Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 29
--------------------------------
Từ hôm đó trở đi, Cố Cảnh không còn cưỡng ép Lục Hòa nữa. Hắn mặc kệ thiếu gia nhỏ cứ tránh né hắn ra mặt, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ mặc kệ chính mình cũng phải vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đến giữa trưa, khi chuẩn bị đi ăn cơm, Lục Hòa vẫn như mọi khi tìm cớ nói rằng mình muốn đi cùng đồng nghiệp. Nhưng đồng thời, Cố Cảnh cũng thản nhiên đứng dậy khỏi ghế làm việc, mở miệng nói: "Được, vậy đi cùng đi."
Lục Hoà: "....."
Bên ngoài, Lan tỷ cùng vài đồng nghiệp đã chờ khá lâu mà vẫn chưa thấy Lục Hòa ra, không khỏi nghi ngờ có phải hôm nay cậu ấy muốn trốn ăn chung với sếp hay không. Nếu thật là vậy thì ít ra cũng nên nhắn một câu chứ?
Khi mọi người còn đang nghi hoặc, thì Lục Hòa đã bước ra khỏi văn phòng giám đốc, bước chân chậm như đeo đá dưới chân.
Lan tỷ thở phào nhẹ nhõm, cười tươi chào đón: "Nhanh lên, chỉ chờ mỗi mình cậu nữa thôi đấy."
Thế nhưng khi ánh mắt cô vừa quét đến người đàn ông đi theo phía sau Lục Hòa, người nọ không nói một lời, sắc mặt lạnh nhạt, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng lại.
Bữa trưa được sắp xếp ở một bàn tròn lớn. Mọi người không hẹn mà cùng nhau gọi các phần ăn nhanh đơn giản như thường lệ, Lục Hòa cũng theo quy củ mà chọn phần ăn riêng. Nhưng khi món được mang lên, ngoài phần ăn chính, còn có thêm mấy đĩa đồ ăn thêm, vừa có mặn vừa có chay, được trình bày vô cùng tinh tế.
Tất cả đồng nghiệp đều biết rõ mấy món này là ai gọi thêm.
Bàn ăn vốn rôm rả nhưng giờ bỗng trở nên im lặng đến lạ thường. Đồng nghiệp như chưa từng được ăn bữa nào ngon đến thế, ai nấy đều cúi đầu tập trung vào đĩa thức ăn.
Lục Hòa đương nhiên cũng biết rõ nguyên nhân khiến cục diện trở nên như vậy. Cậu lặng lẽ liếc sang sếp đang ở bên cạnh, chỉ thấy người kia sắc mặt điềm nhiên, gắp một cánh gà thả vào chén cậu: "Ăn chút thịt đi, tốt cho sức khỏe."
Vài ngày nay đã thành thói quen, Lục Hòa liền theo bản năng dịch bát ra một chút, nhưng lần này động tác của cậu quá gượng gạo, rõ ràng là cố tình né tránh. Sau khi làm xong, cậu cũng sững người, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Chỉ thấy sếp duỗi tay, dùng đũa gắp thẳng miếng cánh gà đặt lại vào bát cậu, không cho trốn.
Lục Hoà: "......"
Người ta đã từ chối rồi, anh còn cố làm gì nữa cơ chứ...
Cố Cảnh như không nghe thấy tiếng lòng của ai kia, thu lại đũa, rồi lại đẩy mấy đĩa đồ ăn thêm kia về phía đồng nghiệp: "Mọi người cũng đừng khách sáo."
Giọng điệu hết sức hòa nhã, bộ dạng lại đúng chuẩn sếp lớn thân thiện chăm lo đời sống nhân viên. Lục Hòa cúi đầu nhìn cánh gà trong bát, muốn mở miệng từ chối, nhưng
Các đồng nghiệp đang giả vờ không nghe thấy: "......"
Lan tỷ nhìn nồi gà hầm nấm đang bốc khói nghi ngút, rơi vào trầm tư giằng co nội tâm.
Từ chối thì cũng không hay lắm..... dù sao cũng là đang ở bàn ăn, mà từ chối thì chẳng khác nào không cho người ta mặt mũi. Hơn nữa chị thực sự cũng thích món này. Sau một hồi cân nhắc, Lan tỷ vẫn đưa đũa ra: "Vậy cảm ơn Cố tổng."
