Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 18
Chiều tối, Lục Hòa vẫn như thường lệ mà tan làm đúng giờ.
Lúc cậu rời đi, sếp còn đang làm việc. Sau vài lời quan tâm, Lục Hòa liền về thẳng nhà.
Hôm nay đã ăn bánh kem rồi, nên trên đường về, cậu cũng dứt khoát dẹp luôn ý định mua thêm.
Khi về đến nhà, dì Phỉ đã có mặt ở đó.
"Tiểu Lục đã về rồi sao?" Dì Phỉ vừa bận rộn trong bếp, vừa nói với cậu, "Cậu đi tắm trước đi, tắm xong là có thể ra ăn cơm ngay."
Lục Hòa ngoan ngoãn đi tắm.
Hệ thống sưởi trong nhà rất ấm, say khi tắm xong, cậu mặc một bộ đồ ngủ mới rồi đi ra.
Vừa bước vào phòng khách, dì Phỉ đã bày sẵn thức ăn lên bàn, lúc này bà vẫn đang đứng cạnh bàn ăn nói chuyện điện thoại với ai đó.
"Tôi đã nấu món gì sao? Tôi đã làm theo ý của cậu, đổi thực đơn của Tiểu Lục thiếu gia thành mấy món bổ dưỡng tốt cho dạ dày rồi......"
"Yên tâm đi, dì Phỉ này chẳng phải đã từng nuôi đến ba đứa trẻ rồi sao? Kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ thì tôi có thừa....."
Lục Hòa nghe thấy lời đó, trong lòng liền dâng lên cảm giác bất an giống như mấy lần phải ăn cơm với Cố tổng lúc trước.
Dì Phỉ vẫn đang nói chuyện điện thoại, chợt quay đầu thấy Lục Hòa đứng cách đó không xa, vội vẫy tay gọi cậu lại ăn cơm.
"Không nói nữa, cậu cứ lo làm việc tiếp đi, tiểu Lục thiếu gia ra rồi, tôi đảm bảo sẽ giám sát cậu ấy ngoan ngoãn ăn hết cơm."
Nói xong, dì Phỉ cúp máy nhìn sang, "Tiểu Lục thiếu gia, lại đây ăn cơm nào."
Dưới ánh mắt trìu mến của dì, Lục Hòa chậm rãi bước tới, càng đến gần bàn ăn, cảm giác bất an trong lòng lại càng trở nên rõ.
Mãi đến khi cậu đi đến bên bàn, vừa nhìn thấy mâm cơm thanh đạm đang được bày trên bàn —
Lục Hòa: "......"
Không phải chứ? Tại sao hiện tại Cố tổng không có ở đây mà cậu vẫn phải ăn mấy món ăn nhạt nhẽo thế này?
Thấy cậu tới, dì Phỉ đã nhanh tay xới cơm ra sẵn, "Đừng thấy mâm cơm thanh đạm như thế này mà nản lòng, tay nghề của dì rất tốt, ăn vào đảm bảo sẽ rất ngon cho xem."
Lục Hòa bị ép ngồi xuống. Tối nay không có Cố Cảnh ở đây, cậu tính kế định giở lại chiêu cũ như mấy lần trước để qua mặt dì Phỉ.
Ăn được vài miếng, cậu đã đặt bát đũa xuống, nhăn mặt xoa bụng: "Dì Phỉ à, đồ ăn dì nấu thật sự rất ngon, nhưng mà lúc nãy về con vừa đi ăn với đồng nghiệp một chút rồi, giờ no quá, ăn không vô nữa."
Lục Hòa lừa dì Phỉ mà mặt không đỏ, tim không loạn, dù sao mấy chiêu này cậu cũng đã dùng quá nhiều lần rồi, biết rõ phải ngữ điệu thế nào mới khiến người ta không nỡ ép, phải tìm lý do kiểu gì để đối phương không biết phản bác ra sao, mấy chuyện này, Lục Hòa so với bất kỳ ai đều nắm rõ rành rọt.
Mấy lời khách sáo cùng kiểu lý do thoái thác này, Lục Hòa từng thử qua vô số lần rồi, chỉ duy nhất với sếp là thất bại thảm hại, còn những người khác thì đều không làm gì được cậu.
Lục Hòa cũng cho rằng lần này sẽ giống như mọi lần trước, dễ dàng qua mặt được, nào ngờ dì Phỉ lại gắp cho cậu một miếng sườn hấp, vừa gắp vừa nói: "Tôi sẽ không tin đâu. Tiểu Cố đã dặn tôi phải nhìn chằm chằm cậu đến khi ăn hết bát cơm này mới được."
"Bát cơm nãy cũng không nhiều lắm, cậu nhất định sẽ ăn được hết mà. Ăn chậm cũng được, nhưng phải ăn hết."
Lục Hòa: "....."
