Thần Y Trọng Sinh
Chương 715
153@-Mạc Phàm diệt Hoàng gia, hủy Vu Thần Giáo, giết Thiên Thành Diệt, tới thứ 5 Hắc Bảng như hôm nay, có không biết bao nhiêu Tiên Thiên Tông Sư chết trên tay Mạc Phàm, tất nhiên ông ta không thể tiếp nhận vì một câu của ông ta có thể khiến Mạc Phàm e ngại ba phần.
Nhưng sở dĩ ông ta có thể trở thành người rất có uy vọng ở tỉnh Giang Nam, chỉ một câu đã khiến Vạn Thiên Tuyệt rời đi, cũng không chỉ dựa vào cái miệng, đều dựa vào sức mạnh mà những người khác chưa biết.
“Bùm!” Ngọc tệ bị ông ta bóp nát.
- Sơn Phong!
Âu Dương Minh Nhật khẽ quát một tiếng, giống như kinh lôi nổ tung ở không trung, cả Xá Sơn đều chấn động.
Vẻ mặt những du khách ở trên núi thay đổi, không hẹn mà cùng nhìn về phía đỉnh núi.
Chỉ thấy 18 đạo ánh sáng bảy màu xẹt qua trời không, xuất hiện ở bốn phương tám hướng Xá Sơn, tụ tập về phía đỉnh núi, giống như cầu vồng rực rỡ, nối từ chân núi đến đỉnh núi.
Trong lúc này cả Xá Sơn vô cùng rực rỡ.
- Quá nhiều cầu vồng!
- Thật đẹp?
Bọn họ từng thấy cầu vồng, nhưng không có gió thổi không có mưa rơi, lấy đâu ra 18 đạo cầu vồng cùng xuất hiện.
- Nơi này xảy ra chuyện gì sao?
- Không phải có chuyện rồi chứ?
…
Đỉnh núi, 18 đạo cầu vồng tụ tập một chỗ, nhưng ở đình nghỉ mát chỗ Mạc Phàm, trên hạt châu bảy màu.
Ánh sáng 18 đạo cầu vồng rơi xuống hạt châu này, hạt châu lập tức sáng lên ánh sáng bảy màu.
Ánh sáng bảy màu nhanh chóng chiếu xuống, bao vây mọi người trong đình hóng mát.
- Tiểu tử, Vạn Thiên Tuyệt ở trước mặt lão phu cũng không dám làm càn, không phải vừa rồi cậu nói muốn giữ mọi người ở đây sao, lão phu cho cậu cơ hội giết tôi, trái lại cậu giữ lão phu thử xem, nếu cậu có thể giết lão phu, lão phu tuyệt không hai lời.
Âu Dương Minh Nhật đứng khoanh tay, trong mắt lóe lên tinh quang, vô cùng tự tin nói.
Âu Dương Minh Nhật vừa nói những lời này, không ít người lập tức sửng sốt, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Lâm Thiên Thành có chút e ngại khí binh trong tay Mạc Phàm, nhưng nhìn thấy ánh sáng bảy màu, nghe được lời Âu Dương Minh Nhật nói, trước mắt ông ta sáng lên.
Ông ta có chút hiểu biết về Âu Dương lão gia tử, Âu Dương lão gia tử chưa bao giờ đánh trận nào không nắm chắc.
Nếu lão gia tử dám nói như vậy, chắc chắn ánh sáng bảy màu này có thể đối phó Mạc Phàm.
- Tiểu tử, không phải cậu rất lợi hại sao, giết đại cả tôi, giết cháu tôi, có bản lĩnh cậu giết cả tôi đi.
Lâm Thiên Thành cười nói.
Hai người vừa ló đầu, những người khác không phải kẻ ngu, lập tức hiểu rõ.
- Ánh sáng bảy màu này là Thất Tuyệt Huyễn Quang Trận của Âu Dương gia trong truyền thuyết, là trận pháp tiên nhân kia bố trí ở Âu Dương gia sao?
Một lão tổng hiểu biết về Âu Dương gia nói.
