Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 474
“Trước khi ông ấy thoái thác binh quyền, mẫu thân của ta đã tiến cùng làm phi tần của hoàng thượng, khi đó trong kinh thành Thịnh Khang thường hay nghe tháy những lời đàm tiếu, nói rằng nếu như nhà họ Tôn muốn làm phản thi triều đình chắc chắn sẽ lập tức bị lật đổ. Ai cũng nghĩ rằng phụ hoàng nhất định sẽ không cho phép ta được sinh ra, nhưng điều bất ngờ là phụ hoàng không hề e sợ quyền lực của ông ngoại, không những ta được bình yên chào đời mà người càng yêu chiều mẫu phi hơn, không lâu sau ông ngoại ta đã chủ động nộp lại binh phù”
*Khi còn nhỏ ta thường hay ở cùng với ông ngoại, đôi khi là máy tháng có lúc lại là nửa năm.
Ông ấy nói với ta rằng những thứ như quyền lực chẳng có ý nghĩa gì. Khi đứng ở vị trí cao, ông ấy không hề cảm thấy vui vẻ một ngày nào cả, nhưng lúc giao quyền lực ra ngược lại sóng thoải mái hơn, hiện tại ngẫm lại mới thấy ông ngoại thông minh hơn Trữ Quốc Công rất nhiều.”
Triệu Khương Lan nghe đến mê mắn nhưng lại thấy hắn mỉm cười.
“Ta có suy nghĩ này thì cũng thôi đi, làm sao nàng lại cũng không bận tâm như vậy? Chẳng lẽ nàng không muốn làm hoàng hậu sao?”
Đôi mắt Triệu Khương Lan chợt hiện lên vẻ buồn bã khi nghe đến hai chữ hoàng hậu này.
*Hoàng hậu..” Nàng chậm rãi nói: “Làm hoàng hậu thật nhàm chán, vì sao lại muốn có chứ?”
*Nàng còn chưa từng làm thì sao lại biết sẽ nhàm chán đây?”
Triệu Khương Lan chớp mắt: “Không phải thiếp đã từng kể với chàng rồi sao? Thiếp đã từng mơ một giấc mộng, cảnh trong mộng vô cùng chân thực, trong giấc mơ đó thiếp là hoàng hậu nhưng mỗi ngày đều rất mệt mỏi, một chút cũng không hề thoải mái như bây giờ, mà vị hoàng để trong giấc mộng đó còn cực kỳ lười biếng ngay cả tấu chương cũng nhờ thiếp giúp đỡ phê duyệt, mỗi ngày thiếp ngủ không đến máy canh giờ còn phải làm lụng vát vả bát kể ngày đêm, trong lòng luôn phải lo lắng”
Mộ Dung Bắc Uyên bát đắc dĩ nhìn nàng: “Nàng cũng thật sự dám nằm mơ đó”
“Đây không phải là điều thiếp có thể quyết định, nhưng cũng đã nằm mơ tháy rồi thì thiếp biết phải làm sao đây?
Hắn bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Ý, vậy trong giấc mơ nàng là hoàng hậu của ai, chẳng lẽ không phải là ta sao?”
Nàng tỏ ra cực kỳ vô “Hình như không phải, lúc thiếp nằm mộng còn chưa gả cho chàng đâu.”
Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy không vui khi thấy nghe điều này, sau đó ôm nàng vào trong lòng mình: “Nếu không gả cho ta thì nàng muốn gả cho ai chứ? Sau này không được phép mơ thấy những giác mộng vớ vẩn như vậy nữa. Cho dù có nằm mơ thì phu quân trong mộng của nàng cũng chỉ có thể là ta, có nghe thấy không?”
Triệu Khương Lan không biết mình nên cười hay nên khóc bởi hành động độc đoán này.
của hắn, mãi một lúc lâu sau mới khẽ ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn.
*Thiếp biết rồi” Nàng nhẹ nhàng đáp lại Nàng cảm thấy nhắc đến quá khứ giống hiện tại đã không còn cảm giác nặng nề như lúc trước.
Dường như một kiếp u ám nhưng lại đầy chân thực kia thật sự chỉ là một giấc mộng đẹp.
