Thần Y Trọng Sinh
Chương 226
187@-Đình Hồ Tâm, trong đình Đường gia.
Đám Đường Khôn bị phế, Lục Kỳ, Lưu Tử Hàng do dự bất định đứng đó.
Đi cũng không được, đứng lại cũng không xong.
Vừa rồi bọn họ đắc tội Mạc Phàm ở bờ hồ, bây giờ không giải quyết, chắc chắn sau này sẽ có phiền phức lớn.
Bây giờ Mạc Phàm không giống như xưa, ngoại trừ là thần y giải trừ bệnh dịch, còn là cao thủ với chiến lực đáng sợ.
Mấy người đang do dự có nên đi tìm Mạc Phàm xin lỗi không, Đường Long đã đi tói.
- Các vị, Mạc tiên sinh chúng tôi cho mời.
Đường Long lạnh lùng nói.
Trong lòng đám Đường Khôn hồi hộp, sắc mặt vô cùng âm trầm, cuối cùng chuyện gì phải tới cũng tới.
Mấy đệ tử Đường gia nâng Đường Khôn dẫn theo đám Lục Kỳ đi vào một ghế lỗ lớn nhất trong đình Hồ Tâm.
Mạc Phàm ngồi ở giữa, bên cạnh là Tần gia, Lưu gia và một số gia tộc ở thành phố Đông Hải hoặc thành phố khác. Nhìn thấy người trong ghế lỗ, lúc này ngay cả Đường Khôn người đứng số một Đông Hải cũng câm như hến, sắc mặt vô cùng khó coi, không dám nhìn Mạc Phàm.
- Đường Khôn, ông còn muốn gặp sư phụ tôi, thay sư phụ giáo huấn tôi hay không?
Mạc Phàm nhìn Đường Khôn thảm hại như vậy, lạnh lùng hỏi.
Vẻ mặt Đường Khôn sửng sốt, trên mặt đều là lúng túng.
Ông ta tưởng rằng tất cả những thứ Mạc Phàm có là do sư phụ cậu ta cho, ví dụ như phương thuốc và có thể nuốt nhả kiếm khí pháp khí.
Ai biết Mạc Phàm thật sự lợi hại, cậu ta có sư phụ như trong truyền thuyết hay không thì còn không biết.
- Đường Khôn không dám, vẫn mong Mạc đại sư tha thứ.
Nể mặt con gái ông từng giúp tôi, tôi có thể không so đo với ông, nhưng nếu có lần sau, ông sẽ biết là có kết cục gì.
Mạc Phàm trầm giọng nói.
- Dạ, dạ...
Đường Khôn vội vàng gật đầu, thở phào một hơi.
Ông ta vốn định ra mặt thay Lục Kỳ, bám vào Lục gia, ai biết chọc phải nhân vật lợi hại như thế, sớm biết như vậy, ông ta chắc chắn không quản chuyện này.
Cũng may con gái từng có ân với Mạc Phàm, nếu không hôm nay ông ta thật sự xong rồi.
Đường gia sau này, chỉ có thể xem quan hệ của con gái ông ta và Mạc Phàm rồi.
Quan hệ tốt, Đường gia hưng thịnh, quan hệ không tốt, Đường gia diệt vong.
Mạc Phàm dời mắt, ánh mắt nhìn Lục Kỳ và Lưu Tử Hàng.
- Các người còn tìm tôi gây phiền phức không?
Thân thể Lục Kỳ và Lưu Tử Hàng run lên, sắc mặt tái mét.
- Mạc đại sư, là tôi có mắt không tròng, mạo phạm cậu ở bờ hồ, cậu đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, bỏ qua cho chúng tôi đi, cha tôi tên Lưu Quốc Đống, cậu muốn bao nhiêu tiền cũng được.
Lưu Tử Hàng quỳ xuống nói.
—- Lưu Quốc Đống?
Không ít người hừ lạnh một tiếng, những người đang ngồi đều có bối cảnh hơn
Lưu Quốc Đống, bọn họ đều phải nhìn sắc mặt Mạc Phàm làm việc, nói tên Lưu Quốc Đống có tác dụng sao? Lục Kỳ cắn đôi môi đỏ mọng, do dự một lát, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
Mạc đại sư, chuyện này đều vì Tiểu Kỳ mà ra, Mạc đại sư muốn trách tội thì cứ
trách tôi đi, cho dù thế nào Tiểu Kỳ đều cam lòng chịu phạt, không oán hận một
câu.
