Thần Y Trọng Sinh
Chương 929
127@-Giọng nói này vừa vang lên, cả ngọn núi nghiêng mạnh, sau đó rơi mạnh xuống đất một cái.
Bụi bặm đầy bốn phía, bao phủ khắp ngọn núi.
Trong sơn thể, một thứ to lớn đến trên đỉnh núi, mỗi khi đi một bước đều giống như mang theo lực lượng vĩ đại, sơn thể, mặt đất đều run rẩy theo.
Thứ to lớn này vừa xuất hiện, quỷ khí nồng đậm trên núi như tìm được miệng thoát, điên cuồng tụ tập về phía thứ to lớn kia, âm thanh như quỷ khóc phát ra, tàn sát bừa bãi mà lên.
Trong mồ mả vốn yên bình, một đám hư ảnh chui từ trong ra, có khi là khô lâu trong hốc mắt lóe sáng quỷ hỏa, có một số mộ thì tự động nổ tung, một số cương thi mặc trang phục cổ đại, khuôn mặt đáng ghét hành động cứng ngắc đứng dậy, tiếng quỷ khóc sói gào đầy xung quanh, làm da đầu người ta run lên.
Chỉ trong chớp mắt, cả ngọn núi như ở trong địa ngục.
Đồng thời chín quang bích màu đen vốn mắt thường không thể thấy được trở nên sáng lên, hình thành từng hàng rào, phong ấn cả ngọn núi ở bên trong.
Trong hai đạo kình phong đi qua Mạc Phàm lúc trước, sắc mặt hai người thay đổi, dừng lại, lộ ra một nam một nữ hơn hai mươi tuổi mặc đạo bào đeo kiếm, hoảng sợ nhìn về phía đỉnh núi.
“Cộp, cộp, cộp…” Tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng gần, giống như mỗi bước đều giẫm lên trái tim người ta, khiến người ta hít thở không thông.
“Cộp!” Lại là một tiếng bước chân, sơn thể lún xuống, bỗng nhiên tiếng quỷ kêu im lại, trong chớp mắt cả ngọn núi yên tĩnh khiến trái tim người ta tạm ngừng đập.
Trên đỉnh núi, một bóng người cao lớn đứng phía trên, nhìn xuống Loạn Tàng Sơn.
Bóng người này cao khoảng mười thước, gương mặt hình chữ quốc, trắng trẻo như thư sinh, không có một chút quỷ khí.
Nhưng mà trên người khoác chiến giáp màu vàng, giống một đại tướng cổ đại.
Bóng người này cầm búa bằng xương có kích cỡ phù hợp với người ông ta, trên búa khắc đầy Ma Văn nguệch ngoạc, tản ra khí túc kh ủng bổ khiến đáy lòng người ta phát lạnh.
- Đó là Quỷ Vương sao?
Cách Mạc Phàm không xa, sắc mặt người phụ nữ thay đổi, hơi bất ngờ nói.
Bọn họ vào Loạn Tàng Sơn lâu như vậy, mà không nhìn thấy Quỷ Vương, không ngờ Quỷ Vương có dáng vẻ này.
Quỷ Vương liếc mắt nhìn hai người với vẻ khinh thường, cũng chưa từng nhìn Mạc Phàm lấy một cái, cười lạnh lùng.
- Hai người muốn trốn đi đâu?
Người đàn ông và người phụ nữ nhíu mày, nhìn ma quỷ khắp ngọn núi, sắc mặt tái mét, không nói gì thêm.
Ngọn núi này bị phong ấn, không cần Quỷ Vương ra tay, bọn họ cũng đừng nghĩ thoát được.
Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm, lạnh lùng truyền từ Loạn Tàng Sơn ra.
- Quỷ Vương Bắc Lăng, bắt nạt hai hậu bối thì có bản lĩnh gì, muốn so thuật pháp, chúng tôi bồi ông.
Giọng nói này vừa vang lên, một đạo lôi điện cỡ thùng nước đột nhiên hàng lâm, rơi rầm rầm lên trận pháp màu đen trên không Loạn Tàng Sơn.
“Bùm!” Tiếng sấm đinh tai nhức óc, chấn động dữ dội, lôi đình vô cùng cường đại tỏa ra xung quanh.
