Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 13
Trải qua cái đêm "say rượu thổ lộ chân tình" ấy, mấy ngày sau, Lục Hòa rõ ràng cảm nhận được thái độ của cấp trên đối với mình đã có chút thay đổi.
Chẳng hạn như lúc cậu chủ động chào hỏi, đối phương sẽ không còn thờ ơ như trước mà khẽ cười nhạt đáp lại.
Lúc nghỉ trưa, cậu đưa gối cổ qua, sếp cũng không từ chối mà lặng lẽ nhận lấy, gật đầu đồng ý.
Hay khi cậu pha cà phê mang tới, đối phương cũng thuận tay tiếp nhận, nhàn nhạt khen ngon một câu.
Mà sự thay đổi lớn nhất...... vẫn là ở trong nhà.
Đêm khuya, khi cậu còn đang ngồi ở thư phòng phác thảo lại mấy chi tiết hình xà phức tạp, sếp sẽ đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói rằng khuya rồi, nên nghỉ sớm.
Thi thoảng, hai người dùng bữa cùng bàn, đối phương cũng sẽ gắp thức ăn vào bát của cậu, còn thuận miệng nhắc rằng kén ăn là không tốt.
Còn những buổi tối có tiệc xã giao, sau khi trở về, sếp cũng sẽ ngoan ngoãn uống hết ly nước mật ong mà cậu đã pha sẵn, ánh mắt nhìn sang dịu dàng đến mức khiến người ta không nỡ rời đi.
Trải qua mấy ngày tiếp xúc như vậy, Lục Hòa mới dần hiểu được câu "Về sau đều sẽ như vậy" mà đối phương từng nói đêm đó rốt cuộc là có ý gì.
Người đàn ông xưa nay vốn lạnh nhạt tự lập như sếp, đột nhiên lại trở nên ôn nhu, quan tâm cậu đủ điều. Lục Hòa lúc đầu còn có chút không quen, nhưng chỉ sau hai ngày, cậu liền hoàn toàn thích ứng, coi như mình lại có thêm một người anh trai vậy.
Thu qua chưa được bao lâu, đầu đông đã đến. Nhiệt độ thành phố G sụt giảm nhanh chóng, mỗi sáng Lục Hòa đều phải vật lộn một hồi lâu mới có thể gian nan bò dậy khỏi chăn ấm.
Sáng nay, sau khi rời giường và bước ra khỏi phòng, cậu không thấy dì Phỉ trong phòng khách mà lại bất ngờ chạm mặt với Cố Cảnh.
Lục Hòa có chút ngơ ngác mở miệng: "Cố tổng, hôm nay anh không phải đến công ty sớm sao?"
Nói vậy cũng không trách cậu quá kinh ngạc, trước giờ Cố Cảnh luôn đi làm từ rất sớm, từ lúc hai người bắt đầu sống chung cho đến giờ cũng đã gần nửa tháng, đây là lần đầu tiên sáng sớm đã gặp được người nọ ở nhà.
Cố Cảnh nghe thấy tiếng cậu, buông tập tin tức tài chính cứng nhắc trên tay xuống, ngẩng đầu nói: "Hôm nay phải đi công tác. Một lát nữa trợ lý Trần sẽ đến đón chúng ta nên không cần phải qua công ty."
Bị hắn nhắc nhở như vậy, Lục Hòa lúc này mới nhớ ra chuyện đi công tác.
"Tối nay phải ngủ lại bên ngoài một đêm, hành lý đã thu dọn xong chưa?" Cố Cảnh lại hỏi.
Lục Hòa ngẩn người một lúc, sau đó lắc đầu: "Em sẽ đi thu xếp ngay, rất nhanh thôi!"
Cố Cảnh còn chưa kịp nói gì thêm, đã thấy cái người buổi sáng còn ngơ ngơ ngác ngác như cún con kia xoay người chạy thẳng về phòng.
Đến khi Lục Hòa lần nữa bước ra, cả người đã tỉnh táo hơn khá nhiều. Cậu kéo theo cái vali 20 inch, nghiêm túc nói: "Em chuẩn bị xong rồi. Khi nào thì chúng ta xuất phát?"
Nhớ lại lần trước đi công tác suýt muộn, Lục Hòa chột dạ bồi thêm một câu: "Hôm nay em không có trễ giờ đúng chứ?"
Cố Cảnh nhìn hắn, khóe môi khẽ cong, có chút buồn cười: "Không có."
Nói rồi liền nhận lấy cái vali, đặt sang một bên.
"Lại đây ăn sáng trước đi."
