Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 1
"Tỉnh dậy đi." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng vẽ.
Lục Hòa ngồi trong phòng vẽ, chớp mắt nhìn bức tranh sơn dầu vừa mới hoàn thành trước mặt, trong đôi mắt ánh lên vẻ nghi hoặc —
Rõ ràng trong tranh là một bé trai nhỏ với đôi mắt u buồn, nhưng một đứa trẻ như thế lại có thể phát ra giọng nói trưởng thành đến như vậy sao?
Trước khi kịp suy nghĩ sâu hơn về việc tại sao bức tranh lại biết nói, một cơn chấn động nhỏ bất ngờ cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.
Động đất sao?
Không đúng, cảm giác rung chuyển này không phải truyền từ dưới đất lên..... mà là từ trên mặt truyền đến.
"Lục Hòa."
Vẫn là giọng nam trầm khàn ấy, lần này lọt vào tai Lục Hòa càng rõ ràng hơn, trong giọng nói còn mang theo một chút bất mãn.
Hơn nữa cùng với lời nói này, Lục Hòa cảm giác cả căn phòng vẽ tranh mà mình đang ở dường như đang rung lắc dữ dội, như sắp sập xuống đến nơi. Cơn chấn động càng lúc càng rõ ràng, mắt thấy trần nhà phía trên sắp rơi xuống, đúng vào khoảnh khắc ấy, Lục Hòa đột ngột bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cậu thiếu niên vẫn luôn gục trên bàn cuối cùng cũng có động tĩnh. Cậu chống tay lên mép bàn, chậm rãi ngồi thẳng dậy, thần sắc trên gương mặt lộ ra vài phần mơ màng chưa tỉnh hẳn.
Ngũ quan của thiếu niên vô cùng đoan chính, bất kể là sống mũi hay đường nét đôi môi đều không thể chê vào đâu được. Mái tóc được cắt ngắn theo kiểu phân tầng nhẹ đang thịnh hành trong giới trẻ hiện nay, chỉ là vì nãy giờ ngủ gục nên hơi rối loạn, vài lọn tóc xõa xuống hai bên má, tóc mái lòa xòa che lấp phần trán, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến đôi mắt còn vương vẻ ngái ngủ của thiếu niên.
Căn phòng vẽ tranh hoa lệ trong nháy mắt đã biến thành một văn phòng đơn giản. Lục Hòa vừa tỉnh lại vẫn còn có chút chưa kịp hoàn hồn, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong cơn mơ màng lờ mờ nhìn thấy trước mặt hình như còn có một người đang đứng đó.
Lúc đầu cậu còn chưa nhìn rõ, cố gắng chớp mắt mấy cái, tầm mắt cuối cùng cũng dần trở nên rõ ràng. Cậu rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ người đang đứng bên cạnh mình.
Là một nam nhân rất đẹp. Hoàn toàn không khoa trương khi nói rằng, chỉ với góc nhìn này thôi cũng đủ để thấy rõ đường nét nơi hàm dưới của người kia, cùng với yết hầu tr*n tr** nổi bật. Từ cần cổ kéo dài đến cằm đều là những đường cong đầy mỹ cảm, loại hình ảnh này Lục Hòa từng gặp qua không ít trong tranh, nhưng ở hiện thực lại cực kỳ hiếm thấy.
Ngước mắt lên trên, là khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông. Sắc mặt của người nọ..... hình như không được tốt cho lắm, đôi mắt diều hâu khi nhìn về phía cậu lại mơ hồ mang theo vài phần không vui.
Lục Hòa lúc này vẫn như đang lạc vào cõi thần tiên, hoàn toàn không phân biệt rõ được tình cảnh trước mắt rốt cuộc là như thế nào.
Để ý đến ánh mắt nghiêm túc của nam nhân trước mặt, cậu rất biết điều mà không dám mở miệng, ngơ ngác gãi gãi đầu, thuận tay vuốt lại tóc. Ngay sau đó, khóe mắt liền lướt qua màn hình máy tính đang đặt trên bàn, thoáng thấy dòng chữ nổi bật đang hiển thị—
Quản lý thương mại
Lục Hòa: "......"
Thì ra cái gọi là "thể hồ quán đỉnh" (*) chính là cảm giác này.