Nhiều thế hệ Âu Dương gia ở trên Xá Sơn ra, nghe nói mấy trăm năm trước một phụ nữ Âu Dương gia từng cứu một tiên nhân bị thương, tiên nhân đã để lại trận pháp này ở Âu Dương gia.
Tiên trận này không chỉ giam giữ được tiên nhân, cho dù là vũ khí tiên tiến hiện giờ cũng không làm gì được.
Từng có truyền thuyết, tiên trận này vì quá mức phong kiến mê tín, đã bị cao nhân tháo ra, ai biết vẫn còn tồn tại.
- Lần nay hay rồi.
- Tiểu tử, không phải cậu là Mạc đại sư sao, người chết trên tay cậu còn nhiều hơn con kiến cậu giẫm chết, cậu sát phạt quyết đoán như vậy, sao không ra tay đi?
Lúc này Mộc Hồng Bân cũng không sợ Mạc Phàm, cười đắc ý nói.
- Đường đường là Mạc đại sư Đông Hải, không phải lần này không có biện pháp đấy chứ?
- Tôi thấy chắc chắn là vậy, đây là tiên trận, nghe nói ngay cả tiên nhân cũng bị giam giữ, cậu ta chỉ là đại sư nhân loại, sao có thể thoát được?
“Hô hô!” Tiếng cười to vang lên.
Những người khác cũng không yếu thế, một đám không kiêng nể gì bắt đầu khiêu khích Mạc Phàm, không có một chút sợ hãi, càng nói càng khó nghe.
- Không phải Mạc đại sư vừa nói, nếu không có biện pháp thì mặc chúng ta xử trí sao, c ởi quần áo của Lưu phu nhân trước, để tôi nhìn xem được chứ?
Lâm Thiên Thành cười dâm nói.
Mạc Phàm c ởi quần áo bọn họ, sao lại không c ởi sạch đại mỹ nữ Lưu Nguyệt Như này, để bọn họ thưởng thức một phen?
- Đúng vậy, chẳng lẽ đường đường là Mạc đại sư Đông Hải lại là tiểu nhân nói không giữ lời?
Mộc Hồng Bân cười nói.
Một đám người, nói chuyện càng ngày càng khó nghe.
Lưu Nguyệt Như nhíu mày, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là khó coi.
Không ai nói Thất Tuyệt Huyễn Quang Trận bà còn không có ấn tượng, nhắc tới mấy chữ này bà mới nhớ, đây là trận pháp của Âu Dương gia trong truyền thuyết.
Nếu trong đình này có Thất Tuyệt Huyễn Quang Trận thật, lần đàm phán này không phải đàm phán, mà thật sự thành hồng môn yến, chỉ sợ bọn họ không đi được rồi.
- Mạc tiên sinh, chúng ta?
Hắn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua xung quanh, hơi nheo mắt lại.
Thất Tuyệt Huyễn Quang Trận, vậy mà ở đây có trận pháp này, chẳng trách Âu Dương Minh Nhật tự tin như vậy.
Đây là một trận pháp cấp trung, chỉ đến Kim Đan kỳ mới có thể bố trí, dưới Kim Đan khó mà phá giải được trận pháp.
Đối với những người bình thường, quả thật như trận pháp tiên nhân.
Nhưng ở trong mắt hắn trận pháp cấp trung vĩnh viên chỉ là trận pháp cấp trung, kém xa trận pháp cấp cao, tiên trận chân chính, Thượng Cổ Thần Linh Thần Trận.
- Ngồi ở đó là được.
Mạc Phàm không quay đầu lại, cười khinh thường nói.
- Ngồi ở đó sao?
Âu Dương Minh Nhật cười khẽ.
Ông ta không chỉ xem thường bản lĩnh của Mạc Phàm, còn xem thường tự đại của Mạc Phàm.
- Tiểu tử, cậu biết vì sao Vạn Thiên Tuyệt rời khỏi Giang Nam không?
- Vì sao?
- Cậu ta bị lão phu giam trong trận ba ngày ba đêm, cuối cùng không có biện pháp, không thể không rời khỏi Giang Giang, đi đường vòng đến nơi khác.