Lục Hòa hơi sững người, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới bàn ăn ngồi xuống. Trước mặt là một bàn bữa sáng phong phú, nhưng cậu nhìn đến nửa điểm thèm ăn cũng không có.
Trước đây còn có thể lấy cớ với dì Phỉ rằng sắp muộn nên không kịp ăn sáng, tùy tiện cầm đại miếng bánh mì hoặc trứng gà cho có lệ, lần này thì chẳng biết trốn vào đâu.
Nhưng hôm nay, cậu lại không thể lừa được sếp.
Đặc biệt là khi dạo gần đây, người nọ còn vô cùng để ý đến chuyện ăn uống của cậu.
Quả nhiên, thấy cậu ngồi yên không động đũa với bàn bữa sáng trước mặt, Cố Cảnh bên kia khẽ nhíu mày, giọng mang theo vài phần bất lực: "Kén ăn là không tốt."
Lục Hòa chỉ đành ngoan ngoãn bưng lên chén cháo thịt nạc trước mặt, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ mà ăn.
Chỉ là mới ăn được mấy miếng, dạ dày cậu liền căng lên khó chịu. Bao lâu nay không có thói quen ăn sáng, cơ thể sớm đã quen với việc vào giờ này không phân tiết dịch vị, mỗi một thìa nuốt xuống đều khiến cậu cảm thấy đầy bụng khó tiêu.
Cuối cùng, chén cháo nhỏ kia cậu vẫn không ăn hết.
"Em thật sự không ăn nổi nữa....." Lục Hòa vội vàng lên tiếng trước khi sếp kịp mở miệng, khóe môi hơi cong xuống, mang theo chút ủy khuất.
Nhìn dáng vẻ đó của thiếu niên, Cố Cảnh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài, cuối cùng vẫn không ép cậu ăn tiếp.
Không bao lâu sau, trợ lý Trần đúng giờ đến đón hai người.
Lần này bọn họ phải đi công tác ở vùng Giang Nam, trợ lý Trần đã sớm đặt xong vé máy bay.
Trên đường ra sân bay, Lục Hòa còn rất hào hứng, nhưng vừa ngồi lên phi cơ chưa được bao lâu, cả người giống như bị ai bấm trúng công tắc buồn ngủ, mơ mơ màng màng gục xuống.
Có điều, giấc ngủ của cậu từ trước đến giờ đều không sâu, trên máy bay cứ tỉnh tỉnh ngủ ngủ, chập chờn hết hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hạ cánh.
Vừa ngáp một cái, Lục Hòa đã thấy trợ lý Trần đang báo cáo gì đó với sếp.
Nhìn biểu tình nghiêm túc có phần thu liễm của sếp, Lục Hòa đoán tám chín phần là không phải tin tốt.
Quả nhiên, giây tiếp theo liền thấy trợ lý Trần nặn ra một nụ cười, bước nhanh về phía cậu: "Bên đối tác mà sáng nay chúng ta hẹn gặp tạm thời có việc đột xuất, nhưng đối phương buổi tối muốn gặp lại vừa đúng là cùng tập đoàn có chuỗi sản nghiệp liên kết với bữa tối của chúng ta, nên tính luôn thành một buổi nói chuyện chung."
Lục Hòa ngốc nghếch gật đầu. Cậu đại khái cũng hiểu ý, tức là buổi sáng bọn họ không có bất kỳ lịch trình nào phải thực hiện.
Lúc này, Cố Cảnh mới thu lại dáng vẻ nghiêm túc, quay sang hỏi cậu: "Em có nơi nào muốn đi không?"
Nếu là trước kia, khi bị cấp trên hỏi loại chuyện này, Lục Hòa nhất định sẽ khách khí mà từ chối thẳng. Nhưng dạo gần đây đã quen coi người nọ như một người anh trai có thể ỷ lại nên cậu cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, thẳng thắn nghiêng người dựa sang:
"Em thích đi xem triển lãm."
Bất kể là triển lãm văn hóa, cổ vật hay trang sức, chỉ cần là thứ đáng giá được bày ra, Lục Hòa đều rất có hứng thú.
Huống chi, thành phố nơi bọn họ đang đặt chân vốn là một thành phố du lịch nổi tiếng, cổ vận lịch sử dày đặc, cũng có rất nhiều bảo tàng, triển lãm văn hóa.
Mà đúng lúc đang vào mùa du lịch vắng khách nên rất nhiều triển lãm không cần phải đặt vé trước mà có thể mua trực tiếp.
