Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 11
Chiều hôm đó, Lục Hòa mang theo bản thiết kế của mình, cùng mấy loại đá quý và nguyên liệu kim loại phải dùng, bắt đầu lên đường đến chỗ hẹn gặp thợ thủ công.
Ngồi trong xe, cậu vẫn còn đang nghĩ về chuyện ban trưa khi cậu an ủi sếp. Cậu nhớ rõ, hình như lúc mình nói xong câu đó, Cố tổng còn nhợt nhạt mà cười với cậu một cái.....
Như vậy chắc tính là an ủi thành công rồi đi.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, cậu đã đến nơi hẹn gặp với thợ thủ công.
Người Lục Hòa hẹn là Trương Công Tượng, cũng coi như là bằng hữu của cậu.
Từ nhỏ, Lục Hòa đã có hứng thú rất lớn với các môn nghệ thuật như âm nhạc, hội họa, điêu khắc..... cái gì cũng thích, cái gì cũng muốn thử.
Nếu nói đến lúc bắt đầu thật sự thích thiết kế trang sức, chính là vào một kỳ nghỉ hè năm cậu mười bốn tuổi. Khi ấy, cậu vô tình lướt vào một trang web thời trang nước ngoài, bên trong có trưng bày một tác phẩm trang sức cao cấp cực kỳ tinh xảo và xinh đẹp.
Ngắm nhìn những món trang sức lấp lánh bằng đá quý trên trang web ấy, trong lòng Lục Hòa chợt nảy sinh ý niệm muốn tự mình sáng tác. Lúc ấy cha mẹ cậu vô cùng ủng hộ, cậu muốn nguyên liệu gì, cơ bản cũng đều được thỏa mãn.
Nhưng người ủng hộ cậu nhất vẫn chính là anh trai Lục Tiến. Từ nhỏ đến lớn, bất kể cậu muốn làm gì, anh trai vĩnh viễn là người đứng sau ủng hộ cậu nhất.
Đã có nguyên liệu đá quý, bản thảo thiết kế trang sức cậu cũng có thể tự mình hoàn thành, chỉ còn thiếu một người thợ thủ công đủ tay nghề để đem thiết kế ấy trở thành hiện thực.
Vì thế trong năm đó, khi anh trai đang bận rộn vì công việc cũng không quên giúp cậu tìm kiếm những thợ thủ công giỏi trong ngành. Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của anh trai, Lục Hòa quen biết được Trương Công Tượng - một thợ chế tác trang sức thủ công có tay nghề cực kỳ lão luyện.
Muốn đúc được một món thành phẩm thật vừa ý, giữa nhà thiết kế và người thợ thủ công nhất định phải không ngừng trao đổi, điều chỉnh từng chi tiết, dồn hết tâm sức vào từng công đoạn. Mỗi lần cùng nhau thảo luận, mài giũa bản thiết kế đều khiến quan hệ giữa hai người ngày càng thân thiết, cuối cùng cũng trở thành bằng hữu thật sự, cùng nhau thưởng thức, tán thưởng đối phương.
Từ đó về sau, chỉ cần còn ở trong nước, tất cả các bản thảo thiết kế của Lục Hòa cơ bản đều giao cho Trương Công Tượng gia công.
Lục Hòa đi du học nhiều năm, cũng đã mấy năm không gặp lại Trương Công Tượng. Hai người vừa ngồi xuống quán cà phê cũ quen thuộc, hàn huyên chưa được bao lâu liền nhanh chóng đi vào chủ đề chính.
Dù xa cách đã lâu nhưng giữa bọn họ vẫn vô cùng ăn ý, chỉ cần Lục Hòa nói vài câu, Trương Công Tượng liền lập tức nắm được ý tưởng, đọc hiểu từng chi tiết và hiệu quả kỹ thuật mà cậu muốn.
Nhìn vào bản thiết kế nút tay áo hình xà kia, Trương Công Tượng cười vui mừng nói: "Những bản thiết kế trước đây cậu đưa tôi đều mang phong cách nhẹ nhàng hoặc là kiểu ánh mặt trời vô cùng rực rỡ, đây là lần đầu tiên tôi nhận được một bản thiết kế mang đậm tính quyền lực từ cậu như thế này đấy."
Lục Hòa khẽ sửng sốt một chút. Câu nói này ngay cả bạn thân bên nước ngoài là Sander cũng từng nói với cậu.
Cậu rũ mắt cười cười, thuận miệng đáp: "Gặp được một người có ánh mắt quá sắc bén, tự dưng có thêm ít cảm hứng."
Trương Công Tượng nghe vậy liền cười đùa: "Không phải chứ? Tiểu thiếu gia đây là tính chuẩn bị làm một món đặt riêng cho người ta sao?"
