Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 22
Cách dưới lầu của công ty không xa, Lan tỷ cùng Lục Hòa dừng lại trước một nhà hàng Tây gần đó, hai người nhất thời đều không ai lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là Lan tỷ cười cười mở lời: "Trùng hợp thật đấy, mấy hôm trước chúng ta còn nói hình như cũng lâu rồi không thấy Cố tổng đi xem mắt, hôm nay lại vừa hay đụng phải."
Lục Hòa sửng sốt mất nửa giây, bắt được ý tứ trong lời thoái thác kia của Lan tỷ, liền hỏi: "Cố tổng thường xuyên đi xem mắt lắm sao?"
Lan tỷ liếc cậu một cái đầy ý vị: "Đương nhiên."
"Cố tổng đã là đàn ông ngoài ba mươi rồi, sự nghiệp thì ổn định mà vẫn chưa tìm được vợ, chẳng lẽ cứ sốt ruột mà ở không à." Lan tỷ vừa nói vừa cười, "Có điều cũng trách không nổi người ta chê anh ấy được. Tuy nói là đẹp trai thật đấy, nhưng cái kiểu người chẳng quan tâm đến ai, mặt lúc nào cũng lạnh tanh như tiền, ai nhìn lâu mà chẳng thấy như đang tự tìm ngược chứ."
Lục Hòa mím môi, định nói gì đó. Lan tỷ nhìn biểu cảm kia của cậu là biết cậu muốn mở miệng bênh người ta, vội cắt lời: "Thôi, chị không ám chỉ em đâu, fan cuồng của Cố tổng. Ngoài em ra thì cơ bản ai cũng nghĩ vậy cả."
Tuy nói dạo gần đây Cố tổng đúng là dễ chịu hơn trước đôi chút, nhưng..... lúc này Lan tỷ lại liếc sang nam nhân bên kia bức tường kính. Đối phương vẫn là cái bộ dạng lạnh như băng, vẻ mặt hờ hững chẳng khác nào một bức tượng.
Lan tỷ nhìn nhìn một lúc, bỗng dưng thốt ra: "Thẳng nam ung thư thời kỳ cuối rồi, hết cứu."
Lục Hòa nghe mà mơ hồ, lại nhìn sang người đàn ông trong nhà ăn, vẫn không hiểu sao Lan tỷ lại đưa ra kết luận đó.
"Em mới tới nên chưa biết đâu," Lan tỷ bĩu môi, "Cố tổng của chúng ta á, cách mấy bữa lại đi xem mắt một lần, mà lần nào cũng không thèm né mấy đồng nghiệp trong công ty. Chỗ gặp mặt thì vĩnh viễn là cái nhà hàng Tây này nè, tụi chị với mấy đồng nghiệp nữa đã đụng trúng không biết bao nhiêu lần rồi, mà ảnh cũng chả thấy có gì kỳ."
Nói đến đây, Lan tỷ lại nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ mà lắc đầu: "Tụi chị còn nghi ngờ không biết có phải tại nhà hàng này sát bên công ty, nên ảnh cố tình chọn cho tiện không đó. Cuối cùng lần nào cũng là cái bản mặt nhạt như nước ốc đó đi gặp người ta, chẳng lẽ ảnh tính dựa vô cái mặt vô cảm đó để cua người sao?"
Lục Hòa lại nhìn thoáng qua Cố tổng đối diện, người kia vẫn ngồi đĩnh đạc trò chuyện, mặt không có chút đổi sắc nào, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt mất hứng của cô gái đối diện. Lục Hòa hơi xoa xoa mũi, lúng túng nói: "Biết đâu..... cũng có thể được....."
Lan tỷ buồn cười liếc cậu một cái: "Trừ em ra thôi. Mấy cô gái nhà người ta đâu có mù, mà nếu thật sự nhìn trúng, chắc cũng không phải dạng như Cố tổng nhà ta đâu."
Nói xong, chị ta lại khẽ "xì" một tiếng, đột nhiên đưa tay nâng cằm Lục Hòa lên, nhìn vào đôi mắt to tròn sáng rỡ kia mà cười tủm tỉm: "Rõ ràng mắt em sáng thế này cơ
Lục Hòa: "......"
