Thần Y Trọng Sinh
Chương 967
149@-“Rầm!” một tiếng thật lớn, Ishii Koro trực tiếp lùi về sau, lê ra một khe rãnh hơn mười thước trên đất, lúc này mới dừng lại.
Ishii Koro nhìn thoáng qua chưởng ấn trên tấm chắn màu đen, khóe miệng hơi nhếch lên cười vui vẻ.
Thần thức của Mạc Phàm bị cấm không thể dùng pháp thuật, vậy mà còn sức lực mạnh như vậy, có chút nằm ngoài tưởng tượng của ông ta.
Phải biết rằng một quyền dùng toàn lực của Long Vương cũng không thể làm gì ông ta, trái lại còn bị trấn lùi mấy bước.
Vậy mà một quyền của Mạc Phàm có thể đánh lùi ông ta, nhất định là mạnh hơn Long Vương rất nhiều.
Bởi vì không phải chỉ mình ông ta lùi lại, mà tương đương với một chưởng của Mạc Phàm đánh lùi hơn ngàn người.
Nhưng mà.
- Mạc tiên sinh cũng chỉ như…
Ishii Koro cười nói.
Ông ta còn chưa nói xong, thì nghe “phốc…” một tiếng.
Trong hơn ngàn người phía sau ông ta, chỗ ngực hàng loạt người lõm xuống, máu tươi phun từ miệng bọn họ ra, giống như bị người ta vỗ mạnh vào ngực một cái.
Tiếng xương gãy vang lên, người đứng đầu bay về phía sau, đụng mạnh vào đám người, bay về sau cùng một đám người giống quân bài Domino bị đẩy ngã.
Chỉ trong chớp mắt, hàng 100 người ngã xuống đất.
- Chuyện này…
Mắt đám Ngao Thiên mở to, giống như nhìn thấy quỷ vào ban ngày.
730 binh sĩ hơn ngàn người hợp lực, để Mạc Phàm lập tức phá như vậy sao?
Nhiều người hợp lực, nhân số càng nhiều độ khó sẽ càng cao, nhưng bất luận là phòng ngự hay lực tấn công đều tăng lên không ít.
Hơn ngàn người hợp lực lại, chỉ sợ kim cương cũng không phá được.
Vẻ mặt Ishii Koro ngẩn ra, sắc mặt lập tức khó coi.
- Chuyện này, sao lại có chuyện này được?
Một chưởng của Mạc Phàm sẽ được kỹ năng “thiết” của 1001 người đỡ phần lớn, còn lại ít thì chia đều cho 1001 người.
Cho nên cho dù là một kích của Long Vương cũng như gãi không đúng chỗ ngứa, hoàn toàn không làm gì được nhiều bọn họ như vậy.
Một chưởng của Mạc Phàm lại giết được 100 người của bọn họ, những người khác không sao, chuyện này không khoa học lắm.
- Không có thấy rõ, vậy chết hết cả đi.
Mạc Phàm bước lên trước một bước, một chưởng mạnh hơn vừa rồi lại đánh lên hắc thiết.
“Bùm” một tiếng, gió lốc lậptức nhấc lên.
Một chưởng này đánh xuống, ngoại trừ Ishii Koro ra, những người phía sau ông ta như gặp bão tới, không có bất luận đường sống phản kháng, tất cả đều bay ra ngoài.
Vừa rồi sân rộng còn đầy người, bây giờ lập tức trống không, chỉ còn lại Ishii Koro và Mạc Phàm.
Cùng lúc đó, từng đạo vết rạn như mạng nhện xuất hiện trên trận pháp trong bầu trời, bò lên trên tấm chắn màu đen.
Ishii Koro nhìn tấm chắn trên tay biến mất, vẻ mặt thay đổi.
Trong mắt ông ta tràn đầy vẻ khó mà tin, không còn bình tĩnh, ung dung như trước nữa.
Dưới bí thuật ngàn người của bọn họ, Mạc Phàm vốn không thể dùng pháp thuật, Mạc Phàm hẳn là không thể làm gì được bọn họ mới đúng, chứ không phải muốn giết một phần thì giết, muốn giết hết thì giết được tất cả.
Ở trước mặt Mạc Phàm, giống như không phải bọn họ khổ tâm tu luyện ra 730 binh sĩ, lợi khí chuyên dùng để đối phó tu sĩ, mà là một đám con rối.
- Vì sao lại như vậy?
- Vì sao, bởi vì tôi là người các ông không thể trêu chọc.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.Chiếc lá che mắt, không thấy Thái Sơn.
