Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng

Chương 40

110@-

Năm ba đại học là năm bận rộn nhất của Vân Miên kể từ khi cô bắt đầu vào trường.


Cô vừa phải bận rộn với việc học các môn chuyên ngành, vừa phải chuẩn bị cho kỳ thi cao học.


Thời gian thấm thoát trôi qua, sau khi hoàn thành xong những việc gần đây, Vân Miên ôm sách bước ra khỏi thư viện thì bên ngoài tuyết bắt đầu rơi. Từng bông tuyết lớn như những cánh hoa, cô chợt nhận ra một mùa đông nữa lại đến, và sinh nhật tuổi 20 của cô cũng sắp tới.


Hứa Khanh Niên mặc một chiếc áo khoác đen có mũ trùm, đứng cách đó không xa, cầm một chiếc ô đen chờ cô. Giữa khung cảnh tuyết trắng xóa, anh như một điểm nhấn hoàn toàn khác biệt.


Vân Miên chạy chậm đến gần, hơi thở tạo thành những làn sương trắng: “Hôm nay anh không bận sao? Sao lại có thời gian đến đón em?”


Anh ngày càng trưởng thành, chín chắn và cuốn hút hơn. Trước mặt người khác, anh luôn nghiêm túc, nhưng trước mặt cô lại dịu dàng vô cùng: “Ừ, đến đón bạn nhỏ về nhà. Tối nay em muốn ăn gì?”


Khi Hứa Khanh Niên học năm nhất cao học, anh đã thuê một căn hộ gần trường. Gần đây, Vân Miên cũng chuyển đến ở cùng, hai người coi như đang sống chung.


Vân Miên cũng tự nhiên đưa chồng sách nặng trĩu trong tay cho Hứa Khanh Niên, cười tươi rói: “Em muốn ăn lẩu, bạn trai nấu được không?”


“Được chứ.” Hứa Khanh Niên một tay cầm ô, một tay ôm sách của cô bạn gái nhỏ, tiếc là không thể ôm cô được. Thấy vậy, Vân Miên chủ động khoác tay anh, ngoan ngoãn cười: “Em thích anh nhất ~”


Xe của anh đỗ ở cổng trường. Hai người cứ thế chậm rãi bước đi trong tuyết. Vân Miên bất chợt lên tiếng: “Hứa Khanh Niên, anh gấp ô lại đi.”


Nghe lời cô, Hứa Khanh Niên gấp ô lại, ngón tay móc vào dây ô: “Sao vậy?”


Vân Miên không trả lời, chỉ đưa tay nắm lấy tay anh. Một lúc sau, tuyết rơi ít dần, cô ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn anh: “Bây giờ chúng ta trông giống như đang cùng nhau đi đến bạc đầu đúng không?”


Trước đây cô từng đọc được một câu nói ở đâu đó:


Dường như đi dạo cùng anh trong tuyết, chỉ vô tình một chút thôi, chúng ta đã cùng nhau đi đến bạc đầu.


Hứa Khanh Niên bật cười, không nhịn được véo nhẹ ngón tay lạnh buốt của cô: “Sao em đáng yêu thế?”


Vân Miên chu môi, kiễng chân hôn anh một cái: “Đóng dấu, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời.”


Ánh mắt Hứa Khanh Niên trầm xuống, anh buông tay cô ra, rồi cúi đầu hôn lên môi Vân Miên. Khi cô định né tránh, anh thậm chí còn giữ chặt gáy cô, không cho cô trốn đi.


Động tác rất mạnh mẽ.


Đến khi cả hai thở hổn hển mà tách ra, Vân Miên nhỏ giọng trách: “Bây giờ vẫn còn ở trong khuôn viên trường, anh kiềm chế chút đi.”


Hứa Khanh Niên cười đầy ẩn ý: “Ý em là không ở trong trường thì anh có thể...?”


“Đừng được đằng chân lân đằng đầu!” Vân Miên vội lấy tay bịt miệng anh lại, trách yêu: “Còn thế nữa là em không thèm để ý anh đâu.” Giọng nói cô mềm mại như đang làm nũng.



Hứa Khanh Niên bật cười: “Được rồi, anh không nói nữa.”


-


Trong nhà đã hết đồ, hai người rẽ vào siêu thị gần đó để mua nguyên liệu nấu lẩu.


Vân Miên đẩy xe mua sắm, tâm trạng rất vui. Hứa Khanh Niên bước chậm lại để đi cùng cô.