Đến khi tỉnh mộng, hết thảy mọi thứ đều là giả di.
Hết thảy chỉ còn lại vòng tay của người nam nhân này, nằm trong lồng ngực ấm áp, lắng nghe tiếng tim đập bình thản cùng hơi thở thơm ngát vấn vương của chàng.
Đây mới là một cuộc sống chân thật nhất.
Tại buổi triều sớm, bầu không khí tựa hồ sóng êm biển lặng.
Tuy nhiên rõ ràng có nửa số quan viên đều biết đến đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng không một ai mở miệng nhắc tới.
Sau khi tan triều Mộ Dung Bắc Uyên nộp bản nhận tội lên cho Chiêu Vũ Đề.
“Thưa phụ hoàng, nhà họ Tống lập mưu hãm hại Trần Lập Huy đã là sự thật chắc như định đóng cột. Mặc dù Tổng Đạt vẫn chưa chịu nhận tội, nhưng chỉ cần phụ hoàng cho phép nhỉ thần dùng trong hình, chắc chắn sẽ có kết quả chỉ trong vòng một ngày”.
Chiêu Vũ Đề hít sâu một hơi rồi đặt tờ giấy trong tay xuống một cách nặng nề. “Con muốn nhà họ Tống nhận tội hay toàn bộ Thư viện Dụ Hòa nhận tội đây?”
Mộ Dung Bắc Uyên chớp mắt: “Điều này còn phụ thuộc vào ý tứ của phụ hoàng. Nếu như chỉ cần điều tra về vụ án của Trình Minh Kỳ và Trần Lập Huy thì cũng đã đủ để lật đổ nhà họ Tống rồi. Nhưng nếu muốn điều tra về việc tuyển quan viên hay dùng người trong ngần ấy năm thì tất cả mọi người trong Thư viện Dụ Hòa đều không thể tránh tội”
“Uyên Nhi, con đang ném một củ khoai lang nóng bỏng tay lại cho trẫm đây mà! Chưa kể tới những năm trước mà chỉ tính đến ba năm gần đây, số tiền sĩ tổng cộng có một trăm mười người, trong đó đã có năm mươi bảy người xuất thân từ Thư viện Dụ Hòa, huống chỉ thư viện này đã được thành lập hơn một trăm năm, món nợ này khó mà tính rõ được”
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
*Khi còn nhỏ ta thường hay ở cùng với ông ngoại, đôi khi là máy tháng có lúc lại là nửa năm.
Ông ấy nói với ta rằng những thứ như quyền lực chẳng có ý nghĩa gì. Khi đứng ở vị trí cao, ông ấy không hề cảm thấy vui vẻ một ngày nào cả, nhưng lúc giao quyền lực ra ngược lại sóng thoải mái hơn, hiện tại ngẫm lại mới thấy ông ngoại thông minh hơn Trữ Quốc Công rất nhiều.”
Triệu Khương Lan nghe đến mê mắn nhưng lại thấy hắn mỉm cười.
“Ta có suy nghĩ này thì cũng thôi đi, làm sao nàng lại cũng không bận tâm như vậy? Chẳng lẽ nàng không muốn làm hoàng hậu sao?”
Đôi mắt Triệu Khương Lan chợt hiện lên vẻ buồn bã khi nghe đến hai chữ hoàng hậu này.
*Hoàng hậu..” Nàng chậm rãi nói: “Làm hoàng hậu thật nhàm chán, vì sao lại muốn có chứ?”
*Nàng còn chưa từng làm thì sao lại biết sẽ nhàm chán đây?”