Trong mối quan hệ riêng tư, trong nhóm đồng nghiệp này thì Lan tỷ được xem như là chị đại, thấy chị ấy đưa đũa ra gắp thức ăn, mọi người cũng không khách sáo nữa.
Bữa cơm này, ai cũng ăn rất dè dặt. Lục Hòa mơ hồ cảm thấy là do mình gây ra, trong lòng có dự cảm rất mãnh liệt: nếu ngày mai cậu không chủ động cùng sếp đi ăn, thì sếp nhất định vẫn sẽ đi theo.
Tối hôm đó, Cố Cảnh vừa khéo cũng không có tiệc xã giao, nhưng gần đây có một hạng mục chưa kịp báo cáo lên cấp trên nên vẫn phải tăng ca. Hắn nhắn dì Phỉ không cần chờ cơm, cũng không quên dặn dò cho Lục Hòa ăn uống đầy đủ.
Lục Hòa thấy sếp không về ăn tối thì tưởng là hôm nay cũng sẽ về khuya, chỉ cần canh thời gian lúc hắn thường về mà về phòng trước là có thể tránh được mặt nhau.
Vì thế cậu lại chui vào thư phòng, ngồi xuống chiếc ghế làm việc để tiếp tục chỉnh sửa bản thiết kế của mình.
Đồng hồ vừa điểm đến tám giờ tối, Lục Hòa vẫn đang vắt óc suy nghĩ chi tiết của chiếc nhẫn, vừa chống bút lên mặt vừa ngẩng đầu, liền đối diện với sếp không biết đã đứng ở cửa thư phòng từ bao giờ.
Lục Hòa sững người, động tác dừng lại, chỉ còn cây bút vẫn gác trên má không nhúc nhích.
Cậu mở to mắt nhìn người đàn ông đối diện đang từng bước đi đến gần mình.
Cuối cùng Cố Cảnh dừng lại bên cạnh, vươn tay rút cây bút khỏi tay cậu, mỉm cười mệt mỏi: "Hôm nay là không muốn trốn anh nữa, hay là quên mất rồi?"
Lúc nói câu này, bàn tay dày rộng và ấm áp của hắn đã khẽ xoa lên gò má trắng mịn của Lục Hòa.
Đầu ngón tay Cố Cảnh không quá thô ráp, nhưng khi cọ xát trên làn da mịn màng của Lục Hoà, sự tiếp xúc ấy vẫn quá đỗi mạnh mẽ.
Cậu lập tức tỉnh táo lại, né tránh câu hỏi trước đó của Cố Cảnh, khẽ hỏi ngược lại: "Sao tối nay anh về sớm thế?"
Dù thiếu gia nhỏ không trả lời câu hỏi trước, nhưng nghe câu sau thì Cố Cảnh đã hiểu rõ.
Hắn làm ra vẻ thất vọng, lặng lẽ thu tay về: "Thì ra là quên trốn."
Lục Hòa thấy ánh mắt hắn thoáng qua một tia cô đơn, liền cuống lên, vội đưa tay kéo lại cánh tay vừa mới rút ra kia, ôm chặt hơn phân nửa cánh tay của hắn vào trước ngực.
Đó là hành động vô thức. Khi thực sự nắm được bàn tay to lớn của sếp trong lòng bàn tay, cậu lại không biết giải thích thế nào.
Khóe môi Cố Cảnh cong lên rất khẽ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ mất mát ban nãy, hắn nhẹ nhàng muốn rút tay ra: "Không sao, em cứ tiếp tục trốn đi, anh không làm phiền em nữa."
Nói rồi, hắn thực sự định rút tay về, làm ra vẻ sắp bỏ đi mà không hề lưu luyến.
Lục Hoà lại cuống lên.
Cậu đứng dậy, nắm chặt lấy bàn tay sếp vừa rút đi, ôm trọn cánh tay đó vào ngực: "Không phải thế!"
Cố Cảnh dừng lại, quay đầu nhìn Lục Hoà đang sốt sắng muốn giải thích, nhưng vẻ mặt mệt mỏi của hắn không hề tan đi: "Không phải cái gì?"