Cậu quay đầu, có chút ngượng ngùng mà tránh đi ánh mắt chăm chú của Lan tỷ. Chỉ là vừa quay đầu một cái liền nhìn thấy, bên trong nhà hàng Tây, Cố Cảnh bất ngờ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lục Hòa lập tức sững người tại chỗ.
Trong nhà hàng Tây, Thẩm Quyên Quyên vẫn đang kể với người bên cạnh về mấy chuyện dở khóc dở cười mà mình từng gặp phải ở nước ngoài ——
"Em có một đứa bạn cùng lớp kiêm đối thủ một mất một còn, thành tích giỏi, tay nghề thực hành cũng siêu tốt. Ngoài cạnh tranh chuyện học hành ra, em với cậu ta vốn chẳng nên có giao tình gì mới phải."
"Cho đến một hôm, cậu ta tự dưng chạy đến hỏi em cảm thấy cậu ấy trông thế nào. Em liền nghĩ, đúng là cậu ấy rất đẹp, nhưng mà cậu ta vẫn là đối thủ không đội trời chung của em cơ mà, chẳng lẽ em lại đi khen cậu ta?"
"Thế là em bảo, mỗi lần nhìn thấy cậu ta là lại dâng lên một cơn bực không tên, mà cái mặt của cậu ấy thì lại giống hệt ông anh nhà bên hồi bé - một cái bản mặt chết trôi nhìn là thấy ngứa mắt."
Cố Cảnh yên lặng ngồi nghe, rất nể tình mà khẽ bật cười.
Thẩm Quyên Quyên nói tiếp: "Anh cũng thấy buồn cười đúng không? Cái loại tình tiết kiểu địch thủ trở thành tình nhân ấy, chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình mới có thôi. Chứ ở ngoài đời, đối thủ một mất một còn thì phải ghét nhau tới bến, chơi cái trò mập mờ gì chứ!"
Cố Cảnh ung dung cắt một miếng bít tết, thong thả đưa vào miệng, rồi mới lên tiếng: "Ừ, buồn cười thật."
Thẩm Quyên Quyên bĩu môi "xì" một tiếng: "Sao anh vẫn như xác chết thế hả? Chẳng trách mẹ em bảo đến giờ anh vẫn còn chưa tìm được vợ."
Cố Cảnh nghe vậy thì im lặng mấy giây, không biết nghĩ tới chuyện gì mà khóe môi chợt nhếch lên, nụ cười còn đậm hơn lúc bị cô trêu ban nãy: "Tìm được rồi."
Theo lời mẹ Thẩm Quyên Quyên kể thì vị đại ca nhà bên này từ nhỏ đến lớn vẫn độc thân, đến giờ vẫn chưa dính vào ai. Trước khi cô tới còn bị bá mẫu bên đó nhắc nhở một câu, nói hồi nhỏ Cố Cảnh từng "thân thiết" với một cô bé nào đó, bảo hắn còn nhớ mãi không quên người ta nên mới không chịu yêu ai khác.
Thẩm Quyên Quyên nhíu mày, thân thiết cái quỷ gì chứ? Hồi nhỏ cô với Cố Cảnh tiếp xúc nhiều nhất là khi bị anh ta đè ra bắt làm bài tập! Mấy ông bà già trong nhà cứ tưởng như vậy là thân thiết, chứ cô thì chẳng thấy có gì đáng để nhắc đến cả.
Mãi đến giờ phút này, khi nhìn thấy trên mặt Cố Cảnh là nụ cười hạnh phúc hiếm có, mà quan sát xung quanh lại phát hiện dường như chỉ có mỗi mình đang ngồi đối diện với hắn, Thẩm Quyên Quyên rốt cuộc cũng cứng đờ cả mặt, giật giật khóe miệng.
Cô hoảng hốt kêu lên: "Trời ơi! Em không ưa anh, biến ngay cho em!"
