Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 27
Bữa cơm này đối với Lục Tiến mà nói thật sự vô cùng khó nuốt. Không phải vì món ăn không hợp khẩu vị, mà là cứ mỗi lần anh định nuốt thức ăn trong miệng xuống, bầu không khí giữa em trai ruột và người anh em thân thiết kia lại trở nên kỳ lạ một cách khó nói nên lời. Nhiều lần anh vừa hé miệng định hỏi gì đó, thì hai người đối diện lại lập tức khôi phục lại vẻ bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Khiến anh mở miệng cũng dở, không mở cũng dở, lời đến cổ họng rồi lại nghẹn lại nửa chừng.
Cuối cùng, đợi đến khi Lục Hoà buông đũa nói rằng mình không ăn được nữa, Lục Tiến - với tư cách là anh cả, mới tìm được cơ hội mở lời.
"Tiểu Hoà, sao em vẫn ăn ít thế? Em gầy như vậy, nên ăn nhiều một chút chứ."
Lục Hoà lắc đầu, "Em ăn no rồi."
Nói rồi, cậu liếc nhìn cấp trên đang ngồi bên cạnh, ánh mắt chân thành.
Cố Cảnh liếc sơ qua đống đồ ăn trước mặt cậu, thấy cũng gần hết thật, nên không nói gì thêm.
Lục Hòa cong mắt mỉm cười, trong lòng hiểu rõ cấp trên đây là ngầm cho phép cậu có thể không cần ăn hết nữa. Cậu đứng dậy, nói rằng mình muốn đi rửa tay rồi rời khỏi phòng riêng.
Lục Tiến nhìn theo bóng lưng em trai mình rời đi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Cố Cảnh đang ngồi ở phía đối diện.
"Cậu với em trai tôi..... là có chuyện gì vậy?" Lục Tiến hỏi.
Cố Cảnh từ tốn đặt đũa xuống, bình thản đáp: "Như những gì cậu nhìn thấy đó."
Hắn càng bình tĩnh, Lục Tiến lại càng hoảng hốt. "Cái gì mà 'chuyện cậu nhìn thấy đó'? Cậu nói rõ ra cho tôi xem nào."
Trong phòng không lạnh, ăn cơm cũng khiến người ta thấy hơi nóng, Cố Cảnh đứng dậy cởi áo khoác ngoài. Áo vừa cởi xuống, sợi dây chuyền vốn bị che dưới lớp áo cũng lộ ra hoàn toàn.
Lục Tiến vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay. Vài hôm trước anh còn từng hỏi chuyện này - sợi dây chuyền đó là sao?
Cố Cảnh bảo đó là món quà người yêu hắn tặng. Nếu là ngày thường hoặc hôm anh hỏi, nghe vậy anh còn thấy chuyện này chẳng có gì to tát. Nhưng hôm nay, sau bữa cơm với hai người kia, anh không thể bình tĩnh được nữa.
Sao có thể trùng hợp như vậy? Hôm đó em anh mới đeo một chiếc vòng tay, hôm nay đến lượt bạn thân anh đeo một mặt dây chuyền. Hơn nữa, theo hiểu biết của anh, trong đám bạn bè và người quen của Cố Cảnh, không có ai là một cô gái thích đá quý cả, hơn nữa lại còn có nghiên cứu chuyên sâu? Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể nghĩ đến một người - em trai của anh.
Chiếc mặt dây chuyền ngọc lục bảo kia, lúc này hiện rõ mồn một trong tầm mắt Lục Tiến. Dưới ánh sáng, viên đá phát ra thứ ánh sáng xanh lục huyền bí. Khi xem ảnh chụp, anh đã thấy mặt dây chuyền này không hề đơn giản, nhưng tận mắt nhìn thấy rồi mới biết đây đúng là loại đá có chất liệu tốt nhất.
Trong lòng Lục Tiến đã bắt đầu dấy lên một suy đoán kinh hoàng, nhưng anh vẫn cố gắng gượng cười hai tiếng, cứng ngắc mở miệng: "Cái này..... chẳng phải là viên ngọc lục bảo mà người yêu của cậu tặng sao? Mới đây thôi mà đã đeo lên người rồi....."