"Dì Phỉ à....." Cậu chớp mắt hai cái với dì Phỉ, lúc này cảm thấy bản thân thật sự rất thê thảm rồi, ánh mắt đáng thương cỡ nào thì hiện tại biểu cảm cũng có bấy nhiêu đáng thương.
"Vô dụng thôi. Tiểu Cố bảo là bảo cậu rất biết làm nũng, hôm nay tôi coi như đã tin rồi. Dì Phỉ cười tủm tỉm, "Ăn nhanh đi, để nguội sẽ mất ngon."
Dưới áp lực mang tên "Tiểu Cố" của dì Phỉ, Lục Hòa cuối cùng chỉ đành biết ngoan ngoãn ăn hết bát cơm.
Cũng may dì Phỉ không phải nói khoác, tay nghề của bà thật sự rất tốt, mấy món thanh đạm này làm ra lại có vị đậm đà vừa miệng, so với bữa trưa nhạt nhẽo lúc trước thì lại ngon hơn không biết bao nhiêu lần. Nghĩ vậy, Lục Hòa cũng cảm thấy ăn cơm hóa ra cũng chẳng phải chuyện gì quá khó khăn cho lắm.
Ăn xong, dì Phỉ liền gọi điện báo cáo lại tình hình ăn uống của thiếu gia nhỏ cho Cố Cảnh.
Lục Hòa không để ý, một mạch đi thẳng vào thư phòng, suốt cả buổi tối liền ngồi lì ở đó, không hề bước ra.
Liên quan đến ý tưởng về "dã tâm", gần đây cậu có hai thiết kế vô cùng muốn hoàn thành.
Một là thiết kế đã chốt, chiếc khuy măng sét đang được Trương Công Tượng chế tác.
Cái còn lại chính là một chiếc nhẫn.
So với chiếc khuy măng sét kia, chiếc nhẫn này mới thực sự là thứ khiến Lục Hòa đau đầu.
Khuy măng sét đã được hoàn thành một phần tư tiến độ, còn chiếc nhẫn thì ngay đến một bản thiết kế cậu vừa ý cũng chưa có nổi.
Lục Hòa cau mày nhìn bản vẽ mới phác họa, trên giấy là hình một con rắn nhỏ mềm mại uốn lượn, thân rắn quấn quanh một viên đá quý màu xanh lục, xung quanh còn khảm những mảnh vụn ngọc nhỏ óng ánh, đỉnh đầu rắn còn được gắn một viên hồng ngọc mang ánh tương phản đầy rực rỡ.
Thân rắn rất dài, sau khi quấn quanh viên ngọc còn có thể vòng lại với đuôi tạo thành một vòng tròn, đó chính là toàn bộ hình dáng của chiếc nhẫn.
Lục Hòa nhíu mày nhìn bản vẽ rất lâu, cuối cùng vẫn đặt nó sang một bên, xếp chung với những bản thiết kế thất bại trước đó. Đống giấy bản thảo chồng lên nhau, độ dày cũng không ít.
Rất rõ ràng, lại thêm một bản nháp vô dụng ra đời sau cả đêm mài giũa.
Lục Hòa vẫn không chịu bỏ cuộc, lại rút tờ giấy trắng mới, trong đầu đại khái đã định hình xong kết cấu, cậu dựa vào bản nháp trước đó phác lại hình dạng tổng thể. Chỉ là khi vẽ đến phần chi tiết, ngòi bút chợt khựng lại.
Nhìn chằm chằm vào bản vẽ trên bàn, Lục Hòa lại sa vào ngõ cụt, vô thức dùng bút chọc chọc nhẹ lên má.
Từng phương án lần lượt lướt qua trong đầu, nhưng tất cả đều bị cậu gạt bỏ. Mải mê suy nghĩ đến mức không nhận ra có người đã đứng ở cửa từ lúc nào.
Cố Cảnh họp xong với cấp trên, vừa trở về liến thấy được cảnh tượng này.
Tiểu thiếu gia như mèo con cuộn tròn trên ghế làm việc, cau mày, tay cầm bút nhẹ nhàng chọc vào má mình, vẻ mặt chuyên chú mà ngây ngốc.
Cố Cảnh nhẹ nhàng bước vào, nhưng còn chưa tới gần đã bị Lục Hoà phát hiện.
Lục Hòa ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút ngơ ngác, giống như chưa thoát khỏi đống suy nghĩ miên man kia.
"Vẫn chưa ngủ sao?" Cố Cảnh đi tới bên cạnh, thấp giọng hỏi.
Lục Hòa lắc đầu, lại cúi xuống nhìn vào bản vẽ, không biết đang nghĩ gì mà khẽ thở dài.
Cố Cảnh nhìn bộ dáng này, liền có cảm giác như một chú cún nhỏ lang thang chẳng tìm được chỗ trốn, có chút vừa đáng thương vừa buồn cười.