Cố Cảnh gần như chỉ liếc mắt một cái là biết cô nàng đối diện đang nghĩ cái gì, hắn cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ giọng đáp: "Ừ, không phải là em."
"Hả?" Thẩm Quyên Quyên lúc này mới kịp phản ứng, thở phào một hơi: "Vậy thì tốt."
Đảo mắt nhìn xuyên qua bức tường kính bên cạnh, phát hiện cặp tình nhân bên ngoài vẫn còn đứng nguyên một chỗ, lại tựa như vẫn luôn nhìn về phía bọn họ. Thẩm Quyên Quyên nhíu mày, khó hiểu lẩm bẩm: "Hai người đó hình như đứng đó lâu lắm rồi ấy nhỉ? Mà cứ nhìn chúng ta mãi là sao......"
Cố Cảnh mỗi lần hẹn xem mắt đều chọn ăn ở chỗ này, dù gì nhà hàng này cũng ở ngay dưới công ty, hẹn hò xong để tài xế đưa đối phương về, còn mình quay lại làm việc cũng rất tiện.
Dù lần này không phải đi xem mắt, hắn vẫn chọn chỗ này. Hơn nữa, chuyện bị nhân viên công ty bắt gặp khi đang xem mắt cũng là chuyện từng xảy ra rồi, hắn vốn đã quen. Nghe Thẩm Quyên Quyên nói vậy, hắn cũng chẳng buồn để tâm.
Chỉ thấy Thẩm Quyên Quyên còn đang lẩm bẩm: "Ôi chà..... Chị đẹp này mắt nhìn cũng không tệ nhỉ, bạn trai nhỏ xinh thế kia cơ mà."
Cố Cảnh chợt sững người.
"Lông mi dài thật đấy? Hay là do đang đứng dưới nắng, bóng lông mi ở thái dương quá rõ nên đứng xa thế mà vẫn thấy được nhỉ.....?" Thẩm Quyên Quyên lầm bầm, "Không phải chứ? Giữa trưa nắng chang chang thế này mà không ai che dù, hai người đều trắng thế kia, nhất là cái cậu nam sinh nhỏ nhỏ kia nữa....."
Lời còn chưa dứt, Cố Cảnh đã nhìn sang.
Ngoài dự đoán, hắn lại thấy được Lan tỷ và Lục Hòa. Cố Cảnh khẽ sững người, chớp mắt một cái.
Cách qua bức tường kính trong suốt, dưới ánh mặt trời, cô gái bên kia hơi nheo mắt cười với hắn, còn Lục Hòa thì chớp chớp mắt bị đối tượng mình đang lén nhìn phát hiện, khiến cậu có chút xấu hổ.
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt cậu lại chạm thẳng vào ánh mắt của Cố Cảnh.
Lục Hòa lập tức cứng đờ tại chỗ, nhất thời quên mất bản thân nên biểu hiện ra vẻ mặt như thế nào.
Cậu cứ ngây ngốc đứng đó, Lan tỷ bên cạnh vội nói một câu: "Cố tổng nhìn thấy rồi, đi thôi đi thôi, chúng ta đừng cản trở người ta xem mắt nữa."
Chỉ là lời vừa dứt, người đàn ông bên trong liền khẽ rủ mi xuống, sắc mặt lập tức thay đổi.
Không chỉ có Lan tỷ nhận ra sự khác thường này, mà Thẩm Quyên Quyên ngồi đối diện Cố Cảnh cũng lập tức nhận ra.
Cô nàng hỏi: "Sao? Anh quen à?"
"Quen." Cố Cảnh nhàn nhạt thở ra hai chữ, rồi đứng dậy: "Nói chuyện cũng gần xong rồi, lát anh sẽ bảo người đưa em về."
Tuy đúng là bữa ăn cũng gần kết thúc thật, nhưng đúng lúc này Cố Cảnh lại lộ ra biểu cảm khác hẳn bình thường như thế, Thẩm Quyên Quyên sao có thể không nghi ngờ cho được.