Nhìn kết cục của Lý Hưng và Vương Thiên Tước, đụng phải người như Mạc Phàm, càng cầu xin tha thứ càng chết nhanh, tất nhiên cô sẽ không giống như Lưu Tử Hàng.
Mạc Phàm cười lắc đầu, mấy chữ xuất hiện trong mắt hắn: Kỹ nữ tâm cơ.
- Cho bọn họ một tấm ván gỗ, tự mình bơi đi, có thể sống sót là vận khí của bọn
họ, không sống nổi là vận khí của đám cá trong hồ.
- Da!
Đường Long gật đầu, khoát tay với mấy tên thuộc hạ.
Mấy đại hán áo đen lập tức kéo Lục Kỳ và Lưu Tử Hàng xuống.
Sắc mặt hai người đều thay đổi, nhất là Lục Kỳ.
Cô vốn tưởng rằng mình hiểu tính cách Mạc Phàm, ai biết kết quả không khác
Lưu Tử Hàng.
Hồ Trung Vũ có bán kính 5 km, người bình thường không bơi qua được, cho dù
có một tấm ván gỗ, bọn họ vẫn mất sức mà chìm xuống như trước.
- Chuyện này...
Hắn nói xong, hai mắt nhìn Chu Trường Hoằng Chu đại sư bị bốn đại hán trói trong góc sáng sủa.
- Những lời ông vừa nói là thật? Bây giờ hắn cần nguyên liệu luyện chế
Trận Bàn nhất, nếu có đủ Trận Bàn, Tụ Linh Đại Trận của hắn coi như hoàn thành hơn phân nửa. - Mạc đại sư, tôi lấy Đạo Cơ của tôi ra thề, những lời tôi nói với Mạc đại sư đều là thật, nếu có nửa câu nói dối tôi sẽ bị trời giáng ngũ lôi.
Chu Trường Hoằng thề son sắt nói.
Lông mày Mạc Phàm giãn ra, tu giả không thể thề linh tinh, một khi thề, nếu không theo lời thề, khi độ kiếp sẽ thành tâm ma.
Nhất là lấy Đạo Cơ thể, lại càng là cấm kỵ, không dám lập lời thề lớn.
Nhỡ đâu vi phạm, rất có khả năng Đạo Cơ sẽ vỡ nát, thành phế nhân. Chu Trường Hoằng lấy Đạo Cơ ra thề, có lẽ là thật, xem ra có hi vọng tìm được nguyên liệu luyện chế Trận Bàn, không biết có đủ 81 cái hay không.
Nơi ông nói ở đâu? Mạc Phàm hỏi.
- m Sơn ở thành phố Nam Sơn, sư môn của tôi ở đó!
Sắc mặt Chu Trường Hoằng trầm xuống, bất đắc dĩ nói.
Thành phố Nam Sơn?
Thành phố Nam Sơn là nơi nhiều núi nhất ở tỉnh Giang Nam, Long Hổ Sơn và
Vu Sơn nổi tiếng nhất Hoa Hạ đều ở thành phố Nam Sơn.
Ngoại trừ núi lớn ra, các loại núi nhỏ như rừng, rất nhiều núi không gọi được
tên.
- m Sơn, ông nghe thấy nơi này chưa?
Lạc Anh hỏi Vân Thiên Không ở bên cạnh.
Vân Thiên Không xuất thân từ thành phố Nam Sơn, cũng lắc đầu. - Chu Trường Hoằng, ông chắc chắn có ngọn núi này, không phải ông muốn gạt Mạc đại sư đến thành phố Nam Sơn các ông, sau đó gây bất lợi với Mạc đại sư
đấy chứ?
Tần Trách chất vấn.
Chu Trường Hoằng biến sắc, lúc này bất luận câu nào cũng có thể kích thích lửa giận của Mạc Phàm khiến ông ta chết.
Tần tiên sinh, những lời tôi nói đều là thật, tông môn chúng tôi lợi hại nhất là
lão phu, lấy cái gì gây bất lợi cho Mạc đại sư đây?
Chu Trường Hoằng khổ sở nghiêm mặt nói.
