Thần Y Trọng Sinh

Chương 464

167@-
- Người này là Mạc Phàm sao?  

Khuôn mặt tinh xảo của Đỗ Tư Tư trắng bệch như tờ giấy, trong mắt đều là không thể tin được.  

Mạc Phàm giết hai vị trưởng lão và Truy Mệnh Bà Bà của Vu Thần Giáo, chuyện này không chỉ lan truyền ở Vu Thần Giáo, không còn là bí mật ở cả Vân Châu, tất nhiên Đỗ  

gia bọn họ cũng biết chuyện.  

Mạc Phàm ngay cả người của Vu Thần Giáo cũng dám giết, vậy mà cô ta đánh chú ý lên linh thú của người này?  

- Chuyện này, chuyện này…  

Cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng uy phong lẫm liệt của Mạc Phàm, lùi về phía sau theo bản năng.  

Không chỉ có cô ta, mấy người thanh niên bên cạnh cô ta, trên mặt không còn chút kiêu ngạo nào.  

Tin tức Mạc Phàm giế t chết trưởng lão Vu Thần Giáo truyền ra không lâu, bối cảnh của Mạc Phàm được điều tra rõ ràng.  

Mạc đại sư Đông Hải, ba chiêu gi ết chết tên cuồng đồ nước ngoài, trước đó không lâu còn tự tay diệt Hoàng gia, nhân vật đáng sợ như vật bị bọn họ gặp phải.  

Trong đó có một người thanh niên mở miệng trào phúng Mạc Phàm, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã trên đất, mồ hôi không ngừng chảy xuống hai gò má anh ta.  

…  

Theo tiếng quát khẽ của Mạc Phàm và chấn động của một kiếm, trên nũi Vu Thần vốn yên lặng trong trầm thấp, thê lương và huyết tinh của huyết tế, tất cả đệ tử Vu Thần  

Giáo sửng sốt, sau đó trên mặt tràn đầy vẻ khó mà tin.  

Mấy ngày nay, Vu Thần Giáo bọn họ luôn vây bắt Mạc Phàm, không ngờ Mạc Phàm thật sự dám đến Vu Thần Sơn bọn họ.  

Nhưng vô số đệ tử Vu Thần Giáo nhanh chóng chạy vội về phía ngọc phù truyền tin.  

Không chỉ những đệ tử bình thường của Vu Thần Giáo, trong sơn động giữa sườn núi, xung quanh tế đàn hình tháp cổ xưa.  


Vu chủ, thánh nữ Hà Thi Thi và một đám trưởng lão của Vu Thần Giáo, nghe thấy giọng nói truyền từ ngọc phù đưa tin đến và âm thanh nổ mạnh đất rung núi chuyển, mắt mở  

to.  

- Vậy mà tiểu tử này dám tới thánh địa của Vu Thần Giáo chúng ta, lá gan đúng là không nhỏ, cậu ta cho rằng Vu Thần Giáo chúng ta là Hoàng gia Tấn Châu sao, vu chủ, để  

tôi thi thu thập tiểu tử này.  

Trong mắt Hà Thi Thi lộ ra chút không vui, nghiến răng nói.  

ế ầ ổ ấ ế  

Mạc Phàm hại cô ta không hoàn thành nhiệm vụ, còn khiến Vu Thần Giáo tổn thất hai vị trưởng lão và một hộ pháp, ngay cả cô ta cũng phải dựa vào bản mệnh tinh huyết mới  

có thể sống lại.  

Mấy ngày nay người cô ta muốn nhìn thấy nhất là Mạc Phàm, chỉ cần Mạc Phàm dám tới thánh sơn, sẽ khiến cậu ta một đi không trở về.  

- Mọi người đều đi cả đi, ở đây có mình tôi là đủ rồi, nhớ kỹ, mang máu cậu ta về đây.  

Vu chủ vươn tay da bọc xương ra, khoát tay nói.  

