Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 50
Lục Hòa mang hộp bánh kia về, cuối cùng vẫn đặt ở một góc bàn làm việc của sếp. Cố Cảnh không nói là muốn, cũng không nói không cần, hộp bánh cứ thế bị bỏ quên ở đó, dường như chẳng còn ai nhớ tới.
Buổi chiều, Lục Hòa mở WeChat nhắn cho trợ lý Trần, định bóng gió thăm dò lịch trình buổi tối của sếp.
Lsla: Trợ lý Trần, anh biết lịch tối nay của Cố tổng chứ? Có thể cho em biết được không?
Lsla: Mèo con làm nũng.jpg
Trợ lý Trần nhìn thấy tin nhắn, nhưng không vội trả lời. Tối qua khi ngồi trên xe, anh ta đã mơ hồ phát hiện gần đây bầu không khí giữa Cố tổng và trợ lý Tiểu Lục có chút khác thường. Anh cũng đâu quên mình là trợ lý của ai, nên trước tiên chuyển tin nhắn cho lãnh đạo, chờ chỉ thị.
Cố tổng: Hỏi em ấy xem hỏi cái này để làm gì.
Trợ lý Trần lập tức nghe lệnh, trả lời y chang một chữ không sai:
Trợ lý Trần: Tiểu Lục, em hỏi cái này để làm gì thế?
Tiểu Lục: Em muốn mời anh ấy đi ăn tối, nhưng không biết tối nay anh ấy có bận không.
Tiểu Lục: Dạo này Cố tổng không muốn nói chuyện với em, nên emchỉ có thể hỏi anh thôi.
Tiểu Lục: o(TTo)
Nhìn đến mấy dòng tin kia, khóe miệng trợ lý Trần không nhịn mà được giật giật. Em có chắc chắn là Cố tổng không muốn nói chuyện với em không?
Anh không rõ lắm tình trạng giữa hai người, nhưng chỉ biết bản thân đã biến thành kẻ môi giới bất đắc dĩ, phải gánh vác luôn phần giao tiếp thay cho cả lãnh đạo lẫn trợ lý.
Lần này cấp trên im lặng thật lâu, mãi đến khi trợ lý Trần nghĩ chắc hẳn hắn lại vùi đầu vào công việc nên không đọc tin, thì bên kia bỗng gửi đến một dòng.
Cố tổng: Nói với em ấy là tối nay tôi rảnh.
Trợ lý Trần: "......"
Anh nhìn tin nhắn kia, rồi nhìn lại lịch trình vốn đã kín mít của Cố tổng, cuối cùng vẫn nuốt ngược sự kinh ngạc xuống.
Trợ lý Trần: Cố tổng tối nay rảnh.
Tiểu Lục: Vậy thì tốt quá rồi! À, tiện cho em hỏi luôn, anh có biết nhà hàng nào gần nhà Cố tổng mà anh ấy thích không?
Trợ lý Trần: Biết chứ, em muốn đặt vào lúc mấy giờ?
Tiểu Lục: Khoảng tám giờ ạ.
Trợ lý Trần: ok.jpg
Không lâu sau, trợ lý Trần gửi tới thông tin đặt chỗ ở một nhà hàng. Lục Hòa mở ra xem, là một tiệm cơm Tây khá nổi tiếng gần đây. Nhìn vào tên phòng đặt, có vẻ trợ lý Trần còn chu đáo chuẩn bị riêng cho hai người bọn họ một phòng ăn đôi lãng mạn nữa.
Lục Hòa gửi cho anh ta một bao lì xì cảm ơn, sau đó cất điện thoại, ánh mắt lại vô thức nhìn về phía bàn làm việc của sếp.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị, giờ chỉ còn thiếu bước quan trọng nhất, làm sao mở miệng mời Cố Cảnh đi ăn tối được đây.
Chiều muộn, đến giờ tan tầm.
Lục Hòa hít sâu một hơi, đứng dậy, bước nhanh đến trước bàn làm việc của Cố Cảnh. Cậu chỉnh lại trạng thái một chút rồi mới cất tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng kéo dài: "Cố tổng, tối nay anh có rảnh không?"
Thực ra cậu biết rõ Cố tổng có rảnh. Câu hỏi này chỉ là lời mở đầu để thăm dò. Nếu Cố Cảnh thật sự không muốn để ý đến cậu, dù có rảnh cũng sẽ nói là bận.