Đầy khắp núi đồi, những quỷ vật vừa bò ra run rẩy, có một số bị lôi đình đánh xuống thì biến mất, chưa biến mất thì phát run, giống như rất sợ lôi điện này.
Có một số bò ra khỏi phần mộ, lại chui vào trong.
Ngay cả Quỷ Vương Bắc Lăng nhìn thấy lôi điện này cũng nhíu mày, nhưng không cử động.
Lần một!
Lần hai!
Lần ba!
Đạo lôi điện thứ ba đánh lên trận pháp, giữa trận pháp mở ra, bốn nhân ảnh nhoáng lên trong khe hở mà ra, rơi xuống bốn phía quanh Quỷ Vương Bắc Lăng.
Bốn người này mặc đạo bào màu đen, khoảng 5, 60 tuổi, mỗi người đều đeo kiếm trên lưng, thân thể đứng trên lệnh bài bằng ngọc, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Quỷ Vương Bắc Lăng.
- Bắc Lăng, nhiều năm không gặp, không ngờ ông lại sa đọa rơi vào hoàn cảnh này, ngay cả hai hậu bối cũng không tha.
Trong đó một người đàn ông mặt sẹo nói.
Quỷ Vương Bắc Lăng nhìn bốn người, hơi nhếch miệng, cười khinh thường.
- Bổn vương sa đọa, Chính Nhất Giáo các người đến địa bàn của bổn vương, chẳng lẽ muốn bổn vương dùng kiệu tám người nâng khiêng về sao? Các người thừa dịp bổn vương bế quan, thu tất cả thuộc hạ của bổn vương, còn muốn đánh chủ ý với quỷ tỉ của bổn vương nữa, nếu không phải bổn vương phát hiện đúng lúc, các người sẽ thực hiện được, tứ đại trưởng lão của Chính Nhất Giáo không khỏi quá bỉ ổi rồi?
Ông ta định bế quan, trùng kích cảnh giới Quỷ Đế.
Ai biết ông ta còn chưa thành công, lại phát hiện Loạn Tàng Sơn to như vậy không còn một thuộc hạ.
Ông ta phóng thần thức mới phát hiện, không chỉ thuộc hạ của ông ta bị người ta thu đi, ngay cả ông ta cũng bị phong ấn trong Tứ Phương Yết Đế Trận, một đám đạo sĩ đang tìm kiếm trong địa cung của ông ta.
Ông ta đường đường là Quỷ Vương, vậy mà mình bị phong ấn trong địa bàn chính mình thần không biết quỷ không hay, sao có thể có chuyện này.
Gần như không do dự, ông ta từ bỏ bế quan, bắt đầu phá Tứ Phương Yết Đế Trận.
Trong giữa sườn núi, Mạc Phàm nhìn lướt qua Quỷ Vương, lại nhìn bốn đạo sĩ, khẽ nâng mí mắt.
- Quỷ tỉ?
Một ngọn núi to như vậy, xuất hiện một đám đạo sĩ đã khiến hắn vô cùng bất ngờ, không ngờ trong tay Quỷ Vương này còn có quỷ tỉ?
Xem ra hắn đến đây không vô ích rồi.
Sắc mặt bốn đạo sĩ như thường, vẫn lạnh lùng nhìn Quỷ Vương.
- Bắc Lăng, nếu biết ý đồ chúng tôi đến, còn không nhanh giao quỷ tỉ ra đây, chỉ cần ông đồng ý giao quỷ tỉ ra, chúng tôi sẽ tha chết cho ông.
Đạo sĩ mặt sẹo lạnh giọng quát.
- Tha cho bổn vương không chết, ha ha, ông cho rằng Quỷ Vương Bắc Lăng tôi dễ bị dọa à, các người đã đến đây rồi, vậy ở lại đi, đúng lúc bổn vương đang thiếu máu bốn cao thủ luyện chế Vạn Anh.
Quỷ Vương Bắc Lăng cười âm hiểm nói.
Nghe hai chữ Vạn Anh, mấy lão đạo sĩ nhíu mày không nói gì thêm, sắc mặt cô gái gần Mạc Phàm thay đổi.
