Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 9


Có lẽ do thuốc uống trước khi ngủ đã bắt đầu phát huy tác dụng nên giấc ngủ lần này của Lục Hòa không còn khó chịu như trước.


Lúc tỉnh lại lần nữa thì đã là đêm khuya. Lục Hòa chậm rãi thò đầu ra khỏi ổ chăn, ánh mắt rơi vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, nhất thời có chút ngây ngốc.


"Cố tổng?" Vừa mở miệng, cậu mới phát hiện ra giọng mình khàn đến mức như muốn bốc khói, nhưng vẫn cố hỏi cho rõ Cố tổng đến phòng mình làm gì.


Nghe thấy tiếng cậu, người đàn ông đang cúi đầu xem máy tính bảng trên sofa cuối cùng cũng ngẩng lên.


"Tỉnh rồi?"


Cố Cảnh buông thứ trong tay xuống, đi đến bên giường. Dưới ánh mắt còn mơ màng của thiếu niên, hắn vươn tay đặt lên trán đối phương, xác nhận nhiệt độ đã trở lại bình thường mới thu tay lại.


"Có đói không?" Người đàn ông bình tĩnh hỏi.


Lục Hòa cảm thấy đầu mình chắc bị cháy hỏng rồi, đại não như bị giảm xóc thật lâu, mãi đến khi hình ảnh nam nhân dịu dàng giúp cậu đắp lại chăn ban nãy hiện lên trong đầu mới miễn cưỡng hoàn hồn.


Lục Hòa cuối cùng cũng nhớ ra.


Cậu bị sốt, mà trong lúc đó, chính Cố Cảnh là người đã chăm sóc cậu.


Khi cậu còn đang mơ màng, Cố Cảnh đã đi ra ngoài.


Không lâu sau, người kia quay lại, trên tay còn mang theo một bát cháo.


"Cháo kê mà dì Phỉ đã nấu cho cậu."


Lục Hòa ngơ ngác nhận lấy. Cả buổi tối chưa ăn gì lại thêm phát sốt, dạ dày của cậu sớm đã bắt đầu phản kháng.


Cậu rất nhanh liền ăn sạch bát cháo kia. Suốt cả quá trình, Cố Cảnh vẫn đứng ở trước mặt cậu, lặng lẽ nhìn cậu ăn hết. Lục Hòa dù trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì.


Chờ đến khi cậu ăn xong, nam nhân mới nhận lấy bát rỗng, mở miệng hỏi: "Còn muốn ăn thêm nữa không?"


Cháo kê rất chắc bụng, một bát đã khiến Lục Hòa no rồi, cậu khẽ lắc đầu, ý bảo mình ăn không nổi nữa.


Cố Cảnh cầm bát rỗng đi ra ngoài, nhưng chưa đến bao lâu đã quay lại.



Lục Hòa lần này thật sự rất nghi hoặc, cậu hơi nghiêng đầu trong ổ chăn hỏi: "Cố tổng..... anh còn có chuyện gì sao?"


Chỉ thấy nam nhân cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường của cậu, đưa tới trước mặt.


Lục Hòa mờ mịt nhận lấy, chớp mắt vài cái, liền nghe thấy giọng nói trầm ổn, bình tĩnh vang lên trên đỉnh đầu: "Thêm bạn bè một chút."


Lúc này Lục Hòa mới nhớ ra, cậu đi làm lâu như vậy mà còn chưa lưu cách liên lạc với sếp.


Sau khi thêm bạn trên WeChat, Cố Cảnh chỉ để lại một câu "Có việc gì thì gọi tôi" sau đó liền xoay người rời đi, lần này là thực sự đi rồi.
Lục Hà mới co người trở lại ổ chăn, cầm di động mở giao diện bạn tốt mới thêm, ánh mắt dừng lại trên biểu tượng máy bay giấy đơn giản kia rất lâu, cuối cùng cũng nhấn vào.


WeChat nickname của Cố Cảnh đơn giản chỉ là một chữ "Cảnh", còn ảnh nền vòng bạn bè là một tấm ảnh chụp qua lớp cửa kính lớn, phía ngoài là ánh nắng ban mai nhàn nhạt. Vị trí chụp từ trên cao xuống, vừa vặn thu vào được một tia sáng nhợt nhạt đầu ngày cùng bóng dáng thành phố lặng lẽ tỉnh giấc.