Cô lại lần nữa liếc ra ngoài nhà hàng, ánh mắt lượn lờ qua lại giữa hai người kia, cuối cùng dừng lại trên cậu thiếu niên còn đang ngơ ngác đứng tại chỗ, dường như vẫn chưa hoàn hồn. Nhìn đôi mắt kia, rồi lại liên hệ với thái độ của Cố Cảnh lúc này, Thẩm Quyên Quyên lập tức liền hiểu rõ.
Thấy Cố Cảnh chuẩn bị đi, cô mở miệng hỏi: "Anh tính qua đó sao?"
Cố Cảnh thẳng thắn: "Ừ. Không có gì đâu, anh đi trước một chút."
"Khoan đã." Thẩm Quyên Quyên lập tức đứng dậy: "Em cũng đi."
Cố Cảnh cau mày nhìn cô một cái, trầm mặc không nói.
"Cái ánh mắt gì thế hả?" Thẩm Quyên Quyên liếc lại một cái, "Gấp thế à? Yên tâm, em không làm gì đâu, chỉ đi xem mặt đối tượng của anh chút thôi."
Cố Cảnh hơi sững người.
"Vị nào là người của anh thế?" Thẩm Quyên Quyên lại hỏi.
Không biết là câu nào vừa rồi đã đâm trúng tâm trạng của người đàn ông trầm mặc kia, chỉ biết cuối cùng hắn cũng chịu buông lỏng, hàng lông mày khẽ nhíu mới hơi giãn ra một chút, mở miệng: "Chính là người em vừa bảo là đáng yêu đấy."
"Xì, thế chẳng phải là em vừa mới khen ngay đối tượng của anh rồi còn gì." Thẩm Quyên Quyên cười, không quên nhắc lại lúc nãy mình còn khen đối phương biết nhìn người.
Cố Cảnh lại chẳng buồn để ý cô, chỉ nhàn nhạt nói: "Hôm nay không tiện, anh sợ em ấy thấy em rồi tâm trạng sẽ không tốt. Hôm nào rảnh lại gặp."
Dứt lời, người đã rời khỏi nhà hàng.
Thẩm Quyên Quyên đứng tại chỗ, buồn cười lắc đầu: "Còn sợ bạn trai nhỏ ghen nữa cơ đấy." Rốt cuộc là ai nói Cố Cảnh lạnh nhạt vô tình, nhìn thế này thì hận không thể moi tim moi phổi ra mà dỗ người ta thì có.
Nghĩ vậy, cô cũng chẳng nán lại lâu, nhắn cho Cố Cảnh một tin, gọi tài xế tới đón rồi rời đi.
Bên ngoài, thấy Cố Cảnh sắp đi tới, Lan tỷ lập tức kéo khóe miệng, nghiêng đầu nói với Lục Hòa: "Em là fan cuồng của Cố tổng thì kệ em, chứ chị không phải. Em không đi thì chị đi trước đây."
Nói xong chân dưới nhẹ như bôi dầu, chạy mất dạng.
Lục Hòa: "......"
Ngay từ đầu cậu còn chưa kịp phản ứng, đến khi lấy lại được tinh thần đã phát hiện sếp đã đi ra, mà nhìn hướng đi rõ ràng là về phía của mình. Lục Hòa dứt khoát đứng im tại chỗ, đợi người kia tiến lại gần.
Cố Cảnh đi tới, việc đầu tiên là vươn tay vén sợi tóc lòa xòa trên trán cậu lên, hỏi: "Nóng sao?"
Thành phố G chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khá lớn, buổi trưa nhiệt độ có thể lên đến gần hai mươi độ C. Lục Hòa đứng đó một lúc cũng chẳng cảm thấy nóng lắm, nhưng làn da trắng mỏng lại bị ánh nắng hun đến hơi đỏ lên.
"Không nóng." Lục Hòa trả lời.
Cố Cảnh lại kéo cậu vào chỗ râm dưới bóng tòa nhà, vẫn là dáng vẻ như thường ngày, hỏi tiếp: "Trưa nay em ăn gì?"