(*) Thể hồ quán đỉnh") là một thành ngữ gốc Hán, nghĩa đen là "rưới thứ sữa ngon nhất (thể hồ) l*n đ*nh đầu". Ngày nay trong tiếng Trung hiện đại và văn phong mạng, câu này còn hay được dùng vui để chỉ bị thứ gì đó làm cho choáng váng, rung động mạnh hoặc đột nhiên nhận ra chân tướng, tỉnh ngộ.
Toàn bộ quá trình bất quá chỉ diễn ra trong chưa đầy nửa phút, Lục Hòa bỗng chốc tỉnh táo lại hẳn.
Cậu hiện tại không phải đang ở phòng vẽ tranh của mình, mà là ở trong một công ty nào đó trong nước, hôm nay chính là ngày đầu tiên cậu đi làm.
Còn người đàn ông nghiêm nghị trước mặt chính là cấp trên mới của cậu.
Về phần vì sao vị cấp trên này lại trưng ra sắc mặt không tốt thế kia..... không cần hỏi cũng biết.
Ngày đầu tiên đi làm đã bị sếp bắt quả tang ngủ gật trong giờ làm, nói không xấu hổ là nói dối, nhưng thực sự cũng chẳng thể trách cậu được. Mấy cái lý luận quản trị kinh doanh khô khan đó thật sự quá mức ru ngủ, cậu còn chưa đọc được bao lâu đã bị thôi miên đến mơ mơ màng màng, suýt chút nữa đã ngủ gục luôn tại chỗ.
Lục Hòa là một bệnh nhân mất ngủ kinh niên, hơn nữa lại không phải kiểu mất ngủ điển hình. Cậu thuộc loại dù có lên giường từ sớm thì cũng phải đến tận khuya mới thực sự ngủ được.
Nguyên nhân chính là do đồng hồ sinh học của cậu ngày thường đã có chút hỗn loạn.
Cậu là một nhà thiết kế phụ kiện, từ nhỏ đã có niềm đam mê đặc biệt với nghệ thuật. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu liền sang Ý du học. Trong suốt quá trình học tập, không ít thương hiệu phụ kiện đã tìm đến hợp tác, cậu cũng từng nhận vài bản thảo thiết kế thương mại.
Nhờ vào thiết kế tinh xảo, ý tưởng sâu sắc, thẩm mỹ vừa phù hợp với đại chúng vừa mang dấu ấn cá nhân, cái tên Lục Hòa dần có chút tiếng tăm ở nước ngoài.
Khi ấy cậu mới chỉ 19 tuổi, từng nghĩ bản thân sẽ mãi theo đuổi lĩnh vực mà mình yêu thích, tiếp tục tỏa sáng không ngừng. Thế nhưng vào khoảnh khắc tốt nghiệp vài năm sau, một tin nhắn bất ngờ từ cha cậu đã khiến mọi thứ đảo lộn.
—Tiểu Hòa, ba biết con từ nhỏ đã thích nghệ thuật. Con có sở thích như vậy, cả ba và mẹ đều thấy là chuyện tốt. Nhưng dẫu sao mấy thứ này cũng không thể kiếm cơm ăn. Con cũng đến tuổi phải học lấy chút kỹ năng nghiêm túc, nên biết nghĩ đến chuyện chính rồi.
Nhìn tin nhắn mà cha gửi tới trên điện thoại, đôi mắt ôn nhuận của Lục Hòa cuối cùng vẫn hơi tối đi.
Cậu hiểu rõ cha mẹ đang muốn nói gì.
Nhà họ Lục ba đời làm kinh doanh, mỗi thế hệ đều là những người có đầu óc nhanh nhạy, giỏi giang trên thương trường. Đến đời của Lục Hòa cũng không ngoại lệ, chỉ là người xuất sắc đó không phải cậu, mà chính là anh cả của cậu - Lục Tiến.
Còn về phần Lục Hòa.....
Hai vợ chồng nhà họ Lục dù có vắt óc cũng không nghĩ ra nổi, tại sao trong một dòng dõi thuần thương nhân như nhà họ lại sinh ra được một nghệ sĩ.....
