng kịp bị sương mù dính lên tay, sương mù theo cánh tay ăn mòn đi lên, cậu ta cắn răng lấy ra đạo cụ cắt đứt cánh tay đó.
" aaaaa…" Du Hoà hét lên đau đớn khi cảnh tay bị cắt đi, cậu ta nhanh chóng lùi ra xa dùng một chút điểm thích phân mua dịch sinh cơ.
Tháng Ngày Tôi Làm NPC Trong Trò Chơi Vô Hạn
Đánh giá:
Truyện Tháng Ngày Tôi Làm NPC Trong Trò Chơi Vô Hạn
Story
Chương 22: Ngươi có biết ta chết thế nào không ?
10.0/10 từ 49 lượt.