Bên ngoài dường như nổi gió. Trong đêm đông tĩnh lặng, tiếng gió rít lên từng hồi.
Nhưng Lục Hoà lại đờ người, không biết nên nói gì.
Nói là cậu không định trốn?
Nhưng gần đây cậu đúng là đang cố tránh người này mà.
Thành thật?
Không được, nếu thành thật thì sếp thực sự sẽ rời đi mất.
Không đúng, đi thì đi, kế hoạch ban đầu của cậu chẳng phải là cố gắng tránh mặt sếp sao?
Nhưng..... nhưng tại sao, khi thật sự nhìn thấy hắn lộ ra biểu cảm như thể sẽ không thèm để ý đến cậu nữa, cậu lại cảm thấy sốt ruột đến thế?
Cố Cảnh lặng lẽ nhìn thiếu gia nhỏ đang ngẩn người trước mặt mình. Cậu rõ ràng là đang chìm vào dòng suy nghĩ. Hắn đúng lúc khẽ rút tay ra, không dùng bao nhiêu sức, nhưng đủ để khiến người đang thất thần kia chú ý.
Quả nhiên, Lục Hòa lập tức lại siết tay ôm chặt hơn.
".....Không phải..... không phải đang trốn tránh anh." Tuy bản thân Lục Hòa cũng không tin lời này, nhưng hiện tại, cậu tạm thời chưa tìm được lý do nào hay hơn để biện minh.
"Lục Hoà, anh không phải em. Ngay cả em cũng không tin nổi lời mình nói, em cảm thấy anh sẽ tin sao?" Cố Cảnh bình tĩnh nhìn thẳng vào cậu.
Lục Hoà mím môi, lại im lặng không đáp.
Cố Cảnh thở dài một hơi. Giọng nói tuy vẫn trầm thấp nhưng mang theo thất vọng sâu hơn bất kỳ lần nào trước đó. Hắn giống như thật sự đã mệt mỏi, chẳng còn chút sức lực nào để tiếp tục duy trì bầu không khí gượng gạo này nữa.
Lần này, hắn lập tức rút tay lại. Tuy Lục Hòa ôm rất chặt, nhưng lực đạo của hắn cũng không hề nhỏ.
Cảm nhận được bàn tay kia đang kiên quyết rút khỏi vòng tay mình, trong lòng Lục Hòa lại dâng lên cảm giác ủy khuất.
Nhưng cậu không thể tìm được lý do để mình thấy ủy khuất. Cậu biết mình sai. Rõ ràng là ngay từ đầu chính cậu muốn tránh né sếp, bây giờ khi sếp thật sự muốn rời đi, không muốn tiếp xúc nữa, thì bản thân lại thấy tủi thân.
Tủi thân cái gì chứ?
Khóe môi Lục Hòa khẽ mím lại, lặng thầm tự nói với mình—
Không đúng..... thật ra, cậu không muốn kết cục như vậy.
Cố Cảnh quay người định bước đi.
Lục Hòa cuối cùng vẫn không nhịn được, nghẹn ngào cất lời: "Là em đang trốn anh."
Cố Cảnh lại một lần nữa dừng bước, xoay người nhìn cậu, hỏi: "Vì sao?"
Nhận thấy tâm trạng tiểu thiếu gia lúc này đang có chút không ổn, hắn bước thêm vài bước lại gần, muốn vươn tay xoa mặt cậu, muốn nói rằng mấy ngày nay hắn cũng rất khổ sở.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn kìm lại. Hắn cần phải biết vì sao cậu lại trốn tránh hắn. Tuy trong lòng hắn đại khái đã đoán được, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng Lục Hòa nói ra.
Lục Hòa cố gắng ổn định tâm trạng, khẽ nói: "Em không thể nói."
Em không thể nói ra..... nói ra rồi, anh sẽ chán ghét em mất.
Khớp ngón tay đặt trên bàn của Cố Cảnh thoáng chặt lại, đến mức nháy mắt trắng bệch cả đốt tay.
"Vì sao lại không thể nói?" Giọng Cố Cảnh vẫn điềm tĩnh, không hề nổi giận.
Không thể giận, một chút cũng không thể giận.
Lục Hoà lại lắc đầu, lặp lại: "Không thể nói."
