Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 15


Đến trước phòng, Lục Hòa dừng bước trước cửa, cũng không vội mở khóa. Cậu quay đầu, nghiêm túc nhắc nhở: "Cố tổng, lát nữa nhớ uống ly trà giải rượu rồi hãy ngủ nhé, không thì mai dậy anh sẽ đau đầu lắm đấy."


Ánh mắt thiếu niên nghiêm túc đến mức khiến Cố Cảnh nhìn mà cảm thấy cổ họng hơi khô.


"Ừ." Hắn nhẹ giọng đáp.


Ngay lúc Lục Hòa định xoay người mở cửa vào phòng, trong khoảnh khắc tay vừa chạm vào tay nắm cửa, bên hông bỗng bị một đôi tay siết lấy. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị người phía sau ôm chặt vào lòng.


Người phía sau hình như vì uống quá nhiều rượu mà hơi thở có chút nặng nề hơn bình thường. Lục Hòa tưởng mình sẽ ngửi thấy mùi rượu nồng, nhưng lại phát hiện ra hương rượu nhạt đến mức gần như không có. Chỉ còn lại mùi hương lạnh nhàn nhạt kia của nam nhân, lẫn trong hơi ấm của rượu, lại khiến cho người ta khó lòng mà chống đỡ.


Cậu cụp mắt, nhìn đôi tay to dài siết trước ngực mình, rồi cảm nhận được người kia cũng hơi cúi đầu xuống, cằm chậm rãi tựa lên hõm cổ cậu.


Lục Hòa ngơ ngác chớp mắt một cái, ngay sau đó nhớ ra cấp trên tối nay đã uống không ít rượu. Cậu thầm nghĩ chắc Cố tổng uống quá nhiều, lúc này ngay cả đứng cũng không vững, cần cậu đỡ một chút.


Trong lòng lập tức dâng lên chút tự trách. Cố tổng ngày thường đối với cậu tốt như vậy, vậy mà nãy giờ cậu lại không để ý, còn để người ta đứng không vững đến suýt ngã.


Cảm giác được người phía sau đang dựa toàn bộ sức nặng lên người cậu, Lục Hòa bất giác thở phào nhẹ nhõm.


May mà chưa xảy ra chuyện gì, nếu không để sếp mà ngã lăn ra ở đây...... cậu không biết sẽ còn mất mặt đến mức nào.


"Tối nay đã ăn no chưa?" Giọng trầm ổn của cấp trên bất chợt vang lên bên tai.


Thanh âm ấy vẫn giống như mọi khi, trầm thấp dễ nghe, chỉ khác là lúc này lại nói ngay sát bên tai cậu, giọng nói còn pha chút hơi men, hơi thở ấm nóng phả lên hõm cổ. Làn da mẫn cảm của cậu lập tức run nhẹ.


"Ăn no rồi ạ." Lục Hòa ngoan ngoãn trả lời, giọng mềm nhẹ.


Không biết có phải là do hơi thở nóng rực của sếp hay không, Lục Hòa cảm thấy nhiệt độ quanh mình dường như cũng theo đó mà tăng lên, thậm chí cả người đều bắt đầu trở nên nóng bừng.



Không đúng..... không phải người nóng, mà là đầu óc. Cái cảm giác choáng váng này rất giống khi cậu bị sốt.


Người phía sau vẫn không có ý định buông ra, cứ như vậy dựa nhẹ vào người cậu, lặng yên không nhúc nhích như một khối tượng gỗ.


Ngay lúc Lục Hòa đang nghi ngờ có phải sếp đã say đến ngủ mất rồi không, người đàn ông rốt cuộc cũng có động tĩnh.


Cố Cảnh buông cậu ra, xoa nhẹ lên tóc Lục Hòa từ phía sau, giọng nói không rõ cảm xúc: "Tối nay ngủ sớm một chút, có gì thì gọi cho tôi."


"Dạ....." Lục Hòa ngây ngốc gật đầu, mặt còn ngơ ngác mà đi vào phòng.


Đợi đến khi khép cửa phòng lại cậu mới chợt nhớ ra - Chết rồi! Hình như cậu quên đỡ Cố tổng về phòng mất rồi!


Nhưng mà..... Lục Hòa lại cẩn thận nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, phát hiện lúc sếp buông cậu ra xong đã đứng vô cùng vững vàng, dáng vẻ cũng chẳng giống say đến mức cần người đỡ.


Chẳng lẽ là lại gần cậu một hồi thì sẽ đỡ hơn sao?


Ừm, chắc là vậy rồi.