- Cảm ơn vu chủ thành toàn, Thi Thi nhất định sẽ mang toàn bộ tinh huyết trên người cậu ta về.  

Trong lòng Hà Thi Thi vui vẻ, cung kính nói.  

Cô ta nói xong ra khỏi sơn động với một đám trưởng lão, đi về phía chân núi.  

Bọn họ đều có tu vi Trúc Cơ trung, hậu kỳ, xuống núi cao mấy trăm mét, chỉ là chuyện vài phút.  

Chỉ trong thời gian hút một điếu thuốc, đám Hà Thi Thi xuất hiện cách Mạc Phàm không xa, từ trên cao nhìn xuống Mạc Phàm.  


Mấy chục đệ tử Vu Thần Giáo cũng đuổi tới, đám người vây quanh Mạc Phàm.  

- Mạc Phàm, cậu cầm bảo vật của Vu Thần Giáo tôi, giết người Vu Thần Giáo, vậy mà còn dám đến thánh địa của Vu Thần Giáo.  

Trong mắt Hà Thi Thi đầy lửa giận, lạnh lùng nói.  

- Tôi nói rồi, tôi sẽ mang Vu Nha tới tham gia huyết tế 10 vạn người của Vu Thần Giáo cô.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

- Cậu đến rồi thì thế nào, cậu cho rằng không có Vu Nha chúng tôi không có biện pháp huyết tế sao, cậu cho rằng chỉ dựa vào mình cậu có thể ngăn cản huyết tế của Vu Thần  

Giáo tôi, nếu đến đây rồi, vậy trở thành một phần huyết tế đi.  

Bên cạnh Mạc Phàm, một lão giả mặt đầy nếp nhăn hừ lạnh một tiếng nói.  

- Thi Thi, đừng nói nhiều lời với cậu ta, ra tay đi, giết cậu ta, sau đó lão thân sẽ tạo ra một trận ôn dịch ở Đông Hải, để Đông Hải biết đắc tội Vu Thần Giáo chúng ta sẽ có kết  

cục gì.  

Một lão phu nhân hơi còng lưng lạnh lùng nói, ánh mắt tàn nhẫn như chất lỏng của rắn độc.  

Đắc tội Vu Thần Giáo bọn họ chỉ có một kết cục, đó chính là sống không bằng chết.  

Nghe hai vị trưởng lão nói, khóe môi Hà Thi Thi khẽ cong lên, lộ ra chút tươi cười đắc ý, ánh mắt nhìn Mạc Phàm giống như sư tử nhìn chằm chằm con mồi tới tay.  

Lần trước cô ta bị Mạc Phàm ép chỉ có thể thông qua bản mệnh tinh huyết trọng sinh, lần này xem Mạc Phàm chết thế nào.  

Ở bên cạnh, Đỗ Tư Tư nhìn trận địa của Vu Thần Giáo, sắc mặt không chỉ không khó coi, trái lại còn thoải mái hơn không ít.  

Nếu bọn họ đã đắc tội Mạc Phàm, chắc chắn chỉ có đường chết.  

Mạc Phàm có thể diệt Hoàng gia, lại giế t chết trưởng lão của Vu Thần Giáo, tuy còn nhỏ tuổi hơn bọn họ, muốn giết cô ta thì dễ như trở bàn tay.  

Nhưng hiện giờ Mạc Phàm muốn trả thù cô ta, phải sống sót thì mới được.  

Thánh sơn của Vu Thần Giáo này không chỉ là trọng địa của Vu Thần Giáo, cũng là nơi cao thủ Vu Thần Giáo tụ tập.  

Cho dù Mạc Phàm lợi hại đến mấy, đừng nghĩ đến chuyện còn sống ra ngoài.  

Mạc Phàm đều đã không sống nổi, giết cô ta thế nào?  

Cô ta chớp chớp mắt, cúi đầu với Hà Thi Thi ở xa.  