“Em muốn mua thêm chút đồ ăn vặt được không?”


“Được chứ.” Hứa Khanh Niên cúi xuống lấy vài hộp thịt dê trong tủ đông: “Nhưng không được ăn nhiều quá.”


“... Biết rồi mà.”


Lúc này hàng người xếp hàng chờ thanh toán cũng khá đông. Hứa Khanh Niên đẩy xe đến quầy, ánh mắt thoáng liếc qua mấy chiếc hộp nhỏ ở gần quầy thu ngân. Vân Miên đứng phía sau anh, buồn chán đọc truyện tranh. Bỗng anh cúi xuống, khẽ hỏi: “Vân Miên, em thích vị gì?”


Ý thức của Vân Miên bị kéo về, ngơ ngác nói: “Hả? Vị dâu tây đi ạ.”


Hai người hoàn toàn không nói về cùng một thứ. Cô cứ tưởng anh hỏi mình thích kẹo vị gì, bèn trả lời thật lòng.


Hứa Khanh Niên: “Có thể đổi vị khác không?”


Vân Miên không hiểu: “Vậy... vị nho?”


“Được.” Anh đưa tay tùy tiện lấy vài hộp bỏ vào xe: “Em ra ngoài đợi anh trước đi.”


“... Được ạ.”


-


Sau khi ăn lẩu xong, mùi thức ăn bám đầy người. Vân Miên cầm bộ đồ ngủ sạch sẽ đi vào phòng tắm trước.


Hứa Khanh Niên dọn dẹp bàn ăn, vừa rửa bát vừa khẽ ngân nga một bài hát. Đột nhiên, anh nghe tiếng Vân Miên gọi lớn:


“Hứa Khanh Niên!”


Giọng cô rất cao, nghe có vẻ gấp gáp. Anh đặt bát đĩa ngay ngắn rồi bước ra phòng khách. Lúc này, Vân Miên đang quay lưng lại với anh, lục lọi túi đựng đồ ăn vặt.


“Sao vậy?” Hứa Khanh Niên cố ý hỏi như không biết.


“Anh nghĩ sao?” Vân Miên xoay người lại, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, “Anh mua từ lúc nào vậy?”


Hứa Khanh Niên ngồi xuống, đôi chân dài tùy ý duỗi ra dưới bàn trà: “Lúc nãy khi thanh toán.”



Vân Miên: “...”


Anh thật thà quá mức, nhưng cô nhớ không nhầm thì lúc đó phía sau họ còn rất đông người đang xếp hàng.


Hứa Khanh Niên mặt dày lấy món đồ đó ra: “Sao thế, anh chỉ mua để phòng lúc cần thôi.”


Aaaaaaa!


Sao người này có thể thản nhiên nói ra như vậy, cô xấu hổ muốn chết.


Vân Miên vội lấy tay che hai má đang đỏ ửng: “Thôi được rồi, đừng nói nữa. Em về phòng ngủ trước đây.” Nói xong, cô ôm một đống đồ ăn vặt định lủi mất.


Hứa Khanh Niên không cho cô cơ hội, hai tay anh ôm lấy eo cô. Eo của Vân Miên rất nhạy cảm, cô gần như không đứng vững ngay lập tức. Anh bế cô đặt lên đùi mình, hai người mặt đối mặt ngồi trên ghế.


Đống đồ ăn vặt rơi đầy trên ghế sô pha.


Hứa Khanh Niên thật sự rất đẹp trai, đôi mắt ấy như biết nói, khi nhìn chăm chú vào cô, nó tựa như muốn cuốn cô vào trong đó.


Vân Miên đưa tay che mắt anh, sau đó khẽ chạm môi anh một cái, như để bày tỏ sự lo lắng và ngượng ngùng trong lòng mình: “Em... em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”


Hứa Khanh Niên ngừng thở trong giây lát: “Nghe như anh là một tên lưu manh vậy. Anh sẽ không làm gì em đâu.”


“... Ồ.”


Vân Miên thả tay ra, để lộ đôi mắt đẹp như ngọc hổ phách của anh. Cô không ngần ngại khen ngợi: “Mắt anh đẹp quá, như viên thủy tinh màu hổ phách vậy.”


“...” Hứa Khanh Niên bật cười, “So sánh gì kỳ vậy?”


Vân Miên: “Thì... ý là rất đẹp mà.”