Cố Cảnh cũng mỉm cười nhẹ, "Đúng vậy, đây là tín vật đính ước mà người ấy tặng tôi."
Bốn chữ "tín vật đính ước" từ miệng Cố Cảnh bật ra rõ ràng đến mức khiến Lục Tiến nghe mà cả người run rẩy. Cảm giác như Cố Cảnh không phải đang nói, mà là trực tiếp c*n v** c* anh vậy.
"Vậy...... người yêu của cậu là tiểu thư nhà nào thế?" Lục Tiến níu lấy tia hy vọng cuối cùng, giọng run run hỏi.
Cố Cảnh hơi nhướng mày nhìn anh một cái, chỉ một cái nhẹ nhàng ấy thôi mà đã khiến Lục Tiến cảm thấy như tim mình cũng bị nhấc lên khỏi lồng ngực.
"Không phải tiểu thư nhà ai hết, mà là em trai cậu tặng tôi." Cuối cùng, Cố Cảnh vẫn không chút lưu tình mà đập tan tia hy vọng mong manh cuối cùng của Lục Tiến, đạp thẳng xuống đất rồi nghiền nát không chút thương tiếc.
Lục Tiến tối sầm mặt: "....."
Tuy anh đã cố chuẩn bị tâm lý cho tình huống tệ nhất, nhưng khi thật sự nghe thấy đáp án, anh mới nhận ra tâm lý mình chuẩn bị vẫn chưa đủ.
Lục Tiến nghiến răng ken két, "Cậu, cái đồ khốn chết tiệt này! Tôi coi cậu như bạn tốt, mà cậu lại dám coi tôi như anh vợ sao?!"
Cố Cảnh vẫn vô cùng bình thản, thậm chí còn có chút vui vẻ, nói: "Em trai cậu thích tôi, chẳng lẽ cậu không ủng hộ sao?"
Lục Tiến nghẹn lời, chỉ biết gầm lên: "Ủng hộ cái con khỉ! Em tôi——"
Cố Cảnh ngắt lời, "Từ trên xuống dưới Hồng Đạt đều biết em ấy thích tôi."
Lục Tiến: "......" Đúng là tạo nghiệp mà!
Cố Cảnh lại nói: "Yên tâm đi, ở bên tôi, em ấy thực sự rất hạnh phúc. Tôi sẽ đối xử với em ấy thật tốt."
Hoàn toàn là dáng vẻ của một người đang trịnh trọng hứa hẹn với..... anh vợ tương lai.
Lục Tiến càng nghe càng tức đến mức nghẹn họng, "Vậy sao em trai tôi không nói gì với tôi hết?!"
Ánh mắt Cố Cảnh thoáng tối lại, nhưng rất nhanh đã trở về vẻ bình thản như thường, "Mối quan hệ giữa chúng tôi, cậu muốn em ấy nói với cậu thế nào?"
Lục Tiến lại á khẩu không biết đáp thế nào.
Anh và Cố Cảnh đã quen biết hơn mười năm, tính cách con người hắn thế nào, anh hiểu rất rõ. Huống chi em trai ruột của anh thế nào anh cũng nắm rõ, mà với tính cách lãnh đạm của Cố Cảnh, tuyệt đối không phải kiểu đùa giỡn đem chuyện này ra làm trò cười. Nói cách khác, Cố Cảnh là đang nói thật.
Nhớ lại trong bữa ăn vừa rồi, từng chi tiết Cố Cảnh quan tâm chăm sóc em trai mình, rồi đến ánh mắt của em trai cứ theo bản năng mà dõi theo đối phương, Lục Tiến cũng đành phải tin: Cố Cảnh là thật lòng với em trai anh. Thật lòng đến mức chỉ trong vỏn vẹn một tháng, đứa em trai của anh đã tình nguyện bám lấy người ta không rời nửa bước.
