Thần Y Trọng Sinh
Chương 302
167@-Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhậa
Gia Cát Nguyệt dừng lại một lát, trong mắt hiện lên vẻ cơ trí.
- Chu Trường Hoằng Chu đại sư ở thành phố Nam Sơn đúng không?
Chu đại sư?
Không ít người nhìn về phía Chu Trường Hoằng, ánh mắt lập tức vô cùng khác lạ, không còn là lão nhân phế vật mà bọn họ nói.
Tuy bọn họ không phải là người thành phố Nam Sơn, nhưng bọn họ lui tới Nam Sơn lâu dài để tìm bảo vật, tất nhiên biết Chu đại sư có thể xua quỷ ngự thần.
Lúc trước có đội mạo hiểm mời Chu đại sư, cùng đi đến một nơi cấp bậc nguy hiểm là S, tên là Tử Vong Cốc.
Tử Vong Cốc này có không biết bao nhiêu người mạo hiểm gặp hạn, Chu Trường Hoằng không chỉ bình yên mang đám người ra ngoài, còn mang theo được thứ tốt ra.
Lúc ấy chuyện này ầm ĩ huyên náo trong giới mạo hiểm bọn họ.
Không ngờ vậy mà Chu đại sư ở ngay trước mắt?
- Nếu tôi đoán không sai, Chu đại sư dùng Ngũ Quỷ Bàn Vận Thuật trên tảng đá kia đúng không?
Gia Cát Nguyệt tự tin nói.
Ngũ Quỷ Bàn Vận Thuật giống với Ngũ Hành Bàn Vận Thuật, là vật vô hình xua quỷ tướng, Bàn Vận là hữu hình vật.
Rõ ràng chỉ là một cục đá nhỏ, nhưng lại giống như một ngọn núi.
Trong Tây Du Ký, rõ ràng Tôn Ngộ Không chỉ cõng một người, nhưng lại nặng giống như tam sơn ngũ nhạc, đó tương tự với pháp thuật cường đại.
Tất nhiên pháp thuật bình thường không làm được như tình trạng trong Tây Du Ký, nhưng có thể khiến người bình thường không di chuyển được rất dễ dàng.
Tuy cô không biết Chu Trường Hoằng, nhưng cũng từng nghe nói thanh danh của Chu Trường Hoằng ở Nam Sơn, lại nhìn thấy pháp thuật này ở thành phố Nam Sơn, vậy tám chín phần mười lão giả bên cạnh Mạc Phàm là Chu Trường Hoằng.
Người thanh niên này không có khả năng thi triển pháp thuật cao thâm như vậy.
Chu Trường Hoằng sửng sốt, rất nhanh lại khôi phục bình thường, nhìn thoáng qua Mạc Phàm hỏi ý kiến.
Mạc Phàm cười nhẹ, đúng là hắn dùng Bàn Vận Thuật lên tảng đá, chỉ là không ngờ Gia Cát Nguyệt lại đoán là Chu Trường Hoằng sử dụng.
- Nếu bị nhìn thấu, ông giải thích đi.
Mạc Phàm không quan tâm lắm nói.
Cho dù hắn nói là hắn thi pháp cũng không có người tin tưởng, để Chu Trường Hoằng chơi với bọn họ đi.
- Dạ, Mạc tiên sinh.
Chu Trường Hoằng gật đầu, nói với Gia Cát Nguyệt:
- Quả nhiên Gia Cát tiểu thư có tuệ nhãn, chút mánh khóe ấy cũng bị Gia Cát tiểu thư nhìn thấu rồi.
Chu Trường Hoằng mới mở miệng đám Triệu Tân cười ngượng ngùng, lập tức tìm được bậc thang.
- Hóa ra là Chu đại sư thi pháp, chẳng trách chúng tôi không cầm lên được, thua ở trong tay Chu đại sư chúng tôi không tính là oan.
Bại bởi một đại sư, tốt hơn bại bởi một đứa bé.
Chu Trường Hoằng cười mỉa, nếu để đám người này biết thực ra không phải ông ta, mà là Mạc Phàm, không biết mấy người này sẽ có biểu cảm gì.
Ông ta không nói thẳng ra, chỉ hỏi:
- Nếu mấy vị thua, có phải nên thực hiện đánh cược không?