- Vạn Anh, Quỷ Vương Bắc Lăng, vậy mà ông luyện chế ra thứ thương thiên hại lý như vậy, ông không sợ bị trời phạt à?
Tuy Vạn Anh ít hơn Vạn Anh Đàn một chữ, nhưng càng bi thảm hơn.
Vạn Anh Đàn có thể thả ra trên vạn quỷ anh chín tháng, Vạn Anh thì để chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín quỷ anh chém giết nhau, cuối cùng chỉ còn lại một quỷ anh là Vạn Anh.
Quỷ anh chín tháng đã có 9 mạng, rất khó diệt trừ, dùng quỷ anh chín tháng luyện chế Vạn Anh lại gần như giết không chết, hơn nữa thực lực rất kh ủng bố.
Trong ghi chép của Chính Nhất Giáo bọn họ, Vạn Anh từng xuất hiện ba lần, mỗi lần xuất hiện đều tạo thành ít nhất trên trăm vạn sinh linh tử vong, đây đủ để thấy vạn anh kh ủng bố cỡ nào.
Vậy mà Quỷ Vương Bắc Lăng luyện chế Vạn Anh, như vậy phải cần biết bao nhiêu đứa bé.Không chỉ cô gái này, trong mắt Mạc Phàm cũng chớp lóe ánh sáng lạnh.
Nhưng cô gái mới mở miệng, tâm tình người đàn ông bên cạnh cô gái chìm vào đáy cốc, mồ hôi chảy ròng ròng, thầm kêu không hay rồi.
- Sư muội, em làm gì thế, ở đây đến lượt em nói à?
Lực chú ý của Quỷ Vương đã bị bốn trưởng lão hấp dẫn, cô còn động vào Quỷ Vương Bắc Lăng, đây không phải là muốn chết sao.
- Hửm?
Quỷ Vương Bắc Lăng vốn không để hai tiểu bối này vào mắt, nghe thấy cô gái nói, ông ta liền dời mắt nhìn cô gái kia.
- Tiểu nha đầu, bổn vương luyện chế Vạn Anh, cô có ý kiến sao?
Thần Y Trọng Sinh
Bụi bặm đầy bốn phía, bao phủ khắp ngọn núi.
Trong sơn thể, một thứ to lớn đến trên đỉnh núi, mỗi khi đi một bước đều giống như mang theo lực lượng vĩ đại, sơn thể, mặt đất đều run rẩy theo.
Thứ to lớn này vừa xuất hiện, quỷ khí nồng đậm trên núi như tìm được miệng thoát, điên cuồng tụ tập về phía thứ to lớn kia, âm thanh như quỷ khóc phát ra, tàn sát bừa bãi mà lên.
Trong mồ mả vốn yên bình, một đám hư ảnh chui từ trong ra, có khi là khô lâu trong hốc mắt lóe sáng quỷ hỏa, có một số mộ thì tự động nổ tung, một số cương thi mặc trang phục cổ đại, khuôn mặt đáng ghét hành động cứng ngắc đứng dậy, tiếng quỷ khóc sói gào đầy xung quanh, làm da đầu người ta run lên.
Chỉ trong chớp mắt, cả ngọn núi như ở trong địa ngục.
Đồng thời chín quang bích màu đen vốn mắt thường không thể thấy được trở nên sáng lên, hình thành từng hàng rào, phong ấn cả ngọn núi ở bên trong.
Trong hai đạo kình phong đi qua Mạc Phàm lúc trước, sắc mặt hai người thay đổi, dừng lại, lộ ra một nam một nữ hơn hai mươi tuổi mặc đạo bào đeo kiếm, hoảng sợ nhìn về phía đỉnh núi.
“Cộp, cộp, cộp…” Tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng gần, giống như mỗi bước đều giẫm lên trái tim người ta, khiến người ta hít thở không thông.
“Cộp!” Lại là một tiếng bước chân, sơn thể lún xuống, bỗng nhiên tiếng quỷ kêu im lại, trong chớp mắt cả ngọn núi yên tĩnh khiến trái tim người ta tạm ngừng đập.
Trên đỉnh núi, một bóng người cao lớn đứng phía trên, nhìn xuống Loạn Tàng Sơn.