Lục Hòa đứng thẳng trước bàn, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang vùi đầu làm việc, không hề có ý định đáp lại.
Không khí tĩnh lặng đến mức căng thẳng. Hầu kết Lục Hòa khẽ trượt một cái, sự nghiêm túc ban đầu cũng dần bị khẩn trương thay thế. Trong lòng cậu chỉ biết thầm cầu nguyện hắn đừng có lạnh lùng từ chối cậu.....
Như thể nghe thấy được tiếng lòng của cậu, Cố Cảnh rốt cuộc cũng ngẩng đầu, bình thản liếc cậu một cái: "Có rảnh."
Hai chữ ngắn gọn khiến lồng ngực Lục Hòa như bùng nổ. Đôi mắt cậu lập tức sáng lên, giọng nói cũng không kiềm chế được sự phấn khích: "Tối nay em muốn mời anh đi ăn tối, có được không?"
Trái ngược với cậu, Cố Cảnh vẫn thản nhiên: "Được."
Nhưng cho dù thái độ đối phương bình đạm đến mấy, khoảnh khắc nghe được lời đáp, Lục Hòa vẫn không kìm nổi mà cong mắt cười rạng rỡ: "Vậy hẹn vào 8 giờ tối nay nhé, em sẽ gửi địa điểm cho anh."
Nói xong, cậu liền phấn chấn rời khỏi văn phòng.
Đợi cánh cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh. Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc ngẩng đầu lên, nhìn về phía cánh cửa đã đóng, lặng im rất lâu. Sau cùng, khóe môi hắn khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt khó đoán.
***
Lục Hòa hứng khởi chạy đến chỗ Trương Công Tượng để nhận nhẫn. Trước khi đi, cậu còn chu đáo chuẩn bị một bao lì xì khá dày.
Trương Công Tượng vừa nhận đã mừng rỡ ra mặt, cười nói: "Tiểu thiếu gia, cậu vẫn khách sáo quá rồi."
Lục Hòa phẩy tay, không muốn dây dưa ở đề tài này, đi thẳng vào việc: "Đưa nhẫn thành phẩm cho tôi xem đi."
Khi thấy chiếc nhẫn đã hoàn thành, khóe mắt cậu rốt cuộc cũng cong lên, trong lòng không nhịn được cảm thán: quả nhiên là xứng đáng cho hơn hai tháng trời cậu cẩn thận thiết kế.
Chiếc nhẫn giữ nguyên bản phác thảo ban đầu: một con rắn uốn lượn linh hoạt quấn lấy viên sapphire xanh đậm ở giữa như vẽ rồng điểm mắt. Sau đó, đuôi rắn vòng qua một khúc cung tròn, trở về chỗ đối diện, tạo thành toàn bộ thân nhẫn.
Toàn bộ thân rắn được nạm kim cương li ti, dưới ánh sáng trắng lấp lánh, cả con rắn sáng rực như đang cựa mình trong ánh sáng, đẹp đến choáng ngợp.
Đỉnh đầu rắn còn được chôn một viên ruby đỏ rực như máu bồ câu, khiến chiếc nhẫn thêm phần sắc màu, không còn đơn điệu.
Chi tiết mà Lục Hòa day dứt mãi mới quyết định cũng nằm ở phần đầu rắn. Con rắn có hai mắt, mắt trái khảm một viên sapphire nhỏ sáng lấp lánh, còn mắt phải lại..... nhắm chặt.
Nửa khuôn mặt bạc của con rắn được khắc hoa văn tinh xảo, trong đó cả đôi mắt khép kín cũng được khắc tỉ mỉ. Tay nghề của người thợ được thể hiện rất rõ ràng, chi tiết nào cũng mượt mà, tinh tế.
Chiếc nhẫn có hai mặt ý nghĩa: mặt phải là con rắn nhỏ nhắm mắt, tỏa ra sự yên bình, mỹ lệ; mặt trái lại mở mắt lóe tinh quang, mang theo tham vọng và ý chí chiếm hữu rõ ràng.
Lục Hòa đeo thử, tuy hơi rộng so với tay cậu, nhưng hiệu quả lại vô cùng hoàn hảo: khi đưa cho người khác xem, đó là một con rắn yên tĩnh, an hòa; còn chỉ riêng chủ nhân của nó mới biết, mặt còn lại lại ẩn giấu đi dã tâm bén nhọn kia.