Hứa Khanh Niên cúi xuống hôn nhẹ lên xương quai xanh của cô, nhỏ giọng hỏi: “Tuần sau chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?”


Tuần sau là sinh nhật lần thứ 20 của cô. Vân Miên bị anh hôn làm cổ hơi ngứa, khẽ ngửa ra sau: “Được ạ.”


Rồi cô cười hỏi: “Sao anh nôn nóng vậy?”


Hứa Khanh Niên nhìn đôi môi đỏ ửng vì bị hôn của cô, lại cúi xuống cắn nhẹ: “Muốn sớm rước em về nhà.”


Anh đã muốn như vậy từ rất lâu rồi.


---


Sinh nhật cô được tổ chức vào buổi trưa, giấy đăng ký kết hôn nhận vào buổi chiều.



Vân Miên tựa vào ghế phụ, nhìn cuốn sổ mỏng màu đỏ trong tay, vẫn cảm thấy khó tin: “Thế là em kết hôn rồi sao?”


Hứa Khanh Niên lấy một bó hoa hồng được chuẩn bị sẵn ở ghế sau: “Em thích không?”


Vân Miên cẩn thận cất cuốn sổ nhỏ vào túi áo, còn vỗ nhẹ hai cái, trông rất ngoan ngoãn. Rồi cô đưa tay nhận lấy bó hoa lớn, ngạc nhiên thốt lên: “Wow, em chưa từng thấy bó hoa nào như thế này, đẹp quá.”


Cô cúi xuống ngửi, rồi hào hứng nhìn Hứa Khanh Niên: “Có mùi ngọt ngào nữa.”


Hứa Khanh Niên gõ nhẹ tay lên vô lăng, thấy cô vui vẻ như vậy cũng mỉm cười: “Ừ, bên trong còn có thứ khác nữa.”


Vân Miên lật bó hoa, phát hiện bên trong giấu một chiếc hộp nhỏ màu trắng của DR. Trên hộp in chữ DR bằng vàng nổi bật, hai bên hộp có đường chỉ may đều đặn, trông rất tinh xảo và thanh lịch. Cô kinh ngạc nhìn Hứa Khanh Niên, còn anh thì cưng chiều nhìn lại cô.


Cô biết thương hiệu này, ý nghĩa của nhẫn kim cương DR là:


Chỉ có một tình yêu đích thực trong đời. Một chiếc nhẫn DR tượng trưng cho lời hứa không bao giờ thay đổi, thể hiện quyết tâm của chàng trai cầu hôn muốn cùng cô gái đi hết cuộc đời.


Vân Miên đặt bó hoa hồng sang một bên, mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh: “Đẹp quá.”


Hứa Khanh Niên cầm lấy chiếc hộp từ tay cô, rồi nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn ra và đeo vào ngón áp út trên bàn tay phải của cô. Sau khi đeo xong, anh cúi xuống hôn nhẹ lên đó, dịu dàng nói: “Anh sẽ mãi mãi yêu em.”


Khuôn mặt Vân Miên đỏ bừng, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào Hứa Khanh Niên: “Em cũng vậy, em cũng sẽ mãi mãi yêu anh.”


Sự mơ hồ trên suốt quãng đường đi đã tan biến khi Hứa Khanh Niên ôm cô trên ghế sô pha và nói câu kia.


“Tối nay về nhà với anh nhé?” Hứa Khanh Niên xoa đầu cô: “Anh đã nói với bố mẹ rồi, họ rất muốn gặp em.”


Sự hân hoan trong lòng Vân Miên bỗng chốc giảm đi một nửa. Cô thầm nghĩ, hai người họ cứ thế tự ý đi đăng ký kết hôn, đến lúc đó phải giải thích thế nào với bố mẹ đây.


“À... em vẫn chưa, chưa chuẩn bị sẵn sàng.” Vân Miên hơi hoảng hốt, tìm kiếm sự giúp đỡ từ anh: “Cô chú có thích em không?”


Hứa Khanh Niên trấn an cô: “Yên tâm, bố mẹ anh chắc chắn sẽ thích em.”


Vân Miên: “Tại sao?”


Hứa Khanh Niên dùng ngón tay quấn lấy tóc cô: “Vì bảo bối nhà chúng ta rất ngoan, bố mẹ anh thích những đứa trẻ ngoan.”