Lục Tiến hít sâu một hơi, trầm mặc rất lâu, sắc mặt bỗng trở nên tang thương. Nếu không phải dạo gần đây phải giữ gìn hình tượng trong giới, anh thật muốn rút một điếu thuốc ra để giải sầu.
Một lúc lâu sau, anh cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận được cái sự thật: em trai ruột của anh và người anh em tốt của anh thật sự đã thành đôi nhưng vẫn cố hỏi thêm: "Vậy..... hai người đã đến bước nào rồi? Không phải là..... chuyện gì cũng làm rồi đấy chứ?"
Cố Cảnh đáp thản nhiên: "Chưa. Tôi sẽ không ép em ấy."
Nói cách khác, dù đã thân thiết được hơn một tháng, hai người bọn họ vẫn chưa phát sinh ra quan hệ về thể xác.
Nhưng hắn thật sự rất kiên nhẫn, sẵn sàng chờ chú cún nhỏ kia chủ động tự mình nhào vào lòng hắn.
"Lát nữa Tiểu Hòa quay lại, cậu đừng hỏi gì hết. Em ấy không chủ động nói nghĩa là vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt. Cậu cứ cho em ấy thêm chút thời gian đi."
Lục Tiến trừng mắt liếc hắn một cái, "Còn cần cậu nhắc sao! Cứ như thể cậu là người duy nhất biết yêu chiều Tiểu Hòa ấy!"
Cố Cảnh chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Lục Hòa rất nhanh đã trở lại, vừa mở cửa phòng riêng ra, ánh mắt cậu liền theo bản năng rơi xuống người của cấp trên. Nhìn thấy người kia đã cởi áo khoác, bên trong mặc một chiếc áo len cổ cao ôm sát, vậy mà trên người hắn lại toát ra một loại quyến rũ lạ kỳ.
Lục Hòa sững người. Nhất là khi cậu từng thấy qua cơ ngực tr*n tr** của sếp, hình ảnh lúc bị người kia bế lên dựa vào b* ng*c ấy trong khoảnh khắc đó hiện về..... lại càng thêm gợi cảm.
Lục Tiến liếc thấy ánh mắt si mê không đáng tiền của em trai mình dán chặt lên người Cố Cảnh, lập tức cảm thấy ê cả răng.
Sau đó, Lục Hòa cùng anh trai lại trò chuyện vài câu nữa. Đến buổi chiều, Lục Tiến nhận được cuộc gọi từ thư ký, một cuộc điện thoại khiến kỳ nghỉ vốn dĩ có thể trọn một ngày của anh bị rút ngắn chỉ còn nửa ngày.
Lục Tiến sau khi dặn dò em trai mấy câu thì vội rời đi, quay lại công ty xử lý công việc.
Lục Hòa và Cố Cảnh cũng không nán lại lâu, hai người cũng chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc đang đứng dậy, tay Lục Hòa bị một người nắm lấy.
Lòng cậu lại bất giác khựng lại.
Cậu biết rõ ai là người đang nắm tay mình. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, người kia đã dắt cậu đến bên ghế sofa. Đến nơi, Cố Cảnh buông tay ra, cúi người cầm lấy chiếc khăn choàng cổ màu xám nhạt, chính là cái cậu đã tháo ra lúc vừa vào phòng vì cảm thấy hơi nóng.
Cố Cảnh chỉnh lại khăn choàng, sau đó nhẹ nhàng quàng lên cần cổ trắng ngần của Lục Hoà. Sau khi quàng xong, hắn phát hiện một nửa khuôn mặt cậu chìm trong khăn choàng, chỉ còn đôi mắt long lanh nhìn hắn chớp chớp, trông như một chú mèo vừa lười biếng lại vừa đáng yêu.
Cố Cảnh bật cười, nhẹ nhàng kéo khăn xuống một chút, để lộ bờ môi đỏ hồng của thiếu niên.
Ánh mắt hắn dừng lại trên đó rất lâu, mãi về sau mới chịu rời đi, giọng trầm thấp vang lên: "Đi thôi."
Nói rồi, hắn lại nắm lấy bàn tay đang buông thõng của Lục Hoà.
