Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 26
216@-
Vân Miên quay mặt đi, “Em không trốn tránh anh.”
Thật vớ vẩn, cô không muốn nói lý do thật sự.
Nghe vậy, Hứa Khanh Niên cười cười: “Còn dám nói dối.”
“...”
Sao cô có thể thừa nhận rằng mình ghen vì một cô gái không quen biết chứ.
Vân Miên cố gắng chuyển đề tài: “Chúng ta đi nhanh lên, hai người kia đi xa rồi.”
Hứa Khanh Niên nheo mắt, l**m răng, rồi lấy cái mũ trên đầu mình đặt lên đầu cô: “Được rồi, không muốn nói thì thôi.”
Vân Miên sờ cái mũ trên đầu, trong lòng hơi lo lắng, nhiều lần muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng.
Cô lén quan sát biểu cảm của Hứa Khanh Niên, phát hiện hình như anh đang giận.
Sau đó cả hai đều im lặng suốt đoạn đường đến quán trà sữa.
Trong cửa hàng có máy lạnh, nhiệt độ rất thấp và mát mẻ.
Vân Miên ngồi xuống bên cạnh Trình Gia Gia, Trình Gia Gia nhìn cô đến gần, rồi ghé vào tai cô hỏi nhỏ: “Sao vậy, cậu cãi nhau với đàn anh Hứa à?”
Vân Miên lắc đầu, không muốn nói.
Thấy cô như vậy, Trình Gia Gia cũng không nói gì thêm.
“Này, Trình Gia Gia.” Một cốc trà sữa thêm đá được đưa tới, Trì Hoài ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha mềm đối diện cô ấy, rồi gõ gõ lên bàn: “Món yêu thích của em đây.”
“Cảm ơn anh nhé.” Trình Gia Gia cười với anh ấy.
“Đừng như vậy,” Trì Hoài nhìn cô ấy dịu dàng như vậy, động tác chợt khựng lại rồi tỏ vẻ kinh ngạc: “Như vậy trông rất nữ tính.”
“...”
“Đồ ngốc Trì Hoài.” Trình Gia Gia cầm lấy cốc trà sữa, uống một ngụm lớn: “Muốn bị đánh à?”
“Phù~ nói như vậy thoải mái hơn nhiều.” Trì Hoài không sợ chết mà còn xoa đầu Trình Gia Gia thêm lần nữa.
“...”
Vân Miên đứng bên cạnh nhìn bầu không khí giữa họ, bỗng nhiên cảm thấy có chút ghen tị.
Khi nào cô và Hứa Khanh Niên có thể như vậy thì tốt biết mấy.
Một cốc đồ uống vị dâu tây được từ từ đưa đến trước mặt cô, Vân Miên ngẩng đầu, chớp mắt nói: “Cảm ơn.”
“...”
Ban đầu anh còn hơi giận, nhưng khi thấy cô như vậy, Hứa Khanh Niên bỗng nhiên cảm thấy nguôi ngoai phần nào.
Anh ngồi đối diện cô, nhếch khóe miệng: “Không có gì.”
“Đây là đồ uống mới à?” Trình Gia Gia nhìn ly đồ uống lớn trước mặt, chứa đầy đá và dâu tây, tò mò hỏi.
Hứa Khanh Niên chống cằm: “Ừ, dâu tây sủi bọt.”
“Wow, tên thật nghệ thuật.”
“Em sao vậy?” Trì Hoài chế giễu cô ấy: “Tên kỳ cục thế mà khen?”
“...”
Vân Miên cắn ống hút, ừm, cô nghĩ tên này cũng rất hay.
Hơn nữa, nó có vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
Trong hai ngày thi đại học, thời tiết nóng nực oi bức.
Nóng đến mức không thở nổi.
Vân Miên nằm trên giường chơi điện thoại, lướt Weibo một lúc thì thấy chán, cô vẫn luôn lo lắng cho kỳ thi của Hứa Khanh Niên.
Cô quyết định xuống lầu đi dạo, tiện thể ghé qua trường xem thế nào.
Vừa đến gần trường, Vân Miên đã bị bảo vệ chặn lại và nói rằng không được quanh quẩn ở khu vực này, nên cô đành thất vọng quay về.
Trong con hẻm nhỏ, có một bà lão đang bán vòng tay, là loại vòng tay làm từ dây đỏ. Vân Miên đi tới nhìn, ban đầu cô không định mua.
Khuôn mặt bà lão già nua, giọng khàn khàn, bà nói: “Cô bé, mua một chiếc không?”
Vân Miên không tiện rời đi ngay, đành giả vờ như đang chọn mua, loay hoay tìm kiếm.
Có rất nhiều kiểu vòng tay, cô xem xét vài chiếc, bất ngờ thấy một chiếc vòng buộc một đồng tiền nhỏ bằng đồng, trên đó khắc bốn chữ lớn “Kim Bảng Đề Danh (*)”.
(*): Chữ Hán là “” (Kim bảng đề danh - tên được khắc lên bảng vàng).
Vân Miên rất thích thú mà rút chiếc dây đỏ ra rồi hỏi: “Chiếc vòng này bao nhiêu tiền ạ?”
“10 tệ một chiếc.” Lúc đó có vài cô bé khác cũng đi tới, họ đang chọn vòng tay mình thích.
“Đây ạ.” Vân Miên lấy 10 tệ trong túi ra, đưa cho bà lão.
Bà lão mỉm cười bỏ tiền vào ví: “Cô bé xinh đẹp quá.”
Bất ngờ được khen, Vân Miên mím môi, cười rạng rỡ: “Cảm ơn ạ.”
…
Về đến nhà, cô lấy chiếc dây đỏ trong túi ra, cảm thấy hơi băn khoăn.
Cô nên dùng lý do gì để có thể thẳng thắn tặng cho Hứa Khanh Niên đây?