Lúc Mạc Phàm giết Tôn Vũ, ông ta hoàn toàn không còn tâm tư báo thù.
Mạc Phàm quá đáng sợ, bây giờ cậu ta chỉ mới 16 tuổi, đã chém giết được
Hoành Luyện đại sư, đợi một thời gian nữa, còn ai ở Đông Hải là đối thủ của
cậu ta?
- m Sơn?
Mạc Phàm nhìn thoáng qua nhẫn trên tay hắn, vẻ mặt khẽ đổi, chẳng lẽ chiếc nhẫn này là ở nơi đó? này mới lóe lên, có phải hay không đến sẽ biết, tóm lại hẳn có Trận Ý niệm Bàn.
Hắn lại thêm phong ấn phong bế tu vi của Chu Trường Hoằng, thêm một dấu
hiệu, bảo người buông Chu Trường Hoằng ra.
Tuy như vậy nhưng sắc mặt Chu Trường Hoằng tốt hơn nhiều, có lẽ đã bảo vệ được mạng.
Đám người muốn ăn mừng với Mạc Phàm ở đình Hồ Tâm, Mạc Phàm đánh
bại Tôn Vũ, trở thành người số một Đông Hải, giúp Đông Hải lấy lại mặt mũi,
chắc chắn là một chuyện đáng ăn mừng.
Lúc này di động của Mạc Phàm vang lên, là chị họ gọi đến.
Mạc Phàm nhíu mày, sau đó nghe máy, giọng nói non nớt của Tiểu Vũ truyền trong điện thoại đến. - Anh, anh ở đâu thế?
- Ở hồ Trung Vũ, sao thế, Tiểu Vũ.
Sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, hỏi.
Tiểu Vũ dùng di động chị họ gọi điện, chắc chắn là ở trong thành phố, không
phải...
- Mọi người ở quán KFC quảng trường An Đạt, có một người lái xe đụng phải
mẹ, còn muốn chúng ta bồi thường, cha và chú ba sắp đánh nhau với bọn họ, anh nhanh đến đây.
Tiểu Vũ lo lắng nói, sau đó trong điện thoại truyền đến tiếng tranh cãi.
Thần Y Trọng Sinh
Đám Đường Khôn bị phế, Lục Kỳ, Lưu Tử Hàng do dự bất định đứng đó.
Đi cũng không được, đứng lại cũng không xong.
Vừa rồi bọn họ đắc tội Mạc Phàm ở bờ hồ, bây giờ không giải quyết, chắc chắn sau này sẽ có phiền phức lớn.
Bây giờ Mạc Phàm không giống như xưa, ngoại trừ là thần y giải trừ bệnh dịch, còn là cao thủ với chiến lực đáng sợ.
Mấy người đang do dự có nên đi tìm Mạc Phàm xin lỗi không, Đường Long đã đi tói.
- Các vị, Mạc tiên sinh chúng tôi cho mời.
Đường Long lạnh lùng nói.
Trong lòng đám Đường Khôn hồi hộp, sắc mặt vô cùng âm trầm, cuối cùng chuyện gì phải tới cũng tới.
Mấy đệ tử Đường gia nâng Đường Khôn dẫn theo đám Lục Kỳ đi vào một ghế lỗ lớn nhất trong đình Hồ Tâm.
Mạc Phàm ngồi ở giữa, bên cạnh là Tần gia, Lưu gia và một số gia tộc ở thành phố Đông Hải hoặc thành phố khác. Nhìn thấy người trong ghế lỗ, lúc này ngay cả Đường Khôn người đứng số một Đông Hải cũng câm như hến, sắc mặt vô cùng khó coi, không dám nhìn Mạc Phàm.
- Đường Khôn, ông còn muốn gặp sư phụ tôi, thay sư phụ giáo huấn tôi hay không?
Mạc Phàm nhìn Đường Khôn thảm hại như vậy, lạnh lùng hỏi.
Vẻ mặt Đường Khôn sửng sốt, trên mặt đều là lúng túng.
Ông ta tưởng rằng tất cả những thứ Mạc Phàm có là do sư phụ cậu ta cho, ví dụ như phương thuốc và có thể nuốt nhả kiếm khí pháp khí.
Ai biết Mạc Phàm thật sự lợi hại, cậu ta có sư phụ như trong truyền thuyết hay không thì còn không biết.