Cậu con trai út nhà họ từ nhỏ đã thích mấy thứ liên quan đến nghệ thuật. Thích điêu khắc, thích vẽ tranh, còn đặc biệt mê mẩn mấy viên đá quý lấp lánh.
Vợ chồng nhà họ Lục cũng không phải dạng cha mẹ phong kiến, tuy là gia tộc kinh doanh lâu đời, nhưng nếu con cái thích nghệ thuật thì..... cứ để nó làm thôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.
Là cái rắm!
Khi anh cả còn đang đọc sách học chữ, cậu con trai út đã ôm đống tranh vẽ. Khi anh cả học kinh doanh, lo chuyện làm ăn, thì đứa út vẫn hí hoáy với mấy món điêu khắc. Anh cả công thành danh toại, gây dựng được chỗ đứng trong thương trường, thì cậu út vẫn bám lấy nghệ thuật!
Làm trong nước còn chưa đủ, lại còn muốn bay ra nước ngoài mà làm tiếp.
Vợ chồng họ Lục hoàn toàn có lý do để nghi ngờ, nếu còn không gọi cậu về, e là cái vị đại nghệ sĩ của nhà họ sẽ thật sự định cư ở nước ngoài, ôm lấy nghệ thuật mà sống cả đời!
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Lục Hòa mở miệng, vợ chồng nhà họ Lục gần như chưa từng từ chối.
Muốn nhạc cụ gì, dụng cụ vẽ gì, hay thiết bị điêu khắc nào..... đều mua loại tốt nhất cho cậu. Họ cũng cố gắng tạo điều kiện tốt nhất để đứa nhỏ có thể tự do theo đuổi thứ mình thích. Thậm chí, chỉ cần cậu nói một câu thích, những món châu báu giá trị cao ngất ngưởng thì bọn họ cũng sẵn sàng bỏ tiền mua về cho bằng được.
Nhưng bọn họ chưa từng thực sự có ý định bồi dưỡng một đại nghệ sĩ trong nhà.
Trong mắt vợ chồng nhà họ Lục, nghệ thuật chỉ là một sở thích. Bọn họ sẽ không tước đoạt sự yêu thích ấy của con, nhưng đến một thời điểm nhất định, họ cũng sẽ nhắc nhở phải học kỹ năng, kế thừa gia nghiệp mới là chính sự lớn nhất trong đời.
Đối mặt với lời khuyên bảo của cha mẹ, cuối cùng Lục Hòa cũng thỏa hiệp mà quay về.
Hiện giờ sản nghiệp trong nhà đều do anh cả nắm giữ, cha mẹ sắp xếp cho cậu về trước, theo anh cả làm phụ tá, hy vọng cậu có thể học hỏi được đôi chút trong thời gian này.
Lục Hòa vừa nghe nói phải đến chỗ anh cả làm việc, không nói hai lời liền vui vẻ đồng ý.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn anh cả là người chiều chuộng cậu nhất. Nói là đi làm, thật ra chẳng khác nào đi trải nghiệm cuộc sống. Chơi chán thì thôi, không ai quản.
Lần trước Lục Hòa cũng từng thử đến đó làm, chỉ tiếc chưa kịp đứng vững đã rụng. Ngày hôm sau liền bị phát hiện đi làm mà toàn trốn việc chơi bời, cha mẹ lập tức kéo cậu về, đẩy sang một công ty khác, bắt đi làm trợ lý cho một vị tinh anh xa lạ.
Lục Hòa: Xong đời.
Kết quả ngày đầu tiên đến làm trợ lý thực tập cho vị sếp này, lại bị bắt gặp đang ngủ gật.
Lục Hòa: Càng thêm xong đời.
Lén liếc nhìn gương mặt không chút biểu cảm của sếp mới một cái, Lục Hòa nhẹ nhàng, tự cho là vô cùng kín đáo mà nhích nhích cổ tay.
Nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ đã được chỉnh theo giờ Bắc Kinh, biểu cảm của cậu càng thêm bất đắc dĩ.
Hiện tại bên Bắc Kinh là khoảng 10 giờ sáng, mà bên La Mã, Ý bên kia chắc mới khoảng tầm ba giờ sáng.
Dù cho đồng hồ sinh học của cậu có loạn thế nào đi nữa thì giờ này cũng nên ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ một giấc mới đúng.