Không nghĩ thêm nữa, Lục Hòa đi vào phòng tắm tắm nước ấm một hồi, sau đó liền chui thẳng lên giường ngủ.



Ly trà giải rượu rất nhanh đã được mang tới phòng. Cố Cảnh không biểu lộ gì mà uống hết, sau đó lại bất giác nhớ đến dáng vẻ của thiếu niên ở nhà pha nước mật ong cho hắn.


Nghĩ nghĩ một lúc hắn lại nghĩ đến cái ôm vừa rồi ở hành lang.


Hắn thừa nhận tối nay mình có hơi quá chén nên mới không khống chế được mà làm mấy chuyện kia.


Nghĩ đến dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu thiếu niên đứng yên để mặc cho hắn ôm, Cố Cảnh cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười khẽ.



Sao có thể có đứa trẻ ngoan thế này chứ..... Đúng là nhặt được bảo rồi.


Uống xong trà, Cố Cảnh ngồi một lát xem lại bản kế hoạch hợp tác vừa bàn, rượu cũng đã tan bớt. Đang định vào phòng tắm, thì cửa phòng bất chợt vang lên tiếng gõ rất nhỏ.


Tiếng gõ khẽ đến mức như mèo cào cửa, nếu không phải đêm khuya yên tĩnh thế này, có lẽ hắn còn chẳng nghe được.


Hắn gần như lập tức đoán được người đang gõ cửa là ai.


Khóe môi Cố Cảnh cong lên, tâm trạng bỗng dưng trở nên rất tốt, vừa mang theo ý cười vừa mở cửa. Nhưng khi cánh cửa vừa được mở ra, nụ cười trên môi hắn lập tức cứng lại.


Người ngoài cửa quả nhiên là Lục Hòa nhưng dáng vẻ lúc này của cậu lại khiến cho Cố Cảnh cả kinh.


Sắc mặt Lục Hòa tái nhợt, bên thái dương còn lấm tấm mồ hôi lạnh, gương mặt ngoan ngoãn mềm mại ngày thường giờ lại vặn vẹo vì đau đớn.


Cậu đứng cũng không vững, cả người lảo đảo như sắp ngã xuống. Cố Cảnh phản ứng cực nhanh, lập tức vòng tay đỡ lấy người, ôm chặt vào lòng.


"Sao vậy?" Lúc này ánh mắt hắn đã không còn bình tĩnh như mọi khi, khi nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của thiếu niên, toàn thân hắn đều bị nỗi sợ hãi chế ngự.


"Bụng..... bụng em..... đau....." Lục Hòa lúc này nói chuyện cũng không còn mạch lạc nữa, mỗi từ thốt ra đều phải ráng hít mạnh vào một hơi.


Không chần chừ thêm giây nào, Cố Cảnh liền bế ngang người cậu lên, vừa ôm vừa cúi đầu thấp giọng hỏi: "Có ôm được vai tôi không?"


Dù đau đến choáng váng, nhưng khi nghe thấy giọng của cấp trên, đôi tay Lục Hòa vẫn theo bản năng vòng chặt lấy cổ Cố Cảnh.


Nhìn người trong lòng đang nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt, Cố Cảnh chỉ cảm thấy tim mình như bị ai siết chặt.


Hắn một tay ôm chặt người, vừa nhanh chóng đi về phía thang máy, vừa lấy điện thoại trong túi ra gọi cho trợ lý Trần.


Điện thoại vừa kết nối, trợ lý Trần còn chưa kịp mở miệng hỏi có việc gì, giọng nói lạnh lẽo của cấp trên đã vang lên qua điện thoại: "Đừng nhiều lời, lập tức xuống lấy xe đi."



Nghe được ngữ khí ấy, trợ lý Trần không hỏi thêm nửa câu, lập tức cầm chìa khóa lao xuống dưới.


Mười giờ đêm, đèn ở khoa cấp cứu bệnh viện vẫn sáng trưng.


Một nữ hộ sĩ lớn tuổi cầm hồ sơ bước ra, nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng đang đứng ngoài hành lang nói:


"Viêm dạ dày mãn tính, bác sĩ bảo không có gì nghiêm trọng, chỉ cần chú ý ăn uống điều độ, điều chỉnh lại sinh hoạt nghỉ ngơi là được."


Nói rồi, hộ sĩ đưa giấy tờ cho Cố Cảnh, lại nhịn không được mà lầm bầm một câu: "Đã bị viêm dạ dày mà còn dám nhịn đói xong ăn một đống cua như thế này, biết mình dạ dày không tốt thì phải biết kiềm chế chứ."


