Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 54
Lục Hòa cuối cùng cũng mặc xong quần và bước ra ngoài.
Trên bàn ăn trong phòng khách, chỗ ngồi quen thuộc của cậu đã được người kia tận tâm đặt thêm một cái đệm mềm mại. Lục Hòa ngồi xuống, trong lòng rốt cuộc cũng không còn bực bội như trước.
Ăn sáng xong, hắn không quay về phòng mình mà lại trở về phòng Cố Cảnh, nằm lười cả nửa ngày. Thân thể cũng dần dần trở nên dễ chịu hơn, cậu mới đứng dậy, ánh mắt vô thức hướng đến bàn làm việc bên kia, nơi Cố Cảnh đang ngồi.
Cố Cảnh khi chuyên tâm làm việc thì thần sắc vô cùng nghiêm túc, trầm ổn. Nhìn thế nào, Lục Hòa cũng không liên hệ nổi với dáng vẻ cao lãnh kia với bóng dáng cường hãn đã đè ép cậu tối qua.
Trong lúc cậu đang ngẩn ngơ thì Cố Cảnh bất chợt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của cậu liền ôn hòa hỏi: "Sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Lục Hà lắc đầu, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết em đang nhìn anh?"
Cố Cảnh chỉ cười, giọng nhẹ nhàng: "Ừ, anh luôn biết mà."
Mỗi lần Lục Hòa lén nhìn hắn, hắn đều phát hiện ra được. Đôi mắt cún nhỏ sáng đến mức bị dõi theo lâu sẽ dễ dàng nhận ra, huống chi cún nhỏ lại có thói quen hễ thấy hắn là liền ngẩn người nhìn chằm chằm, nên gần như lần nào hắn cũng bắt gặp được ánh mắt kia.
Lục Hòa nghe xong, như đang nghĩ gì đó, không đáp lại, chỉ tiếp tục nằm xuống nghịch điện thoại. Nhưng nghịch một hồi, ánh mắt cậu lại lén lút bay sang phía Cố Cảnh.
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cuối cùng Cố Cảnh cũng đứng dậy, bước đến gần giường.
Lục Hòa thấy hắn đi tới, hơi căng thẳng há miệng hỏi: "Anh làm sao thế?"
Cố Cảnh đưa tay vào trong chăn, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Anh cũng muốn hỏi, em làm sao vậy?"
Đôi mắt tròn xoe của Lục Hà chớp chớp, hoàn toàn không hiểu hắn đang ám chỉ cái gì.
Ngay sau đó, cậu chỉ cảm thấy eo và chân mình bị giữ chặt. Thân thể khẽ run, Cố Cảnh đã tự nhiên ngồi lên mép giường, cúi xuống nghiêng người ôm cậu vào lồng ngực rộng rãi.
Nam nhân ôm chặt lấy thiếu gia nhỏ vào ngực, cố ý để cậu dựa thoải mái hơn, rồi bàn tay to lại đặt lên vùng eo nhỏ gầy, chậm rãi xoa nhẹ từng chút một.
"Như vậy có thấy dễ chịu hơn không?" Ánh mắt hắn rũ xuống, từ góc độ này có thể nhìn rõ áo ngủ Lục Hòa hé mở ở cổ, lộ ra xương quai xanh cùng cần cổ, trên đó vẫn còn những vết đỏ ái muội lưu lại từ tối qua.
Không cần lời nào, đó đã là dấu hiệu công khai chủ quyền.
"Ừm....." Lục Hòa vô lực đáp lại một tiếng, mặt đỏ bừng.
Bàn tay đặt trên eo cậu lực đạo không mạnh, động tác bóp nắn tựa hồ còn mang theo kỹ xảo. Lục Hòa bị hắn ấn vài cái, chỉ cảm thấy cơn đau nhức trên người đã dần dần tản đi, cả người cũng không kìm được mà thả lỏng.
Một lúc lâu sau, khi cảm thấy đã gần như thoải mái, Lục Hòa mới nhỏ giọng mở miệng: "Được rồi, đừng ấn nữa..... Anh không phải vẫn còn có việc phải xử lý sao?"
Cố Cảnh cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cậu, từ trên nhìn xuống, ánh nhìn dần trở nên chuyên chú, hoàn toàn quên mất cậu vừa nói cái gì.
Như bị một lực hấp dẫn vô hình lôi kéo, hắn chậm rãi cúi người xuống, áp môi mình lên đôi môi của Lục Hòa.