Âu Dương Minh Nhật tự hào nói.
Ông ta chỉ nói hai chữ “rời đi” với Vạn Thiên Tuyệt, ba ngày sau Vạn Thiên Tuyệt rời khỏi Giang Nam, chuyện này khiến thanh danh của ông ta tăng cao ở Giang Nam, thậm chí hôm nay sau 10 năm, ông ta vẫn là người có danh vọng nhất Giang Nam.
Mạc Phàm cười nhạt, như nghe được một truyện cười.
Ở trong mắt bọn họ Vạn Thiên Tuyệt là người đánh bại liên tục mười đại cao thủ Hoa Hạ, thứ 2 Hắc Bảng, dưới một người trên vạn người.
Nhưng ở trong mắt y tiên bất tử hắn, Vạn Thiên Tuyệt chỉ như một phàm nhân.
Hắn đường đường là y tiên bất tử, hắn từng phá thần trận rồi, trong khi bị thần trận bao quanh, cường giả Kim Đan kỳ hắn chiếm được Luân Hồi Chi Lô trong truyền thuyết.
Một trận pháp cấp trung cũng không phá được, hắn định đấu với ai đây?
- Vì trận pháp này giam giữ được Vạn Thiên Tuyệt, ông cảm thấy trận pháp này cũng có thể giam được tôi sao?
Mạc Phàm cười hỏi.
- Nếu không thì sao, vậy cậu cho chúng tôi xem, hay là nói, cậu giết chúng tôi thử xem, xem khẩu khí của cậu lớn, hay uy lực của trận pháp Âu Dương gia lớn hơn?
Âu Dương Minh Nhật kiêu ngạo nói.
- Thôi, vẫn nên cho cậu xem uy lực của trận pháp này thì hơn.
Âu Dương Minh Nhật nói tiếp.
Ông ta vẽ trên không, một pháp ấn bay ra, bay vào trong hạt châu bảy màu trên không đình hóng mát.
“Răng rắc!” Một đạo tỏa liên bảy màu bay từ trước người ông ta ra, một đoạn cắm thẳng xuống đất, đầu kia quấn lấy người Mạc Phàm.
Thần Y Trọng Sinh
Nhưng sở dĩ ông ta có thể trở thành người rất có uy vọng ở tỉnh Giang Nam, chỉ một câu đã khiến Vạn Thiên Tuyệt rời đi, cũng không chỉ dựa vào cái miệng, đều dựa vào sức mạnh mà những người khác chưa biết.
“Bùm!” Ngọc tệ bị ông ta bóp nát.
- Sơn Phong!
Âu Dương Minh Nhật khẽ quát một tiếng, giống như kinh lôi nổ tung ở không trung, cả Xá Sơn đều chấn động.
Vẻ mặt những du khách ở trên núi thay đổi, không hẹn mà cùng nhìn về phía đỉnh núi.
Chỉ thấy 18 đạo ánh sáng bảy màu xẹt qua trời không, xuất hiện ở bốn phương tám hướng Xá Sơn, tụ tập về phía đỉnh núi, giống như cầu vồng rực rỡ, nối từ chân núi đến đỉnh núi.
Trong lúc này cả Xá Sơn vô cùng rực rỡ.
- Quá nhiều cầu vồng!
- Thật đẹp?
Bọn họ từng thấy cầu vồng, nhưng không có gió thổi không có mưa rơi, lấy đâu ra 18 đạo cầu vồng cùng xuất hiện.
- Nơi này xảy ra chuyện gì sao?
- Không phải có chuyện rồi chứ?
…
Đỉnh núi, 18 đạo cầu vồng tụ tập một chỗ, nhưng ở đình nghỉ mát chỗ Mạc Phàm, trên hạt châu bảy màu.
Ánh sáng 18 đạo cầu vồng rơi xuống hạt châu này, hạt châu lập tức sáng lên ánh sáng bảy màu.
Ánh sáng bảy màu nhanh chóng chiếu xuống, bao vây mọi người trong đình hóng mát.
