Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 3


Cố gia và Lục gia đều sở hữu nhiều sản nghiệp với đa dạng các ngành nghề, trải dài từ bất động sản, giải trí cho đến khoa học kỹ thuật.


Ở không ít lĩnh vực kinh doanh, hai nhà vẫn luôn duy trì mối quan hệ hợp tác lâu dài. Hơn mười năm trước, Cố Cảnh và Lục Tiến đã quen biết nhau khi cùng học tại một trường trung học tư thục dành cho quý tộc.


Về sau, khi cả hai cùng tiếp xúc với việc quản lý sản nghiệp gia tộc, mới phát hiện ra rằng, từ trước đến nay, sản nghiệp hai nhà vẫn luôn có sự hợp tác chặt chẽ. Với bối cảnh như vậy, quan hệ giữa hai người cũng càng thêm thân thiết.


Hai người họ cùng nhau tôi luyện trong sự nghiệp suốt một thời gian dài, đến nay đã trở thành những nhân vật trụ cột nổi bật nhất trong thế hệ thừa kế của hai gia tộc.


Nếu nói về những nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất trong giới kinh doanh của hai nhà, thì Cố Cảnh của Cố gia và Lục Tiến của Lục gia tuyệt đối đều có một vị trí riêng.


Cũng vì vậy mà khi vợ chồng Lục gia phát hiện đứa con trai út nhà mình dám ngang nhiên ngủ lại trong công ty, bọn họ không hề do dự mà lập tức đẩy người sang công ty bên cạnh, giao cho Cố Cảnh đích thân "dạy dỗ".


Hai nhà bọn họ vốn đã thân thiết từ rất lâu, cho nên việc gửi một người qua lại cũng không hề có ảnh hưởng gì đến cục diện lớn. Quan trọng hơn là, theo như trong lời đồn, Cố Cảnh là một lãnh đạo vô cùng nghiêm khắc trong công việc, đứa con út nhà mình có thể dựa vào sủng ái mà lười biếng ở chỗ anh cả, chẳng lẽ cũng dám lén lút qua mắt được Cố Cảnh sao?


Vợ chồng Lục gia nghĩ đến điểm này thì hoàn toàn yên tâm.


Chỉ là ở nơi họ không nhìn thấy, cậu con trai út nhà họ đã gối đầu lên vai vị lãnh đạo nghiêm khắc kia ngủ một giấc thật ngon rồi.


Lục Hòa bình thường vốn đã khó ngủ, huống hồ là ở ngoài công ty nên chẳng bao lâu sau cậu đã tỉnh lại.


Khi tỉnh dậy, đầu óc cậu còn có chút mơ màng. Qua mấy giây mới từ từ ý thức được tình cảnh hiện tại, sau đó ngẩng đầu liền nhìn thấy ngay màn hình điện thoại trước mặt đang liên tục hiển thị các tin tức của thị trường tài chính.


Trước mặt.....?


Lục Hòa lúc này mới phát hiện đầu mình đang tựa vào đâu, vội vàng chậm rãi ngồi thẳng dậy, thấp giọng gọi một tiếng: "Cố tổng....."


Cố Cảnh vẫn giữ nguyên tư thế, thậm chí ánh mắt cũng chẳng thèm dịch chuyển, vẫn đang chăm chú xem tin tức tài chính, chỉ hờ hững đáp lại cậu một tiếng: "Ừm."



Trong khoang tàu yên tĩnh thế này, sau khi tỉnh táo, Lục Hòa liền ngây ngốc mà nhìn ra ngoài cửa sổ.


Phát ngốc một lúc lâu, cậu mới nghiêng đầu liếc nhìn sang bên cạnh. Vị sếp nhà cậu vẫn đang yên lặng lướt tin tức tài chính, dáng vẻ chẳng mảy may quan tâm đến người khác.


Lục Hòa lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đường nét sườn mặt của đối phương hai giây, bỗng nhiên dừng lại, sau đó móc điện thoại ra, mở một phần mềm vẽ tranh.


Cố Cảnh ban đầu còn giữ được tâm thái vững vàng, hoàn toàn tập trung vào tin tức trên màn hình. Cho đến khi cảm giác được nhóc con bên cạnh cứ liên tục liếc nhìn về phía mình, lông mày hắn khẽ nhíu lại, giọng thấp trầm: "Muốn xem thì tự mình tìm đi."


Nghe vậy, Lục Hòa không lên tiếng. Đợi đến khi hiểu ra Cố tổng hiểu lầm mình cái gì, cậu cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại, nơi đó đã hiện lên bản vẽ sườn mặt của người kia. Lục Hòa do dự một chút rồi cũng chẳng giấu giếm, mở miệng nói thẳng: "Tôi không muốn xem tin tức, em chỉ muốn nhìn anh thôi."


Có lẽ là do khoảng cách chỗ ngồi khá gần, Lục Hòa cảm giác được, ngay lúc cậu vừa nói xong câu kia, sếp mới của cậu dường như có khựng lại một chút.


Cậu nghĩ ngợi, rồi nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: "Có quấy rầy đến anh không? Thật xin lỗi, tôi sẽ không nhìn nữa."