- Thánh nữ tỷ tỷ, em là Đỗ Tư Tư Đỗ gia Vân Châu, bọn em vốn du lịch ở gần đây, lại bị người này chặn xe, còn mang chúng em tới nơi này, nếu em không đi cùng cậu ta tới,  

cậu ta sẽ giết toàn bộ bạn bè của em, mong thánh nữ tỷ tỷ thu thập tiểu tử này cứu chúng em, Đỗ gia em nhất định vô cùng cảm kích.  

Nếu như đã đắc tội Mạc Phàm, vậy đắc tội hoàn toàn đi.  

Đỗ gia bọn họ cùng tồn tại ở Vân Châu với Vu Thần Giáo, ít nhiều gì cũng có chút giao tình, bọn họ đổ toàn bộ trách nhiệm lên trên người Mạc Phàm, Vu Thần Giáo nể mặt  

Đỗ gia bọn họ, hẳn là không làm gì cô ta đâu?  

- Đỗ Tư Tư, cô nói linh tinh gì đó?  

Tần Kiệt nhíu mày, tức giận nói.  

Đỗ Tư Tư cười khinh thường, khẽ nhướn lông mày.  

- Đúng rồi, thánh nữ tỷ tỷ, tiểu tử này là cháu nội của Tần Quỳnh, cháu ngoại Lạc Phi tướng quân khai quốc.  

Đỗ Tư Tư vừa nói xong, lão giả bên cạnh Hà Thi Thi chỉ có một mắt nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.  

- Theo tôi được biết Lạc Phi có một người cháu ngoại, cô chắc chắn là tiểu tử này chứ?  

- Đúng vậy, ngũ trưởng lão, chính là cậu ta, tuyệt đối không sai được.  


Đỗ Tư Tư nho nhã lễ độ nói.  

Cô ta biết cấp cao của Vu Thần Giáo, đương nhiên nhận ra được trưởng lão mở miệng nói chuyện.  

- Được lắm, lão già Lạc Phi kia phái không ít binh lính giết hại đệ tử Vu Thần Giáo chúng ta, cháu ngoại ông ta rơi vào tay chúng ta, đúng là báo ứng, khà khà!  

Ngũ trưởng lão cười đắc ý nói, ánh mắt nhìn về phía Tần Kiệt tràn đầy sát khí.  

Sở dĩ ông ta chỉ còn lại một mắt, là do Lạc Phi ban tặng, không ngờ gặp được cháu ngoại Lạc Phi, tất nhiên không thể bỏ qua.  

- Ông!  

Tần Kiệt không có sợ hãi, quả đấm vang lên răng rắc.  

Trong lòng Đỗ Tư Tư vui vẻ, xem ra tình báo cô ta cung cấp khiến ngũ trưởng lão vô cùng hài lòng, như vậy trên cơ bản cô ta an toàn rồi.  

Lúc bọn họ nói chuyện, lại có mấy chục đệ tử Vu Thần Giáo chạy tới, vây quanh Mạc Phàm chặt đến mức con kiến cũng chui không lọt.  

Vẻ mặt cả đám tràn đầy sát khí nhìn Mạc Phàm chăm chú, bầu không khí lập tức nghiêm trọng hơn.  

Trên mặt người phụ nữ dị tộc trắng xanh, trốn sau lưng Tần Kiệt.  

- Mạc Phàm, cậu chuẩn bị đầu hàng chưa?  

Hà Thi Thi cười mỉa hỏi, bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay.  

Mạc Phàm lợi hại đến mấy cũng không phải thần tiên, không đối phó được nhiều người như vậy.  

- Đầu hàng sao?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường.  

- Chỉ dựa vào các người cũng muốn tôi đầu hàng? Bảo vu chủ các người đến đây đi.
Thần Y Trọng Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Y Trọng Sinh Truyện Thần Y Trọng Sinh Story Chương 464
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...