Lục Hòa còn tưởng Cố Cảnh sẽ nhắc đến chuyện vừa rồi đi xem mắt, ai ngờ đối phương mở miệng lại chẳng hề đả động gì, khiến cậu sửng sốt một chút, sau đó liền đem hết mấy món chiên rán vừa ăn khai báo sạch sẽ.
Nói xong mới giật mình hoàn hồn, cuống quýt giải thích: "Em..... em không ăn nhiều đâu! Lần sau không ăn....."
Cố Cảnh nhìn dáng vẻ chột dạ này của cậu, khẽ cười một tiếng: "Tốt lắm."
Nói xong liền xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, Lục Hòa vẫn không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Cố tổng, anh..... anh cách một thời gian lại đi xem mắt một lần sao?"
Cố Cảnh bước chân khựng lại, khóe môi hơi cong lên - tiểu thiếu gia đây hẳn là đang ghen rồi.
"Đúng vậy." Hắn cũng chẳng giải thích chuyện trước kia là bị mẹ ép đi xem mắt, bởi vì cái đó không quan trọng. Quan trọng nhất là —
"Trước kia thì có, nhưng về sau sẽ không đi nữa."
Lục Hòa nghe vậy cũng chẳng hiểu gì, hỏi lại: "Vì sao vậy?"
Cố Cảnh nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt đầy dịu dàng, vừa như trêu chọc vừa giống như nghiêm túc hỏi lại: "Vì sao à? Chẳng lẽ em không phải là người biết rõ nhất rồi sao?"
Ánh mắt kia khiến Lục Hòa cả kinh, nhất thời tim như bị ai bóp chặt, miệng lắp bắp mãi mới phát ra mấy tiếng mơ hồ không thành câu: "Ách..... Ừm?"
"Sau này không cần phải đi xem mắt nữa." Cố Cảnh nhìn bộ dáng ngơ ngác của cậu, bật cười nói lại.
Không cần? Không cần đi xem mắt? Tại sao? Chẳng lẽ vì vừa rồi đã xem mắt thành công rồi sao?
Ý nghĩ này vừa nhảy ra, Lục Hòa cảm thấy tim mình như bị ai đó túm chặt lấy mà siết lên một cái.
Một loại cảm xúc rất lạ, đến chính bản thân cậu cũng bị nó làm cho giật mình.
Không đúng..... Không nên như vậy mới phải.
Lan tỷ cũng từng nói, sếp cũng sốt ruột tìm đối tượng, bây giờ cuối cùng cũng tìm được rồi, cậu hẳn là nên vui cho sếp mới đúng. Dù sao, Cố tổng đối xử với cậu tốt như vậy, giống hệt một người anh trai.
Nghĩ vậy, Lục Hòa cố gượng ép bản thân nở một nụ cười. Nhưng cười thì có, mà câu chúc phúc tiếp theo lại chẳng thể thốt ra nổi.
Cậu tạm thời không hiểu nổi bản thân hiện giờ đang bị làm sao.
Nhưng nụ cười ấy vô cùng gượng gạo, Cố Cảnh nhìn một cái liền nhận ra ngay.
Cố Cảnh khẽ thở dài, vươn tay xoa xoa cái đầu mềm mềm của chú cún nhỏ - chính là cái đầu của vị tiểu thiếu gia trước mặt, vừa dỗ vừa nói: "Lần này là bạn chơi hồi nhỏ gặp lại, ôn lại chút chuyện cũ thôi, không phải đi xem mắt."
Lục Hòa ngẩn người, đôi mắt lập tức sáng bừng lên: "Thật sự không phải là đi xem mắt sao?"
Cố Cảnh gật đầu, tiếp tục dỗ dành: "Cho nên, em có thể đừng bày ra cái bộ mặt không vui kia nữa được không?"
Không ngờ đến ngay cả thứ cảm xúc vụn vặt đê tiện này của mình cũng bị cấp trên nhìn thấu, Lục Hòa lúng túng mạnh miệng chối: "Không..... không có không vui."
Mà lúc này, cậu thật sự đang rất vui OvO.
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 22
10.0/10 từ 33 lượt.