Lục Hòa vốn chẳng có chút kinh nghiệm hôn môi, khi cảm nhận được Cố Cảnh áp xuống, cậu chỉ biết ngây ngốc phối hợp, khẽ hé môi ra.
Trong căn phòng tĩnh lặng, vang lên từng tiếng ướt át khiến mặt người nghe cũng phải đỏ bừng.
Lục Hòa th* d*c, lại nghe giọng nói trầm thấp của Cố Cảnh kề sát bên tai: "Ngoan, dùng mũi để thở."
Hai người quấn quýt hôn thật lâu, đến khi Lục Hòa chống tay lên ngực hắn, khẽ đẩy ra một khoảng cách nhỏ.
Cố Cảnh vẫn chưa thỏa, lại cúi xuống hôn thêm vài cái ở khóe môi cậu, rồi mới buông ra, xoay người trở lại bàn làm việc.
Chỉ là chưa ngồi được bao lâu, hắn liền cảm nhận được ánh mắt Lục Hòa không ngừng lén lút nhìn sang.
Cố Cảnh bật cười, đứng dậy quay lại, lần này trực tiếp ôm người kia lên. Không phải kiểu bế ngang thông thường, mà là tách hai chân cậu ra, để tiểu thiếu gia mảnh mai kia ngồi vững trên tay mình.
Ôm người đi thẳng về bàn làm việc, hắn liền để Lục Hòa ngồi gọn trên đùi, tay vẫn xử lý công văn như thường.
Lục Hòa ngoan ngoãn ngồi khóa lên người hắn, ngực cậu kề sát lồng ngực rắn chắc, hai tay vòng qua vai, cằm đặt trên vai trái Cố Cảnh, cả người dính chặt vào trong ngực hắn rồi mới bắt đầu lướt điện thoại.
Thật kỳ lạ. Hôm nay cậu đặc biệt muốn dính lấy sếp, càng kỳ lạ hơn là..... Cố Cảnh tựa hồ như có thể nhìn thấu được tâm tư đó.
Trong căn phòng yên tĩnh, thời gian trôi đi lặng lẽ.
Không biết đã bao lâu, chỉ nghe "cạch" một tiếng nặng nề vang lên, tựa như có vật gì rơi xuống tấm thảm.
Cố Cảnh như có linh cảm, nghiêng đầu khẽ cọ lên mái tóc người đang tựa vào vai mình. Không nghe thấy phản ứng nào, ngược lại chỉ có nhịp thở đều đặn vang lên bên tai.
Lục Hòa đã ngủ mất rồi.
Khóe môi Cố Cảnh cong lên, động tác cực kỳ nhẹ nhàng chậm rãi, bế người về giường. Đặt thiếu gia nhỏ an ổn nằm xuống, hắn thuận tay nhặt chiếc điện thoại vừa rơi xuống thảm lên.
Trở lại mép giường, ánh mắt hắn dừng thật lâu trên gương mặt yên tĩnh đẹp đẽ kia, trong lòng dấy lên một tia cảm xúc khó tả.
Lục Hòa ngày thường vốn là người có tính tình điềm đạm, ngốc ngốc đáng yêu lại chẳng tự biết, từng cử chỉ hành động đều có sức hấp dẫn chí mạng với Cố Cảnh. Giờ phút này, cậu yên lặng nhắm mắt ngủ, đôi mắt sáng ngời thường ngày đã khép lại, khiến khí chất trong trẻo hồn nhiên của một thiếu niên như thiếu đi một phần, lại tăng thêm vài phần lãnh đạm xa cách.
Cố Cảnh đứng bên giường nhìn thật lâu, vừa có chút may mắn, vừa như được lấp đầy một niềm mỹ mãn.
Hắn thừa nhận, đêm giao thừa ấy, khi nghe được thiếu gia nhỏ lên tiếng cùng gương mặt mờ mịt kia, hắn thật sự hoảng hốt. Không ai có thể dễ dàng tiếp nhận được, trong lúc mình đem hết tình yêu cuồng nhiệt trao ra lại bị đối phương hời hợt thốt một câu: "Em chỉ coi anh như anh trai."
Đêm ấy, pháo hoa nở rộ khắp nơi, còn hắn lại khóa mình trong căn phòng lạnh lẽo, không tiếng động suốt cả một đêm.