Lần trước bị sếp nắm tay, cả người Lục Hòa còn thấy không được tự nhiên. Thế mà lần này, cậu lại dễ dàng tiếp nhận như thể đó là chuyện hiển nhiên vậy.
Cho đến khi ngồi lên xe, Lục Hòa vẫn còn đang miên man suy nghĩ.
Dạo gần đây, sếp thật sự đối xử với cậu quá tốt. Cậu nhớ lại những lời đồn trong công ty về cấp trên, nghĩ mãi cũng không hiểu nổi những lời đồn đó làm sao mà truyền ra được, làm thế nào mà một người ấm áp đến vậy lại có thể bị thêu dệt thành đáng sợ đến thế.
Càng nghĩ, cậu càng không kiềm được mà bắt đầu nghi ngờ, sếp đối xử với cậu tốt như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Chắc chắn không phải là vì mối quan hệ cấp trên - cấp dưới thông thường. Cậu có thể cảm nhận rất rõ, sếp thực sự rất để tâm đến cậu. Nếu chỉ là cấp trên chiếu cố cấp dưới bình thường, thì không thể nào chỉ một mình cậu được đãi ngộ đặc biệt như vậy. Trợ lý Trần cũng là cấp dưới, nhưng rõ ràng không hề được quan tâm như thế.
Rất hiển nhiên, còn có một lớp "buff" khác là đến từ anh trai của cậu. Vì anh trai và sếp là bạn thân, nên sếp mới nhìn đến tình cảm đó mà đối xử tốt với cậu như vậy.
Nghĩ tới đây, Lục Hòa mơ hồ nhận ra trong lòng mình đang nảy sinh một loại cảm xúc kỳ quái. Là một luồng cảm xúc tiêu cực rất mờ nhạt, chính cậu cũng không rõ nó đến từ đâu. Cậu thấy có chút bối rối, nhưng vẫn không nhịn được tiếp tục nghĩ sâu thêm.
Dù là vì lý do gì..... thì sếp vẫn thật sự đối xử với cậu quá tốt.
Nếu chỉ vì tình nghĩa với anh trai cậu mà cấp trên có thể đối với cậu tốt đến mức ấy, vậy thì đúng là người này cũng quá trọng tình nghĩa rồi.
Nhưng rồi cậu chợt nhớ lại lúc ở khách sạn, câu của anh trai nói với sếp mà cậu đã nghe thấy —
"Nếu cậu dám bắt nạt em trai tôi ở nơi tôi không nhìn thấy, tôi sẽ liều mạng với cậu."
Cuối cùng, Lục Hòa cũng tìm được một cách lý giải có vẻ hợp lý.
Có thể vì bị anh trai "đe dọa" nên sếp mới đối tốt với cậu như vậy. Không muốn để cậu chịu ấm ức rồi lại đi mách anh trai, nên ngay cả những chuyện nhỏ nhặt cũng phải chu đáo hết mực.
Ngay khi cậu còn đang suy nghĩ miên man, tiếng chuông điện thoại trong trẻo bất chợt vang lên, kéo cậu hoàn hồn trở lại.
Anh trai: Tiểu Hoà, em thích sếp của em thật sao?
Lục Hà giật mình. Anh trai cậu đang thử dò xét thái độ của cậu sao? Nếu cậu nói không thích, có phải anh ấy sẽ ngay lập tức tìm sếp để tính sổ không?
Ở ghế sau xe, Cố Cảnh liếc mắt nhìn biểu cảm thất thần của Lục Hòa khi đối diện với màn hình trò chuyện. Sau khi liếc qua tin nhắn một cái, Lục Hòa liền có phản ứng.
Lsla: Thích chứ ạ, Cố tổng đối xử với em cực kỳ tốt.
Khóe môi Cố Cảnh hơi cong lên, ánh mắt cũng nhẹ nhàng rời đi.
Trên điện thoại Lục Hòa vẫn còn mở giao diện trò chuyện với anh trai. Phải một lúc lâu sau, bên kia mới hồi âm lại tin nhắn của cậu.
