Thần Y Trọng Sinh
Chương 1096
153@-- Hửm?
Đám Tiêu Dao Tử nhíu mày nhìn về phía bầu trời, bỗng nhiên mắt bọn họ mở to, giống như nhìn thấy chuyện khó có thể tin.
Không chỉ ba bọn họ, bên ngoài tiên mộ, không biết người nào kêu lên.
- Nhanh nhìn lên trên trời!
Có một số người nhìn về phía bầu trời theo bản năng, miệng lập tức há thành hình chữ “O”, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
- Chuyện này…
- Đây là nguyên nhân Mạc Phàm bảo chúng ta rời khỏi tiên mộ sao?
Có người run rẩy, lẩm bẩm nói.
Những người còn lại thì nhướn mày, tò mò nhìn về phía bầu trời, lập tức cũng trợn mắt há miệng, nhìn như gà gỗ.
- Đó, đó là Chúng Thần Sơn của Thần Điện sao?
Có người ấp úng nói.
Người này vừa nói xong, bầu trời gần tiên mộ nhanh chóng tối lại.
Trong tầng mây, bóng dáng Chúng Thần Sơn to lớn như người ngoài hành tinh xâm lấn Địa Cầu trong phim, những chiếm hạm phi thuyền vũ trụ hàng lâm Địa Cầu che khuất mặt trời chậm rãi xuất hiện.
Rất nhanh, tất cả khu vực gần tiên mộ bị Chúng Thần Sơn che khuất, cảm giác áp bách cường đại xuất hiện trong lòng mọi người.
“Ừng ực!” Không ít người ngơ ngẩn nhìn Chúng Thần Sơn, nuốt nước bọt liên tục.
Sau khi Chúng Thần Sơn bị chém ở biển Đông, được Mạc Phàm đoạt từ tay Thần Điện.
Nhưng không đảo khổng lồ này vẫn luôn ở biển Đông gần Giang Nam, sao Mạc Phàm lại mang tới Vân Châu, còn không có dấu hiệu báo trước nữa.
ế ầ ổ ồ ế ể ấ ế ằ ểKhông nói đến chuyện Chúng Thần Sơn khổng lồ như vậy, cho dù một chiếc xe lái từ vùng biển Đông ra đây cũng không khó thấy, phải biết rằng từ Vân Châu tới biển Đông phải hơn ngàn dặm.
Mạc Phàm lại dời Chúng Thần Sơn tới đây, chuyện như vậy, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chỉ trong chớp mắt, tươi cười trên mặt đám Viên Trọng Dương, Cửu Luân đại sư cứng đờ, yết hầu cử động liên tục, sắc mặt âm trầm gần như có thể vặn ra nước.
Ba cao thủ tông môn ẩn thế đã tới, tuy bọn họ không nhìn thấy bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ tuyệt đối nắm chắc phần thắng.
Ai có thể nghĩ tới, vậy mà Mạc Phàm triệu hoán Chúng Thần Sơn.
Nếu thứ này rơi xuống, cho dù là cao thủ Thần Cảnh cũng bị đập nát, chỉ sợ chỉ có Tôn Ngộ Không đạt tới cảnh giới kia mới sống sót?
- Chuyện này…
Phần lớn mọi người bị Mạc Phàm làm cho kinh hãi đến ngây người, động một tí là đưa tới Chúng Thần Sơn, con người tuyệt đối không làm được, thần cũng ít khi làm được.
Đám tam tiênĐông Bắc lộ ra vẻ mặt sống sót sau tai nạn, bọn họ cảm thấy hơi hối hận, may mà không lật lọng, nếu không hậu quả khó mà chịu được.
Sắc mặt đám Cửu Luân thì trắng bệch, không có một chút huyết sắc, bọn họ vốn chỉ cần tự phong tu vi 10 năm là được, nhưng lại cứ thích là địch của Mạc Phàm.
- Lần này thật sự xong rồi!
Nếu Chúng Thần Sơn trực tiếp rơi xuống, chắc là có thể hủy diệt một thành phố lớn, ai có thể đỡ nổi Chúng Thần Sơn?