Vòng bạn bè của Cố Cảnh cũng chẳng có gì nhiều, cách nửa năm mới đăng một tấm ảnh chụp cảnh thành phố. Nhìn góc độ chụp, gần như đều là chụp từ trên máy bay xuống.


Loại vòng bạn bè thế này, trong định nghĩa của Lục Hòa chính là kiểu cực kỳ không sinh động. Nếu đem so với danh sách bạn bè WeChat của cậu, Cố Cảnh có thể sẽ được xếp vào nhóm bậc trưởng bối hoặc là kiểu người không chơi mạng xã hội.


Lục Hòa tiện tay lướt qua vài tấm hình, đang định thoát ra thì đột nhiên nhận được một tin nhắn WeChat gửi tới.


Cảnh: Ngày mai không cần đến công ty làm việc.


Nội dung tin nhắn vô cùng đơn giản, một chữ thừa cũng không có. Lục Hòa nhìn dòng chữ kia mà thậm chí có thể tưởng tượng được, nếu người thật đứng trước mặt, chắc chắn cũng là cái dáng vẻ mặt không biểu cảm mà nói ra mấy lời này.


Lục Hòa rất nhanh trả lời lại.


Lsla: Vâng ạ.


Bên kia cũng không nhắn lại nữa. Lục Hòa nhìn thêm hai lần, trước khi đi ngủ vẫn tiện tay đổi lại ghi chú cho người ta.


Ngủ một giấc an ổn đến tận sáng, lúc Lục Hòa tỉnh dậy, tinh thần cũng đã tốt hơn rất nhiều.


Cầm điện thoại đầu giường lên nhìn, mới hơn chín giờ sáng. Cậu duỗi người một cái, cảm thấy hình như đã rất lâu rồi bản thân chưa ngủ được một giấc ngon như thế này.


Tối qua ra nhiều mồ hôi, chuyện đầu tiên sau khi xuống giường chính là đi tắm. Tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong đi ra phòng khách, liền thấy dì Phỉ đang chăm sóc mấy chậu hoa.


Nhìn thấy cậu đi ra, dì Phỉ lập tức rời tay khỏi chậu hoa, vỗ vỗ tạp dề rồi đi tới duỗi tay vừa kiểm tra thử nhiệt độ trên trán của cậu vừa hỏi: "Tiểu Lục đã cảm thấy khá hơn chưa?"


Chỉ là với vóc dáng gần mét tám của Lục Hòa thì so với dì Phỉ vẫn cao hơn không ít. Dì vừa định nhón chân lên thì đã thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn trước mặt cúi người xuống, vén mái tóc trước trán, đưa đầu lại gần.



"Đỡ hơn nhiều rồi ạ." Lục Hòa híp mắt cười.


Dì Phí hơi ngẩn người một chút, xác nhận nhiệt độ cơ thể cậu đã bình thường mới yên tâm thu tay về.


"Khỏe rồi là tốt, dáng vẻ hôm qua của cháu dọa ta sợ muốn chết luôn." Dì vừa lắc đầu vừa xoay người vào bếp hâm nóng lại bữa sáng.


Đợi Lục Hòa ăn sáng xong, dì Phỉ cũng chưa về.


Nhận thấy sự nghi hoặc của Lục Hòa, dì Phỉ cười nói: "Sáng nay Cố Tổng của cháu trước khi đi có dặn dì ở lại đây cả ngày để trông chừng bệnh nhân nhỏ là cháu đấy."


Lục Hòa nghe đến đây, trong đầu lập tức hiện ra dáng vẻ vị sếp mặt lạnh đối với cậu nói ra câu này thật đúng là có chút buồn cười. Nhưng nghĩ tới lát nữa mình vẫn phải ghé qua công ty một chuyến, nụ cười lại có chút chột dạ.


Nguyên nhân cũng không phải gì khác. Buổi chiều hôm qua, sau khi vừa lòng với phương án thiết kế kia, Lục Hòa liền tạm dừng công việc. Trước khi tan làm, cậu đã liên hệ với thợ thủ công mà trước đây mình vẫn thường hay hợp tác trong nước, hẹn hôm nay sẽ mang bản thảo thiết kế về đối chiếu. Sau khi điều chỉnh lại những chi tiết chưa ổn trên bản mẫu cứng, cậu còn phải đến gặp thợ thủ công.


"Dì Phỉ, dì cứ về trước đi ạ. Cháu lát nữa còn phải ra ngoài một chuyến, lúc về đến nhà chắc cũng tối mất rồi."