Cô cắn móng tay đầy khổ sở, không nghĩ ra được cách nào.
Vân Miên không ngờ rằng, chẳng bao lâu cô đã có cơ hội.
·
Hai ngày sau kỳ thi đại học là sinh nhật của Hứa Khanh Niên. Hôm đó, cô đang làm bài tập thì bất ngờ nhận được một tin nhắn.
Tin nhắn từ Hứa Khanh Niên.
[Ngày mai là sinh nhật anh, em đến không?]
Vân Miên đặt bút xuống, trả lời ngay.
[Đến ạ.]
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi gửi tiếp một nhãn dán.
[Cá mập nhỏ nhai thức ăn.gif]
Nhìn có vẻ hơi ngốc nghếch.
Thôi kệ, không quan tâm nữa.
Sau đó cô bắt đầu lên mạng tìm kiếm “nên tặng quà gì cho con trai là tốt nhất”.
Kết quả vẫn không đáng tin cậy như trước. Chọn quà quả là một việc đau đầu.
Điện thoại lại kêu “ding dong”, Hứa Khanh Niên gửi một tin nhắn thoại.
[Được, ngủ ngon.]
Vân Miên cũng đáp lại một câu ngủ ngon rồi nằm xuống giường ngủ.
·
May mắn thay, sinh nhật của Hứa Khanh Niên rơi vào cuối tuần, Vân Miên lục lọi trong tủ quần áo nhưng không tìm được bộ nào ưng ý.
Cuối cùng, cô cũng tìm được một bộ ưng ý giữa đống quần áo, đó là một chiếc hoodie màu hạnh nhân dễ thương. Sau đó cô đứng trước gương chỉnh trang lại.
Ừ, rất đẹp.
Kèm theo đó là một chiếc túi nhỏ màu xám nhạt.
Cô còn hiếm khi lên mạng tìm một video và theo dõi một blogger trang điểm để tự trang điểm nhẹ nhàng.
Rất hoàn hảo.
Vân Miên dựa vào địa chỉ Hứa Khanh Niên đưa, rồi bắt taxi đến.
“Cô bé, bạn cháu ở đó à?” Tài xế vừa lái xe vừa hỏi: “Chỗ đó không phải ai cũng ở được đâu.”
“À, là bạn cháu ạ!” Vân Miên không muốn tiết lộ, giả vờ nhắm mắt ngủ.
Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cổng khu biệt thự.
“Cô bé, đến rồi.” Tài xế xoay vô lăng: “Không cho vào bên trong, cháu xuống đây nhé.”
“Dạ được.” Cô lấy vài tờ tiền trong túi ra: “Đây ạ, bác tài.”
Khu biệt thự này rất lớn, Vân Miên đi vòng mãi mới đến được nhà của Hứa Khanh Niên.
Nhìn căn biệt thự sang trọng trước mắt, Vân Miên không khỏi cảm thán: Thế giới của người giàu, mình không hiểu nổi.
Nơi tổ chức tiệc nằm ở khu vườn sau biệt thự.
Khi cô theo Hứa Khanh Niên vào trong, có rất nhiều người đã đến rồi.
Vài cậu con trai đang dựng bếp nướng, trên bàn bên cạnh đặt đủ loại đồ uống, bia và trái cây.
“Vân Miên!” Hứa Khuynh Nhiên mặc một chiếc váy nơ tay phồng, để lộ xương quai xanh trắng nõn tinh tế, trông như một nàng tiên rơi xuống trần gian.
Nàng tiên xách váy chạy đến chỗ cô, Vân Miên bị vẻ tiên nữ của cô ấy làm cho ngây ngất.
Cô ấy đang định nghiêng người ôm Vân Miên thì bị anh trai ngăn lại.
“Em cũng đi giúp một tay đi.”
Hứa Khuynh Nhiên bị đẩy sang bên cạnh một cách khó hiểu: “Hả... Hả?”
“Anh, anh làm gì vậy?”
Hứa Khanh Niên nhướng mày: “Em nghĩ sao?”
Ồ, hiểu rồi.
Hứa Khuynh Nhiên lầm bầm trong lòng, không ngờ anh trai mình lại ghen với cả con gái.
“Được thôi, vậy em vào bếp xem đồ ăn đã xong chưa.”
“Ừ.”
Vân Miên đứng ngoài cuộc: “...”
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh em mà có thể hiểu nhau đến vậy sao?
Chỉ cần một ánh mắt là hiểu rồi?
Giải thích cho cô đi chứ!
“Em muốn đi chơi trước một chút không?” Hứa Khanh Niên xoa đầu cô, Vân Miên liếc nhìn anh, anh cười: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
Anh nghĩ sao!
Còn cười đẹp như vậy nữa chứ!
“...”
“Em cũng đi giúp một tay.” Nói xong, Vân Miên chạy vụt đi.
Nói là giúp, nhưng thực ra cô chỉ quanh quẩn một vòng.
Rồi cô bất ngờ bị ai đó ôm từ phía sau, sau đó bị nhét vào miệng một thứ gì đó: “Cậu nếm thử xem có ngọt không.”
Vân Miên quay người lại, nuốt xuống miếng dâu trong miệng, rồi l**m môi để cảm nhận vị: “Ngọt quá.”
Hứa Khuynh Nhiên chớp mắt, cười nói: “Phải không, tớ cũng thấy ngọt.” Rồi cô ấy lại đưa một quả khác vào miệng mình.
…
Mấy cậu con trai đang vui vẻ chuẩn bị đồ nướng, Trì Hoài dẫn đầu.
Anh ấy lớn tiếng gọi: “Hứa Khanh Niên! Cậu cũng qua đây, đừng có thảnh thơi thế.”
“...” Hứa Khanh Niên mặc áo sơ mi trắng với quần đen, làm nổi bật đôi chân dài, trông anh rất sạch sẽ và đẹp trai.