- Đường Khôn không dám, vẫn mong Mạc đại sư tha thứ.
Nể mặt con gái ông từng giúp tôi, tôi có thể không so đo với ông, nhưng nếu có lần sau, ông sẽ biết là có kết cục gì.
Mạc Phàm trầm giọng nói.
- Dạ, dạ...
Đường Khôn vội vàng gật đầu, thở phào một hơi.
Ông ta vốn định ra mặt thay Lục Kỳ, bám vào Lục gia, ai biết chọc phải nhân vật lợi hại như thế, sớm biết như vậy, ông ta chắc chắn không quản chuyện này.
Cũng may con gái từng có ân với Mạc Phàm, nếu không hôm nay ông ta thật sự xong rồi.
Đường gia sau này, chỉ có thể xem quan hệ của con gái ông ta và Mạc Phàm rồi.
Quan hệ tốt, Đường gia hưng thịnh, quan hệ không tốt, Đường gia diệt vong.
Mạc Phàm dời mắt, ánh mắt nhìn Lục Kỳ và Lưu Tử Hàng.
- Các người còn tìm tôi gây phiền phức không?
Thân thể Lục Kỳ và Lưu Tử Hàng run lên, sắc mặt tái mét.
- Mạc đại sư, là tôi có mắt không tròng, mạo phạm cậu ở bờ hồ, cậu đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, bỏ qua cho chúng tôi đi, cha tôi tên Lưu Quốc Đống, cậu muốn bao nhiêu tiền cũng được.
Lưu Tử Hàng quỳ xuống nói.
—- Lưu Quốc Đống?
Không ít người hừ lạnh một tiếng, những người đang ngồi đều có bối cảnh hơn
Lưu Quốc Đống, bọn họ đều phải nhìn sắc mặt Mạc Phàm làm việc, nói tên Lưu Quốc Đống có tác dụng sao? Lục Kỳ cắn đôi môi đỏ mọng, do dự một lát, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
Mạc đại sư, chuyện này đều vì Tiểu Kỳ mà ra, Mạc đại sư muốn trách tội thì cứ
trách tôi đi, cho dù thế nào Tiểu Kỳ đều cam lòng chịu phạt, không oán hận một
câu.
Nhìn kết cục của Lý Hưng và Vương Thiên Tước, đụng phải người như Mạc Phàm, càng cầu xin tha thứ càng chết nhanh, tất nhiên cô sẽ không giống như Lưu Tử Hàng.
Mạc Phàm cười lắc đầu, mấy chữ xuất hiện trong mắt hắn: Kỹ nữ tâm cơ.
- Cho bọn họ một tấm ván gỗ, tự mình bơi đi, có thể sống sót là vận khí của bọn
họ, không sống nổi là vận khí của đám cá trong hồ.
- Da!
Đường Long gật đầu, khoát tay với mấy tên thuộc hạ.
Mấy đại hán áo đen lập tức kéo Lục Kỳ và Lưu Tử Hàng xuống.
Sắc mặt hai người đều thay đổi, nhất là Lục Kỳ.
Cô vốn tưởng rằng mình hiểu tính cách Mạc Phàm, ai biết kết quả không khác
Lưu Tử Hàng.
Hồ Trung Vũ có bán kính 5 km, người bình thường không bơi qua được, cho dù
có một tấm ván gỗ, bọn họ vẫn mất sức mà chìm xuống như trước.
- Chuyện này...
Hắn nói xong, hai mắt nhìn Chu Trường Hoằng Chu đại sư bị bốn đại hán trói trong góc sáng sủa.
- Những lời ông vừa nói là thật? Bây giờ hắn cần nguyên liệu luyện chế
Trận Bàn nhất, nếu có đủ Trận Bàn, Tụ Linh Đại Trận của hắn coi như hoàn thành hơn phân nửa. - Mạc đại sư, tôi lấy Đạo Cơ của tôi ra thề, những lời tôi nói với Mạc đại sư đều là thật, nếu có nửa câu nói dối tôi sẽ bị trời giáng ngũ lôi.
Chu Trường Hoằng thề son sắt nói.
Lông mày Mạc Phàm giãn ra, tu giả không thể thề linh tinh, một khi thề, nếu không theo lời thề, khi độ kiếp sẽ thành tâm ma.