Sắc mặt đám Triệu Tân khẽ đổi, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường, sảng khoái nói:
- Cần phải vậy, mang bột đuổi sói ra đây, tối nay chúng ta đi gác đêm.
Chu Trường Hoằng có thể xua quỷ ngự thần, tất nhiên bọn họ không dám chơi xấu, nếu không tối nay thật sự sẽ gặp quỷ.
Vài người nói xong muốn đi gác đêm.
- Đợi một chút, không phải bột đuổi lang ở đây sao, các người muốn đi đâu tìm?
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, chỉ bột đuổi sói thanh niên punk vừa để lại hỏi.
Sắc mặt đám Triệu Tân thay đổi, tuy kế hoạch là Triệu Tân nghĩ ra, nhưng bọn họ đều biết mánh khóe này.
Thú này dùng để thu hút dã thú, một khi bôi lên, dã thú vài km quanh đây đều ngửi được mùi hấp dẫn tới.
Bọn họ cũng dùng thứ này để né tránh dã thú, bọn họ sẽ rắc thứ này xuống nơi ngược với bọn họ đi, dụ đám dã thú đi về phía khác, rời khỏi nơi này.
Đương nhiên cũng rắc lên người thế lực đối địch, nếu không rửa sạch đúng lúc, sẽ chỉ còn đường chết trong nơi dày đặc dã thú này.
Bọn họ vốn muốn thăm dò thân phận của Mạc Phàm, mượn cơ hội báo thù cho Gia Cát Nguyệt, lấy lòng cô, từ đầu đã không nghĩ tới sẽ dùng trên người bọn họ.
- Cái này sao, đều giống nhau.
Triệu Tân cười mỉa nói.
- Nếu đều giống nhau, vì sao không lấy thứ này, hay là các anh thua nhưng muốn lật lọng?
Mạc Phàm hỏi.
Sắc mặt đám Triệu Tân trầm xuống, bọn họ đều là đội trưởng, nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn, chuyến này đến không công rồi.
- Tiểu tử, cậu đừng quá kiêu ngạo, nếu không phải Chu đại sư giúp cậu, chúng tôi sẽ thất bại sao?
Thanh niên punk không phục kêu lên.
Tiểu tử này đúng là có vận khí tốt, bên cạnh có vệ sĩ, còn có Chu đại sư.
Nếu không tiểu tử này có thể nói chuyện với đội trưởng của bọn họ như vậy sao, trong vùng hoang sơn dã lĩnh này, người chết quá bình thường, cho dù điều tra cũng không tra được.
- Ông ta giúp tôi?
Mạc Phàm cười:
- Chu Trường Hoằng, ông xem rồi làm đi.
Hắn đã lấy ra Hà Thủ Ô trăm năm rồi, đám người này lại muốn chơi xấu, đâu dễ như vậy?
- Dạ!
Chu Trường Hoằng cung kính nói, lạnh lùng liếc mắt nhìn đám Triệu Tân một cái.
- Không cần bột xua sói này nữa, tôi sẽ cho các người đi gặp quỷ.
Sắc mặt đám Triệu Tân vô cùng khó coi, nếu chỉ có Mạc Phàm, trực tiếp bóp chết là được, nhưng bên cạnh còn Chu đại sư.
Gia Cát Nguyệt nhíu mày, cô không biết bột phấn kia là thứ gì, nhưng hơi động não một chút liền đoán được mọi chuyện.
- Chu đại sư, việc này do tôi mà ra, có thể nể mặt tôi thay thứ khác làm đặt cược hay không, tôi tuyệt đối không trả giá, thế nào?
Chu Trường Hoằng do dự, nếu là ông ta thì ông ta chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao cũng là Gia Cát tiểu thư, nhưng đám người này lại đắc tội Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh, cậu xem?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười ném bột đuổi sói sang một bên.
- Các anh không muốn dùng thứ này cũng được, tự mình nhảy vào trong sông, sau đó giao bản đồ Âm Sơn trong tay các anh ra đây.
- Cái gì?
Không ít người nhíu mày, đi tới vây quanh bên phía Mạc Phàm, giương cung bạt kiếm nhìn đám Mạc Phàm.