Triệu Khương Lan chớp mắt: “Không phải thiếp đã từng kể với chàng rồi sao? Thiếp đã từng mơ một giấc mộng, cảnh trong mộng vô cùng chân thực, trong giấc mơ đó thiếp là hoàng hậu nhưng mỗi ngày đều rất mệt mỏi, một chút cũng không hề thoải mái như bây giờ, mà vị hoàng để trong giấc mộng đó còn cực kỳ lười biếng ngay cả tấu chương cũng nhờ thiếp giúp đỡ phê duyệt, mỗi ngày thiếp ngủ không đến máy canh giờ còn phải làm lụng vát vả bát kể ngày đêm, trong lòng luôn phải lo lắng”
Mộ Dung Bắc Uyên bát đắc dĩ nhìn nàng: “Nàng cũng thật sự dám nằm mơ đó”
“Đây không phải là điều thiếp có thể quyết định, nhưng cũng đã nằm mơ tháy rồi thì thiếp biết phải làm sao đây?
Hắn bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Ý, vậy trong giấc mơ nàng là hoàng hậu của ai, chẳng lẽ không phải là ta sao?”
Nàng tỏ ra cực kỳ vô “Hình như không phải, lúc thiếp nằm mộng còn chưa gả cho chàng đâu.”
Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy không vui khi thấy nghe điều này, sau đó ôm nàng vào trong lòng mình: “Nếu không gả cho ta thì nàng muốn gả cho ai chứ? Sau này không được phép mơ thấy những giác mộng vớ vẩn như vậy nữa. Cho dù có nằm mơ thì phu quân trong mộng của nàng cũng chỉ có thể là ta, có nghe thấy không?”
Triệu Khương Lan không biết mình nên cười hay nên khóc bởi hành động độc đoán này.
của hắn, mãi một lúc lâu sau mới khẽ ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn.
*Thiếp biết rồi” Nàng nhẹ nhàng đáp lại Nàng cảm thấy nhắc đến quá khứ giống hiện tại đã không còn cảm giác nặng nề như lúc trước.
Dường như một kiếp u ám nhưng lại đầy chân thực kia thật sự chỉ là một giấc mộng đẹp.
Đến khi tỉnh mộng, hết thảy mọi thứ đều là giả di.
Hết thảy chỉ còn lại vòng tay của người nam nhân này, nằm trong lồng ngực ấm áp, lắng nghe tiếng tim đập bình thản cùng hơi thở thơm ngát vấn vương của chàng.
Đây mới là một cuộc sống chân thật nhất.
Tại buổi triều sớm, bầu không khí tựa hồ sóng êm biển lặng.
Tuy nhiên rõ ràng có nửa số quan viên đều biết đến đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng không một ai mở miệng nhắc tới.
Sau khi tan triều Mộ Dung Bắc Uyên nộp bản nhận tội lên cho Chiêu Vũ Đề.
“Thưa phụ hoàng, nhà họ Tống lập mưu hãm hại Trần Lập Huy đã là sự thật chắc như định đóng cột. Mặc dù Tổng Đạt vẫn chưa chịu nhận tội, nhưng chỉ cần phụ hoàng cho phép nhỉ thần dùng trong hình, chắc chắn sẽ có kết quả chỉ trong vòng một ngày”.
Chiêu Vũ Đề hít sâu một hơi rồi đặt tờ giấy trong tay xuống một cách nặng nề. “Con muốn nhà họ Tống nhận tội hay toàn bộ Thư viện Dụ Hòa nhận tội đây?”
Mộ Dung Bắc Uyên chớp mắt: “Điều này còn phụ thuộc vào ý tứ của phụ hoàng. Nếu như chỉ cần điều tra về vụ án của Trình Minh Kỳ và Trần Lập Huy thì cũng đã đủ để lật đổ nhà họ Tống rồi. Nhưng nếu muốn điều tra về việc tuyển quan viên hay dùng người trong ngần ấy năm thì tất cả mọi người trong Thư viện Dụ Hòa đều không thể tránh tội”
“Uyên Nhi, con đang ném một củ khoai lang nóng bỏng tay lại cho trẫm đây mà! Chưa kể tới những năm trước mà chỉ tính đến ba năm gần đây, số tiền sĩ tổng cộng có một trăm mười người, trong đó đã có năm mươi bảy người xuất thân từ Thư viện Dụ Hòa, huống chỉ thư viện này đã được thành lập hơn một trăm năm, món nợ này khó mà tính rõ được”
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Đánh giá:
Truyện Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Story
Chương 474
10.0/10 từ 17 lượt.