Quả thật những người này nghiên cứu thông qua hiện đại hóa, chiếm được một số phương pháp đối phó tu sĩ, đối phó yêu vật.
Những phương pháp này trong mắt đám Ngao Thiên, An Hiểu Hiên, quả thật khó mà tin được.
Nhưng ở Tu Chân giới thiên tinh vạn giới, có rất nhiều người nghiên cứu mấy thứ này.
So với tu sĩ ở Tu Chân giới chuyển hóa kỹ thuật tông môn và thế lực, 730 binh sĩ này không được tính là nhập môn.
Thứ này mà muốn lọt vào mắt y tiên bất tử hắn, cũng muốn ngăn cản y tiên bất tử hắn, quá coi thường y tiên này rồi.
- Làm sao có thể?
Ishii Koro lắc đầu, không thể tin nói.
- Có thể hay không, ông đều có thể đi chết đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Hắn tưởng rằng mấy thế lực Nhật quốc sẽ tới khi hắn rời khỏi Nhật quốc, không ngờ lúc này lại xuất hiện ngăn cản hắn.
Như vậy cũng được, giết hết từ nơi này đi, khi rời khỏi Nhật quốc sẽ không có nỗi lo về sau.
Nghĩ như vậy, một chưởng của hắn đánh về phía Ishii Koro.
Ishii Koro nhíu mày, không đợi một chưởng của Mạc Phàm đánh tới.
- Độn!
Trên chân ông ta sáng lên từng đạo phù lục, thân thể ông ta nhoáng lên một cái, biến mất tại chỗ, hơi thở hổn hển lộ ra thân thể cách xa mười thước.
- Các người còn thất thần làm gì, còn không nhanh ra tay, giết tiểu tử này.
Ông ta nghiến răng, nói với những người xung quanh.
730 người không được, vậy chỉ có thể sử dụng những vũ khí nóng được bọn họ cải tiến đối phó Mạc Phàm.
“Pằng pằng pằng…” Vài tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên trong không trung.
Từng viên đạn lóe sáng ánh sáng khác nhau, lấy tốc độ cực nhanh bay về phía Mạc Phàm.
Rõ ràng chỉ là viên đạn, nhưng tốc độ như máy bay chiến đấu siêu âm, phát ra tiếng phá không khí xẹt qua không trung, để lại từng đạo bạch ấn trong không trung.
Chắc chắn đạn bình thường không thể đạt tới tốc độ này, nhưng nếu trên mỗi viên đạn đều khắc trận pháp luyện chế thành pháp khí, vậy thì khác rồi.
Uy lực cường đại của súng bắn tỉa, cộng thêm bí pháp luyện chế đạn, uy lực không thể không kh ủng bố.
Không chỉ những súng bắn tỉa này, tốc độ pháo trên xe tăng và quân hạm cũng nhanh chóng bắn về phía hắn.
Những pháo này còn chưa bay tới, trong chớp mắt linh khí mấy chục mét xung quanh như bị rút đi.
Một đám sáng sáng lên từ trong ống pháo, lực lượng khiến linh hồn người ta run rẩy truyền từ họng pháo ra.
Trong chớp mắt, gần cảng Tokyo giống như trời sắp sập xuống.
Không chỉ bầu trời bị một vùng mây đen thật dày bao phủ, còn không có một chút gió, chỉ có cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông.
- Mạc Phàm, 730 binh sĩ chúng tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng hôm nay cậu đừng mơ còn sống rời khỏi nơi này, càng đừng mơ gặp được Abe đại nhân.
Nhìn thấy những vũ khí này khởi động, trên mặt Ishii Koro hiện lên tươi cười lần nữa.
- Không chỉ có cậu, nếu những người này đến đây, cũng không thể rời đi.
Ishii Koro vừa nói xong, lập tức có mấy súng bắn tỉa và họng pháo chĩa về phía đám Ngao Thiên, Tiểu Vũ.
Muốn bắt Mạc Phàm và Long Vương đã rất khó, vậy thì chỉ có thể giết toàn bộ.
Ngao Thiên nhíu mày, bàn tay vung lên, một tầng sáng xuất hiện xung quanh đám Tiểu Vũ, An Hiểu Hiên, bao phủ bọn họ bên trong.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, trên tay lóe sáng ánh sáng ngũ sắc, vẫn vô cùng bình tĩnh.
- Tôi nói rồi, tôi không phải người mà ông có thể trêu chọc, mấy thứ này cũng không được.