Những năm tháng trước kia, khi hắn vẫn chỉ là một kẻ vô danh, liều mạng bò lên trên, hắn không thích dùng cà phê để cầm cự. Khi đó, hắn còn trẻ, thường cùng Lục Tiến ngẫu nhiên châm một điếu thuốc. Khói thuốc cuộn vào phổi, vừa có thể tạm thời làm tinh thần tỉnh táo, vừa khiến cảm xúc trở nên tê dại, cho hắn thoát ly chốc lát khỏi thế giới nặng nề đến mức khó thở này.
Sau này, khi sự nghiệp dần khởi sắc, hắn mới cùng Lục Tiến kiên quyết bỏ hẳn thuốc lá. Đời sống ổn định, không còn điều gì khiến hắn cảm thấy ngột ngạt, khi mệt mỏi cũng chỉ cần một ly cà phê là đủ, từ đó không bao giờ chạm đến một điếu thuốc nào nữa.
Thế nhưng đêm hôm ấy, sau khi rời khỏi chỗ Lục Hòa, ngang qua cửa hàng rượu và thuốc lá, hắn lại như bị ma xui quỷ khiến, mua một bao thuốc cũ ngày xưa từng hay hút.
Suốt cả đêm, hắn nhốt mình trong căn phòng tĩnh mịch, lặng lẽ châm hết điếu này đến điếu khác. Khói thuốc từng quen thuộc bỗng trở nên khó nuốt, nghẹn lại trong cổ họng, nhưng hắn vẫn hút liên tục, như thể chỉ có vậy mới có thể làm tê dại bản thân. Tàn thuốc chồng chất, nhanh chóng lấp hơn nửa chiếc gạt tàn, khói đặc quánh phủ đầy căn phòng. Chỉ đến khi ngọn lửa cuối cùng tắt đi, hắn mới buông tay.
Cái cảm giác bị đè nén đến mức không thở nổi ấy, đã lâu lắm rồi hắn không còn phải trải qua nữa. Trước đây, cho dù công việc có chất chồng như núi, dù có bị áp lực thăng chức đè nặng, hắn vẫn chịu đựng được. Vậy mà đêm đó, chỉ vì một ánh mắt mờ mịt của Lục Hòa, hắn lại gần như sụp đổ.
Hút thuốc lâu như vậy, hắn vẫn không thấy lòng mình tê dại đi được, trái lại mỗi lần nhớ tới thần sắc mờ mịt của Lục Hòa, ngực trái nơi tim hắn lại vô thức co thắt nhói đau.
Hắn bắt đầu tự hỏi, giữa hắn và Lục Hòa rốt cuộc là đã đi sai bước nào, mà đến cuối cùng trong vở kịch tình cảm này, hắn lại thành một vai diễn suốt bao lâu mà chẳng hề nhận ra.
Cuối cùng, hắn nhớ lại lần đầu tiên ở phòng vẽ nhà họ Lục nhìn thấy bức họa kia, đôi mắt được vẽ sinh động đến mức như có linh hồn; rồi lại nghĩ tới đôi khuy măng sét mà gần đây Lục Hòa thiết kế. Lúc này hắn mới hiểu ra.
Thì ra ngay từ đầu Lục Hòa đã không hề có cái loại tâm tư đó. Chỉ có hắn một mực tự mình diễn giải, lại còn vui vẻ kéo Lục Hòa cùng nhập vai cùng diễn cái vở kịch vô nghĩa này.
Khó trách có khoảng thời gian Lục Hòa lại vừa ngượng ngùng vừa bối rối trước sự thân mật của hắn; khó trách lần đó hắn hôn cậu, phản ứng kia mới kỳ quái đến vậy.
Tất cả, tất cả đều chỉ là hắn tự nguyện. Còn Lục Hòa, vẫn chỉ coi hắn như một người anh trai.
Anh trai.....?
Hắn nhịn không được mà bật cười tự giễu. Nhưng rồi lại nhớ tới dáng vẻ thường ngày của Lục Tiến đối xử với Lục Hòa, hắn bất giác thở dài.
Vậy có phải là do cậu út nhà họ Lục quá được cưng chiều, khiến cậu chẳng thể nào phân rõ nổi ranh giới giữa tình thân và tình yêu? Nghĩ vậy, trong lòng hắn vừa đau vừa tức. Nhưng cơn tức ấy không nhắm vào Lục Hòa, mà hướng về chính bản thân hắn, sau này phải làm thế nào mới có thể giữ Lục Hòa lại bên cạnh hắn được đây?
Cả một đêm dài hắn trằn trọc tự hỏi, dày vò đến cực điểm, mà rốt cuộc vẫn không tìm được lối thoát. Suốt ba mươi năm qua hắn đã từng trải qua biết bao gió mưa, duy chỉ đối với người trong lòng, hắn lại bất lực đến như vậy.