Hắn giơ tay xoa xoa đầu Lục Hòa, rồi mới cúi người, theo ánh mắt của cậu nhìn sang bản thảo trên bàn.
Không khó để nhận ra đó là thiết kế của một chiếc nhẫn, kiểu dáng cũng khá tinh xảo.
Chỉ là khi ngẩng đầu lên, hắn lại ngay lập tức thấy được vùng da trắng nõn nà trên ngực Lục Hòa.
Lục Hòa mỗi lần tắm xong đều có thói quen cảm thấy hơi buồn bực, nên lúc thay áo ngủ sẽ tùy tiện cởi hai chiếc nút cổ áo. Trong nhà máy sưởi mở rất ấm, cũng không thấy lạnh, mà Lục Hòa cũng lười cài lại hai chiếc nút đó.
Cố Cảnh dừng mắt ở đó một lúc, cuối cùng như thỏa hiệp với chính mình, khẽ vươn tay, động tác dịu dàng cài lại từng chiếc nút một cho cậu.
Hành động bất ngờ này khiến Lục Hòa giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, cúi đầu lặng lẽ nhìn người kia đang giúp mình cài nút áo, mãi đến khi cổ áo khép lại, che mất mảng ngực trắng trước ngực, cậu mới cảm giác được lòng bàn tay kia dừng lại nơi xương quai xanh mình mà nhẹ nhàng ấn xuống.
Rồi từ ấn chuyển thành xoa tròn, đầu ngón tay kia không tính là thô ráp, nhưng xoa lâu như vậy khiến Lục Hòa cảm thấy mình hình như có hơi..... nhạy cảm.
Cậu còn đang ngẩn người, liền nghe giọng trầm thấp dễ nghe của sếp vang lên bên tai: "Ở đây có một nốt ruồi."
Lục Hòa không mấy để tâm. Cậu chưa bao giờ để ý thân thể mình có chỗ nào đặc biệt hay không, cũng chẳng rảnh mà nghiên cứu mấy chuyện đó. Nhưng nhìn dáng vẻ sếp vẫn đặt tay ở xương quai xanh của mình không rời, xem ra người nọ hình như đặc biệt thích cái nốt ruồi này.
Không biết có phải do cài lại hai chiếc nút áo hay không, Lục Hòa cảm thấy bản thân tựa như hơi nóng lên, vừa bối rối vừa nghĩ âm thầm nghĩ trong đầu —
Khoảng cách này..... hình như có chút không đúng.
Chẳng lẽ giữa cậu và sếp, đã thân tới mức này rồi sao?
Nghĩ lại cũng thấy chẳng có gì. Dù gì bọn họ cũng từng ngủ chung một giường rồi, chuyện này thì tính là gì chứ. Huống chi Cố tổng cũng chỉ là tiện tay giúp cậu cài lại nút áo, vừa vặn nhìn thấy có một nốt ruồi thì..... nhìn nhiều một chút, ấn nhiều một chút thôi mà.
May mà cuối cùng Cố Cảnh cũng không dừng tay lại quá lâu, thu tay về.
Nhìn thấy tiểu thiếu gia ngoan ngoãn, mắt còn hơi ngơ ngác, bộ dạng mặc hắn sờ mà không biết phản kháng, trong lòng Cố Cảnh lại nổi lên một thứ cảm giác thỏa mãn kỳ lạ chưa từng có.
Vừa mới rút tay về, còn chưa kịp buông hẳn xuống, đã bị người kia chộp lấy.
Cố Cảnh giật mình, thoáng thất thần.
Yết hầu hắn khẽ động, ngước mắt nhìn lại, tiểu thiếu gia ngoan ngoãn ấy trong mắt lại chẳng có một chút d*c v*ng nào.
Cố Cảnh bật cười, trong lòng thầm nhủ: "Vừa rồi mình đã nghĩ cái gì thế?"
Mà Lục Hòa lúc này, nhìn bàn tay vừa rời khỏi ngực mình, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng. Theo bản năng, cậu liền với tay nắm lấy.
Bàn tay kia thật sự rất đẹp, lòng bàn tay rộng, ngón tay thon dài, các khớp rõ ràng, mạch máu xanh nhạt nổi lên lờ mờ dưới làn da. Lục Hòa cúi đầu nhìn tay đối phương, nghĩ thầm nếu có thể đeo chiếc nhẫn cậu đang thiết kế lên ngón tay này thì tuyệt biết mấy.
Nghĩ tới đây, cậu liền đưa tay nhéo nhéo khớp giữa ngón giữa của người kia, đại khái đo thử kích cỡ, rồi lại bắt đầu trong đầu rà soát từng phương án nhẫn mình từng thiết kế, cân nhắc xem chi tiết nào mới là phù hợp nhất.