Cho dù bên cạnh tiểu tử này có Chu đại sư, cũng quá kiêu ngạo rồi.
Không chỉ bảo lão đại bọn họ nhảy xuống sông, còn giao bản đồ ra.
Gia Cát Nguyệt nhíu mày, cô đã ra mặt mà Mạc Phàm không cho cô ít mặt mũi.
Đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không so đo.
- Mạc tiên sinh, tôi sẽ đưa bản đồ của mình cho cậu, chuyện này cứ như vậy, thế nào?
Gia Cát Nguyệt lạnh lùng nói, giọng điệu vô cùng cường ngạnh.
Tuy cô chưa biết thân phận của Mạc Phàm, nhưng có thể khiến Chu đại sư đi theo, hẳn là con cháu gia tộc nào đó.
Có rất nhiều gia tộc nổi danh ở Hoa Hạ, hình như không có gia tộc nào họ Mạc.
Như vậy hẳn là một loạt nhà giàu mới nổi, căn bản không đủ gây sợ.
Gia Cát Nguyệt mở miệng lần nữa, không ít người vui vẻ.
Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.
Nếu bọn họ cầm lên được tảng đá kia, không chỉ Hà Thủ Ô bị người ta lấy đi, chỉ sợ không thể thiếu bị đám người này ném tới cầu gác đêm, bột phấn này vừa tung ra, chắc chắn sẽ bị dã thú cắn xé.So với đám người này, hắn đã nhân từ gấp vô số lần.
Ngoài ra Gia Cát Nguyệt là hậu nhân của Gia Cát Hầu Vũ, hắn đã cho Gia Cát Nguyệt mặt mũi rồi, vậy mà Gia Cát Nguyệt này còn dùng thân phận đè hắn.
Thực sự nghĩ hắn là quả hồng mềm, có thể tùy tiện cầm nắm sao.
- Bản đồ của cô thì tôi nhận, nhưng bọn họ vẫn phải xuống nước, nói cách khác là Chu Trường Hoằng đưa bọn họ xuống nước.
p tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
Thần Y Trọng Sinh
Gia Cát Nguyệt dừng lại một lát, trong mắt hiện lên vẻ cơ trí.
- Chu Trường Hoằng Chu đại sư ở thành phố Nam Sơn đúng không?
Chu đại sư?
Không ít người nhìn về phía Chu Trường Hoằng, ánh mắt lập tức vô cùng khác lạ, không còn là lão nhân phế vật mà bọn họ nói.
Tuy bọn họ không phải là người thành phố Nam Sơn, nhưng bọn họ lui tới Nam Sơn lâu dài để tìm bảo vật, tất nhiên biết Chu đại sư có thể xua quỷ ngự thần.
Lúc trước có đội mạo hiểm mời Chu đại sư, cùng đi đến một nơi cấp bậc nguy hiểm là S, tên là Tử Vong Cốc.
Tử Vong Cốc này có không biết bao nhiêu người mạo hiểm gặp hạn, Chu Trường Hoằng không chỉ bình yên mang đám người ra ngoài, còn mang theo được thứ tốt ra.
Lúc ấy chuyện này ầm ĩ huyên náo trong giới mạo hiểm bọn họ.
Không ngờ vậy mà Chu đại sư ở ngay trước mắt?
- Nếu tôi đoán không sai, Chu đại sư dùng Ngũ Quỷ Bàn Vận Thuật trên tảng đá kia đúng không?
Gia Cát Nguyệt tự tin nói.
Ngũ Quỷ Bàn Vận Thuật giống với Ngũ Hành Bàn Vận Thuật, là vật vô hình xua quỷ tướng, Bàn Vận là hữu hình vật.
Rõ ràng chỉ là một cục đá nhỏ, nhưng lại giống như một ngọn núi.
Trong Tây Du Ký, rõ ràng Tôn Ngộ Không chỉ cõng một người, nhưng lại nặng giống như tam sơn ngũ nhạc, đó tương tự với pháp thuật cường đại.
Tất nhiên pháp thuật bình thường không làm được như tình trạng trong Tây Du Ký, nhưng có thể khiến người bình thường không di chuyển được rất dễ dàng.