Thần Y Trọng Sinh
Ishii Koro nhìn thoáng qua chưởng ấn trên tấm chắn màu đen, khóe miệng hơi nhếch lên cười vui vẻ.
Thần thức của Mạc Phàm bị cấm không thể dùng pháp thuật, vậy mà còn sức lực mạnh như vậy, có chút nằm ngoài tưởng tượng của ông ta.
Phải biết rằng một quyền dùng toàn lực của Long Vương cũng không thể làm gì ông ta, trái lại còn bị trấn lùi mấy bước.
Vậy mà một quyền của Mạc Phàm có thể đánh lùi ông ta, nhất định là mạnh hơn Long Vương rất nhiều.
Bởi vì không phải chỉ mình ông ta lùi lại, mà tương đương với một chưởng của Mạc Phàm đánh lùi hơn ngàn người.
Nhưng mà.
- Mạc tiên sinh cũng chỉ như…
Ishii Koro cười nói.
Ông ta còn chưa nói xong, thì nghe “phốc…” một tiếng.
Trong hơn ngàn người phía sau ông ta, chỗ ngực hàng loạt người lõm xuống, máu tươi phun từ miệng bọn họ ra, giống như bị người ta vỗ mạnh vào ngực một cái.
Tiếng xương gãy vang lên, người đứng đầu bay về phía sau, đụng mạnh vào đám người, bay về sau cùng một đám người giống quân bài Domino bị đẩy ngã.
Chỉ trong chớp mắt, hàng 100 người ngã xuống đất.
- Chuyện này…
Mắt đám Ngao Thiên mở to, giống như nhìn thấy quỷ vào ban ngày.
730 binh sĩ hơn ngàn người hợp lực, để Mạc Phàm lập tức phá như vậy sao?
Nhiều người hợp lực, nhân số càng nhiều độ khó sẽ càng cao, nhưng bất luận là phòng ngự hay lực tấn công đều tăng lên không ít.
Hơn ngàn người hợp lực lại, chỉ sợ kim cương cũng không phá được.
Vẻ mặt Ishii Koro ngẩn ra, sắc mặt lập tức khó coi.
- Chuyện này, sao lại có chuyện này được?
Một chưởng của Mạc Phàm sẽ được kỹ năng “thiết” của 1001 người đỡ phần lớn, còn lại ít thì chia đều cho 1001 người.
Cho nên cho dù là một kích của Long Vương cũng như gãi không đúng chỗ ngứa, hoàn toàn không làm gì được nhiều bọn họ như vậy.
Một chưởng của Mạc Phàm lại giết được 100 người của bọn họ, những người khác không sao, chuyện này không khoa học lắm.
- Không có thấy rõ, vậy chết hết cả đi.
Mạc Phàm bước lên trước một bước, một chưởng mạnh hơn vừa rồi lại đánh lên hắc thiết.
“Bùm” một tiếng, gió lốc lậptức nhấc lên.
Một chưởng này đánh xuống, ngoại trừ Ishii Koro ra, những người phía sau ông ta như gặp bão tới, không có bất luận đường sống phản kháng, tất cả đều bay ra ngoài.
Vừa rồi sân rộng còn đầy người, bây giờ lập tức trống không, chỉ còn lại Ishii Koro và Mạc Phàm.
Cùng lúc đó, từng đạo vết rạn như mạng nhện xuất hiện trên trận pháp trong bầu trời, bò lên trên tấm chắn màu đen.
Ishii Koro nhìn tấm chắn trên tay biến mất, vẻ mặt thay đổi.
Trong mắt ông ta tràn đầy vẻ khó mà tin, không còn bình tĩnh, ung dung như trước nữa.
Dưới bí thuật ngàn người của bọn họ, Mạc Phàm vốn không thể dùng pháp thuật, Mạc Phàm hẳn là không thể làm gì được bọn họ mới đúng, chứ không phải muốn giết một phần thì giết, muốn giết hết thì giết được tất cả.
Ở trước mặt Mạc Phàm, giống như không phải bọn họ khổ tâm tu luyện ra 730 binh sĩ, lợi khí chuyên dùng để đối phó tu sĩ, mà là một đám con rối.
- Vì sao lại như vậy?
- Vì sao, bởi vì tôi là người các ông không thể trêu chọc.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.Chiếc lá che mắt, không thấy Thái Sơn.
Quả thật những người này nghiên cứu thông qua hiện đại hóa, chiếm được một số phương pháp đối phó tu sĩ, đối phó yêu vật.