Nói xong, cậu thật sự cúi đầu xuống lướt điện thoại.


Cố Cảnh mím môi thật chặt, cuối cùng vẫn là không nói gì thêm.



Khi tàu đến nơi, trụ sở chính cũng đã cho người đến đón bọn họ. Chỉ là trước khi lên xe, Cố Cảnh lại không có ý định để tất cả cùng đi theo.


Cố Cảnh quay đầu phân phó: "Trợ lý Trần, cậu dẫn trợ lý mới đi ăn sáng trước đi."


Lục Hòa ngẩng đôi mắt đen láy, tròn xoe nhìn về phía Cố Cảnh, giống như đang nghi hoặc đối phương làm sao biết được cậu vẫn chưa được ăn sáng.


Trợ lý Trần lần này cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ gật đầu, đáp một câu: "Vâng."


Dặn dò xong, Cố Cảnh liền lạnh mặt ngồi vào trong xe, không nói thêm lời nào.



Cố Cảnh: Ăn sáng xong thì dẫn cậu ấy đi dạo quanh đây một chút. Cậu ta không quen thuộc chỗ này, trông cho tốt.


Trợ lý Trần: "....." Sao nghe giọng điệu này giống hệt như đang dặn anh ta đi trông một đứa trẻ ba tuổi vậy.


Dù trong lòng có chút cạn lời, nhưng trợ lý Trần vẫn nghiêm chỉnh gửi lại cho đối phương một cái biểu tượng "Đã nhận" cho đúng quy trình.


Cố Cảnh nhận được tin nhắn, tiện tay chụp lại màn hình gửi cho người anh em có sở thích cuồng em trai của mình, sau đó lại chuyên tâm xem tài liệu về chương trình hội nghị mà tổng bộ vừa gửi tới.


Bên này, Lục Hòa được trợ lý Trần đưa tới một nhà hàng địa phương tương đối có tiếng, lúc bước vào, trợ lý Trần cũng đưa thực đơn qua cho cậu, thuận miệng giải thích: "Thành phố này thương mại hóa khá nhiều, mấy món đặc sản địa phương không còn nhiều. Nhà hàng này cũng tạm ổn, chuyên làm món Quảng Đông. Buổi sáng nếu chưa ăn gì thì nên chọn mấy món thanh đạm một chút cho dễ chịu."


Lục Hòa nhận lấy thực đơn, tùy ý gọi mấy món điểm tâm nghe tên có vẻ ổn ổn, rồi lại chọn thêm một món cháo mà nhìn tên cũng chẳng biết là cháo gì, sau đó đẩy thực đơn trả lại cho trợ lý Trần.


Nhà hàng này lên đồ khá nhanh, nhưng dù là chưa ăn sáng, khẩu vị của Lục Hòa cũng không tốt lắm. Ăn được vài miếng cậu đã thấy chẳng muốn ăn thêm.


Trước khi rời khỏi nhà hàng, trợ lý Trần vẫn không quên hoàn thành nhiệm vụ mà sếp đã giao phó. Anh mỉm cười hỏi: "Trợ lý Tiểu Lục có đặc biệt thích gì không? Tôi khá rành khu này, nếu cậu muốn thì có thể dẫn cậu đi dạo một vòng."


Thế nhưng Lục Hòa lại không trả lời câu hỏi đó, mà ngược lại hỏi sang một chuyện khác: "Trợ lý Trần, bây giờ chẳng phải chúng ta đang đi công tác sao?"


Trợ lý Trần: "....."


Trời ạ, đến giờ phút này rồi mà cậu vẫn còn nghĩ mình đang đi công tác thật đấy à?


"Cố tổng hiện tại chắc vẫn đang họp nên bây giờ chúng ta có thể đi loanh quanh một chút." Trợ lý Trần tùy tiện đáp cho qua chuyện.


"Cố tổng....." Lục Hòa nhìn giờ trên điện thoại, đã sắp đến 1 giờ trưa, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói, "Giờ này chắc Cố tổng cũng đói bụng rồi."


Trợ lý Trần ngẩn người một chút, hình như không ngờ cậu sẽ nghĩ tới chuyện bên đó. Anh ta cũng không giải thích thực ra bên tổng bộ đương nhiên sẽ có người sắp xếp đồ ăn cho sếp, mà chỉ thuận theo lời Lục Hòa: "Ừm, có lẽ vậy."


"Vậy thì chúng ta đóng gói thêm mấy phần mang về đi." Lục Hòa nói.



Cậu cũng không phải loại người vô tâm. Suốt quãng đường từ đầu tới giờ, Cố tổng đối với cậu đều rất tốt, thậm chí còn đặc biệt căn dặn người dẫn cậu đi ăn sáng. Cậu không có lý gì lại để người ta dẫn mình đi chơi.


Huống chi, cậu vốn cũng không thích đi ra ngoài. So với việc lang thang khắp nơi, cậu lại càng thích yên lặng ở một chỗ, làm những việc mình thích hơn.


Cuối cùng, trợ lý Trần vẫn gọi vài phần điểm tâm hợp với khẩu vị của Cố Cảnh, rồi dẫn Lục Hòa quay trở lại tổng bộ công ty.