Tuy cô không biết Chu Trường Hoằng, nhưng cũng từng nghe nói thanh danh của Chu Trường Hoằng ở Nam Sơn, lại nhìn thấy pháp thuật này ở thành phố Nam Sơn, vậy tám chín phần mười lão giả bên cạnh Mạc Phàm là Chu Trường Hoằng.
Người thanh niên này không có khả năng thi triển pháp thuật cao thâm như vậy.
Chu Trường Hoằng sửng sốt, rất nhanh lại khôi phục bình thường, nhìn thoáng qua Mạc Phàm hỏi ý kiến.
Mạc Phàm cười nhẹ, đúng là hắn dùng Bàn Vận Thuật lên tảng đá, chỉ là không ngờ Gia Cát Nguyệt lại đoán là Chu Trường Hoằng sử dụng.
- Nếu bị nhìn thấu, ông giải thích đi.
Mạc Phàm không quan tâm lắm nói.
Cho dù hắn nói là hắn thi pháp cũng không có người tin tưởng, để Chu Trường Hoằng chơi với bọn họ đi.
- Dạ, Mạc tiên sinh.
Chu Trường Hoằng gật đầu, nói với Gia Cát Nguyệt:
- Quả nhiên Gia Cát tiểu thư có tuệ nhãn, chút mánh khóe ấy cũng bị Gia Cát tiểu thư nhìn thấu rồi.
Chu Trường Hoằng mới mở miệng đám Triệu Tân cười ngượng ngùng, lập tức tìm được bậc thang.
- Hóa ra là Chu đại sư thi pháp, chẳng trách chúng tôi không cầm lên được, thua ở trong tay Chu đại sư chúng tôi không tính là oan.
Bại bởi một đại sư, tốt hơn bại bởi một đứa bé.
Chu Trường Hoằng cười mỉa, nếu để đám người này biết thực ra không phải ông ta, mà là Mạc Phàm, không biết mấy người này sẽ có biểu cảm gì.
Ông ta không nói thẳng ra, chỉ hỏi:
- Nếu mấy vị thua, có phải nên thực hiện đánh cược không?
Sắc mặt đám Triệu Tân khẽ đổi, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường, sảng khoái nói:
- Cần phải vậy, mang bột đuổi sói ra đây, tối nay chúng ta đi gác đêm.
Chu Trường Hoằng có thể xua quỷ ngự thần, tất nhiên bọn họ không dám chơi xấu, nếu không tối nay thật sự sẽ gặp quỷ.
Vài người nói xong muốn đi gác đêm.
- Đợi một chút, không phải bột đuổi lang ở đây sao, các người muốn đi đâu tìm?
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, chỉ bột đuổi sói thanh niên punk vừa để lại hỏi.
Sắc mặt đám Triệu Tân thay đổi, tuy kế hoạch là Triệu Tân nghĩ ra, nhưng bọn họ đều biết mánh khóe này.
Thú này dùng để thu hút dã thú, một khi bôi lên, dã thú vài km quanh đây đều ngửi được mùi hấp dẫn tới.
Bọn họ cũng dùng thứ này để né tránh dã thú, bọn họ sẽ rắc thứ này xuống nơi ngược với bọn họ đi, dụ đám dã thú đi về phía khác, rời khỏi nơi này.
Đương nhiên cũng rắc lên người thế lực đối địch, nếu không rửa sạch đúng lúc, sẽ chỉ còn đường chết trong nơi dày đặc dã thú này.
Bọn họ vốn muốn thăm dò thân phận của Mạc Phàm, mượn cơ hội báo thù cho Gia Cát Nguyệt, lấy lòng cô, từ đầu đã không nghĩ tới sẽ dùng trên người bọn họ.
- Cái này sao, đều giống nhau.
Triệu Tân cười mỉa nói.
- Nếu đều giống nhau, vì sao không lấy thứ này, hay là các anh thua nhưng muốn lật lọng?
Mạc Phàm hỏi.
Sắc mặt đám Triệu Tân trầm xuống, bọn họ đều là đội trưởng, nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn, chuyến này đến không công rồi.
- Tiểu tử, cậu đừng quá kiêu ngạo, nếu không phải Chu đại sư giúp cậu, chúng tôi sẽ thất bại sao?