"Ấy ấy, sao mà được. Hiện giờ cháu tuy nói là đã hạ sốt rồi nhưng vẫn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt chứ. Hơn nữa Tiểu Cố còn dặn ta phải chăm cháu đàng hoàng....."


Nhắc đến Cố Cảnh, Lục Hòa hơi khựng lại rồi mới nói: "Không sao đâu ạ, Cố tổng bên đó để cháu tự nhắn lại cho anh ấy. Dì cứ về trước đi."


Thuyết phục một hồi lâu, Lục Hòa mới tiễn được dì Phỉ về. Gọi cho tài xế riêng, sắp xếp xe cộ xong xuôi, cậu mới mở khung chat của sếp nhắn một câu.


Lsla: Em lát nữa sẽ đến công ty lấy đồ, đã bảo dì Phỉ về trước rồi ạ.


Bên kia có lẽ đang bận, vẫn chưa trả lời tin nhắn.


Không bao lâu sau, tài xế đã đến đón. Nhà Cố Cảnh cách công ty rất gần, nên Lục Hòa chẳng mấy chốc đã tới nơi.


Lúc này đã hơn mười giờ sáng. Ở cái khung giờ này, đồng nghiệp trong công ty hầu như đều đang cắm đầu vào làm việc, Lục Hòa vừa đi vào đã lập tức bị mấy người đang tranh thủ nghỉ ngơi chú ý tới.


"Tiểu Hòa? Sao cậu tới muộn vậy?" Khi đi ngang qua, có đồng nghiệp nhỏ giọng hỏi.


Tuy rằng âm lượng rất thấp, nhưng trong không khí yên tĩnh của văn phòng, câu này vẫn bị mấy người khác nghe thấy được.


Thế là có không ít ánh mắt lén lút liếc sang.


"Sao hôm nay đi muộn thế Tiểu Hòa?"



"Tôi nhớ lần trước chỉ ngủ quên có nửa tiếng, suýt chút nữa trễ họp mà thiếu tài liệu, bị Cố tổng mắng cho một trận. Dù sau đó ảnh cũng chẳng nhắc lại, tháng đó tiền thưởng của tôi vẫn được giữ nguyên....."


"Nhưng mà lúc ấy cũng kinh khủng lắm. Cố tổng mà mở miệng là y như cả thế giới đóng băng vậy....."


Cũng có vài đồng nghiệp bàn tán những câu mà Lục Hòa nghe không hiểu lắm.


"Thôi thì bị mắng cũng tốt, cũng đã đến lúc Tiểu Hòa nên nhìn rõ Cố tổng là kiểu người gì rồi."


"Đáng thương thật đấy, thích phải người căn bản chẳng có khả năng đáp lại....."


"Không sao đâu Tiểu Hòa, tan làm tụi chị dẫn cậu đi ăn ngon bù lại nha."


Lục Hòa nghe ra được mọi người đều đang quan tâm mình, cười cười nói: "Em chỉ quay lại công ty lấy chút đồ thôi."


Nghĩ đến tin nhắn hôm qua Cố tổng nhắn WeChat bảo nghỉ, Lục Hòa lại bổ sung: "Hôm nay em không tính là đi trễ đâu, Cố tổng sẽ không mắng em đâu, mọi người đừng lo."


Cậu hoàn toàn không biết, dáng vẻ của mình lúc cười lên dịu ngoan thế nào, nhất là trong tình huống mọi người đều nghĩ cậu kiểu gì cũng sẽ bị mắng, mà còn cười tươi nói chuyện như vậy, khiến đám đồng nghiệp càng thêm mềm lòng.


Vì thế, dưới ánh mắt đầy thương cảm của mọi người, Lục Hòa đi thẳng về phía văn phòng giám đốc.


Cậu gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền ra giọng trầm thấp đáp lại mới đẩy cửa bước vào.


Cố Cảnh vẫn như thường lệ, ngồi sau bàn làm việc, người tiến vào rồi cũng không liếc lấy một cái, ánh mắt chuyên chú dừng trên văn kiện trong máy tính.


Cảm giác được người vào phòng mà mãi chưa có động tĩnh gì, Cố Cảnh hơi cau mày.


Hắn thầm nghĩ chẳng lẽ trợ lý cố định của mình gần đây bị đứa nhỏ nhà bên cạnh ảnh hưởng nên cũng học theo phạm mấy cái lỗi vụn vặt cấp thấp này sao.