Lục Hòa vô cùng hài lòng, cẩn thận cất nhẫn vào hộp, còn không quên khen ngợi Trương Công Tượng một hồi. Nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ hẹn, cậu vội vàng cáo từ rồi đi ngay.
Màn đêm buông xuống, trung tâm thành phố G rực rỡ ánh đèn. Dãy phố thương mại muôn màu muôn vẻ, náo nhiệt phồn hoa.
Lục Hòa mang theo món quà đã chuẩn bị kỹ lưỡng, để tài xế đưa mình đến nhà hàng Tây mà trợ lý Trần đã giúp đặt chỗ.
Suốt dọc đường, tâm trạng cậu phấn khởi đến khác thường. Thỉnh thoảng lại cúi nhìn hộp quà trong tay, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ, thành phố xa hoa tráng lệ như cũng khiến lòng cậu dâng trào. Cứ như vậy, xe đã nhanh chóng đến được nơi.
8 giờ tối, tại một nhà hàng Tây ở trung tâm thành phố G.
Theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, Lục Hòa bước đến trước cánh cửa phòng riêng. Mở cửa ra, cậu có chút khựng lại khi thấy người đã ở ngồi bên trong.
Lục Hòa cúi đầu nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ bốn mươi phút, sớm hơn giờ hẹn hơn hai mươi phút. Không ngờ sếp lại đến trước cả mình.
Thu lại cảm xúc, cậu bước vào, ngồi xuống đối diện Cố Cảnh.
Phòng riêng mà trợ lý Trần đặt quả thật rất lãng mạn. Ngồi xuống rồi, Lục Hòa mới nhận ra nơi này được trang trí tỉ mỉ đến mức nào, hoàn toàn phù hợp với không khí hẹn hò mà cậu mong muốn.
Thấy cậu đến, thái độ của Cố Cảnh vẫn bình thản như thường, chỉ đẩy thực đơn sang cho cậu, ý bảo gọi món.
Lục Hòa mỉm cười nhận lấy. Buổi chiều cậu đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, lặp đi lặp lại nhớ lại khẩu vị của sếp khi từng ăn cùng nhau. Sợ bản thân không nắm rõ, cậu còn nhắn tin hỏi thêm anh trai ở trên WeChat. Bởi vậy, giờ phút này cậu rất tự tin.
Khi nhìn qua món mà cậu đã chọn, Cố Cảnh hiếm hoi khẽ nhướng mày, biểu cảm dường như cũng dịu đi đôi phần.
Trong lúc chờ món ăn được dọn lên, Lục Hòa lấy ra hộp quà đã giữ khư khư cả đêm qua. Hộp quà ấy có kích thước gần giống hệt với chiếc hộp mà ngày trước Cố Cảnh dùng để cầu hôn cậu.
Khoảnh khắc nhìn thấy hộp quà kia, Cố Cảnh thoáng sững sờ.
Đầu óc anh lập tức vận chuyển, ánh mắt lại không kìm được dán chặt vào chiếc hộp trong tay Lục Hòa.
Tiểu thiếu gia đêm nay..... chẳng lẽ không chỉ mời hắn ra ăn cơm, mà còn định..... cầu hôn ngược lại hắn?
Bất quá, có lẽ Cố Cảnh phải thất vọng rồi, Lục Hòa không phải đến để cầu hôn, mà là để tặng quà.
Cậu vẫn nhớ rõ trong "cẩm nang theo đuổi người" của Chung Trì có một bước quan trọng: phải tặng quà cho đối phương. Mà vừa hay, cậu đang có một món quà vô cùng thích hợp để đưa cho Cố Cảnh.
Lục Hòa mở hộp, để lộ ra chiếc nhẫn được thiết kế tỉ mỉ theo hình dáng con rắn, rồi thành khẩn nói: "Cố tổng, chiếc nhẫn này cũng là em tự tay thiết kế, cùng với đôi khuy măng sét lần trước là một bộ. Rất hợp với anh. Anh có muốn đeo thử không?"
Cố Cảnh nhìn hắn với vẻ vừa mê say nghệ thuật, vừa mượn hoa hiến Phật, không khỏi rơi vào trầm mặc.