Lục Hòa móc điện thoại ra, tìm kiếm mấy địa điểm vui chơi trong thành phố. Lướt một hồi, hiện ra cả đống bài chia sẻ kinh nghiệm du lịch. Cậu xem lướt qua vài chỗ, cuối cùng chọn được một bảo tàng hôm nay không cần phải đặt vé trước, đưa tới trước mặt Cố Cảnh.
"Chỗ này được không?"
Cố Cảnh liếc mắt nhìn cậu nhóc vô thức đã dựa sát vào bên cạnh mình, khóe môi khẽ cong, nhàn nhạt cười: "Được."
Ở một bên khác, Trợ lý Trần đứng cạnh lặng lẽ thu hết cảnh này vào đáy mắt, khóe mày hơi giật giật.
Cố tổng..... ngày thường cũng để tâm tới con trai nhà hàng xóm như vậy sao?
Theo Cố tổng nhiều năm như vậy, trợ lý Trần biết rõ, Cố tổng quen biết Lục tổng còn lâu hơn cả anh ta. Trong mắt Cố tổng, em trai của Lục tổng có khi cũng chẳng khác nào em ruột của mình.
Cho nên, về sau Cố tổng có chiều chuộng vị thiếu gia Tiểu Lục này thế nào đi nữa, trợ lý Trần cũng có thể lý giải được. Tiểu Lục thiếu gia tính tình vốn đã ngoan ngoãn mềm mỏng, chỉ là dù sao cũng là tiểu thiếu gia nhà quyền quý, đôi khi có chút kiều khí nho nhỏ vẫn lặng lẽ lộ ra.
Chỉ là..... Cố tổng bên này lại càng cưng chiều. Dựa theo mấy ngày quan sát được, trợ lý Trần thậm chí còn cảm thấy Cố tổng không những không ngại, mà còn có vẻ...... thích thú.
Nhìn thế nào cũng giống như đang coi Lục tiểu thiếu gia thành em trai ruột mà chăm sóc.
Nhìn hai người trước mặt sóng vai đi bên nhau, trợ lý Trần đột nhiên có một loại trực giác mơ hồ..... hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Có điều, chưa kịp nghĩ gì thêm, bên này cũng đã sắp xếp xong khách sạn, hành lý đặt ổn thỏa, mấy người bọn họ liền cùng nhau xuất phát đến viện bảo tàng.
Hôm nay người không nhiều, nhất là sáng đầu đông, thời tiết lạnh căm căm, chẳng mấy ai có hứng ra ngoài chơi.
Trong phòng triển lãm lại càng vắng vẻ, chỉ có lác đác vài nhóm khách du lịch. Thành thử ra khi bất chợt có thêm hai người khí chất bất phàm cùng nhau bước vào, ánh mắt của mọi người liền không khỏi đồng loạt ngoái lại nhìn thêm mấy lần.
Lục Hòa lặng lẽ thưởng thức từng món cổ vật trong phòng triển lãm. Mỗi khi nhìn thấy thứ gì khiến cậu hứng thú, đôi mắt liền khẽ sáng lên, sau đó quay sang người bên cạnh, nhỏ giọng nói thêm vài câu về món đồ tương tự mà cậu đã từng thấy trước đó.
Người đàn ông đi theo một bên, dáng vẻ thành thục điềm đạm, từng bước không rời, nhìn qua chẳng khác nào vệ sĩ chuyên trách của cậu thiếu niên. Nhưng khí chất trầm ổn tĩnh lặng kia, lại càng giống như người giám hộ sát sao hơn.
Thỉnh thoảng, khi bắt gặp vẻ mặt vui vẻ của cậu, người đàn ông mới hơi cong khóe môi, ánh mắt lặng lẽ mà nhu hòa. Mãi đến lúc này, mấy vị khách lác đác xung quanh mới mơ hồ nhận ra giữa hai người có vài phần ý vị của một cặp tình nhân.
Viện bảo tàng này lại đúng là một trong những bảo tàng cấp quốc gia, bên trong trưng bày rất nhiều cổ vật có lịch sử lâu đời, thậm chí có món có thể lần theo niên đại đến tận các triều đại cổ xưa của Trung Quốc.
Lục Hòa chăm chú thưởng thức từng món: kim thú, đồ sứ men xanh, hay thậm chí còn có cả ngọc tỷ, ấn vàng của một vị vương gia thời trước.
Thẩm mỹ của người xưa khiến Lục Hòa mê mẩn. Từ trước đến nay, cậu vốn đã rất có hứng thú với lịch sử và văn hóa Trung Hoa.