Thanh niên punk không phục kêu lên.
Tiểu tử này đúng là có vận khí tốt, bên cạnh có vệ sĩ, còn có Chu đại sư.
Nếu không tiểu tử này có thể nói chuyện với đội trưởng của bọn họ như vậy sao, trong vùng hoang sơn dã lĩnh này, người chết quá bình thường, cho dù điều tra cũng không tra được.
- Ông ta giúp tôi?
Mạc Phàm cười:
- Chu Trường Hoằng, ông xem rồi làm đi.
Hắn đã lấy ra Hà Thủ Ô trăm năm rồi, đám người này lại muốn chơi xấu, đâu dễ như vậy?
- Dạ!
Chu Trường Hoằng cung kính nói, lạnh lùng liếc mắt nhìn đám Triệu Tân một cái.
- Không cần bột xua sói này nữa, tôi sẽ cho các người đi gặp quỷ.
Sắc mặt đám Triệu Tân vô cùng khó coi, nếu chỉ có Mạc Phàm, trực tiếp bóp chết là được, nhưng bên cạnh còn Chu đại sư.
Gia Cát Nguyệt nhíu mày, cô không biết bột phấn kia là thứ gì, nhưng hơi động não một chút liền đoán được mọi chuyện.
- Chu đại sư, việc này do tôi mà ra, có thể nể mặt tôi thay thứ khác làm đặt cược hay không, tôi tuyệt đối không trả giá, thế nào?
Chu Trường Hoằng do dự, nếu là ông ta thì ông ta chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao cũng là Gia Cát tiểu thư, nhưng đám người này lại đắc tội Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh, cậu xem?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười ném bột đuổi sói sang một bên.
- Các anh không muốn dùng thứ này cũng được, tự mình nhảy vào trong sông, sau đó giao bản đồ Âm Sơn trong tay các anh ra đây.
- Cái gì?
Không ít người nhíu mày, đi tới vây quanh bên phía Mạc Phàm, giương cung bạt kiếm nhìn đám Mạc Phàm.
Cho dù bên cạnh tiểu tử này có Chu đại sư, cũng quá kiêu ngạo rồi.
Không chỉ bảo lão đại bọn họ nhảy xuống sông, còn giao bản đồ ra.
Gia Cát Nguyệt nhíu mày, cô đã ra mặt mà Mạc Phàm không cho cô ít mặt mũi.
Đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không so đo.
- Mạc tiên sinh, tôi sẽ đưa bản đồ của mình cho cậu, chuyện này cứ như vậy, thế nào?
Gia Cát Nguyệt lạnh lùng nói, giọng điệu vô cùng cường ngạnh.
Tuy cô chưa biết thân phận của Mạc Phàm, nhưng có thể khiến Chu đại sư đi theo, hẳn là con cháu gia tộc nào đó.
Có rất nhiều gia tộc nổi danh ở Hoa Hạ, hình như không có gia tộc nào họ Mạc.
Như vậy hẳn là một loạt nhà giàu mới nổi, căn bản không đủ gây sợ.
Gia Cát Nguyệt mở miệng lần nữa, không ít người vui vẻ.
Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.
Nếu bọn họ cầm lên được tảng đá kia, không chỉ Hà Thủ Ô bị người ta lấy đi, chỉ sợ không thể thiếu bị đám người này ném tới cầu gác đêm, bột phấn này vừa tung ra, chắc chắn sẽ bị dã thú cắn xé.So với đám người này, hắn đã nhân từ gấp vô số lần.
Ngoài ra Gia Cát Nguyệt là hậu nhân của Gia Cát Hầu Vũ, hắn đã cho Gia Cát Nguyệt mặt mũi rồi, vậy mà Gia Cát Nguyệt này còn dùng thân phận đè hắn.
Thực sự nghĩ hắn là quả hồng mềm, có thể tùy tiện cầm nắm sao.
- Bản đồ của cô thì tôi nhận, nhưng bọn họ vẫn phải xuống nước, nói cách khác là Chu Trường Hoằng đưa bọn họ xuống nước.
p tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
Thần Y Trọng Sinh
Đánh giá:
Truyện Thần Y Trọng Sinh
Story
Chương 302
10.0/10 từ 32 lượt.