- Đi!
Lúc này không đi, lát nữa đám Quỷ Thần Tử thua, bọn họ muốn chạy cũng không chạy được.
Kabu và Chiến Quốc do dự, vẫn quyết rời đi.
- Các người cho rằng rời đi được sao, Mạc Phàm đã bày phong ấn trên người các người, với bản lĩnh của tên tiểu tử kia, cậu ta có thể giết các người dễ dàng.
Viên Trọng Dương lạnh lùng nói.
Ba người như bị điện giật, cơ thể run lên, dừng bước lại.
- Viên Trọng Dương, ông có ý gì?
- Các ông cứ nhìn đi, tiểu tử kia muốn thắng cũng không dễ như vậy, cho dù đưa Chúng Thần Sơn tới cũng thế.
Trong mắt Viên Trọng Dương lóe lên sắc bén, nhìn chằm chằm tiên mộ, nghiêm túc nói.
Trừ phi ngay cả Mạc Phàm cũng không sợ bị Chúng Thần Sơn đè lên, nếu không cậu ta sẽ không dùng Chúng Thần Sơn đối phó ba người kia.
Cho dù Mạc Phàm không sợ, cũng vậy thôi.
… Tr
ong tiên mộ, đám Quỷ Thần Tử nheo mắt lại, trong mắt lóe lên khiếp sợ.
Bọn họ đều là người của tông môn ẩn thế, tất nhiên không xa lạ với Chúng Thần Sơn.
Chúng Thần Sơn có thể thông qua tọa độ đã được định, di chuyển vị trí, giống như Di Sơn Thuật của Hoa Hạ.
Nhưng dựa theo hiểu biết của bọn họ, mỗi lần di chuyển Chúng Thần Sơn không chỉ cần Thần Điển, còn cần điện chủ Thần Điện cộng thêm hơn mười mục sư mới được, hơn nữa khoảng cách di chuyển có hạn, vậy mà Mạc Phàm có thể di chuyển tới tận đây.
- Tiểu tử, cậu đúng là uy phong, vậy mà di chuyển được Chúng Thần Sơn tới đây.
Quỷ Thần Tử nhíu mày, tức giận nói.
- Uy phong, tôi không thấy vậy.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường.
Hắn nắm pháp khí khống chế Chúng Thần Sơn, chỉ kéo Chúng Thần Sơn tới mà thôi, chỉ cần bố trí một số trận pháp đơn giản trên đường tới là được, không khó gì.
Nếu hắn muốn uy phong hơn, hắn có thể triệu hóa thiên thạch đến gần Địa Cầu, dùng thiên thạch đối phó những người này.
Nếu cho hắn chút thời gian bố trí trận pháp, thậm chí hắn có thể kéo mặt trăng tới gần Địa Cầu.
Những chuyện này, đều uy phong hơn hắn dùng Chúng Thần Sơn nhiều.
Quỷ Thần Tử nhíu mày, khuôn mặt nóng rát.
- Tiểu tử, cậu di chuyển thánh địa của dị giáo phái tới phạm vi Hoa Hạ, trước mặt tông môn ẩn thế chúng tôi, cậu không sợ thiên sứ hàng lâm ở đây sao, cậu có thể chịu trách nhiệm được không?
Tiêu Dao Tử lạnh lùng nói.
Giáo phái như Thần Điện, thánh địa và điện chủ đều không được phép vào Hoa Hạ.
Bởi vì bất luận là thánh địa hay điện chủ tiến vào Hoa Hạ, đều có khả năng khiến lượng lớn thiên sứ hàng lâm hay trừng phạt, tạo thành tai nạn khó mà đo được.
Cho nên nếu thánh địa và điện chủ Thần Điện không được cho phép dám tiến vào Hoa Hạ, đều phải chịu đuổi giết.
Mạc Phàm dám di chuyển Chúng Thần Sơn tiến vào để đối phó bọn họ, đúng là to gan lớn mật.