Những phương pháp này trong mắt đám Ngao Thiên, An Hiểu Hiên, quả thật khó mà tin được.
Nhưng ở Tu Chân giới thiên tinh vạn giới, có rất nhiều người nghiên cứu mấy thứ này.
So với tu sĩ ở Tu Chân giới chuyển hóa kỹ thuật tông môn và thế lực, 730 binh sĩ này không được tính là nhập môn.
Thứ này mà muốn lọt vào mắt y tiên bất tử hắn, cũng muốn ngăn cản y tiên bất tử hắn, quá coi thường y tiên này rồi.
- Làm sao có thể?
Ishii Koro lắc đầu, không thể tin nói.
- Có thể hay không, ông đều có thể đi chết đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Hắn tưởng rằng mấy thế lực Nhật quốc sẽ tới khi hắn rời khỏi Nhật quốc, không ngờ lúc này lại xuất hiện ngăn cản hắn.
Như vậy cũng được, giết hết từ nơi này đi, khi rời khỏi Nhật quốc sẽ không có nỗi lo về sau.
Nghĩ như vậy, một chưởng của hắn đánh về phía Ishii Koro.
Ishii Koro nhíu mày, không đợi một chưởng của Mạc Phàm đánh tới.
- Độn!
Trên chân ông ta sáng lên từng đạo phù lục, thân thể ông ta nhoáng lên một cái, biến mất tại chỗ, hơi thở hổn hển lộ ra thân thể cách xa mười thước.
- Các người còn thất thần làm gì, còn không nhanh ra tay, giết tiểu tử này.
Ông ta nghiến răng, nói với những người xung quanh.
730 người không được, vậy chỉ có thể sử dụng những vũ khí nóng được bọn họ cải tiến đối phó Mạc Phàm.
“Pằng pằng pằng…” Vài tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên trong không trung.
Từng viên đạn lóe sáng ánh sáng khác nhau, lấy tốc độ cực nhanh bay về phía Mạc Phàm.
Rõ ràng chỉ là viên đạn, nhưng tốc độ như máy bay chiến đấu siêu âm, phát ra tiếng phá không khí xẹt qua không trung, để lại từng đạo bạch ấn trong không trung.
Chắc chắn đạn bình thường không thể đạt tới tốc độ này, nhưng nếu trên mỗi viên đạn đều khắc trận pháp luyện chế thành pháp khí, vậy thì khác rồi.
Uy lực cường đại của súng bắn tỉa, cộng thêm bí pháp luyện chế đạn, uy lực không thể không kh ủng bố.
Không chỉ những súng bắn tỉa này, tốc độ pháo trên xe tăng và quân hạm cũng nhanh chóng bắn về phía hắn.
Những pháo này còn chưa bay tới, trong chớp mắt linh khí mấy chục mét xung quanh như bị rút đi.
Một đám sáng sáng lên từ trong ống pháo, lực lượng khiến linh hồn người ta run rẩy truyền từ họng pháo ra.
Trong chớp mắt, gần cảng Tokyo giống như trời sắp sập xuống.
Không chỉ bầu trời bị một vùng mây đen thật dày bao phủ, còn không có một chút gió, chỉ có cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông.
- Mạc Phàm, 730 binh sĩ chúng tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng hôm nay cậu đừng mơ còn sống rời khỏi nơi này, càng đừng mơ gặp được Abe đại nhân.
Nhìn thấy những vũ khí này khởi động, trên mặt Ishii Koro hiện lên tươi cười lần nữa.
- Không chỉ có cậu, nếu những người này đến đây, cũng không thể rời đi.
Ishii Koro vừa nói xong, lập tức có mấy súng bắn tỉa và họng pháo chĩa về phía đám Ngao Thiên, Tiểu Vũ.
Muốn bắt Mạc Phàm và Long Vương đã rất khó, vậy thì chỉ có thể giết toàn bộ.
Ngao Thiên nhíu mày, bàn tay vung lên, một tầng sáng xuất hiện xung quanh đám Tiểu Vũ, An Hiểu Hiên, bao phủ bọn họ bên trong.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, trên tay lóe sáng ánh sáng ngũ sắc, vẫn vô cùng bình tĩnh.
- Tôi nói rồi, tôi không phải người mà ông có thể trêu chọc, mấy thứ này cũng không được.
Thần Y Trọng Sinh
Đánh giá:
Truyện Thần Y Trọng Sinh
Story
Chương 967
10.0/10 từ 32 lượt.