"Cua có tính hàn, người dạ dày yếu thì càng phải hạn chế ăn. Bây giờ mới chỉ là bị viêm nhẹ thôi, không chịu kiêng thì chẳng lẽ phải chờ đến lúc co rút đau quằn quại mới chịu để ý à?"


Thành phố này mỗi năm vào mùa cua là lại có người vì ăn quá nhiều mà đau dạ dày nhập viện. Hộ sĩ gặp chuyện như vậy nhiều đến quen, nhưng mỗi lần nhìn thấy người trẻ tuổi còn nhỏ mà dạ dày đã yếu thế này, bà đều không nhịn được mà dặn kỹ thêm vài câu.


"Đừng tưởng còn trẻ là có thể coi cơ thể mình như vốn liếng. Người trẻ cũng phải biết tự yêu lấy thân thể của mình."


Nói rồi, hộ sĩ liếc nhìn Cố Cảnh đứng bên cạnh, tưởng hắn là anh trai bệnh nhân, lại tiếp lời: "Cậu là anh trai của thằng bé à? Bình thường nhớ nhắc nhở em ăn uống, nghỉ ngơi cho đúng giờ vào."


Người đàn ông vẫn trầm mặc từ nãy, lúc này mới mở miệng, giọng trầm thấp: "Tôi biết rồi, cảm ơn cô."


"Tạm thời không có gì nghiêm trọng. Chờ thằng bé đỡ hơn chút là có thể về được." Hộ sĩ dặn dò thêm đôi câu rồi xoay người rời đi.


Chờ hộ sĩ đi rồi, Cố Cảnh đứng ngoài cửa hít sâu một hơi, cố nén xuống cảm xúc nặng nề rồi mới đẩy cửa bước vào.


Lục Hòa đang nằm yên trên giường bệnh, cả người nhỏ bé, sắc mặt vẫn còn tái nhợt. Vừa nãy cậu đã nôn ra hết, vốn dĩ cũng ăn không nhiều, giờ coi như trong bụng chẳng còn lại bao nhiêu.


Bệnh viện đã cho cậu truyền nước, uống thuốc giảm đau, sắc mặt có đỡ hơn đôi chút.


Nhìn thấy người vào phòng, Lục Hòa lập tức thấp giọng gọi: "Cố tổng....."



Cố Cảnh nhìn thiếu niên trên giường, đôi mắt ửng đỏ, đuôi mắt phiếm hồng, trông giống như con búp bê sứ mong manh sắp vỡ. Vừa rồi đau đến mức khóc, nước mắt còn chưa khô hết, ánh mắt long lanh ngập nước khiến người nhìn mà đau lòng.


"Đỡ hơn chưa?" Cố Cảnh bước tới, cúi người đưa tay nhẹ nhàng phủ lên gương mặt cậu, đầu ngón tay cái khẽ lau qua đuôi mắt sưng đỏ của thiếu niên.


"Đỡ rồi, bụng đã không còn đau nữa." Lục Hòa ngoan ngoãn gật đầu.


Đúng lúc này, trợ lý Trần mang thuốc quay về, vừa đẩy cửa đã thấy một màn yên tĩnh dịu dàng ấy.


Boss nhà mình săn sóc nhân viên thế này..... cũng quá dịu dàng đi.


Chỉ là..... cái cảm giác không quá thích hợp ấy, vì sao cứ vô thức toát ra thế này.


Cố tổng coi trợ lý Tiểu Lục như em trai, đau lòng một chút cũng là chuyện bình thường.


Trợ lý Trần thầm an ủi mình như vậy, rồi khẽ cười - ừ, thế này mới đúng.


Lục Hòa nằm nghỉ thêm một lúc, thấy người đỡ hơn nhiều rồi, Cố Cảnh liền bảo trợ lý Trần đưa hai người trở về khách sạn.


Lúc xuống xe, Cố Cảnh lại không chút do dự mà bế ngang cậu lên.


Vì bị đau dạ dày mà tối nay cậu đã bị ôm không biết bao nhiêu lần, nên lần này Lục Hòa cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn.


Thân thể cậu lúc này còn rất yếu, đầu óc cũng chậm chạp, bị cấp trên ôm lấy, liền ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ đối phương, an tĩnh tựa đầu vào lồng ngực rộng lớn ấm áp kia.


Cố Cảnh ôm người, động tác vẫn dịu dàng mà bình tĩnh, từng bước từng bước, vừa nhẹ nhàng vừa tự nhiên.


Trợ lý Trần ngồi trong xe, nhìn bóng lưng hai người dần khuất xa, không nhịn được mà đưa tay lên gãi đầu.


...... Hình như vẫn có chỗ nào đó không thích hợp lắm thì phải.


Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Story Chương 15
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...