Anh xắn tay áo lên đến khuỷu tay, rồi cầm cốc nước trái cây trên bàn lên uống một ngụm: “Cậu nói nhiều quá.”
Mùi thơm của đồ nướng bay tới, bụng của Vân Miên không kìm được mà kêu lên hai tiếng.
“Chắc bên đó xong rồi, đi thôi.” Hứa Khuynh Nhiên đứng dậy, vỗ vai cô.
“À, được.” Vân Miên cất điện thoại vào túi, cũng đứng dậy theo.
Vừa đến nơi thì thấy cảnh tượng này, Vân Miên l**m môi, không kìm được mà lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Ban đầu cô định chụp lén nhưng không ngờ âm thanh lại lớn đến mức khiến mọi người đều nghe thấy tiếng “tách—” của máy ảnh: “...”
Thật xấu hổ.
Bây giờ cô đào một cái hố để chui xuống còn kịp không?
Không khí ngưng lại một lúc, rồi lại nhanh chóng trở nên sôi động.
“Trời ơi, nhanh lên, cái này sắp cháy rồi!” Trì Hoài vội vàng gắp đồ ăn trên bếp nướng, Trình Gia Gia đứng bên cạnh cười anh ấy: “Cho chừa cái tội không tập trung.”
…
Ở trung tâm khu vườn đặt một chiếc bàn lớn, mọi người ngồi quanh bàn.
Có vài cậu con trai nhìn quen quen lớn tiếng nói: “Tớ muốn uống rượu, không uống nước trái cây!”
“Đúng vậy, chúng ta đều tốt nghiệp rồi, cuối cùng cũng không phải chịu những nội quy của trường nữa.”
“Anh Niên, hôm nay là sinh nhật cậu. Nào, tớ kính cậu một ly!” Một nam sinh da hơi đen rót một ly rượu đầy cho Hứa Khanh Niên, rồi đưa đến trước mặt anh.
Hứa Khanh Niên nhận lấy ly rượu, uống một ngụm: “Khách sáo rồi.”
Vân Miên cắn từng miếng xiên thịt cừu nhỏ, gia vị trên đó khá đậm, mới ăn hai xiên đã khiến cô khô miệng rồi.
Cô tiện tay cầm lấy cái ly bên cạnh, uống ừng ực, nhưng thấy vị hơi cay cay.
Nhận ra ánh mắt của người bên cạnh, Vân Miên chớp mắt khi đang cắn thịt.
Chuyện gì vậy?
Hứa Khanh Niên chỉ vào chiếc ly trong tay cô, ý rất rõ ràng.
Đây là ly của anh.
“...”
Mặt Vân Miên hơi ửng đỏ, cô ợ một cái: “Xin lỗi, em vô tình cầm nhầm.”
Hai chiếc ly đặt cạnh nhau, vừa rồi cô không để ý kỹ, không ngờ lại vô tình cầm nhầm ly của Hứa Khanh Niên.
Đợi đã.
Ly này cay cay, chắc chắn không phải là nước lọc.
Không lẽ là rượu trắng?
Vân Miên nhét mấy miếng thịt vào miệng, má phồng lên như con sóc nhỏ.
Vài phút sau, cảm giác chóng mặt và buồn nôn ập đến, Vân Miên che miệng lại, lập tức đứng dậy: “Em đi vệ sinh một chút.”
Nói xong, cô chạy vào nhà.
Nhưng cô đi vòng vèo mãi mà không tìm thấy nhà vệ sinh ở đâu, đầu càng lúc càng chóng mặt, má từ đỏ nhẹ chuyển sang đỏ bừng.
Khó chịu quá.
Muốn nôn.
Không chịu nổi nữa.
Trong tầm mắt, cô thấy một bóng dáng màu trắng, vài giây sau, cổ tay bị ai đó nắm lấy. Vân Miên bất ngờ va vào người đó, cứng ngắc, rất khó chịu.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhưng chưa kịp mở miệng hỏi thì đã “ọe” một tiếng, nôn lên người đối diện.
Bàn tay nắm cổ tay cô cứng đờ trong chốc lát, Vân Miên nhận ra, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, em không cố ý, em thật sự không chịu nổi.”
Hứa Khanh Niên cúi đầu nhìn cô. Lúc này mặt Vân Miên đỏ bừng, ý thức có chút mơ hồ. Vừa rồi anh đã nghĩ sắc mặt cô không ổn, sau đó nhớ ra trong ly của mình là rượu trắng.
Lại là loại rượu trắng có độ cồn khá cao.
Thấy cô nôn ra, Hứa Khanh Niên đá một thùng rác gần đó tới: “Nôn vào đây.”
Anh không để ý đến sự dính nhớp trước ngực mình, chỉ cúi người vỗ lưng cô, đợi cô nôn xong lại lấy khăn giấy lau miệng cho cô.
Mắt Vân Miên hơi ươn ướt, giọng hơi nghẹn ngào lại bắt đầu xin lỗi: “Hứa Khanh Niên, xin lỗi, em không cố ý.”
“Nhưng,” Vân Miên bịt mũi, giọng đầy chán ghét: “Trên người anh thật khó ngửi.”
“...”
Ai đã khiến anh thành ra thế này?
Hứa Khanh Niên tức đến bật cười, sau đó anh cởi chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài ra, tiện tay ném vào thùng rác, may mắn là chiếc áo ba lỗ bên trong không bị bẩn.
Rồi Hứa Khanh Niên ấn cô ngồi xuống ghế, Vân Miên say rượu nhưng không làm loạn, mà ngoan ngoãn ngồi yên như một đứa trẻ.
Đôi mắt cún con xinh đẹp ấy cứ chớp chớp.
Anh không kìm được lại xoa đầu cô, ai ngờ cô lại có phản ứng.