Chỉ là một câu đùa vô tâm, nhưng Lục Hòa lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
Bởi vì ý tưởng ban đầu của thiết kế này, đúng là đến từ đôi mắt kia. Nếu thành phẩm cuối cùng cũng có thể đặt trên người chủ nhân của ánh mắt ấy thì có lẽ, đó mới thật sự tính là trọn vẹn một đoạn duyên trời tác hợp.
"Chắc là vậy." Lục Hòa cười khẽ.
Hơn nữa, chủ nhân của đôi mắt đó đối xử với cậu tốt như vậy, nếu tặng đối phương một đôi nút tay áo để tỏ chút lòng biết ơn thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
"Tôi đã tính rồi, nếu không có gì bất trắc thì thời gian hoàn thành đại khái sẽ rơi vào khoảng một tháng."
Lục Hòa gật đầu, như nghĩ đến điều gì, lại nói thêm: "Gần đây tôi đang phải đi làm, nếu có vấn đề gì về quy trình chi tiết, chắc chúng ta chỉ có thể liên lạc online thôi."
Trương Công Tượng nghe xong nhịn không được mà bật cười: "Ồ, hóa ra tiểu thiếu gia của chúng ta cũng có lúc phải đi làm công ăn lương à."
Lục Hòa bất đắc dĩ cong cong khóe môi, bộ dạng như một chú cún nhỏ cam chịu số phận.
Cậu cũng không muốn đi làm.
Nhưng dù không muốn đến đâu, Lục tiểu thiếu gia vẫn kiên trì đi làm đều đặn mỗi ngày.
Đến tận ngày hôm sau, tin nhắn thăm hỏi từ anh trai mới được gửi tới. Lúc đó Lục Hòa vẫn đang bận việc.
Không biết anh cậu đã nghe ở đâu chuyện cậu bị sốt tối hôm kia, khi vừa biết tin liền không nhắn vài câu cho lấy lệ mà lập tức gọi thẳng tới.
Nhìn vị sếp trước mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, ánh mắt cũng chẳng bị bất cứ chuyện gì bên ngoài làm ảnh hưởng, Lục Hòa lặng lẽ ra ngoài nghe điện thoại.
"Tiểu Hòa bị sốt à? Sao không nói với anh? Bây giờ đỡ chưa?" Điện thoại vừa kết nối, giọng nói sốt ruột của Lục Tiến đã vang lên.
Lục Hòa áp điện thoại lên tai, dịu giọng trả lời: "Hôm nay em đã khỏe rồi, anh đừng lo."
"Mấy ngày nữa anh hoàn thành xong cái dự án này sẽ đến thăm em." Bên kia, Lục Tiến vừa nói, vừa vang lên tiếng lật giấy sột soạt trong điện thoại.
Lục Hòa nghe ra được anh cậu bên kia vẫn còn đang bận, cậu khẽ cười nói: "Em không có sao đâu, anh cứ làm việc trước đi."
Cúp máy xong, Lục Hòa liền nhận được bản mài giũa chi tiết mà Trương Công Tượng gửi tới. Cậu cùng Trương Công Tượng trao đổi một hồi trên máy, đến mức quên luôn vừa rồi mình mới nhận được cuộc gọi.
Mãi đến mấy ngày sau, vào một buổi chiều sau khi gần hết giờ làm, Lục Hòa đang đứng dậy thu dọn giấy tờ và bản vẽ trên bàn chuẩn bị tan ca thì bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên không xa.
"Tối nay đừng về vội."
Lục Hòa khẽ sững người, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông vẫn đang cúi đầu xử lý công việc, sắc mặt vẫn như thường, không chút biểu cảm.
Cậu tới đây làm việc cũng đã gần được nửa tháng. Với thân phận trợ lý thực tập của giám đốc, suốt khoảng thời gian này, cậu gần như chưa từng thật sự đụng vào việc gì của công ty.
Mỗi ngày đi làm, Lục Hòa chủ yếu toàn làm chuyện riêng của mình - thiết kế bản vẽ, lướt web, đọc tin tức thời trang. Thỉnh thoảng cũng học trợ lý Trần mang cà phê đến cho sếp, nhưng mấy dịp như thế cũng chẳng nhiều.
Cho nên vừa rồi khi bị cấp trên gọi lại, Lục Hòa còn tưởng cuối cùng cũng đến lượt mình nhận việc.
"Vâng." Cậu ngoan ngoãn đáp, cũng không hỏi đối phương giữ mình lại để làm gì.
Năm phút sau, cậu thấy sếp đóng máy tính lại, giọng điềm nhiên vang lên: "Anh trai em hôm nay muốn gặp em."
"Hả?" Lục Hòa ngẩn người phát ra một tiếng, rồi cúi đầu mở điện thoại ra xem, quả nhiên thấy một loạt tin nhắn của anh trai đang oanh tạc màn hình.