- Tiểu tử, Vạn Thiên Tuyệt ở trước mặt lão phu cũng không dám làm càn, không phải vừa rồi cậu nói muốn giữ mọi người ở đây sao, lão phu cho cậu cơ hội giết tôi, trái lại cậu giữ lão phu thử xem, nếu cậu có thể giết lão phu, lão phu tuyệt không hai lời.
Âu Dương Minh Nhật đứng khoanh tay, trong mắt lóe lên tinh quang, vô cùng tự tin nói.
Âu Dương Minh Nhật vừa nói những lời này, không ít người lập tức sửng sốt, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Lâm Thiên Thành có chút e ngại khí binh trong tay Mạc Phàm, nhưng nhìn thấy ánh sáng bảy màu, nghe được lời Âu Dương Minh Nhật nói, trước mắt ông ta sáng lên.
Ông ta có chút hiểu biết về Âu Dương lão gia tử, Âu Dương lão gia tử chưa bao giờ đánh trận nào không nắm chắc.
Nếu lão gia tử dám nói như vậy, chắc chắn ánh sáng bảy màu này có thể đối phó Mạc Phàm.
- Tiểu tử, không phải cậu rất lợi hại sao, giết đại cả tôi, giết cháu tôi, có bản lĩnh cậu giết cả tôi đi.
Lâm Thiên Thành cười nói.
Hai người vừa ló đầu, những người khác không phải kẻ ngu, lập tức hiểu rõ.
- Ánh sáng bảy màu này là Thất Tuyệt Huyễn Quang Trận của Âu Dương gia trong truyền thuyết, là trận pháp tiên nhân kia bố trí ở Âu Dương gia sao?
Một lão tổng hiểu biết về Âu Dương gia nói.
Nhiều thế hệ Âu Dương gia ở trên Xá Sơn ra, nghe nói mấy trăm năm trước một phụ nữ Âu Dương gia từng cứu một tiên nhân bị thương, tiên nhân đã để lại trận pháp này ở Âu Dương gia.
Tiên trận này không chỉ giam giữ được tiên nhân, cho dù là vũ khí tiên tiến hiện giờ cũng không làm gì được.
Từng có truyền thuyết, tiên trận này vì quá mức phong kiến mê tín, đã bị cao nhân tháo ra, ai biết vẫn còn tồn tại.
- Lần nay hay rồi.
- Tiểu tử, không phải cậu là Mạc đại sư sao, người chết trên tay cậu còn nhiều hơn con kiến cậu giẫm chết, cậu sát phạt quyết đoán như vậy, sao không ra tay đi?
Lúc này Mộc Hồng Bân cũng không sợ Mạc Phàm, cười đắc ý nói.
- Đường đường là Mạc đại sư Đông Hải, không phải lần này không có biện pháp đấy chứ?
- Tôi thấy chắc chắn là vậy, đây là tiên trận, nghe nói ngay cả tiên nhân cũng bị giam giữ, cậu ta chỉ là đại sư nhân loại, sao có thể thoát được?
“Hô hô!” Tiếng cười to vang lên.
Những người khác cũng không yếu thế, một đám không kiêng nể gì bắt đầu khiêu khích Mạc Phàm, không có một chút sợ hãi, càng nói càng khó nghe.
- Không phải Mạc đại sư vừa nói, nếu không có biện pháp thì mặc chúng ta xử trí sao, c ởi quần áo của Lưu phu nhân trước, để tôi nhìn xem được chứ?
Lâm Thiên Thành cười dâm nói.
Mạc Phàm c ởi quần áo bọn họ, sao lại không c ởi sạch đại mỹ nữ Lưu Nguyệt Như này, để bọn họ thưởng thức một phen?
- Đúng vậy, chẳng lẽ đường đường là Mạc đại sư Đông Hải lại là tiểu nhân nói không giữ lời?
Mộc Hồng Bân cười nói.
Một đám người, nói chuyện càng ngày càng khó nghe.
Lưu Nguyệt Như nhíu mày, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là khó coi.