Bóng người này cao khoảng mười thước, gương mặt hình chữ quốc, trắng trẻo như thư sinh, không có một chút quỷ khí.
Nhưng mà trên người khoác chiến giáp màu vàng, giống một đại tướng cổ đại.
Bóng người này cầm búa bằng xương có kích cỡ phù hợp với người ông ta, trên búa khắc đầy Ma Văn nguệch ngoạc, tản ra khí túc kh ủng bổ khiến đáy lòng người ta phát lạnh.
- Đó là Quỷ Vương sao?
Cách Mạc Phàm không xa, sắc mặt người phụ nữ thay đổi, hơi bất ngờ nói.
Bọn họ vào Loạn Tàng Sơn lâu như vậy, mà không nhìn thấy Quỷ Vương, không ngờ Quỷ Vương có dáng vẻ này.
Quỷ Vương liếc mắt nhìn hai người với vẻ khinh thường, cũng chưa từng nhìn Mạc Phàm lấy một cái, cười lạnh lùng.
- Hai người muốn trốn đi đâu?
Người đàn ông và người phụ nữ nhíu mày, nhìn ma quỷ khắp ngọn núi, sắc mặt tái mét, không nói gì thêm.
Ngọn núi này bị phong ấn, không cần Quỷ Vương ra tay, bọn họ cũng đừng nghĩ thoát được.
Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm, lạnh lùng truyền từ Loạn Tàng Sơn ra.
- Quỷ Vương Bắc Lăng, bắt nạt hai hậu bối thì có bản lĩnh gì, muốn so thuật pháp, chúng tôi bồi ông.
Giọng nói này vừa vang lên, một đạo lôi điện cỡ thùng nước đột nhiên hàng lâm, rơi rầm rầm lên trận pháp màu đen trên không Loạn Tàng Sơn.
“Bùm!” Tiếng sấm đinh tai nhức óc, chấn động dữ dội, lôi đình vô cùng cường đại tỏa ra xung quanh.
Đầy khắp núi đồi, những quỷ vật vừa bò ra run rẩy, có một số bị lôi đình đánh xuống thì biến mất, chưa biến mất thì phát run, giống như rất sợ lôi điện này.
Có một số bò ra khỏi phần mộ, lại chui vào trong.
Ngay cả Quỷ Vương Bắc Lăng nhìn thấy lôi điện này cũng nhíu mày, nhưng không cử động.
Lần một!
Lần hai!
Lần ba!
Đạo lôi điện thứ ba đánh lên trận pháp, giữa trận pháp mở ra, bốn nhân ảnh nhoáng lên trong khe hở mà ra, rơi xuống bốn phía quanh Quỷ Vương Bắc Lăng.
Bốn người này mặc đạo bào màu đen, khoảng 5, 60 tuổi, mỗi người đều đeo kiếm trên lưng, thân thể đứng trên lệnh bài bằng ngọc, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Quỷ Vương Bắc Lăng.
- Bắc Lăng, nhiều năm không gặp, không ngờ ông lại sa đọa rơi vào hoàn cảnh này, ngay cả hai hậu bối cũng không tha.
Trong đó một người đàn ông mặt sẹo nói.
Quỷ Vương Bắc Lăng nhìn bốn người, hơi nhếch miệng, cười khinh thường.
- Bổn vương sa đọa, Chính Nhất Giáo các người đến địa bàn của bổn vương, chẳng lẽ muốn bổn vương dùng kiệu tám người nâng khiêng về sao? Các người thừa dịp bổn vương bế quan, thu tất cả thuộc hạ của bổn vương, còn muốn đánh chủ ý với quỷ tỉ của bổn vương nữa, nếu không phải bổn vương phát hiện đúng lúc, các người sẽ thực hiện được, tứ đại trưởng lão của Chính Nhất Giáo không khỏi quá bỉ ổi rồi?
Ông ta định bế quan, trùng kích cảnh giới Quỷ Đế.
Ai biết ông ta còn chưa thành công, lại phát hiện Loạn Tàng Sơn to như vậy không còn một thuộc hạ.