Ở phía bên kia, Cố Cảnh đã sắp xếp xong đống tài liệu trên bàn. Hắn đứng dậy, lặng lẽ nhìn Lục Hòa đang chăm chú trả lời tin nhắn, không lên tiếng.
Đợi đến khi Lục Hòa nhắn xong ngẩng đầu, mới phát hiện đối phương vẫn còn đứng đó, ánh mắt trầm tĩnh mà nhìn cậu.
Lần này cậu phản ứng rất nhanh, gần như chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra người ta đang đợi mình.
"Nhắn tin xong chưa?" Cố Cảnh hỏi.
Lục Hòa gật gật đầu.
"Vậy thì đi thôi."
Lục Hòa tuy có hơi thắc mắc, nhưng cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi theo.
Mãi đến khi ngồi vào cùng một chiếc xe với sếp, trợ lý Trần đang ngồi bên trên ghế lái vừa khởi động xe, Lục Hòa mới kịp phản ứng, thì ra là muốn dẫn cậu đi gặp anh trai.
Không gian trong xe khá chật, Cố Cảnh ngồi ngay bên cạnh cậu, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lục Hòa vừa nghiêng đầu liền bắt gặp khuôn mặt kia ở cự ly gần ngay trước mắt.
Ngũ quan của Cố Cảnh vốn sắc nét, đường nét sườn mặt càng thêm rõ ràng. Lục Hòa lặng lẽ nhìn sống mũi cao thẳng của người kia, đang định thu lại ánh mắt, lại đúng lúc chạm phải đôi mắt của đối phương vừa mở ra.
Vẫn là cặp mắt kia, sắc bén như chim ưng, lần này khi đối diện với cậu lại rõ ràng mang theo mấy phần áp lực.
Động tác quay đầu của Lục Hòa còn chưa làm được một nửa đã cứng đờ.
Trong xe vẫn rất yên tĩnh, trợ lý Trần vừa lái xe vừa liếc nhìn gương chiếu hậu, kết quả thấy được cảnh hai người phía sau mặt đối mặt, ai cũng không lên tiếng.
Cố Cảnh chỉ sững người trong chớp mắt, nhìn thoáng qua cậu nhóc ngoan ngoãn vừa bị hắn bắt gặp đang lén nhìn trộm kia, cuối cùng vẫn là người đầu tiên dời mắt đi. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ở góc độ Lục Hòa không thấy được, khóe môi khẽ nhếch lên một chút.
Lúc này, Lục Hòa cũng ý thức được mình vừa bị mê mẩn bởi khuôn mặt của sếp, vội vàng thu hồi lại ánh mắt, ngồi ngay ngắn, không dám nhìn lung tung nữa.
Bầu không khí trong xe vẫn im lặng suốt quãng đường, cho đến khi trợ lý Trần dừng xe lại trước một quán bar.
Quán bar này đã mở ở thành phố G rất nhiều năm, từ khi Cố Cảnh và Lục Tiến còn là mấy nhân vật nhỏ trong công ty của gia đình, nơi này đã là chỗ tụ tập quen thuộc của bọn họ. Lúc đó bên cạnh hai người còn có một đám bạn chơi thân, là mấy cậu thiếu gia rảnh rỗi chẳng có việc gì làm thường hẹn nhau đến đây uống rượu tán gẫu.
Về sau, khi Cố Cảnh và Lục Tiến dần tiếp quản công việc trong nhà, cả hai càng lúc càng bận, số lần tụ tập với đám bạn thiếu gia kia cũng thưa dần. Thỉnh thoảng, khi áp lực công việc quá lớn hoặc gặp chuyện không vui, hai người lại hẹn nhau tới đây uống vài ly coi như là giải khuây.
Về sau cũng vẫn như vậy, bất kể là Lục Tiến hay Cố Cảnh, mỗi khi cảm thấy công việc quá căng thẳng hoặc có chút thời gian rảnh, hai người đều không hẹn mà cùng chọn chỗ này làm nơi giải tỏa.
Lục Hòa vừa xuống xe, nhìn thấy quán bar kia thì hơi sững người một chút. Đúng lúc Cố Cảnh cũng nhìn sang, vừa hay bắt được khoảnh khắc thất thần của cậu.
"Nhìn quen lắm à?" Cố Cảnh hỏi.
Lục Hòa quay đầu lại nhìn anh, thành thật gật đầu: "Có ấn tượng."
Chỉ là không nhớ rõ là năm nào thôi. Hình như khi đó cậu còn đang học cấp ba, là lúc vừa mới bắt đầu hứng thú với thiết kế trang sức, mỗi ngày tan học về nhà liền tự nhốt mình trong phòng phác thảo, hoặc chạy đi tìm Trương Công Tượng để thảo luận mấy chi tiết thiết kế.