- Anh vẫn nên suy xét sẽ chết dưới Chúng Thần Sơn, mà không phải có thiên sứ nhân cơ hội hàng lâm?
Mạc Phàm thản nhiên hỏi.
Thiên sứ đến đây thì thế nào, nếu thiên sứ dám hàng lâm phía sau hắn, hắn sẽ giết luôn cả thiên sứ.
- Cậu!
Sắc mặt Tiêu Dao Tử khó coi, không nói nên lời.
Anh ta tự xưng là bất phàm, nhưng có vẻ quá nhỏ bé dưới Chúng Thần Sơn rồi.
Không nói đến lực chúc phúc trên Chúng Thần Sơn, ngọn núi bình thường như vậy rơi xuống, cũng đủ giết bọn họ.
- Quỷ Thần Tử, không phải ông có Càn Khôn Thiên Cơ Chi Lực sao, Tiêu Dao Tử, không phải anh tinh thông Thánh Nhân Chi Thuật à, Ân cô nương, kiếm đạo của cô vô song, đều thử xem các người có thể khống chế được những thứ này không?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Một tay hắn vươn ra, hơi kéo xuống dưới.
Trên bầu trời, trên Chúng Thần Sơn, tiếng “rầm rầm rầm” vang lên liên tục, từng khối cự thạch mấy chục mét được kéo từ trên Chúng Thần Sơn xuống.
Có khoảng chừng mấy trăm khối, trôi nổi trên đỉnh đầu đám Quỷ Thần Tử.
- Lưu Tinh!
Mạc Phàm khẽ quát một câu, trong mắt chớp lóe tinh quang.
Trên mấy trăm tảng đá này chớp lóe hào quang, tảng đá được kéo về phía sau, giống như đạn pháo nuôi lực rời khỏi khoang thuyền.
Ngay sau đó, những cự thạch này kéo cái đuôi thật dài, giống như lưu tinh mang theo lực hủy diệt rơi về phía ba người, như thiên thạch rơi xuống Địa Cầu.
Thần Y Trọng Sinh
Đám Tiêu Dao Tử nhíu mày nhìn về phía bầu trời, bỗng nhiên mắt bọn họ mở to, giống như nhìn thấy chuyện khó có thể tin.
Không chỉ ba bọn họ, bên ngoài tiên mộ, không biết người nào kêu lên.
- Nhanh nhìn lên trên trời!
Có một số người nhìn về phía bầu trời theo bản năng, miệng lập tức há thành hình chữ “O”, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
- Chuyện này…
- Đây là nguyên nhân Mạc Phàm bảo chúng ta rời khỏi tiên mộ sao?
Có người run rẩy, lẩm bẩm nói.
Những người còn lại thì nhướn mày, tò mò nhìn về phía bầu trời, lập tức cũng trợn mắt há miệng, nhìn như gà gỗ.
- Đó, đó là Chúng Thần Sơn của Thần Điện sao?
Có người ấp úng nói.
Người này vừa nói xong, bầu trời gần tiên mộ nhanh chóng tối lại.
Trong tầng mây, bóng dáng Chúng Thần Sơn to lớn như người ngoài hành tinh xâm lấn Địa Cầu trong phim, những chiếm hạm phi thuyền vũ trụ hàng lâm Địa Cầu che khuất mặt trời chậm rãi xuất hiện.
Rất nhanh, tất cả khu vực gần tiên mộ bị Chúng Thần Sơn che khuất, cảm giác áp bách cường đại xuất hiện trong lòng mọi người.
“Ừng ực!” Không ít người ngơ ngẩn nhìn Chúng Thần Sơn, nuốt nước bọt liên tục.
Sau khi Chúng Thần Sơn bị chém ở biển Đông, được Mạc Phàm đoạt từ tay Thần Điện.
Nhưng không đảo khổng lồ này vẫn luôn ở biển Đông gần Giang Nam, sao Mạc Phàm lại mang tới Vân Châu, còn không có dấu hiệu báo trước nữa.