Vì trước đây khi làm thiết kế, cảm hứng sáng tạo không cố định, đến khi nào thì làm khi đó, lúc thì giữa ban ngày, lúc thì nửa đêm, cho nên giờ giấc sinh hoạt của cậu vẫn luôn rối tinh rối mù, lâu ngày cũng sinh ra không ít tật xấu.
Bệnh dạ dày là một, mất ngủ nhẹ là hai.
Bệnh dạ dày thì coi như xong, nó không thể chữa khỏi hoàn toàn, chỉ có thể tự mình điều chỉnh để dạ dày khỏe lại.
Còn chứng mất ngủ..... Lục Hòa cũng từng đi khám qua đủ loại bác sĩ, mà bác sĩ nào cũng giống nhau, chẳng ai ngoại lệ, đều bảo cậu ban ngày chịu khó vận động, ra ngoài phơi nắng, tiếp xúc nhiều với người, coi như lấy lại chút hơi thở của người sống.
Ngày thường vốn đã mất ngủ, mấy hôm nay về nước lại càng không ngủ nổi được một giấc tử tế, hiếm lắm mới ngủ được một giấc sâu, kết quả còn bị người ta đánh thức.
Lục tiểu thiếu gia ủy khuất ngẩng mặt: "......"
Cố Cảnh mặt không biểu cảm cúi đầu: "......"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, Lục Hòa mới chớp chớp mắt, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Cố tổng."
Giọng của thiếu niên không lớn, âm điệu trời sinh mềm mại ôn nhuận, ngữ khí lại đặc biệt nghiêm túc, nếu lắng nghe kỹ còn có thể nghe ra vài phần ủy khuất.
Gương mặt góc cạnh của Cố Cảnh không chút biểu cảm, trong mắt vốn còn sót lại chút không vui. Hắn trầm mặc nhìn trợ lý thực tập mới tới trước mặt mấy giây, ánh mắt dừng lại ở đôi môi bị nhấp căng của người kia, cuối cùng đôi môi ấy khẽ mấp máy, nhỏ đến mức gần như không thể nhìn thấy.
"Nếu cậu đến làm việc mà như thế này, thì tôi nghĩ cậu hiện tại có thể đi được rồi."
Giọng nói kia lạnh băng như băng tuyết giữa mùa đông, ngữ khí lại càng đủ để đông chết người.
Ngay lúc này, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.
Cố Cảnh sắc mặt không đổi, liếc nhìn thiếu niên bên cạnh đang im lặng chăm chăm nhìn màn hình, khẽ lùi lại hai bước, quay đầu về phía cửa nói: "Vào đi."
Cửa lập tức bị đẩy ra.
Người đứng bên ngoài là một nam nhân còn khá trẻ, chính là trợ lý riêng của Cố Cảnh, họ Trần.
Trợ lý Trần theo Cố Cảnh cũng được mấy năm rồi, từ hồi Cố Cảnh còn là một nhân viên nghiệp vụ nhỏ, ngày ngày chạy ngoài đường, anh ta đã luôn đi theo bên cạnh.
Anh ta vừa bước vào phòng, theo thói quen đi về phía bàn làm việc của cấp trên, vừa đi vừa liếc qua chỗ Cố tổng vẫn thường ngồi. Không thấy người, trợ lý Trần hơi sững người một giây, nghi hoặc xoay mắt nhìn quanh, cuối cùng mới thấy được Cố tổng đang đứng cạnh đó, cùng với trợ lý thực tập đang co mình trong góc im thin thít.
Trợ lý Trần: "......" Cảm giác bầu không khí có chút không đúng.
May mắn là trước khi anh ta kịp suy nghĩ nhiều, Cố Cảnh đã trở lại ngồi xuống bên bàn làm việc của mình. Thấy vậy, trợ lý Trần lập tức đi theo, bắt đầu báo cáo lịch trình công việc trong mấy ngày tiếp theo cho sếp như thường lệ.
Hai người bên kia trao đổi lịch trình, từ đầu tới cuối chẳng thèm cho Lục Hòa lấy một ánh mắt.