Nhất là lấy Đạo Cơ thể, lại càng là cấm kỵ, không dám lập lời thề lớn.
Nhỡ đâu vi phạm, rất có khả năng Đạo Cơ sẽ vỡ nát, thành phế nhân. Chu Trường Hoằng lấy Đạo Cơ ra thề, có lẽ là thật, xem ra có hi vọng tìm được nguyên liệu luyện chế Trận Bàn, không biết có đủ 81 cái hay không.
Nơi ông nói ở đâu? Mạc Phàm hỏi.
- m Sơn ở thành phố Nam Sơn, sư môn của tôi ở đó!
Sắc mặt Chu Trường Hoằng trầm xuống, bất đắc dĩ nói.
Thành phố Nam Sơn?
Thành phố Nam Sơn là nơi nhiều núi nhất ở tỉnh Giang Nam, Long Hổ Sơn và
Vu Sơn nổi tiếng nhất Hoa Hạ đều ở thành phố Nam Sơn.
Ngoại trừ núi lớn ra, các loại núi nhỏ như rừng, rất nhiều núi không gọi được
tên.
- m Sơn, ông nghe thấy nơi này chưa?
Lạc Anh hỏi Vân Thiên Không ở bên cạnh.
Vân Thiên Không xuất thân từ thành phố Nam Sơn, cũng lắc đầu. - Chu Trường Hoằng, ông chắc chắn có ngọn núi này, không phải ông muốn gạt Mạc đại sư đến thành phố Nam Sơn các ông, sau đó gây bất lợi với Mạc đại sư
đấy chứ?
Tần Trách chất vấn.
Chu Trường Hoằng biến sắc, lúc này bất luận câu nào cũng có thể kích thích lửa giận của Mạc Phàm khiến ông ta chết.
Tần tiên sinh, những lời tôi nói đều là thật, tông môn chúng tôi lợi hại nhất là
lão phu, lấy cái gì gây bất lợi cho Mạc đại sư đây?
Chu Trường Hoằng khổ sở nghiêm mặt nói.
Lúc Mạc Phàm giết Tôn Vũ, ông ta hoàn toàn không còn tâm tư báo thù.
Mạc Phàm quá đáng sợ, bây giờ cậu ta chỉ mới 16 tuổi, đã chém giết được
Hoành Luyện đại sư, đợi một thời gian nữa, còn ai ở Đông Hải là đối thủ của
cậu ta?
- m Sơn?
Mạc Phàm nhìn thoáng qua nhẫn trên tay hắn, vẻ mặt khẽ đổi, chẳng lẽ chiếc nhẫn này là ở nơi đó? này mới lóe lên, có phải hay không đến sẽ biết, tóm lại hẳn có Trận Ý niệm Bàn.
Hắn lại thêm phong ấn phong bế tu vi của Chu Trường Hoằng, thêm một dấu
hiệu, bảo người buông Chu Trường Hoằng ra.
Tuy như vậy nhưng sắc mặt Chu Trường Hoằng tốt hơn nhiều, có lẽ đã bảo vệ được mạng.
Đám người muốn ăn mừng với Mạc Phàm ở đình Hồ Tâm, Mạc Phàm đánh
bại Tôn Vũ, trở thành người số một Đông Hải, giúp Đông Hải lấy lại mặt mũi,
chắc chắn là một chuyện đáng ăn mừng.
Lúc này di động của Mạc Phàm vang lên, là chị họ gọi đến.
Mạc Phàm nhíu mày, sau đó nghe máy, giọng nói non nớt của Tiểu Vũ truyền trong điện thoại đến. - Anh, anh ở đâu thế?
- Ở hồ Trung Vũ, sao thế, Tiểu Vũ.
Sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, hỏi.
Tiểu Vũ dùng di động chị họ gọi điện, chắc chắn là ở trong thành phố, không
phải...
- Mọi người ở quán KFC quảng trường An Đạt, có một người lái xe đụng phải
mẹ, còn muốn chúng ta bồi thường, cha và chú ba sắp đánh nhau với bọn họ, anh nhanh đến đây.
Tiểu Vũ lo lắng nói, sau đó trong điện thoại truyền đến tiếng tranh cãi.
Thần Y Trọng Sinh
Đánh giá:
Truyện Thần Y Trọng Sinh
Story
Chương 226
10.0/10 từ 32 lượt.