Nước mắt cô rơi lã chã xuống đất, Vân Miên cố sức lắc đầu muốn thoát khỏi tay anh, nhưng không thể.
Cô ấm ức bĩu môi: “Sao anh lúc nào cũng như vậy.”
“Anh làm sao?” Hứa Khanh Niên cúi xuống, nhìn ngang tầm mắt với cô.
“Em không thích bị người khác xoa đầu.”
Hứa Khanh Niên có chút buồn cười: “Tại sao?”
Cô nức nở nói: “Mẹ bảo, như vậy sẽ không cao lên được.”
Hứa Khanh Niên cảm thấy lòng mình mềm ra, lý do này thật đáng yêu.
Giọng anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Được rồi, sau này anh sẽ không làm vậy nữa, được không?”
Vân Miên đáp lại lời anh nói, hài lòng gật đầu: “Dạ, dạ.”
Ngay sau đó cô lại nhớ ra điều gì, lắc đầu nói: “Không chỉ có vậy, còn nữa.” Giọng cô mềm mại.
Nói xấu người khác mà như đang làm nũng vậy.
Không ngờ trong lòng cô, mình lại tệ đến vậy, Hứa Khanh Niên cảm thấy lòng mình như tan chảy, chống cằm hỏi cô: “Còn gì nữa?”
“Anh như cái điều hòa trung tâm, cặn bã.” Vân Miên nheo mắt lại gần.
Hứa Khanh Niên bị gán tội danh một cách khó hiểu, hơi sửng sốt: “Anh có thể hỏi kết luận này từ đâu mà ra không?”
Cô nức nở chậm rãi trình bày: “Tối hôm đó anh về nhà cùng người con gái khác, anh không về cùng em.”
Hả?
Về nhà cùng người con gái khác?
Khi nào vậy?
“Tối đó?”
Vân Miên lắp bắp nói: “Chính là, chính là tối 31 tháng 5, đàn chị đó rất xinh.”
Hứa Khanh Niên cố gắng nhớ lại, rồi chợt nhớ ra.
“Ồ, vậy nên hai tuần nay em cứ tránh mặt anh, tự mình giận dỗi?” Hứa Khanh Niên nhướng mày, véo má cô: “Quỷ ghen tuông.”
Vân Miên nhỏ giọng phản bác: “Không, không phải.”
“Được rồi.”
Biết rằng lúc này có giải thích cũng không thông, nên anh quyết định đợi khi Vân Miên tỉnh rượu rồi giải thích sau.
Vân Miên say rượu, trí nhớ lộn xộn, vừa rồi còn lẩm bẩm “điều hòa trung tâm, cặn bã”, giây sau đã lục lọi túi. Hứa Khanh Niên nhìn động tác của cô, kiên nhẫn chờ đợi. Vài giây sau, anh thấy cô lấy ra một sợi dây đỏ.
“Anh, anh đưa tay ra.” Giọng cô có hơi ra lệnh, nhưng lại rất dễ thương.
Hứa Khanh Niên ngoan ngoãn đưa tay ra, Vân Miên ngồi thẳng dậy, cẩn thận đeo sợi dây đỏ vào tay anh.
Đồng tiền dán lên xương cổ tay anh, trông rất đẹp.
Vân Miên hài lòng nhìn tác phẩm của mình, khen ngợi: “Đẹp quá, rất hợp với anh.”
Hứa Khanh Niên cúi đầu nhìn sợi dây đỏ trên tay, trên đồng tiền viết bốn chữ lớn “Kim Bảng Đề Danh”.
“...”
Vân Miên chép miệng: “Em buồn ngủ quá, muốn đi ngủ rồi.”
Mắt cô gái nhỏ đỏ hoe, vệt nước mắt vẫn còn trên mặt, trông thật đáng thương.
Sau khi sắp xếp cho cô xong, Hứa Khanh Niên đứng dậy gọi Hứa Khuynh Nhiên vào.
Hứa Khuynh Nhiên nhảy vào thì nhìn thấy mặt mũi Vân Miên đỏ bừng, rõ ràng là vừa khóc xong. Cô ấy liếc nhìn Hứa Khanh Niên bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đó tức giận trách móc: “Anh, anh thật là, sao có thể làm vậy chứ! Cậu ấy còn nhỏ mà!”
“...”
Hứa Khanh Niên búng trán Hứa Khuynh Nhiên một cái: “Nghĩ gì đấy? Cô ấy say rồi, hơi khó chịu thôi.”
Hứa Khuynh Nhiên xoa trán bị đau, bĩu môi: “... Ồ.”
“Em đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi trước đi, anh đi pha nước mật ong.” Sau đó Hứa Khanh Niên quay người đi về phía bếp.
“Được ạ~” Hứa Khuynh Nhiên ngồi xuống nhẹ nhàng vỗ vai Vân Miên, thấy cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô ấy xoa mặt cô: “Tỉnh, tỉnh nào, tớ đưa cậu về phòng ngủ.”
“Ưm…” Vân Miên lập tức đứng dậy, cảm thấy hơi chóng mặt, suýt không đứng vững.
Hứa Khuynh Nhiên mặc váy nên hơi bất tiện để bế cô, chỉ có thể khoác vai cô đi lên tầng.
…
Trong cơn mơ màng, Vân Miên cảm giác có người rót nước ngọt vào miệng mình.
Không hiểu sao cô lại liên tưởng đến những video từng xem trên mạng, tuy mềm nhũn không còn sức lực nhưng cô vẫn vùng vẫy từ chối uống.
“Em không muốn…” Cô nhẹ nhàng nói, vừa nói vừa cố nhổ ra: “Em không uống.”
“...”
Hứa Khanh Niên tiến lại gần: “Uống xong rồi ngủ, ngày mai sẽ không đau đầu.”
“... Ồ.”