Hắn dõi mắt nhìn chăm chăm vào ánh mắt của Lục Hòa, cố gắng tìm xem có tia tình cảm nào thuộc về tình yêu hay không. Nhưng một lần nữa, trong đáy mắt Lục Hòa vẫn chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần. Hắn khẽ thở ra, bình tĩnh đưa tay nhận lấy hộp quà.
Cố Cảnh vốn nghĩ Lục Hòa sẽ đưa nhẫn cho hắn đeo thử, nào ngờ đối phương lại thản nhiên nhét cả hộp vào tay hắn: "Anh mau thử đi."
Cố Cảnh: "......" Vậy là trong lòng vị tiểu thiếu gia này, hắn vẫn chỉ là anh trai thôi sao?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, bàn tay đang đưa ra của hắn bỗng khựng lại giữa không trung.
Lục Hòa nhận ra, nghi hoặc ngẩng đầu: "Cố tổng?"
Cố Cảnh đưa mắt nhìn cậu: "Lục Hòa, em thật sự..... rất không biết cách theo đuổi người khác."
Động tác của Lục Hòa cứng lại, dường như muốn vội vàng giải thích, thì nghe Cố Cảnh nói tiếp: "Nếu em thật sự muốn anh đeo nhẫn, thì em nên tự tay đeo nó cho anh."
Đôi mắt Lục Hòa chớp chớp.
"Còn nếu em chỉ coi anh là anh trai..... thì cứ coi như là anh chưa từng nói gì đi."
Một chữ "anh trai" vừa rơi vào tai, Lục Hòa liền hốt hoảng. Giờ đây, chỉ cần nghe thấy hai chữ ấy, cậu liền như bị chạm phải vảy ngược, cả người lập tức phản ứng dữ dội.
Không nói thêm lời nào, cậu liền nắm lấy bàn tay đang lửng lơ của Cố Cảnh, đặt hộp quà xuống bàn, lấy chiếc nhẫn ra, rồi vô cùng nghiêm túc đeo vào ngón giữa của đối phương.
Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong chớp mắt, động tác của Lục Hòa trôi chảy như nước, tựa hồ còn sợ Cố Cảnh không vui mà đổi ý, không chịu ăn bữa cơm này với cậu.
Cố Cảnh nhìn chiếc nhẫn đã được đeo lên tay mình, khẽ xoay ngón tay ngắm nghía. Chiếc nhẫn ánh lên sắc sáng lạnh, càng tôn thêm vẻ trầm ổn của hắn. Nhìn một lúc lâu, trong lòng hắn không khỏi cảm thán.
Lục Hòa vẫn chưa buông tay, như một quý ông mà nắm lấy bàn tay của Cố Cảnh, ánh mắt lại dõi theo chiếc nhẫn kia, tâm tư đã bay xa.
Quả thật quá hợp, Lục Hòa thầm nghĩ, nhẫn này với sếp đúng là ăn khớp đến khó tin.
Trong lúc cậu còn đang mải mê ngắm nhìn, Cố Cảnh chỉ hơi động nhẹ ngón tay. Giây sau, hắn liền rút tay về, giọng nhàn nhạt: "Cảm ơn."
Lục Hòa ngẩn người, chớp mắt nhìn hắn, rồi ngơ ngác mà nở nụ cười.
Cố Cảnh nhìn dáng vẻ ấy, tâm tình bất giác cũng tốt hơn đôi chút, khóe môi hơi cong lên.
Một chiếc nhẫn thôi mà đã làm cậu vui mừng đến thế rồi.
Bữa cơm hôm ấy trôi qua thuận lợi, Lục Hòa lờ mờ cảm thấy mình dường như vẫn còn cơ hội theo đuổi sếp.
Sau bữa ăn, Cố Cảnh gọi tài xế riêng đến đón. Suốt cả buổi tối, tâm tình Lục Hòa vẫn hưng phấn vô cùng. Mãi đến khi theo Cố Cảnh lên xe, ngồi trong không gian nhỏ hẹp, yên tĩnh, sự hưng phấn ấy mới dần lắng xuống dưới bầu không khí lạnh lẽo bao trùm.
Cậu quay sang nhìn người bên cạnh. Cố Cảnh vẫn như thường lệ mà ngả lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh trên con đường bằng phẳng, ngoài cửa sổ chỉ còn tiếng gió ào ạt ùa vào.