Ông ta phóng thần thức mới phát hiện, không chỉ thuộc hạ của ông ta bị người ta thu đi, ngay cả ông ta cũng bị phong ấn trong Tứ Phương Yết Đế Trận, một đám đạo sĩ đang tìm kiếm trong địa cung của ông ta.
Ông ta đường đường là Quỷ Vương, vậy mà mình bị phong ấn trong địa bàn chính mình thần không biết quỷ không hay, sao có thể có chuyện này.
Gần như không do dự, ông ta từ bỏ bế quan, bắt đầu phá Tứ Phương Yết Đế Trận.
Trong giữa sườn núi, Mạc Phàm nhìn lướt qua Quỷ Vương, lại nhìn bốn đạo sĩ, khẽ nâng mí mắt.
- Quỷ tỉ?
Một ngọn núi to như vậy, xuất hiện một đám đạo sĩ đã khiến hắn vô cùng bất ngờ, không ngờ trong tay Quỷ Vương này còn có quỷ tỉ?
Xem ra hắn đến đây không vô ích rồi.
Sắc mặt bốn đạo sĩ như thường, vẫn lạnh lùng nhìn Quỷ Vương.
- Bắc Lăng, nếu biết ý đồ chúng tôi đến, còn không nhanh giao quỷ tỉ ra đây, chỉ cần ông đồng ý giao quỷ tỉ ra, chúng tôi sẽ tha chết cho ông.
Đạo sĩ mặt sẹo lạnh giọng quát.
- Tha cho bổn vương không chết, ha ha, ông cho rằng Quỷ Vương Bắc Lăng tôi dễ bị dọa à, các người đã đến đây rồi, vậy ở lại đi, đúng lúc bổn vương đang thiếu máu bốn cao thủ luyện chế Vạn Anh.
Quỷ Vương Bắc Lăng cười âm hiểm nói.
Nghe hai chữ Vạn Anh, mấy lão đạo sĩ nhíu mày không nói gì thêm, sắc mặt cô gái gần Mạc Phàm thay đổi.
- Vạn Anh, Quỷ Vương Bắc Lăng, vậy mà ông luyện chế ra thứ thương thiên hại lý như vậy, ông không sợ bị trời phạt à?
Tuy Vạn Anh ít hơn Vạn Anh Đàn một chữ, nhưng càng bi thảm hơn.
Vạn Anh Đàn có thể thả ra trên vạn quỷ anh chín tháng, Vạn Anh thì để chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín quỷ anh chém giết nhau, cuối cùng chỉ còn lại một quỷ anh là Vạn Anh.
Quỷ anh chín tháng đã có 9 mạng, rất khó diệt trừ, dùng quỷ anh chín tháng luyện chế Vạn Anh lại gần như giết không chết, hơn nữa thực lực rất kh ủng bố.
Trong ghi chép của Chính Nhất Giáo bọn họ, Vạn Anh từng xuất hiện ba lần, mỗi lần xuất hiện đều tạo thành ít nhất trên trăm vạn sinh linh tử vong, đây đủ để thấy vạn anh kh ủng bố cỡ nào.
Vậy mà Quỷ Vương Bắc Lăng luyện chế Vạn Anh, như vậy phải cần biết bao nhiêu đứa bé.Không chỉ cô gái này, trong mắt Mạc Phàm cũng chớp lóe ánh sáng lạnh.
Nhưng cô gái mới mở miệng, tâm tình người đàn ông bên cạnh cô gái chìm vào đáy cốc, mồ hôi chảy ròng ròng, thầm kêu không hay rồi.
- Sư muội, em làm gì thế, ở đây đến lượt em nói à?
Lực chú ý của Quỷ Vương đã bị bốn trưởng lão hấp dẫn, cô còn động vào Quỷ Vương Bắc Lăng, đây không phải là muốn chết sao.
- Hửm?
Quỷ Vương Bắc Lăng vốn không để hai tiểu bối này vào mắt, nghe thấy cô gái nói, ông ta liền dời mắt nhìn cô gái kia.
- Tiểu nha đầu, bổn vương luyện chế Vạn Anh, cô có ý kiến sao?
Thần Y Trọng Sinh
Đánh giá:
Truyện Thần Y Trọng Sinh
Story
Chương 929
10.0/10 từ 32 lượt.