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Vân Miên quay mặt đi, “Em không trốn tránh anh.”
Thật vớ vẩn, cô không muốn nói lý do thật sự.
Nghe vậy, Hứa Khanh Niên cười cười: “Còn dám nói dối.”
“...”
Sao cô có thể thừa nhận rằng mình ghen vì một cô gái không quen biết chứ.
Vân Miên cố gắng chuyển đề tài: “Chúng ta đi nhanh lên, hai người kia đi xa rồi.”
Hứa Khanh Niên nheo mắt, l**m răng, rồi lấy cái mũ trên đầu mình đặt lên đầu cô: “Được rồi, không muốn nói thì thôi.”
Vân Miên sờ cái mũ trên đầu, trong lòng hơi lo lắng, nhiều lần muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng.
Cô lén quan sát biểu cảm của Hứa Khanh Niên, phát hiện hình như anh đang giận.
Sau đó cả hai đều im lặng suốt đoạn đường đến quán trà sữa.
Trong cửa hàng có máy lạnh, nhiệt độ rất thấp và mát mẻ.
Vân Miên ngồi xuống bên cạnh Trình Gia Gia, Trình Gia Gia nhìn cô đến gần, rồi ghé vào tai cô hỏi nhỏ: “Sao vậy, cậu cãi nhau với đàn anh Hứa à?”
Vân Miên lắc đầu, không muốn nói.
Thấy cô như vậy, Trình Gia Gia cũng không nói gì thêm.
“Này, Trình Gia Gia.” Một cốc trà sữa thêm đá được đưa tới, Trì Hoài ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha mềm đối diện cô ấy, rồi gõ gõ lên bàn: “Món yêu thích của em đây.”
“Cảm ơn anh nhé.” Trình Gia Gia cười với anh ấy.
“Đừng như vậy,” Trì Hoài nhìn cô ấy dịu dàng như vậy, động tác chợt khựng lại rồi tỏ vẻ kinh ngạc: “Như vậy trông rất nữ tính.”
“...”
“Đồ ngốc Trì Hoài.” Trình Gia Gia cầm lấy cốc trà sữa, uống một ngụm lớn: “Muốn bị đánh à?”
“Phù~ nói như vậy thoải mái hơn nhiều.” Trì Hoài không sợ chết mà còn xoa đầu Trình Gia Gia thêm lần nữa.
“...”
Vân Miên đứng bên cạnh nhìn bầu không khí giữa họ, bỗng nhiên cảm thấy có chút ghen tị.
Khi nào cô và Hứa Khanh Niên có thể như vậy thì tốt biết mấy.
Một cốc đồ uống vị dâu tây được từ từ đưa đến trước mặt cô, Vân Miên ngẩng đầu, chớp mắt nói: “Cảm ơn.”
“...”
Ban đầu anh còn hơi giận, nhưng khi thấy cô như vậy, Hứa Khanh Niên bỗng nhiên cảm thấy nguôi ngoai phần nào.
Anh ngồi đối diện cô, nhếch khóe miệng: “Không có gì.”
“Đây là đồ uống mới à?” Trình Gia Gia nhìn ly đồ uống lớn trước mặt, chứa đầy đá và dâu tây, tò mò hỏi.
Hứa Khanh Niên chống cằm: “Ừ, dâu tây sủi bọt.”
“Wow, tên thật nghệ thuật.”
“Em sao vậy?” Trì Hoài chế giễu cô ấy: “Tên kỳ cục thế mà khen?”
“...”
Vân Miên cắn ống hút, ừm, cô nghĩ tên này cũng rất hay.
Hơn nữa, nó có vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
Trong hai ngày thi đại học, thời tiết nóng nực oi bức.
Nóng đến mức không thở nổi.
Vân Miên nằm trên giường chơi điện thoại, lướt Weibo một lúc thì thấy chán, cô vẫn luôn lo lắng cho kỳ thi của Hứa Khanh Niên.
Cô quyết định xuống lầu đi dạo, tiện thể ghé qua trường xem thế nào.
Vừa đến gần trường, Vân Miên đã bị bảo vệ chặn lại và nói rằng không được quanh quẩn ở khu vực này, nên cô đành thất vọng quay về.
Trong con hẻm nhỏ, có một bà lão đang bán vòng tay, là loại vòng tay làm từ dây đỏ. Vân Miên đi tới nhìn, ban đầu cô không định mua.
Khuôn mặt bà lão già nua, giọng khàn khàn, bà nói: “Cô bé, mua một chiếc không?”
Vân Miên không tiện rời đi ngay, đành giả vờ như đang chọn mua, loay hoay tìm kiếm.
Có rất nhiều kiểu vòng tay, cô xem xét vài chiếc, bất ngờ thấy một chiếc vòng buộc một đồng tiền nhỏ bằng đồng, trên đó khắc bốn chữ lớn “Kim Bảng Đề Danh (*)”.
(*): Chữ Hán là “” (Kim bảng đề danh - tên được khắc lên bảng vàng).
Vân Miên rất thích thú mà rút chiếc dây đỏ ra rồi hỏi: “Chiếc vòng này bao nhiêu tiền ạ?”
“10 tệ một chiếc.” Lúc đó có vài cô bé khác cũng đi tới, họ đang chọn vòng tay mình thích.
“Đây ạ.” Vân Miên lấy 10 tệ trong túi ra, đưa cho bà lão.
Bà lão mỉm cười bỏ tiền vào ví: “Cô bé xinh đẹp quá.”
Bất ngờ được khen, Vân Miên mím môi, cười rạng rỡ: “Cảm ơn ạ.”
…
Về đến nhà, cô lấy chiếc dây đỏ trong túi ra, cảm thấy hơi băn khoăn.
Cô nên dùng lý do gì để có thể thẳng thắn tặng cho Hứa Khanh Niên đây?