Ánh mắt Lục Hòa gắt gao dừng trên người Cố Cảnh. Cậu nhìn rất lâu, rồi lấy hết can đảm, bàn tay đang đặt bên người khẽ nhúc nhích, chậm rãi dịch lại gần.....
Trong khoang xe tĩnh lặng, Cố Cảnh hiếm hoi thả lỏng được một đêm. Nhưng ngay giây sau, toàn thân hắn bỗng cứng lại.
Trong bóng tối dày đặc, có một bàn tay thật cẩn thận tìm đến nắm lấy tay hắn.
Ban đầu, người kia chỉ chạm nhẹ mu bàn tay, thăm dò phản ứng. Thấy hắn không tránh né, mới chậm rãi, từng chút một đan xen ngón tay mình vào kẽ ngón tay hắn.
Mười ngón tay khít chặt.
Cố Cảnh không nhìn sang người bên cạnh, cũng không gạt tay ra, để mặc cho đối phương nắm chặt tay mình kéo về.
Bàn tay to quen thuộc, vừa ấm vừa chắc, bị Lục Hòa siết lấy khiến hắn thầm cười trộm trong lòng.
Mãi cho đến khi xe dừng lại trước cửa biệt thự, Lục Hòa mới không nỡ buông tay, theo người xuống xe.
Vào đến phòng khách, vẫn là chỗ ngồi tối qua. Thấy sếp lại định lặng lẽ trở về phòng như hôm qua, Lục Hòa vội vàng gọi: "Cố tổng!"
Cố Cảnh quay đầu lại: "Còn chuyện gì sao?"
Lục Hòa hơi ngượng ngùng, lắp bắp: "Hôm nay anh vui chứ?"
Cố Cảnh không định giấu, bình thản thừa nhận: "Ừ."
Lục Hòa được đà lấn tới: "Vậy anh nghĩ khả năng chúng ta quay lại là bao nhiêu....."
"Lục Hòa." Lời còn chưa dứt đã bị đối phương cắt ngang. Cố Cảnh khẽ thở dài, giọng trầm ổn: "Nếu em chỉ dùng những hành động này để lấy lòng anh, thì khả năng chúng ta bắt đầu lại..... sẽ gần như là bằng không."
Niềm vui suốt cả buổi tối bị dội một gáo nước lạnh, Lục Hòa ngẩn ngơ, không kịp phản ứng, lắp bắp: "Tại sao....."
Cố Cảnh mặt không biểu cảm, chậm rãi hỏi: "Anh tưởng em hiểu. Anh hỏi lại, ở trong lòng em, anh rốt cuộc là ai?"
Lục Hòa mấp máy môi, đáp nhỏ: "Người yêu."
Khóe môi Cố Cảnh khẽ cong, hắn bước tới gần. Khi Lục Hòa chưa kịp nhận ra, bàn tay cậu đã bị đối phương nắm lấy, ép chặt lên lồng ngực mình. Sau đó, hắn từ tốn, đầy ám muội dẫn tay ấy trượt dần xuống dưới.
"Người yêu?" Giọng hắn bình thản, từng chữ từng chữ chậm rãi, "Người yêu thì phải làm những chuyện của người yêu. Nói xem..... em có nghĩ đến điều đó không?"
Đến khoảnh khắc chạm vào thứ kia, đầu óc Lục Hòa trống rỗng, cả khuôn mặt nóng bừng. Như bị giật mình, cậu lập tức rút tay về.
Cố Cảnh thu hết phản ứng của cậu vào đáy mắt, cuối cùng vẫn tự giễu cười khẽ, ánh mắt cụp xuống, che giấu đi nỗi cô đơn trong lòng.
Cảm giác như sắp mất kiểm soát, hắn lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, giọng trầm thấp: "Xin lỗi, là anh thất lễ rồi. Em đi ngủ sớm đi."
Nhìn bóng lưng dứt khoát rời đi, Lục Hòa mới bừng tỉnh. Cậu hối hận đến mức tim đau thắt, cơ hội tốt nhất để kéo gần khoảng cách với sếp lại bị chính cậu làm vụn mất rồi.
Cậu chỉ là..... chỉ là chưa từng tiếp xúc với bộ phận kia của đàn ông khác, theo bản năng mà kinh ngạc, chứ không hề có ý cự tuyệt Cố Cảnh.
Nhận ra bản thân lại một lần nữa bị bỏ lại tại chỗ, sống mũi Lục Hòa cay xè, giọng run run mang theo chút khẩn thiết: "Cố ca ca!"