ế ầ ổ ồ ế ể ấ ế ằ ểKhông nói đến chuyện Chúng Thần Sơn khổng lồ như vậy, cho dù một chiếc xe lái từ vùng biển Đông ra đây cũng không khó thấy, phải biết rằng từ Vân Châu tới biển Đông phải hơn ngàn dặm.
Mạc Phàm lại dời Chúng Thần Sơn tới đây, chuyện như vậy, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chỉ trong chớp mắt, tươi cười trên mặt đám Viên Trọng Dương, Cửu Luân đại sư cứng đờ, yết hầu cử động liên tục, sắc mặt âm trầm gần như có thể vặn ra nước.
Ba cao thủ tông môn ẩn thế đã tới, tuy bọn họ không nhìn thấy bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ tuyệt đối nắm chắc phần thắng.
Ai có thể nghĩ tới, vậy mà Mạc Phàm triệu hoán Chúng Thần Sơn.
Nếu thứ này rơi xuống, cho dù là cao thủ Thần Cảnh cũng bị đập nát, chỉ sợ chỉ có Tôn Ngộ Không đạt tới cảnh giới kia mới sống sót?
- Chuyện này…
Phần lớn mọi người bị Mạc Phàm làm cho kinh hãi đến ngây người, động một tí là đưa tới Chúng Thần Sơn, con người tuyệt đối không làm được, thần cũng ít khi làm được.
Đám tam tiênĐông Bắc lộ ra vẻ mặt sống sót sau tai nạn, bọn họ cảm thấy hơi hối hận, may mà không lật lọng, nếu không hậu quả khó mà chịu được.
Sắc mặt đám Cửu Luân thì trắng bệch, không có một chút huyết sắc, bọn họ vốn chỉ cần tự phong tu vi 10 năm là được, nhưng lại cứ thích là địch của Mạc Phàm.
- Lần này thật sự xong rồi!
Nếu Chúng Thần Sơn trực tiếp rơi xuống, chắc là có thể hủy diệt một thành phố lớn, ai có thể đỡ nổi Chúng Thần Sơn?
- Đi!
Lúc này không đi, lát nữa đám Quỷ Thần Tử thua, bọn họ muốn chạy cũng không chạy được.
Kabu và Chiến Quốc do dự, vẫn quyết rời đi.
- Các người cho rằng rời đi được sao, Mạc Phàm đã bày phong ấn trên người các người, với bản lĩnh của tên tiểu tử kia, cậu ta có thể giết các người dễ dàng.
Viên Trọng Dương lạnh lùng nói.
Ba người như bị điện giật, cơ thể run lên, dừng bước lại.
- Viên Trọng Dương, ông có ý gì?
- Các ông cứ nhìn đi, tiểu tử kia muốn thắng cũng không dễ như vậy, cho dù đưa Chúng Thần Sơn tới cũng thế.
Trong mắt Viên Trọng Dương lóe lên sắc bén, nhìn chằm chằm tiên mộ, nghiêm túc nói.
Trừ phi ngay cả Mạc Phàm cũng không sợ bị Chúng Thần Sơn đè lên, nếu không cậu ta sẽ không dùng Chúng Thần Sơn đối phó ba người kia.
Cho dù Mạc Phàm không sợ, cũng vậy thôi.
… Tr
ong tiên mộ, đám Quỷ Thần Tử nheo mắt lại, trong mắt lóe lên khiếp sợ.
Bọn họ đều là người của tông môn ẩn thế, tất nhiên không xa lạ với Chúng Thần Sơn.
Chúng Thần Sơn có thể thông qua tọa độ đã được định, di chuyển vị trí, giống như Di Sơn Thuật của Hoa Hạ.
Nhưng dựa theo hiểu biết của bọn họ, mỗi lần di chuyển Chúng Thần Sơn không chỉ cần Thần Điển, còn cần điện chủ Thần Điện cộng thêm hơn mười mục sư mới được, hơn nữa khoảng cách di chuyển có hạn, vậy mà Mạc Phàm có thể di chuyển tới tận đây.
- Tiểu tử, cậu đúng là uy phong, vậy mà di chuyển được Chúng Thần Sơn tới đây.