Cứ thế hắn mơ màng mà vượt qua một đêm gian nan.
May mắn thay, hôm sau hắn nhận được tin nhắn cầu hòa từ thiếu gia nhỏ. Chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy dòng chữ ấy, tảng đá đè nặng trong ngực hắn suốt đêm qua mới thật sự rơi xuống.
Nhưng niềm vui ấy chưa kịp duy trì nửa giây, lông mày hắn đã khẽ nhíu lại.
Vài tháng trước, hắn và thiếu gia nhỏ cũng từng ngủ chung một giường, từng dỗ dành, từng ôm ấp, từng thân mật. Ngoại trừ bước cuối cùng, gần như mọi thứ có thể làm, bọn họ đều đã làm.
Ấy thế mà đến cuối cùng, vị tiểu thiếu gia kia vẫn đưa cho hắn một tấm thẻ anh trai.
Hắn lại chần chừ.
Tiểu thiếu gia thật sự có hiểu được tình cảm giữa bọn họ là loại tình yêu này hay không?
Hắn muốn tiếp tục ở bên Lục Hòa, lấy thân phận người yêu, không phải cấp trên, càng không phải anh trai, mà là một nửa có thể cùng nhau đi hết đời, vĩnh viễn kề cận bên cạnh.
Vấn đề là, hắn không rõ thiếu gia nhỏ có thật sự hiểu hắn khao khát kiểu tình cảm ấy hay không. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy khả năng Lục Hòa bỗng chốc giác ngộ là không lớn. Lần này chủ động cầu hòa, rất có thể chỉ vì nhất thời không chịu nổi việc một người đối xử với mình tốt như vậy lại đột ngột rời xa mà thôi.
Nghĩ đến khả năng này, đầu hắn đã ong ong cả lên.
Dù thế nào cũng là cực hình. Nghĩ một hồi, hắn quyết định tạm thời không đáp ứng ngay lời cầu hòa của thiếu gia nhỏ, muốn xem thử Lục Hòa sẽ có phản ứng như thế nào. Đồng thời hắn cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu thật sự Lục Hòa không có loại tình ý kia, hắn sẽ lại một lần nữa bày tỏ tình yêu của mình.
Từ bỏ Lục Hòa, hắn làm không được. Nhưng cứ mãi sống trong danh nghĩa "anh trai" không minh bạch mà ở chung thì hắn cũng chịu không nổi.
May mắn thay, Lục Hà không chỉ gửi tín hiệu giảng hòa mà còn tuyên bố sẽ theo đuổi hắn.
Thiếu gia nhỏ vốn không biết cách theo đuổi người khác, nhưng những gì cậu làm với hắn đã đủ khiến lòng hắn rung động.
Trong quá trình theo đuổi, Lục Hòa vẫn thường hỏi hắn có chịu cho nhau một cơ hội, có thể nối lại tình xưa hay không.
Đương nhiên là có thể. Chỉ là hắn muốn thử xem tình yêu của tiểu thiếu gia chân thật được bao nhiêu phần.
Nhưng ngay trong lúc thử thách, thấy thiếu gia nhỏ đỏ hoe mắt rơi nước mắt, hắn lại mềm lòng, nghĩ thầm bản thân không nên quá đáng. Giống như Thẩm Quyên Quyên từng nói, nếu thật sự để người yêu khóc bỏ đi, e là hắn sẽ phải hối hận cả đời.
Thái độ của hắn bắt đầu hòa hoãn. Đến khi hắn đã cho rằng tình cảm của mình và Lục Hòa đã dần đi vào quỹ đạo, thì Lục Hòa lại mang về một người đàn ông xa lạ.
Tiểu thiếu gia thậm chí còn về sớm để đón người kia, mãi đến tận khuya mới cùng cậu ta trở về.
Sự thân mật giữa hai người bọn họ cuối cùng đã khiến cho cảm xúc vốn được hắn giấu kín bùng phát.
Nghĩ đến đó, Cố Cảnh không nhịn được rũ mắt nhìn xuống thiếu niên đang ngủ say trên giường.
+
Hắn chậm rãi cúi người, đặt lên giữa trán thiếu niên một nụ hôn thật khẽ, vừa dịu dàng vừa thành kính.
Cũng may, cuối cùng em vẫn quay trở về bên anh.
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 54
10.0/10 từ 33 lượt.