Sau khi đọc đến đoạn giới thiệu về hình tượng mây lành (tường vân), biết rằng hầu như triều đại nào ở Trung Quốc cũng coi đó là biểu tượng của cát tường như ý, Lục Hòa bỗng nảy ra cảm hứng. Trước kia cậu cũng từng thiết kế một đôi khuyên tai lấy họa tiết tường vân làm chủ đạo, đôi khuyên ấy giờ vẫn còn được cậu cất kỹ trong tủ trưng bày ở nhà.
Lục Hòa vẫn còn đắm chìm trong cảm giác thích thú ấy, cả người tỏa ra một loại sinh động mà chính cậu cũng chẳng hề nhận ra. Cậu cũng không hay biết, ở lĩnh vực mà bản thân hứng thú, cậu lại có thể hăng hái khí phách đến mức nào.
Cố Cảnh đứng một bên, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy được dáng vẻ tràn đầy sức sống như vậy của cậu nhóc này.
Trong ấn tượng của hắn, thiếu niên kia luôn là bộ dáng cá mặn không hợp với tuổi tác, mỗi ngày vào công ty không bôi bôi vẽ vẽ thì cũng ngủ gật, cuộc sống nhàn nhạt, tiết tấu chậm chạp. Chỉ vào những lúc nào đó mới bất chợt lộ ra dáng vẻ trẻ trung đầy sức sống vốn có.
Ví dụ như khi ỷ lại vào tuổi trẻ mà thức đêm, bỏ bữa, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi vô cùng hỗn loạn.
Ví dụ như lúc đùa giỡn, ánh mắt cậu sáng rỡ, khiến người bên cạnh cũng bất giác bị cuốn theo sự sống động ấy.
Hoặc như bây giờ, trong lĩnh vực mà mình thích, cả người cậu lại tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh đến chói mắt.
Đừng nói là Cố Cảnh, đến cả trợ lý Trần phía sau cũng không thể nào rời nổi ánh mắt ra khỏi người của thiếu niên kia.
"Xin chào ——"
Lục Hòa đang chăm chú thưởng thức một chiếc lư hương được làm từ phù dung thạch tinh xảo, bỗng nghe thấy bên cạnh vang lên một câu chào bằng tiếng Trung sứt sẹo.
Quay đầu nhìn lại, liền thấy một người đàn ông cao lớn cường tráng, ăn mặc cũng rất chỉn chu, hơn nữa là một gương mặt ngoại quốc.
"Bạn cũng thích cái này sao?"
Người nước ngoài nở nụ cười thân thiện, vừa giơ ngón tay cái về phía món đồ cổ trong tủ trưng bày, vừa dùng tiếng Trung bập bõm bắt chuyện với Lục Hòa.
Lục Hòa cong mắt cười, thuận miệng dùng tiếng Anh đáp lại: "Yes, I like this one."
Nghe cậu dùng tiếng Anh trả lời, vị du khách ngoại quốc kia lập tức càng thêm hưng phấn.
Thế là hai người bắt đầu trò chuyện bằng tiếng Anh, một người nhiệt tình tự nhiên, còn một người thì lại lễ phép thân thiện, không khí nhanh chóng liền trở nên vui vẻ.
Sau đó, hai người đứng trước tủ trưng bày vừa trò chuyện vừa bàn luận, khi thì nói về lịch sử và văn hóa của món cổ vật, khi lại chia sẻ cách hiểu của riêng mình. Nói tới nói lui, bất ngờ phát hiện đối phương cũng có hứng thú giống mình, Lục Hòa dứt khoát buông lỏng tính tình, coi đối phương như bạn bè mà cùng nhau dạo khắp phòng triển lãm.
Trợ lý Trần đứng một bên nghe mà cũng nhận ra, người nước ngoài kia rõ ràng là muốn cùng Lục Hòa thưởng thức cổ vật, trò chuyện về cổ vật lịch sử.
Kiểu "tình cờ gặp được người xa lạ nhưng lại có chung sở thích" thế này thật sự vô cùng hiếm thấy. Trợ lý Trần âm thầm cảm thán trong lòng, nhưng đến khi phản ứng lại thì mới phát hiện..... người vốn vẫn luôn đứng sát cạnh Lục tiểu thiếu gia vậy mà đã đổi vị trí.
Cố Cảnh lúc này đang đi ở phía sau, giữ khoảng cách bằng hai bước.
Trợ lý Trần nhìn hai người trẻ tuổi đang dùng tiếng Anh trò chuyện vui vẻ phía trước, theo bản năng liếc mắt sang vị cấp trên nhà mình, mà chẳng biết từ lúc nào, sắc mặt của Cố tổng đã trầm hẳn xuống.
Trợ lý Trần: "......."
Không ổn, cực kỳ không ổn.
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 13
10.0/10 từ 33 lượt.