Quỷ Thần Tử nhíu mày, tức giận nói.
- Uy phong, tôi không thấy vậy.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường.
Hắn nắm pháp khí khống chế Chúng Thần Sơn, chỉ kéo Chúng Thần Sơn tới mà thôi, chỉ cần bố trí một số trận pháp đơn giản trên đường tới là được, không khó gì.
Nếu hắn muốn uy phong hơn, hắn có thể triệu hóa thiên thạch đến gần Địa Cầu, dùng thiên thạch đối phó những người này.
Nếu cho hắn chút thời gian bố trí trận pháp, thậm chí hắn có thể kéo mặt trăng tới gần Địa Cầu.
Những chuyện này, đều uy phong hơn hắn dùng Chúng Thần Sơn nhiều.
Quỷ Thần Tử nhíu mày, khuôn mặt nóng rát.
- Tiểu tử, cậu di chuyển thánh địa của dị giáo phái tới phạm vi Hoa Hạ, trước mặt tông môn ẩn thế chúng tôi, cậu không sợ thiên sứ hàng lâm ở đây sao, cậu có thể chịu trách nhiệm được không?
Tiêu Dao Tử lạnh lùng nói.
Giáo phái như Thần Điện, thánh địa và điện chủ đều không được phép vào Hoa Hạ.
Bởi vì bất luận là thánh địa hay điện chủ tiến vào Hoa Hạ, đều có khả năng khiến lượng lớn thiên sứ hàng lâm hay trừng phạt, tạo thành tai nạn khó mà đo được.
Cho nên nếu thánh địa và điện chủ Thần Điện không được cho phép dám tiến vào Hoa Hạ, đều phải chịu đuổi giết.
Mạc Phàm dám di chuyển Chúng Thần Sơn tiến vào để đối phó bọn họ, đúng là to gan lớn mật.
- Anh vẫn nên suy xét sẽ chết dưới Chúng Thần Sơn, mà không phải có thiên sứ nhân cơ hội hàng lâm?
Mạc Phàm thản nhiên hỏi.
Thiên sứ đến đây thì thế nào, nếu thiên sứ dám hàng lâm phía sau hắn, hắn sẽ giết luôn cả thiên sứ.
- Cậu!
Sắc mặt Tiêu Dao Tử khó coi, không nói nên lời.
Anh ta tự xưng là bất phàm, nhưng có vẻ quá nhỏ bé dưới Chúng Thần Sơn rồi.
Không nói đến lực chúc phúc trên Chúng Thần Sơn, ngọn núi bình thường như vậy rơi xuống, cũng đủ giết bọn họ.
- Quỷ Thần Tử, không phải ông có Càn Khôn Thiên Cơ Chi Lực sao, Tiêu Dao Tử, không phải anh tinh thông Thánh Nhân Chi Thuật à, Ân cô nương, kiếm đạo của cô vô song, đều thử xem các người có thể khống chế được những thứ này không?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Một tay hắn vươn ra, hơi kéo xuống dưới.
Trên bầu trời, trên Chúng Thần Sơn, tiếng “rầm rầm rầm” vang lên liên tục, từng khối cự thạch mấy chục mét được kéo từ trên Chúng Thần Sơn xuống.
Có khoảng chừng mấy trăm khối, trôi nổi trên đỉnh đầu đám Quỷ Thần Tử.
- Lưu Tinh!
Mạc Phàm khẽ quát một câu, trong mắt chớp lóe tinh quang.
Trên mấy trăm tảng đá này chớp lóe hào quang, tảng đá được kéo về phía sau, giống như đạn pháo nuôi lực rời khỏi khoang thuyền.
Ngay sau đó, những cự thạch này kéo cái đuôi thật dài, giống như lưu tinh mang theo lực hủy diệt rơi về phía ba người, như thiên thạch rơi xuống Địa Cầu.
Thần Y Trọng Sinh
Đánh giá:
Truyện Thần Y Trọng Sinh
Story
Chương 1096
10.0/10 từ 32 lượt.