Bởi vì em đã sinh ra thứ d*c v*ng chiếm hữu vô cùng đê tiện với anh trong khi biết rõ anh đã có người yêu.
Cố Cảnh hít sâu một hơi, khớp tay siết chặt rồi buông lỏng. Cuối cùng, hắn vẫn dịu giọng, chậm rãi dẫn dắt: "Nếu em không nói được, vậy để anh hỏi vài câu nhé, có được không?"
Lục Hòa do dự một chút, nhưng rồi vẫn gật đầu.
"Có liên quan đến chị gái hôm đó không?"
Lục Hòa khẽ run, rồi gật đầu xác nhận.
Cố Cảnh đã đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Hắn yên lặng nhìn Lục Hòa, ánh mắt kiên định như muốn truyền sức mạnh cho đối phương, nhẹ giọng nói: "Lục Hoà, về mối quan hệ giữa anh và cô ấy, lần trước anh đã nói với em rồi."
"Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của em, có lẽ là do lúc đó anh vẫn chưa giải thích rõ ràng."
Cậu vốn đã rất thích đôi mắt của cấp trên, giờ phút này lại một lần nữa nhìn thấy trong đôi mắt đó chứa đựng cảm xúc nồng đậm đến như vậy.
"Cô ấy là bạn thuở nhỏ của anh, sống ở căn nhà sát vách. Không lâu sau nhà cô ấy ra nước ngoài định cư."
"Gần đây quay về là để tổ chức sinh nhật, nhân dịp ấy gặp gỡ những thế lực trong gia tộc. Buổi tiệc sinh nhật lần này nói là để mừng tuổi, thật ra là để cô ấy ra mắt trước gia tộc."
"Ngày hôm đó anh cùng cô ấy ăn cơm ở dưới lầu công ty không phải đi xem mắt, bọn anh chỉ là bạn bè rất bình thường. Cô ấy về nước ôn chuyện cũ, chỉ đơn giản là như vậy thôi."
Lục Hòa đứng ngẩn ra tại chỗ nhìn Cố Cảnh, trên mặt nhất thời không biết nên thể hiện cảm xúc gì.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu nghe được vị sếp luôn lạnh nhạt của mình nói nhiều đến thế, giọng nói lại còn mềm mỏng dịu dàng. Cậu ngây ngẩn cả người, môi hơi hé rồi lại chậm rãi mím chặt.
Cố Cảnh vẫn tiếp tục: "Cô ấy cũng đã nói với anh rồi, cô ấy thích con gái."
Lục Hòa lúc này mới thực sự hoàn hồn. Đôi mắt cậu chậm rãi trợn to, thông tin vừa rồi rõ ràng đã vượt qua phạm vi hiểu biết bình thường của cậu.
"Còn cảm thấy ủy khuất nữa không?" Cố Cảnh hỏi.
Lục Hòa chớp chớp mắt nhìn anh, ngây ngốc không biết phản ứng ra sao.
Thì ra cảm xúc tủi thân của cậu cũng bị sếp phát hiện rồi sao? Nhưng cậu rõ ràng đâu có biểu lộ ra bên ngoài..... Sếp là làm sao mà nhận ra vậy?
Lục Hoà khẽ lắc đầu.
Cố Cảnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Động tác của hắn dịu dàng mà chậm rãi, nhẹ nhàng kéo cậu ôm vào trong lòng, vùi đầu vào mái tóc mềm mại của cậu.
Nhịp tim của Lục Hòa lúc này lại bắt đầu đập nhanh, thình thịch —— thình thịch ——
Tiếng tim đập như muốn nhấn chìm cả thế giới của cậu.
Khoảnh khắc này cậu chẳng còn tâm tư để suy nghĩ điều gì nữa, bằng không nhất định sẽ phát hiện ra người trước mặt đang ôm mình, trái tim của người ấy cũng đang đập nhanh như vậy.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, mãi đến khi Lục Hòa nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc ấy vang lên bên tai, nặng nề mà khẽ khàng: "Vậy..... từ nay về sau có thể đừng trốn tránh anh nữa được không?"
Lục Hoà suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là vòng tay qua ôm lấy eo của người kia.
".....Được."
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 29
10.0/10 từ 33 lượt.