Vân Miên bị cụm từ “bảo bối nhà chúng ta” của anh làm cho xấu hổ, đôi tai đỏ ửng. Cô vùi mặt vào ngực anh: “Đừng gọi em như thế, nghe sến quá!”


“Được thôi, vậy em thích anh gọi là gì?” Hứa Khanh Niên cố tình hạ giọng: “Vợ?”


“Á á, anh phiền quá đi!” Vân Miên nói rồi định nhảy xuống khỏi người anh, nhưng lại bị anh giữ chặt eo và ghé sát tai cô, không ngừng gọi: “Vợ ơi, vợ ơi.”


Vân Miên không còn chống cự nữa, cô tức giận ngẩng đầu lên, cố tình ghé sát tai anh thổi một hơi, đáp trả: “Chồng ơi.”



Nói xong, cô cũng không dám nhìn anh, mặt đỏ bừng. Nhưng Hứa Khanh Niên, ở độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, lại bị một câu nói của cô làm cho bối rối.


Vân Miên không chút thương tình đẩy anh ngã xuống ghế sô pha: “Tự giải quyết đi, em đi đây.”


Hứa Khanh Niên chưa kịp phản ứng thì đã bị cô đẩy xuống, thân hình mềm mại rời khỏi vòng tay anh. Vân Miên chạy nhanh về phòng ngủ.


Cô lăn lộn trên giường hai vòng, lấy giấy chứng nhận kết hôn mà Hứa Khanh Niên nhờ cô giữ từ đầu giường, cẩn thận tìm góc chụp hai tấm ảnh, ghi nội dung [Kết hôn rồi!] rồi đăng lên mạng xã hội.


Đăng xong, cô cảm giác như mình đã quên mất điều gì đó.


Nhưng nghĩ đến việc Hứa Khanh Niên nói tối nay sẽ về nhà anh, Vân Miên chẳng còn tâm trí đâu mà lo nữa. Cô lục tung tủ quần áo, cuối cùng chọn được một chiếc áo khoác lông vũ màu hồng, mặc vào trông rất ngoan ngoãn.


Vân Miên nằm trên giường, lướt vòng bạn bè và thấy hơn hai mươi tin nhắn.


Không thích ăn chanh: [Trời ơii, hai người nhanh thế? Miên Miên, nếu tớ nhớ không nhầm thì chúng ta vừa mới tròn 20 tuổi mà?]


Rồi đến một loạt tin nhắn từ bạn cùng phòng: [Yêu thương lẫn nhau, trăm năm hòa hợp nhé!]


Trì Hoài: [Hứa Khanh Niên gấp gáp thế à?]


Hứa Khanh Niên lại trả lời: [Ừ, cậu cũng nhanh lên đi.]


Trì Hoài đáp: [...]


Điều đáng sợ nhất là, Vân Miên đột nhiên nhận ra cô quên chặn bố mẹ mình!


Nhìn số lượt thích tăng lên, cô thấy một cái tên “Bố” xuất hiện. Vân Bình thậm chí còn để lại bình luận: [Con gái ngoan, khi nào thì kết hôn vậy? Ngày mai đưa thằng nhóc đó về nhà gặp bố nha.]


Và thêm một bình luận nữa: [Không sao đâu, bố chỉ muốn nói chuyện tử tế với nó thôi.]


Vân Miên như chết lặng, chụp màn hình bài đăng này rồi gửi cho ai đó: [Hứa Khanh Niên, anh tiêu đời rồi.]


Rõ ràng chỉ cách nhau một bức tường, cô chỉ cần đi vòng qua là vào được phòng anh. Nhưng Hứa Khanh Niên lại gửi tin nhắn thoại: [Anh đã hái cây cải mà bố em tự trồng, ngày mai đúng là phải đích thân đến xin lỗi.]


Rồi anh lại gửi thêm một tin nhắn nữa: [Nhưng tối nay về nhà anh trước, sáng mai chúng ta qua nhà em.]


Lịch trình được sắp xếp kín mít.


Vân Miên lo lắng: [Phải làm sao đây, bố em muốn đánh anh, em có nên giúp anh không?]


Hứa Khanh Niên chẳng chút lo sợ: [Vợ ơi, đến lúc đó nhớ cản bố giúp anh nhé.]


Nhìn thấy cách xưng hô mà Hứa Khanh Niên gọi cô cả buổi tối, Vân Miên ném điện thoại lên giường, lẩm bẩm: “Đáng đời, đánh chết anh luôn đi!”


Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Story Chương 40
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...