"Đặt lên trên bàn rồi đi đi." Cố Cảnh trầm giọng nhắc nhở, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình, cũng chẳng thèm nhìn lấy Lục Hòa một cái.


Mà ngay lúc Lục Hòa đẩy cửa bước vào, cậu còn đang do dự không biết có nên chào một tiếng hay không.


Tuy rằng trước đây, lúc đi làm, hình thức ở chung giữa cậu và sếp chính là mắt không thấy, tai không nghe, coi đối phương như không khí. Nhưng đó cũng là chuyện trước kia. Gần đây, kể từ khi biết Cố tổng chính là bạn thân của anh trai mình, Lục Hòa hầu như mỗi ngày đến công ty đều sẽ chào hỏi một tiếng.


Chỉ là lúc này cậu lại rối rắm không biết có nên mở miệng hay không. Dù sao hiện tại là giờ làm việc, không phải lúc sáng sớm cậu đến công ty lúc còn nhàn rỗi. Cậu sợ mình mở miệng lại quấy rầy đến người kia đang làm việc.


Ngay lúc Lục Hòa còn đang do dự, bên kia đột nhiên truyền đến giọng nhắc trầm thấp, mà nghe qua thì tâm tình cũng không tốt lắm.



"Đặt lên trên bàn rồi đi đi."


Đặt lên bàn?


......Đặt cái gì lên bàn cơ?


Lục Hòa sững người chớp mắt một cái. Mà đúng lúc ấy, phía sau cậu lại có người gõ cửa.


Tiếng gõ cửa cắt ngang sự chú ý của Cố Cảnh, hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi màn hình, giữa mày hơi nhíu lại, ánh mắt lộ ra tia mất kiên nhẫn.


Sau đó, giữa lúc Lục Hòa còn đứng ở cửa ngẩn người tự hỏi rốt cuộc phải đặt cái gì lên bàn, hai người bỗng nhiên thật sự bốn mắt nhìn nhau.


Lục Hòa chớp chớp mắt, nhìn thấy đối phương vốn như định mở miệng, nhưng lời còn chưa thốt ra, khóe môi đã chậm rãi mím lại thành một đường thẳng. Không biết có phải ảo giác hay không, cậu lại cảm giác trong ánh mắt lạnh lẽo thường ngày của Cố Cảnh tựa hồ đột nhiên nhiều thêm một tia..... nghi hoặc.


Mà ngay lúc đó, cánh cửa phía sau cậu vẫn đều đặn bị người gõ vang.


Cố Cảnh giống như lúc này mới hoàn hồn trở lại, ánh mắt dời khỏi người Lục Hòa, trầm giọng nói một câu: "Vào đi."


Ngay sau đó, trợ lý Trần đẩy cửa bước vào, trong tay cầm theo một tập bảng biểu. Vừa bước vào liền thấy Lục Hòa đứng đó, trợ lý Trần cũng có hơi kinh ngạc: "Trợ lý Tiểu Lục?"


Lục Hòa bình tĩnh gật đầu coi như đáp lại.


Trợ lý Trần tuy hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt. Anh ta vẫn nhớ rõ mình đến đây để đưa bảng biểu cho Cố tổng.


Trợ lý Trần đem xấp bảng biểu đặt lên bàn làm việc, sau đó theo lối cũ đi về phía cửa. Khi đi ngang qua Lục Hòa còn lịch sự mỉm cười một cái.


Lục Hòa cũng mỉm cười đáp lại. Nụ cười còn chưa kịp thu lại thì đã nghe thấy tiếng sếp vang lên từ phía bàn làm việc.


"Hôm nay không phải bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi rồi sao, đến đây làm gì?" Giọng điệu rất bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc gì.


Lục Hòa bước tới, rút điện thoại trong túi, mở khung chat với đối phương ra, lướt cho Cố Cảnh xem lịch sử trò chuyện.


"Em đã làm theo lời anh nhắn trên WeChat trước rồi. Là anh không xem tin thôi."


Phía đối diện, nam nhân nghiêm túc tùy ý liếc mắt qua giao diện trên điện thoại của cậu, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở một chỗ, nhướng mày nhẹ: "Sếp cực kỳ tốt?"


Bàn tay cầm điện thoại của Lục Hà hơi khựng lại một chút.


Đó là cái ghi chú cậu lén đổi cho Cố Cảnh trong WeChat tối qua.


Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Story Chương 9
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...