Suốt quãng thời gian đó, cậu gần như vùi đầu vào bản vẽ, đối với mọi chuyện bên ngoài đều chẳng buồn để ý.
Mãi đến một ngày, anh trai cậu chịu không nổi nữa, bảo rằng cậu cứ ru rú trong nhà mãi như vậy cũng không tốt, sợ áp lực đè nén lâu dài, liền kéo cậu ra ngoài đi chơi giải khuây, mà điểm đến khi đó chính là quán bar này.
Cố Cảnh liếc nhìn cậu một cái nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ dẫn cậu cùng đi vào quán bar.
Lúc này Lục Tiến đã đặt sẵn một phòng riêng, khi bọn họ đến, anh đã ngồi bên trong uống được một lúc.
Vừa thấy em trai bước vào, Lục Tiến lập tức đứng dậy, vội vàng đi tới, phải tận mắt xác nhận tình trạng sức khỏe của cậu mới yên tâm.
"Hết sốt rồi chứ?" Lục Tiến hỏi.
"Hoàn toàn khỏe rồi, anh đừng lo." Lục Hòa cười cười, đi theo anh trai vào phòng. Trong phòng còn có mấy người đàn ông lạ mặt, nhưng chỉ cần liếc qua, cậu cũng đoán được đó đều là bạn của anh trai mình.
Vừa mới ngồi xuống bên cạnh Lục Tiến, đối phương đã đưa cho cậu một ly nước trái cây.
"Tiểu Hòa uống cái này đi."
Lục Hòa ngoan ngoãn nhận lấy, ngậm ống hút rồi chậm rãi hút một ngụm.
Cố Cảnh vừa ngồi xuống đối diện, ánh mắt khẽ liếc sang đã nhìn thấy cảnh này. Dưới ánh đèn lờ mờ, cánh môi thanh niên bóng nước, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào ly nước trái cây trước mặt.
Cố Cảnh hơi cau mày. Hắn cảm thấy cảnh tượng trước mắt hình như có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra nổi là khi nào.
Khi hắn còn đang mải suy nghĩ, người anh em thân thiết của hắn - Lục Tiến đã đưa qua một chai bia.
"Nhìn cái gì mà nhìn dữ vậy," Lục Tiến cười nói, "Hồi trước lần đầu tiên gặp em trai tôi, cũng ở cái chỗ này, cậu cũng y chang bây giờ, cứ ngẩn người nhìn nó như vậy."
Cố Cảnh nhận lấy chai bia, giữa hàng mày vẫn còn nhàn nhạt nếp nhăn chưa giãn.
Hóa ra..... trước đây hắn từng gặp cậu nhóc này rồi sao?
Trong lúc hắn còn đang ngây người, thiếu niên bên kia vừa hút nước trái cây vừa vô tình ngẩng mắt nhìn sang.
Nhận thấy ánh mắt ai đó đang đặt trên người mình, Lục Hòa hơi sửng sốt, sau đó đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Cố Cảnh. Một giây sau, đôi mắt trong trẻo ấy khẽ cong lên, rồi rũ xuống, tựa như một nụ cười dịu dàng thoáng qua trong đáy mắt.
Chính tại khoảnh khắc đó, trong đầu Cố Cảnh bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh, giống hệt với tình cảnh trước mắt.
Trong ký ức, người kia trông còn nhỏ hơn bây giờ rất nhiều, rõ ràng là một cậu thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành. Mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt trong veo, cả người ngồi ở đó, đối lập hoàn toàn với ánh đèn lờ mờ và tiếng nhạc ồn ào trong quán bar.
Chính vì có một người như vậy xuất hiện ở nơi không thuộc về mình, Cố Cảnh cũng vô thức liếc nhìn thêm mấy lần. Lúc ấy, hắn cảm nhận được người anh em thân thiết bên cạnh dùng khuỷu tay huých nhẹ vào mình.
"Đó là em trai tôi đấy, ngoan lắm."
Anh khi đó cũng không tỏ thái độ gì, chỉ ngửa đầu uống một hớp rượu.
"Tiểu Hòa, đây là anh Cố - bạn tốt của anh, em mau lại đây chào một tiếng đi."
Đến lúc hắn buông ly rượu xuống, cậu thiếu niên khi nãy còn ngồi bên kia đã đứng ngay trước mặt hắn.
Trên tay vẫn cầm ly nước chanh, hẳn là mới uống qua, môi trên còn lấm tấm ánh nước phản quang, đôi mắt đen nhánh sáng đến kinh người. Cậu bé ấy nhìn hắn khẽ cười, giọng nói mềm mại dịu dàng vang lên giữa không gian hỗn loạn.
"Chào Cố ca ca."
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 11
10.0/10 từ 33 lượt.