Cô cắn móng tay đầy khổ sở, không nghĩ ra được cách nào.
Vân Miên không ngờ rằng, chẳng bao lâu cô đã có cơ hội.
·
Hai ngày sau kỳ thi đại học là sinh nhật của Hứa Khanh Niên. Hôm đó, cô đang làm bài tập thì bất ngờ nhận được một tin nhắn.
Tin nhắn từ Hứa Khanh Niên.
[Ngày mai là sinh nhật anh, em đến không?]
Vân Miên đặt bút xuống, trả lời ngay.
[Đến ạ.]
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi gửi tiếp một nhãn dán.
[Cá mập nhỏ nhai thức ăn.gif]
Nhìn có vẻ hơi ngốc nghếch.
Thôi kệ, không quan tâm nữa.
Sau đó cô bắt đầu lên mạng tìm kiếm “nên tặng quà gì cho con trai là tốt nhất”.
Kết quả vẫn không đáng tin cậy như trước. Chọn quà quả là một việc đau đầu.
Điện thoại lại kêu “ding dong”, Hứa Khanh Niên gửi một tin nhắn thoại.
[Được, ngủ ngon.]
Vân Miên cũng đáp lại một câu ngủ ngon rồi nằm xuống giường ngủ.
·
May mắn thay, sinh nhật của Hứa Khanh Niên rơi vào cuối tuần, Vân Miên lục lọi trong tủ quần áo nhưng không tìm được bộ nào ưng ý.
Cuối cùng, cô cũng tìm được một bộ ưng ý giữa đống quần áo, đó là một chiếc hoodie màu hạnh nhân dễ thương. Sau đó cô đứng trước gương chỉnh trang lại.
Ừ, rất đẹp.
Kèm theo đó là một chiếc túi nhỏ màu xám nhạt.
Cô còn hiếm khi lên mạng tìm một video và theo dõi một blogger trang điểm để tự trang điểm nhẹ nhàng.
Rất hoàn hảo.
Vân Miên dựa vào địa chỉ Hứa Khanh Niên đưa, rồi bắt taxi đến.
“Cô bé, bạn cháu ở đó à?” Tài xế vừa lái xe vừa hỏi: “Chỗ đó không phải ai cũng ở được đâu.”
“À, là bạn cháu ạ!” Vân Miên không muốn tiết lộ, giả vờ nhắm mắt ngủ.
Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cổng khu biệt thự.
“Cô bé, đến rồi.” Tài xế xoay vô lăng: “Không cho vào bên trong, cháu xuống đây nhé.”
“Dạ được.” Cô lấy vài tờ tiền trong túi ra: “Đây ạ, bác tài.”
Khu biệt thự này rất lớn, Vân Miên đi vòng mãi mới đến được nhà của Hứa Khanh Niên.
Nhìn căn biệt thự sang trọng trước mắt, Vân Miên không khỏi cảm thán: Thế giới của người giàu, mình không hiểu nổi.
Nơi tổ chức tiệc nằm ở khu vườn sau biệt thự.
Khi cô theo Hứa Khanh Niên vào trong, có rất nhiều người đã đến rồi.
Vài cậu con trai đang dựng bếp nướng, trên bàn bên cạnh đặt đủ loại đồ uống, bia và trái cây.
“Vân Miên!” Hứa Khuynh Nhiên mặc một chiếc váy nơ tay phồng, để lộ xương quai xanh trắng nõn tinh tế, trông như một nàng tiên rơi xuống trần gian.
Nàng tiên xách váy chạy đến chỗ cô, Vân Miên bị vẻ tiên nữ của cô ấy làm cho ngây ngất.
Cô ấy đang định nghiêng người ôm Vân Miên thì bị anh trai ngăn lại.
“Em cũng đi giúp một tay đi.”
Hứa Khuynh Nhiên bị đẩy sang bên cạnh một cách khó hiểu: “Hả... Hả?”
“Anh, anh làm gì vậy?”
Hứa Khanh Niên nhướng mày: “Em nghĩ sao?”
Ồ, hiểu rồi.
Hứa Khuynh Nhiên lầm bầm trong lòng, không ngờ anh trai mình lại ghen với cả con gái.
“Được thôi, vậy em vào bếp xem đồ ăn đã xong chưa.”
“Ừ.”
Vân Miên đứng ngoài cuộc: “...”
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh em mà có thể hiểu nhau đến vậy sao?
Chỉ cần một ánh mắt là hiểu rồi?
Giải thích cho cô đi chứ!
“Em muốn đi chơi trước một chút không?” Hứa Khanh Niên xoa đầu cô, Vân Miên liếc nhìn anh, anh cười: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
Anh nghĩ sao!
Còn cười đẹp như vậy nữa chứ!
“...”
“Em cũng đi giúp một tay.” Nói xong, Vân Miên chạy vụt đi.
Nói là giúp, nhưng thực ra cô chỉ quanh quẩn một vòng.
Rồi cô bất ngờ bị ai đó ôm từ phía sau, sau đó bị nhét vào miệng một thứ gì đó: “Cậu nếm thử xem có ngọt không.”
Vân Miên quay người lại, nuốt xuống miếng dâu trong miệng, rồi l**m môi để cảm nhận vị: “Ngọt quá.”
Hứa Khuynh Nhiên chớp mắt, cười nói: “Phải không, tớ cũng thấy ngọt.” Rồi cô ấy lại đưa một quả khác vào miệng mình.
…
Mấy cậu con trai đang vui vẻ chuẩn bị đồ nướng, Trì Hoài dẫn đầu.
Anh ấy lớn tiếng gọi: “Hứa Khanh Niên! Cậu cũng qua đây, đừng có thảnh thơi thế.”
“...” Hứa Khanh Niên mặc áo sơ mi trắng với quần đen, làm nổi bật đôi chân dài, trông anh rất sạch sẽ và đẹp trai.