Nhưng Cố Cảnh không quay đầu, cũng chẳng đáp lại. Hắn bước vào phòng, động tác dứt khoát đóng cửa lại.
Lục Hòa đứng ngẩn ngơ, luống cuống, vừa muốn khóc vừa thấy mình thật ấu trĩ. Cậu cố chấp đứng nguyên một chỗ, chẳng rõ là bản thân đang cố phân cao thấp với ai.
Mười phút trôi qua, cánh cửa kia rốt cuộc cũng mở ra từ bên trong.
Lục Hòa ngây người, đôi mắt dõi theo từng bước Cố Cảnh tiến về phía mình.
Nước mắt như chuỗi trân châu đứt dây, rơi lã chã. Khóe môi cậu run rẩy, ánh mắt không dời nổi, như không dám tin Cố Cảnh thật sự lại đi ra.
Cố Cảnh khẽ thở dài, bất đắc dĩ ôm chặt lấy người trước mặt: "Lúc nãy là anh sai, em đừng để bụng."
Lục Hòa vòng tay ôm chặt lấy cổ đối phương, như chưa từng có lần nào níu giữ tha thiết đến vậy. Thiếu gia nhỏ cao quý lúc này đã khóc đến nhem nhuốc, nước mũi, nước mắt đều chùi hết lên ngực Cố Cảnh.
Cố Cảnh cụp mắt xuống nhìn người trong lòng, khẽ hôn xuống mái tóc rối bời mà không để cậu phát hiện, rồi vững vàng bế Lục Hòa trở về phòng cậu.
Đặt người xuống giường, hắn dịu dàng lau khô nước mắt còn vương lại nơi khóe mắt: "Đừng nghĩ nhiều nữa, đêm nay ngủ sớm đi."
Trong khoảnh khắc ấy, Lục Hòa phảng phất như tìm lại được vị sếp đã từng đau lòng vì cậu.
Sau khi đặt cậu lên giường, Cố Cảnh liền xoay người định rời đi.
Nhìn Cố Cảnh lại chuẩn bị rời đi, Lục Hòa vội lôi lấy góc áo hắn, không để đối phương đi ra. Đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt như muốn rớt những giọt trân châu nhỏ.
Cố Cảnh bất đắc dĩ, cảm thấy tiểu thiếu gia nhà mình quả thật rất biết cách khắc chế hắn: dù muốn cự tuyệt, cũng không thể nào thoát khỏi.
"Anh không đi. Anh sẽ đợi em bình tĩnh lại rồi mới đi." Cuối cùng, Cố Cảnh đành thốt ra câu đó.
Lục Hòa nín thở, từ trước đến nay khuôn mặt trắng nõn, ngoan ngoãn, giờ phút này đã che kín nước mắt. Cậu run run, giọng ngập ngừng nhưng kiên quyết: "Cố ca ca, em thích anh. Em muốn ở bên anh mà..... Em muốn....."
Cố Cảnh bất đắc dĩ nhìn bộ dáng cảm xúc bất ổn của cậu, cuối cùng vẫn ôm chặt Lục Hòa vào lòng, dịu dàng trấn an: "Anh biết rồi. Là anh sai. Em đừng khóc nữa."
Lục Hòa dựa sát vào ngực Cố Cảnh thật lâu không rời. Cố Cảnh cũng ôm chặt, giữ cho thiếu gia nhỏ an tâm hơn. Đến khi Lục Hòa dần bình ổn trở lại, không còn cử động nữa, Cố Cảnh mới khẽ buông ra.
Tiểu thiếu gia đã ngủ, nằm yên trong ngực hắn.
Nhìn dáng vẻ an tĩnh của Lục Hòa, Cố Cảnh không nhịn được, khẽ v**t v* sườn mặt cậu.
Quá đỗi cưng chiều, mặc kệ thiếu gia nhỏ có đánh dấu hay không, Cố Cảnh vẫn muốn cho cậu hiểu rõ tình cảm giữa họ, dù điều đó thật quá mức tra tấn.
Đôi mắt Cố Cảnh dừng lại trên gương mặt ngủ say của Lục Hòa, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ mà nhíu mày.
+
Hắn thật sự..... không biết sẽ làm sao với thiếu gia nhỏ này nữa.
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 50
10.0/10 từ 33 lượt.