Thế là Cố Cảnh cứ để mặc người ta nắm lấy tay mình, đứng yên tại chỗ, cúi mắt nhìn xuống. Chỉ thấy vị tiểu thiếu gia ngoan ngoãn kia đang chăm chú nhìn mu bàn tay hắn, trong mắt chẳng những không có lấy một tia d*c v*ng, ngược lại còn nghiêm túc đến lạ.
Nhìn cậu nghiêm túc như vậy, Cố Cảnh cũng không vội cắt ngang.
Thời gian lặng lẽ trôi, bầu không khí trong thư phòng im ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Một lúc lâu sau, thấy người kia vẫn còn đang nghiên cứu tay mình, Cố Cảnh khẽ cử động ngón tay, rốt cuộc cũng kéo được hồn người nọ trở về.
"Nhìn ra được cái gì chưa?" Cố Cảnh hỏi.
"Chưa." Lục Hòa thành thật trả lời.
"Vậy tôi rút tay về nhé?"
Lúc này Lục Hòa mới buông tay ra, lí nhí: "À..... ừ, em quên mất anh không phải là người mẫu tay."
Cố Cảnh suýt thì bật cười thành tiếng.
Lục Hòa buông tay xong, giữa hai hàng lông mày vẫn chưa giãn ra. Trong đầu cậu lúc này lại đột nhiên hiện ra mấy phương án thiết kế mới, đang định rút giấy vẽ ra thử xem có khả thi không thì bên tai đã vang lên giọng nói trầm thấp dịu dàng của sếp.
"Đến giờ đi ngủ rồi."
Lục Hòa cầm lấy điện thoại bên cạnh liếc mắt nhìn, lúc này mới hơn 23 giờ, còn chưa tính là muộn gì. Trước kia cậu thường thức đến một hai giờ sáng là chuyện bình thường, có lúc còn thức trắng đến tận sáng hôm sau.
"Còn sớm mà, để em vẽ thêm chút nữa đi."
Cố Cảnh nghe cái giọng nói vô cùng hợp tình hợp lý kia, bất giác bật cười. Không ngủ đúng giờ, không trách lúc làm việc hay ngủ gục trên bàn.
"Không còn sớm nữa, giờ em không chỉ phải chú ý ăn uống, mà còn phải điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt nữa." Cố Cảnh nhắc nhở.
Lục Hòa bĩu môi, lập tức không vui, "Ăn uống anh quản, giờ ngủ nghỉ anh cũng quản nữa!"
"Rõ ràng mới có hơn 11 giờ đêm thôi! Cuộc sống về đêm của người trẻ cũng chỉ vừa mới bắt đầu! Anh không được như vậy!" Ba câu liên tiếp đầy phẫn nộ, xem ra là vô cùng bất mãn.
"Mười mấy phút nữa là sang ngày mới rồi, người trẻ cũng phải biết giữ gìn sức khỏe." Cố Cảnh nói.
Lục Hòa liền cãi lại, "Em không ngủ."
Cố Cảnh vẫn giữ giọng dịu dàng: "Ngoan, để mai vẽ tiếp."
Lục Hòa đúng là có thể mai vẽ tiếp, nhưng vấn đề là, nếu cậu chịu nhượng bộ lần này, thì sau này cũng phải đi ngủ đúng giờ như vậy, mà cậu thì lại không muốn!
Thế nên, Lục Hòa chu môi, cứng đầu trả lời một chữ, "Không."
"Thật sự là không đi ngủ sao?"
Cố Cảnh vẫn giữ nguyên giọng điệu dịu dàng như cũ, nhưng Lục Hòa nghe mà trong lòng đột nhiên sinh ra một dự cảm chẳng lành.
"Không đi....."
Giây tiếp theo, cả người Lục Hòa bị nhấc bổng, Cố Cảnh không nói hai lời một tay bế ngang người cậu lên.
Cảm giác bỗng nhiên bị mất trọng lực khiến Lục Hòa đành phải theo bản năng mà bám chặt lấy người nọ.
Cậu lại ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt trên người sếp, nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Cho đến khi sếp ôm cậu vững vàng đi thẳng một mạch, Lục Hòa mới ý thức được mình đang bị bế đi một cách cưỡng ép.
"Anh muốn đưa em đi đâu! Em còn phải vẽ bản phác thảo nữa!" Lục Hòa tuy ngoài miệng bất mãn phản kháng, nhưng thân thể lại cực kỳ thành thật dựa vào lòng nam nhân, một chút cũng không giãy giụa.
Cố Cảnh cúi đầu, dùng cằm cọ nhẹ vào mái tóc mềm mại của người trong lòng, giọng khàn khàn, tâm trạng rõ ràng là đang rất tốt.
+
"Cún con không chịu nghe lời, phải dỗ cún con đi ngủ thôi."
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 18
10.0/10 từ 33 lượt.