Anh xắn tay áo lên đến khuỷu tay, rồi cầm cốc nước trái cây trên bàn lên uống một ngụm: “Cậu nói nhiều quá.”
Mùi thơm của đồ nướng bay tới, bụng của Vân Miên không kìm được mà kêu lên hai tiếng.
“Chắc bên đó xong rồi, đi thôi.” Hứa Khuynh Nhiên đứng dậy, vỗ vai cô.
“À, được.” Vân Miên cất điện thoại vào túi, cũng đứng dậy theo.
Vừa đến nơi thì thấy cảnh tượng này, Vân Miên l**m môi, không kìm được mà lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Ban đầu cô định chụp lén nhưng không ngờ âm thanh lại lớn đến mức khiến mọi người đều nghe thấy tiếng “tách—” của máy ảnh: “...”
Thật xấu hổ.
Bây giờ cô đào một cái hố để chui xuống còn kịp không?
Không khí ngưng lại một lúc, rồi lại nhanh chóng trở nên sôi động.
“Trời ơi, nhanh lên, cái này sắp cháy rồi!” Trì Hoài vội vàng gắp đồ ăn trên bếp nướng, Trình Gia Gia đứng bên cạnh cười anh ấy: “Cho chừa cái tội không tập trung.”
…
Ở trung tâm khu vườn đặt một chiếc bàn lớn, mọi người ngồi quanh bàn.
Có vài cậu con trai nhìn quen quen lớn tiếng nói: “Tớ muốn uống rượu, không uống nước trái cây!”
“Đúng vậy, chúng ta đều tốt nghiệp rồi, cuối cùng cũng không phải chịu những nội quy của trường nữa.”
“Anh Niên, hôm nay là sinh nhật cậu. Nào, tớ kính cậu một ly!” Một nam sinh da hơi đen rót một ly rượu đầy cho Hứa Khanh Niên, rồi đưa đến trước mặt anh.
Hứa Khanh Niên nhận lấy ly rượu, uống một ngụm: “Khách sáo rồi.”
Vân Miên cắn từng miếng xiên thịt cừu nhỏ, gia vị trên đó khá đậm, mới ăn hai xiên đã khiến cô khô miệng rồi.
Cô tiện tay cầm lấy cái ly bên cạnh, uống ừng ực, nhưng thấy vị hơi cay cay.
Nhận ra ánh mắt của người bên cạnh, Vân Miên chớp mắt khi đang cắn thịt.
Chuyện gì vậy?
Hứa Khanh Niên chỉ vào chiếc ly trong tay cô, ý rất rõ ràng.
Đây là ly của anh.
“...”
Mặt Vân Miên hơi ửng đỏ, cô ợ một cái: “Xin lỗi, em vô tình cầm nhầm.”
Hai chiếc ly đặt cạnh nhau, vừa rồi cô không để ý kỹ, không ngờ lại vô tình cầm nhầm ly của Hứa Khanh Niên.
Đợi đã.
Ly này cay cay, chắc chắn không phải là nước lọc.
Không lẽ là rượu trắng?
Vân Miên nhét mấy miếng thịt vào miệng, má phồng lên như con sóc nhỏ.
Vài phút sau, cảm giác chóng mặt và buồn nôn ập đến, Vân Miên che miệng lại, lập tức đứng dậy: “Em đi vệ sinh một chút.”
Nói xong, cô chạy vào nhà.
Nhưng cô đi vòng vèo mãi mà không tìm thấy nhà vệ sinh ở đâu, đầu càng lúc càng chóng mặt, má từ đỏ nhẹ chuyển sang đỏ bừng.
Khó chịu quá.
Muốn nôn.
Không chịu nổi nữa.
Trong tầm mắt, cô thấy một bóng dáng màu trắng, vài giây sau, cổ tay bị ai đó nắm lấy. Vân Miên bất ngờ va vào người đó, cứng ngắc, rất khó chịu.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhưng chưa kịp mở miệng hỏi thì đã “ọe” một tiếng, nôn lên người đối diện.
Bàn tay nắm cổ tay cô cứng đờ trong chốc lát, Vân Miên nhận ra, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, em không cố ý, em thật sự không chịu nổi.”
Hứa Khanh Niên cúi đầu nhìn cô. Lúc này mặt Vân Miên đỏ bừng, ý thức có chút mơ hồ. Vừa rồi anh đã nghĩ sắc mặt cô không ổn, sau đó nhớ ra trong ly của mình là rượu trắng.
Lại là loại rượu trắng có độ cồn khá cao.
Thấy cô nôn ra, Hứa Khanh Niên đá một thùng rác gần đó tới: “Nôn vào đây.”
Anh không để ý đến sự dính nhớp trước ngực mình, chỉ cúi người vỗ lưng cô, đợi cô nôn xong lại lấy khăn giấy lau miệng cho cô.
Mắt Vân Miên hơi ươn ướt, giọng hơi nghẹn ngào lại bắt đầu xin lỗi: “Hứa Khanh Niên, xin lỗi, em không cố ý.”
“Nhưng,” Vân Miên bịt mũi, giọng đầy chán ghét: “Trên người anh thật khó ngửi.”
“...”
Ai đã khiến anh thành ra thế này?
Hứa Khanh Niên tức đến bật cười, sau đó anh cởi chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài ra, tiện tay ném vào thùng rác, may mắn là chiếc áo ba lỗ bên trong không bị bẩn.
Rồi Hứa Khanh Niên ấn cô ngồi xuống ghế, Vân Miên say rượu nhưng không làm loạn, mà ngoan ngoãn ngồi yên như một đứa trẻ.
Đôi mắt cún con xinh đẹp ấy cứ chớp chớp.
Anh không kìm được lại xoa đầu cô, ai ngờ cô lại có phản ứng.