Anh trai: Được rồi, em muốn làm gì thì cứ yên tâm mà làm, anh vĩnh viễn sẽ ở phía sau ủng hộ em.
Lục Hòa nhìn dòng tin nhắn kia, thầm nghĩ: Quả nhiên.
Ý của anh trai cậu rất rõ ràng, là muốn nói rằng cậu ở bên sếp thì cũng đừng e dè gì cả, nếu sau này bị bắt nạt, anh nhất định sẽ đích thân đi đòi lại công bằng.
Lục Hoà rất tự tin vào kết luận của mình, nhưng đồng thời cũng lờ mờ nhận ra rằng những cảm xúc tiêu cực đã bất giác dâng lên, nhiều hơn cậu nghĩ.
Chỉ là cậu chưa kịp suy nghĩ sâu về nguồn gốc của thứ cảm xúc này, bên ngoài cửa sổ đã hiện ra một khung cảnh quen thuộc.
Sếp đưa cậu về biệt thự. Sau khi xuống xe, Lục Hòa phát hiện đối phương không có ý định xuống theo.
Cậu vòng lại phía cửa xe, đứng ở đó nghiêng người, hỏi: "Cố tổng, anh còn phải về công ty sao?"
Chỗ ghế lái, trợ lý Trần ngồi ở vị trí mà hai người kia đều không thấy được, âm thầm gật đầu: Nếu Cố tổng còn mê sắc đẹp đến mức không muốn lên "triều", Hồng Đạt lần này thực sự sẽ xong đời.....
Cố Cảnh đưa tay khẽ xoa mái tóc mềm mại của cậu thiếu niên, giọng nhẹ nhàng: "Ừ."
Lục Hòa nghĩ nghĩ, cũng phải thôi. Bản thân mình không làm việc đàng hoàng thì không đi làm cũng chẳng sao, nhưng sếp lại là giám đốc, vẫn nên về xử lý công việc. Nghĩ đến đó, cậu liền tháo chiếc khăn quàng cổ đang quấn quanh cổ mình xuống.
Cố Cảnh lúc này vẫn đang ngồi trên xe, thấy Lục Hòa cầm khăn, cúi người sát lại gần, học theo cách vừa nãy Cố Cảnh đã làm cho mình, nhẹ nhàng quàng khăn lên cổ hắn.
Cố Cảnh thoáng sửng sốt một giây, sau đó cũng phối hợp mà cúi đầu, yên lặng để cậu giúp mình đeo khăn.
Quàng xong, Lục Hòa lại chỉnh lại cho ngay ngắn. Suốt quá trình ấy, cậu cực kỳ chuyên chú vào động tác quàng khăn, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người đàn ông kia vẫn không rời khỏi mình, ánh mắt sâu lắng đến mức như thể tình cảm bên trong sắp trào ra không kìm được.
Trợ lý Trần vô cùng chuyên nghiệp, suốt cả quá trình đều giả vờ mù, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm ra con đường phía trước, trong lòng thầm nghĩ: Con đường này..... hôm nay sao lại dài đến vậy trời ơi......
Đợi sau khi chỉnh lại khăn quàng cổ xong, Lục Hòa mới rút người về, đứng thẳng dậy, nhẹ giọng nói: "Đừng để bị cảm lạnh."
Trong đáy mắt Cố Cảnh thoáng hiện lên một tia sắc bén, nguy hiểm như dã thú..... nhưng chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức không ai kịp nhận ra.
Xe đã lăn bánh trên đường về công ty. Cố Cảnh chậm rãi cúi đầu, cằm nhẹ nhàng tựa vào chiếc khăn vẫn còn lưu lại hơi ấm của chủ nhân trước đó, khẽ hít sâu một hơi.
Mùi hoa nhài nhàn nhạt quanh quẩn nơi đầu mũi, vấn vít trong từng hơi thở của hắn. Cố Cảnh chậm rãi khép mắt lại.
Hắn thích mùi hương này. Lại càng thích người đang mang hương thơm đó hơn nữa.
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 27
10.0/10 từ 33 lượt.