Nhân viên lễ tân ở đại sảnh tổng bộ vốn đã rất quen mặt với trợ lý Trần, vừa thấy liền lịch sự chào hỏi, sau đó đưa bọn họ vào phòng tiếp khách ở bên cạnh.


Lục Hòa ngồi xuống, lại chẳng yên được bao lâu. Cậu móc điện thoại ra, nhớ tới bức tranh hồi nãy còn chưa vẽ xong, liền bắt đầu chăm chú tiếp tục chỉnh sửa bản phác thảo.


Chỉ là lúc này không còn người để tham khảo nữa, Lục Hòa thế nào cũng không vẽ ra được cái cảm giác mà mình muốn.


Ánh mắt vô thức liếc sang bên cạnh, phát hiện trợ lý Trần vẫn đang ngồi đó. Lục Hòa nghĩ nghĩ, kỳ thực cậu hoàn toàn có thể hỏi Trần trợ lý xem có tấm ảnh nào của Cố tổng không, để cậu lấy tham khảo một chút.


Chỉ là, vừa nghĩ tới chuyện đó, Lục Hòa lại bất giác nhớ đến dáng vẻ sáng nay của Cố tổng trên tàu cao tốc, hình như trông cũng không quá tình nguyện.


Nghĩ đi nghĩ lại, cậu cảm thấy bản thân đúng là có chút l* m*ng. Không được người ta đồng ý mà đã tự ý lấy người ta làm mẫu, nói thế nào cũng là một hành động không được lễ phép cho lắm.


Khi ấy chỉ là vì nhàm chán muốn tìm việc để làm, vừa vặn nhìn thấy sườn mặt Cố tổng thì ngứa tay, liền tùy tiện mở phần mềm vẽ tranh. Khi đó cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng giờ nhớ lại, Cố tổng tám phần là cảm thấy bị quấy rầy rồi.


Nghĩ tới đây, Lục Hòa dứt khoát xóa luôn bản vẽ trong tay.


Thật ra, thứ mà cậu muốn lưu lại nhất chính là ánh mắt khi nghiêm túc làm việc của Cố tổng - sắc bén, lạnh lùng, thỉnh thoảng ẩn ẩn lộ ra dã tâm không dễ gì nhìn thấu. Cái loại ánh mắt ấy nếu có thể khắc họa được, nhất định sẽ là đề tài tốt cho tác phẩm tiếp theo của cậu.


"Dã tâm" chính là cảm hứng cho tác phẩm tiếp theo của cậu. Cậu thậm chí còn tưởng tượng ra nên dùng loại đá quý nào để làm chất liệu, phối với kiểu khảm như thế nào cho vừa sắc lạnh, vừa ẩn ý.


Đang mải suy nghĩ, thì cậu bỗng nhiên nhận được tin nhắn từ anh trai gửi tới.


Anh cả: Tiểu Hòa, hôm nay đi công tác thế nào rồi?



Lsla: Cũng khá tốt ạ.


Anh cả: Vậy là tốt rồi.


Anh cả: Sếp mới của em không có bắt nạt em đấy chứ?


Lsla: Không có, sếp tốt với em lắm.


Chuyện này đúng là không phải lời khách sáo. Hai ngày đi làm vừa rồi khiến Lục Hòa cảm thấy rất dễ chịu, không có chút mâu thuẫn hay áp lực nào.


Anh cả: Dạo này em vẫn thích đá quý chứ? Anh mới sưu được không ít viên đẹp lắm, đủ mọi màu sắc, mấy hôm nữa sẽ bảo người đem qua cho em.


Phía sau tin nhắn này, Lục Tiến còn không quên đính kèm một bức ảnh.


Lục Hòa nhấn vào xem, nhìn thấy hàng loạt viên đá quý lấp lánh tỏa sáng bên trong ảnh, đôi mắt liền hơi hơi cong lên, môi cũng bất giác mỉm cười, rồi nhanh tay nhắn lại.


Lsla: Cảm ơn ca ca \(≧≦)/


Anh cả: \(≧≦)/


Vì vậy, ngay khi Cố Cảnh vừa họp xong đi vào phòng khách, đập vào mắt chính là một cảnh tượng như thế này—


Vị tiểu thiếu gia của công ty bên cạnh, ngồi đoan đoan chính chính trên sofa. Có lẽ vì thân hình mảnh khảnh mà dáng ngồi lại ngay ngắn, nên vừa nhìn qua liền toát ra một cảm giác thanh nhã thoát tục.


Mà lúc này, tiểu thiếu gia kia đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại, đôi mắt sáng lên, không biết nhìn thấy gì mà khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt.


Cảm giác được có người đi tới, thiếu niên ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức phóng thẳng về phía anh.
+


Nụ cười trên gương mặt cậu vẫn còn chưa kịp thu lại, khi nhìn sang bên này, trong khoảnh khắc ấy, cả người liền trở nên tươi sáng đến khó mà hình dung.


Bước chân Cố Cảnh bỗng chốc dừng lại ở trước cửa.


Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Story Chương 3
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...