Nước mắt cô rơi lã chã xuống đất, Vân Miên cố sức lắc đầu muốn thoát khỏi tay anh, nhưng không thể.
Cô ấm ức bĩu môi: “Sao anh lúc nào cũng như vậy.”
“Anh làm sao?” Hứa Khanh Niên cúi xuống, nhìn ngang tầm mắt với cô.
“Em không thích bị người khác xoa đầu.”
Hứa Khanh Niên có chút buồn cười: “Tại sao?”
Cô nức nở nói: “Mẹ bảo, như vậy sẽ không cao lên được.”
Hứa Khanh Niên cảm thấy lòng mình mềm ra, lý do này thật đáng yêu.
Giọng anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Được rồi, sau này anh sẽ không làm vậy nữa, được không?”
Vân Miên đáp lại lời anh nói, hài lòng gật đầu: “Dạ, dạ.”
Ngay sau đó cô lại nhớ ra điều gì, lắc đầu nói: “Không chỉ có vậy, còn nữa.” Giọng cô mềm mại.
Nói xấu người khác mà như đang làm nũng vậy.
Không ngờ trong lòng cô, mình lại tệ đến vậy, Hứa Khanh Niên cảm thấy lòng mình như tan chảy, chống cằm hỏi cô: “Còn gì nữa?”
“Anh như cái điều hòa trung tâm, cặn bã.” Vân Miên nheo mắt lại gần.
Hứa Khanh Niên bị gán tội danh một cách khó hiểu, hơi sửng sốt: “Anh có thể hỏi kết luận này từ đâu mà ra không?”
Cô nức nở chậm rãi trình bày: “Tối hôm đó anh về nhà cùng người con gái khác, anh không về cùng em.”
Hả?
Về nhà cùng người con gái khác?
Khi nào vậy?
“Tối đó?”
Vân Miên lắp bắp nói: “Chính là, chính là tối 31 tháng 5, đàn chị đó rất xinh.”
Hứa Khanh Niên cố gắng nhớ lại, rồi chợt nhớ ra.
“Ồ, vậy nên hai tuần nay em cứ tránh mặt anh, tự mình giận dỗi?” Hứa Khanh Niên nhướng mày, véo má cô: “Quỷ ghen tuông.”
Vân Miên nhỏ giọng phản bác: “Không, không phải.”
“Được rồi.”
Biết rằng lúc này có giải thích cũng không thông, nên anh quyết định đợi khi Vân Miên tỉnh rượu rồi giải thích sau.
Vân Miên say rượu, trí nhớ lộn xộn, vừa rồi còn lẩm bẩm “điều hòa trung tâm, cặn bã”, giây sau đã lục lọi túi. Hứa Khanh Niên nhìn động tác của cô, kiên nhẫn chờ đợi. Vài giây sau, anh thấy cô lấy ra một sợi dây đỏ.
“Anh, anh đưa tay ra.” Giọng cô có hơi ra lệnh, nhưng lại rất dễ thương.
Hứa Khanh Niên ngoan ngoãn đưa tay ra, Vân Miên ngồi thẳng dậy, cẩn thận đeo sợi dây đỏ vào tay anh.
Đồng tiền dán lên xương cổ tay anh, trông rất đẹp.
Vân Miên hài lòng nhìn tác phẩm của mình, khen ngợi: “Đẹp quá, rất hợp với anh.”
Hứa Khanh Niên cúi đầu nhìn sợi dây đỏ trên tay, trên đồng tiền viết bốn chữ lớn “Kim Bảng Đề Danh”.
“...”
Vân Miên chép miệng: “Em buồn ngủ quá, muốn đi ngủ rồi.”
Mắt cô gái nhỏ đỏ hoe, vệt nước mắt vẫn còn trên mặt, trông thật đáng thương.
Sau khi sắp xếp cho cô xong, Hứa Khanh Niên đứng dậy gọi Hứa Khuynh Nhiên vào.
Hứa Khuynh Nhiên nhảy vào thì nhìn thấy mặt mũi Vân Miên đỏ bừng, rõ ràng là vừa khóc xong. Cô ấy liếc nhìn Hứa Khanh Niên bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đó tức giận trách móc: “Anh, anh thật là, sao có thể làm vậy chứ! Cậu ấy còn nhỏ mà!”
“...”
Hứa Khanh Niên búng trán Hứa Khuynh Nhiên một cái: “Nghĩ gì đấy? Cô ấy say rồi, hơi khó chịu thôi.”
Hứa Khuynh Nhiên xoa trán bị đau, bĩu môi: “... Ồ.”
“Em đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi trước đi, anh đi pha nước mật ong.” Sau đó Hứa Khanh Niên quay người đi về phía bếp.
“Được ạ~” Hứa Khuynh Nhiên ngồi xuống nhẹ nhàng vỗ vai Vân Miên, thấy cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô ấy xoa mặt cô: “Tỉnh, tỉnh nào, tớ đưa cậu về phòng ngủ.”
“Ưm…” Vân Miên lập tức đứng dậy, cảm thấy hơi chóng mặt, suýt không đứng vững.
Hứa Khuynh Nhiên mặc váy nên hơi bất tiện để bế cô, chỉ có thể khoác vai cô đi lên tầng.
…
Trong cơn mơ màng, Vân Miên cảm giác có người rót nước ngọt vào miệng mình.
Không hiểu sao cô lại liên tưởng đến những video từng xem trên mạng, tuy mềm nhũn không còn sức lực nhưng cô vẫn vùng vẫy từ chối uống.
“Em không muốn…” Cô nhẹ nhàng nói, vừa nói vừa cố nhổ ra: “Em không uống.”
“...”
Hứa Khanh Niên tiến lại gần: “Uống xong rồi ngủ, ngày mai sẽ không đau đầu.”
“... Ồ.”
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 26
10.0/10 từ 50 lượt.