Lục Hòa ngáp một cái, trong tiếng báo cáo đều đều của trợ lý Trần, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cố gắng tiếp thu mấy cái kiến thức về thương nghiệp hiện đại.
Chỉ là chưa được bao lâu, tiếng báo cáo của trợ lý Trần đột ngột dừng lại, Lục Hòa như có cảm giác gì đó, ngẩng đầu lên liền đối mặt với hai đôi mắt.
Một là của trợ lý Trần, lúc này đang mỉm cười lịch sự. Còn một lại là của vị sếp mới, ánh mắt kia hơi híp lại, sâu thẳm bên trong như ngập tràn thứ gì đó khiến cho Lục Hòa linh cảm nhạy bén nổi hết da gà.
Nói ra thì hơi ngượng, nhưng thật ra ngay từ lúc ánh mắt cậu vừa chạm vào mắt của vị sếp mới, Lục Hòa liền cảm thấy..... cặp mắt đó thật sự rất đẹp.
Lúc mới gặp mặt, sếp mặc một bộ âu phục vừa người, cả người xử lý chỉn chu không chê vào đâu được. Tóc cũng được chải kỹ, toàn bộ phần tóc trước trán đều được vuốt gọn ra sau, lộ trọn vầng trán trơn bóng.
Là kiểu tạo hình rất điển hình của thương nhân thành đạt, nhưng Lục Hòa lại cảm thấy..... không được hợp lắm.
Trong mắt cậu, kiểu tóc đó nhìn có phần già dặn, trắng trợn lãng phí ngũ quan sắc nét kia, còn cả cái gương mặt rõ ràng rất chói mắt, rất khí thế ấy nữa.
Nhưng nếu phải nói thứ để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho cậu vẫn là cặp mắt ấy.
Ánh mắt của người kia rất sâu, rất đậm, là kiểu mắt sắc bén như mắt diều hâu. Mà loại ánh mắt này, mặc kệ có cố tình thả lỏng thế nào, đặt vào mắt người ngoài nhìn lâu rồi đều sẽ cảm thấy bị áp lực.
Nhưng Lục Hòa lại không thấy vậy, cậu cảm thấy cặp mắt này đẹp đến kinh người!
Đường nét lông mày vừa phải, kết hợp với dáng mắt diều hâu sắc bén có độ cong hoàn hảo, giống như một tác phẩm nghệ thuật hiếm có. Mà trong đôi mắt ấy, cái loại dã tâm và tàn nhẫn mơ hồ giống như ánh mắt của sói con, lại tựa như điểm nhấn cuối cùng cho bức họa, khiến đôi mắt này giống như có linh hồn.
Nhìn đôi mắt đó, Lục Hòa suýt nữa nhịn không được muốn lấy giấy bút phác họa ra, nhưng vẫn cố nhịn, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Trợ lý Tiểu Lục," trợ lý Trần dường như có chút nhướng mày, ""Ngày mai Cố tổng phải đi công tác, cậu cũng phải đi theo, tối nay về chuẩn bị một chút đi."
"Đi công tác sao?" Lục Hòa chớp mắt, có chút ngại ngùng cười, "Nhưng mà tôi hiện giờ cái gì cũng không biết, đi theo chỉ sợ cũng chẳng giúp được gì."
Trợ lý Trần nghe vậy, như thể đang suy nghĩ gì đó, còn chưa kịp thuận miệng nói tiếp, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cố tổng cắt ngang:
"Không biểu thì học."
Lục Hòa nghe vậy hơi sững người, ánh mắt lại lén rơi lên người cấp trên mới. Cậu cẩn thận đánh giá đôi mắt diều hâu ấy, trầm mặc chốc lát, rồi mới nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Chuyện đi công tác cứ thế mà quyết định xong. Trợ lý Trần xoay người nhìn về phía Cố Cảnh nói: "Cố tổng, lịch trình đi công tác ngày mai tôi đã làm bảng biểu chi tiết gửi qua cho ngài rồi, lúc nào ngài rảnh liền có thể xem."
Cố Cường khẽ gật đầu, tỏ ý đã biết.
Chờ đến khi trợ lý Trần báo cáo xong công việc rời đi, văn phòng đơn giản lại trở về với sự tĩnh lặng ban đầu.