Không ai nói Thất Tuyệt Huyễn Quang Trận bà còn không có ấn tượng, nhắc tới mấy chữ này bà mới nhớ, đây là trận pháp của Âu Dương gia trong truyền thuyết.
Nếu trong đình này có Thất Tuyệt Huyễn Quang Trận thật, lần đàm phán này không phải đàm phán, mà thật sự thành hồng môn yến, chỉ sợ bọn họ không đi được rồi.
- Mạc tiên sinh, chúng ta?
Hắn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua xung quanh, hơi nheo mắt lại.
Thất Tuyệt Huyễn Quang Trận, vậy mà ở đây có trận pháp này, chẳng trách Âu Dương Minh Nhật tự tin như vậy.
Đây là một trận pháp cấp trung, chỉ đến Kim Đan kỳ mới có thể bố trí, dưới Kim Đan khó mà phá giải được trận pháp.
Đối với những người bình thường, quả thật như trận pháp tiên nhân.
Nhưng ở trong mắt hắn trận pháp cấp trung vĩnh viên chỉ là trận pháp cấp trung, kém xa trận pháp cấp cao, tiên trận chân chính, Thượng Cổ Thần Linh Thần Trận.
- Ngồi ở đó là được.
Mạc Phàm không quay đầu lại, cười khinh thường nói.
- Ngồi ở đó sao?
Âu Dương Minh Nhật cười khẽ.
Ông ta không chỉ xem thường bản lĩnh của Mạc Phàm, còn xem thường tự đại của Mạc Phàm.
- Tiểu tử, cậu biết vì sao Vạn Thiên Tuyệt rời khỏi Giang Nam không?
- Vì sao?
- Cậu ta bị lão phu giam trong trận ba ngày ba đêm, cuối cùng không có biện pháp, không thể không rời khỏi Giang Giang, đi đường vòng đến nơi khác.
Âu Dương Minh Nhật tự hào nói.
Ông ta chỉ nói hai chữ “rời đi” với Vạn Thiên Tuyệt, ba ngày sau Vạn Thiên Tuyệt rời khỏi Giang Nam, chuyện này khiến thanh danh của ông ta tăng cao ở Giang Nam, thậm chí hôm nay sau 10 năm, ông ta vẫn là người có danh vọng nhất Giang Nam.
Mạc Phàm cười nhạt, như nghe được một truyện cười.
Ở trong mắt bọn họ Vạn Thiên Tuyệt là người đánh bại liên tục mười đại cao thủ Hoa Hạ, thứ 2 Hắc Bảng, dưới một người trên vạn người.
Nhưng ở trong mắt y tiên bất tử hắn, Vạn Thiên Tuyệt chỉ như một phàm nhân.
Hắn đường đường là y tiên bất tử, hắn từng phá thần trận rồi, trong khi bị thần trận bao quanh, cường giả Kim Đan kỳ hắn chiếm được Luân Hồi Chi Lô trong truyền thuyết.
Một trận pháp cấp trung cũng không phá được, hắn định đấu với ai đây?
- Vì trận pháp này giam giữ được Vạn Thiên Tuyệt, ông cảm thấy trận pháp này cũng có thể giam được tôi sao?
Mạc Phàm cười hỏi.
- Nếu không thì sao, vậy cậu cho chúng tôi xem, hay là nói, cậu giết chúng tôi thử xem, xem khẩu khí của cậu lớn, hay uy lực của trận pháp Âu Dương gia lớn hơn?
Âu Dương Minh Nhật kiêu ngạo nói.
- Thôi, vẫn nên cho cậu xem uy lực của trận pháp này thì hơn.
Âu Dương Minh Nhật nói tiếp.
Ông ta vẽ trên không, một pháp ấn bay ra, bay vào trong hạt châu bảy màu trên không đình hóng mát.
“Răng rắc!” Một đạo tỏa liên bảy màu bay từ trước người ông ta ra, một đoạn cắm thẳng xuống đất, đầu kia quấn lấy người Mạc Phàm.
Thần Y Trọng Sinh
Đánh giá:
Truyện Thần Y Trọng Sinh
Story
Chương 715
10.0/10 từ 32 lượt.