Lục Hòa ngồi ngay ngắn trước màn hình máy tính, tiếp tục đối mặt với những lý thuyết buồn ngủ về kinh thương. Không biết có phải vì đã ngủ một giấc sâu hay không, mà lần này xem tiếp lại không hề cảm thấy buồn ngủ nữa.
Cứ thế, cậu và vị sếp mới cùng ở trong phòng, yên ổn mà cách nhau một khoảng an toàn, lặng lẽ vượt qua trọn vẹn một buổi sáng.
Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, Lục Hòa lặng lẽ đứng dậy, lúc đi ngang qua bàn làm việc của cấp trên, tiện thể liếc nhìn Cố Cảnh vẫn đang xem xét tài liệu.
Cố Cảnh dường như cũng biết cậu định làm gì, đầu chẳng buồn ngẩng lên, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay, đại khái ý bảo cậu cứ đi thẳng.
Vì thế Lục Hòa cũng không nói gì, vẫn giữ yên lặng mà rời khỏi văn phòng im ắng.
Vừa mới bước ra ngoài, liền chạm mặt với trợ lý Trần từ văn phòng khác đi ra.
Trợ lý Trần có văn phòng riêng ở ngay sát vách. Lục Hòa lúc sáng mới đi làm còn tưởng mình cũng sẽ giống như Trần trợ lý, được cấp một phòng riêng, ai ngờ cuối cùng vẫn là bị cấp trên kéo vào văn phòng giám đốc.
Văn phòng giám đốc rất lớn, lớn đến mức có thể đặt thêm một bàn làm việc ở góc, một vị trí không gây cản trở cũng chẳng tồn tại chút cảm giác hiện diện nào.
Lục Hòa thu lại tâm tư, lễ phép mỉm cười với trợ lý Trần.
Trợ lý Trần cũng mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng thì lại âm thầm suy nghĩ ——
Tuy anh ta không hiểu vì sao một người nghiêm khắc như Cố tổng lại đột nhiên nhận thêm một trợ lý thực tập cái gì cũng chưa biết như thế này, nhưng nói thật, với cậu thực tập sinh mới này, anh lại có chút thích thú.
Chủ yếu là vì ngoại hình dễ thương, cách nói chuyện cũng nhẹ nhàng lịch sự, giọng điệu mềm mại, cả người giống như sinh viên vừa tốt nghiệp lạc nhầm vào chốn công sở, khiến người ta vừa nhìn đã dễ sinh lòng cưng chiều.
"Ở cùng một văn phòng với Cố tổng, áp lực lắm đúng không?" Trợ lý Trần cười cười, ngữ khí mang theo vài phần quan tâm, "Trong công ty nhiều người nói ánh mắt Cố tổng rất dọa người, cậu ngồi ngay dưới mí mắt của sếp chắc cũng bị dọa cho mấy lần rồi nhỉ?"
Lục Hòa nghe xong, hơi khó hiểu mà nhíu mày, "Không có mà, tôi thấy mắt của Cố tổng rất đẹp."
Nghe câu trả lời này, trợ lý Trần có chút kinh ngạc, "Cậu thực sự nghĩ vậy à?"
Tuy rằng bản thân anh ta cũng không cảm thấy Cố tổng dữ tợn gì, nhưng theo Cố tổng nhiều năm như vậy, anh ta biết rất rõ người kia là kiểu người gì, chỉ cần không phạm phải nguyên tắc lớn, thì vẫn coi như là dễ nói chuyện.
Chỉ là không hiểu lời đồn trong công ty rốt cuộc từ đâu mà ra.
Lục Hòa nghiêm túc trả lời: "Mắt của Cố tổng rất đẹp."
Nghĩ tới đôi mắt kia, cùng với ánh mắt lúc đó khiến mình đột nhiên có cảm hứng sáng tạo, Lục Hòa không nhịn được lại bổ sung thêm một câu: "Người khác có thể thấy nghiêm khắc, nhưng tôi thật sự rất thích."
Cũng đúng lúc này, cửa văn phòng vừa mở ra, Cố Cảnh nghe được câu này thì khẽ sững người, chớp mắt một cái. Người còn chưa kịp phản ứng, tay đã vô thức giữ lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 1
10.0/10 từ 33 lượt.
