Thần Y Trọng Sinh
Chương 1027
135@-Mỹ nữ này gần hai mươi tuổi, mái tóc dài màu đen như thác nước buộc thành đuôi ngựa, gương mặt trái xoan tinh xảo, không trang điểm cũng xinh hơn rất nhiều nữ minh tinh.
Cô ta mặc trên người áo khoác cao bồi, bên trong là áo may ô màu trắng, phía dưới là quần bò phá cách, quần áo đơn giản để lộ ra dáng người hoàn mỹ của cô ta.
Lưu Nguyệt Như là đại mỹ nữ nổi tiếng Giang Nam, vẫn thua mỹ nữ này một phần, chỉ có Tiểu Tuyết hơn cô ta hai phần.
Vị mỹ nữ này mới mở miệng, đám Mạc Phàm nhíu mày.
Hai bảo vệ ở cửa liếc mắt nhìn đám Mạc Phàm một cái, vội vàng đi về phía mỹ nữ kia.
- Cửu tiểu thư, cô tới thật đúng lúc, mấy người này tự xưng là Bạch tiểu thư của Viên gia chúng ta, muốn đi vào Viên gia, cô xem có quen bọn họ không?
Một tên bảo vệ trong đó cười nịnh nọt nói.
Hoàn toàn không còn biểu cảm như nói chuyện với đám Mạc Phàm, quả thực là một trời một vực.
Lông mày mỹ nữ này nhíu lại, liếc mắt nhìn đám Mạc Phàm một cái.
- Tự xưng là biểu tiểu thư của Viên gia chúng ta, lá gan không nhỏ đâu, tôi nhớ rõ con gái của cô út không như vậy, gần đây càng ngày càng nhiều kẻ hết ăn lại uống tới Viên gia chúng tôi rồi.
Vị mỹ nữ này thản nhiên nói.
- Quả thật là như vậy, ai bảo Viên gia chúng ta nổi tiếng như thế?
Vẻ mặt tên bảo vệ canh cửa kia đắc ý, cười nói.
Thuật phong thủy càng thịnh hành ở phía Nam Hoa Hạ, ở Hồng Kông thì càng có thể nói là tới cực hạn.
Không chỉ có người Hoa tin phong thủy, một số thượng lưu nước ngoài cũng tin không nghi ngờ, thường xuyên mời thiên sư Viên gia xem phong thủy.
Thân là Viên gia phong thủy huyền học được mọi người kính trọng, tất nhiên được tôn sùng.
Ở Hồng Kông, có không biết bao nhiêu người thấy người Viên gia bọn họ thì như thấy cha ruột.
Một khi nhắc tới họ Viên thường đều hỏi một phen, có quan hệ gì với Viên gia.
Ngay cả đại sứ Anh quốc ở Đại Sứ Quán Hồng Kông, thấy Viên Trọng Dương gia chủ của Viên gia bọn họ cũng phải gọi một tiếng thiên sư.
Đây đủ để thấy địa vị của Viên gia bọn họ ở Hồng Kông.
Đừng nói là người nhà Viên gia, ngay cả hạ nhân Viên gia đều cao hơn không ít người.
- Chị Thiên Tâm, chị ấy hẳn là con gái của dì út chị Tiểu Tuyết, chị ấy nhìn rất giống dì út, còn lập tức đoán ra được tên của em.
ế ắ ểPhong Sa Tuyết chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi.
- Rất giống, Sa Tuyết, Phong gia em am hiểu vu thuật nhất, hẳn là biết có một loại vu thuật tên là Quỷ Diện đúng không, đừng nói là biến giống người kia, biến thành người kia đều không có chút vấn đề, còn chuyện cô ta nhận ra em, có khả năng cô ta không chỉ nhận ra em, cô ta còn nhận ra được mỗi người Viên gia chúng ta, có khả năng là em không biết, hiện giờ có một số người vì muốn tạo quan hệ với Viên gia chúng ta, đúng là nhọc lòng.
Viên Thiên Tâm lạnh lùng nói, vốn dĩ không thèm liếc mắt nhìn đám Mạc Phàm một cái.
- Chuyện này?
Phong Sa Tuyết nhíu mày.
Tất nhiên là cô có biết Quỷ Diện, cô còn rất tinh thông vu thuật này, nếu luyện vu thuật này đến chỗ cao thâm, có thể khiến một người biến thành bất luận mặt người nào mà mình từng gặp, nhưng mà?
- Viên gia chúng ta đang tiếp đãi khách quan trọng, mấy tên lừa gạt này, các người biết nên làm gì rồi chứ?
Viên Thiên Tâm liếc mắt nhìn hai bảo vệ canh cửa nói.
Khi nói chuyện, trong mắt cô ta lóe lên chút dị sắc, liếc mắt nhìn Tiểu Tuyết một cái.
- Dạ, cửu tiểu thư yên tâm, chúng tôi sẽ không để bất luận một kẻ nào tiến vào Viên gia chúng ta.
Tên bảo vệ canh cửa kia thề son sắt nói.
- Vậy được rồi, chúng ta quay vào đi, Sa Tuyết.
Viên Thiên Tâm kéo Phong Sa Tuyết nói.
Hai người xoay người đi vào trong biệt thự.
Bảo vệ canh cửa này cười lạnh lùng, dời mắt nhìn đám Mạc Phàm với vẻ khinh thường, biểu cảm nịnh nọt trên mặt lập tức được thay bằng lạnh lùng và chán ghét.
- Các người nghe thấy không, cửu tiểu thư chúng tôi không biết các người, mấy người còn không nhanh cút đi?
Sắc mặt A Hào và Lưu Nguyệt Như hơi khó coi, đều không nói gì.
- Tiểu Phàm, hay là chúng ta về đi?
Tiểu Tuyết nhíu mày, nói với Mạc Phàm.
Đây là lần đầu tiên cô gặp Viên Thiên Tâm, Viên Thiên Tâm luôn miệng nói không biết cô, nhưng cô cảm nhận được từ ánh mắt của Viên Thiên Tâm, chắc chắn Viên Thiên Tâm biết cô, chỉ không muốn thừa nhận mà thôi.
Cô đã đến Viên gia rồi, nếu có người không thích cô đến đây, cô vẫn nên rời đi thì hơn, chuyến này vốn không cần tới cũng được.
Cho dù Viên gia và Tống gia thật sự dám phái người đến Giang Nam tìm cô, cũng không thể mang cô đi.
Trái lại ở Hồng Kông này, bọn họ đừng nên gây chuyện thì hơn.
Dù sao nơi này không phải Giang Nam, cường long không áp địa đầu xà.
- Nếu đã đến đây, vậy vào xem đi.
Mạc Phàm nắm tay Tiểu Tuyết, cười khẽ nói.
Chỉ là một Viên gia mà thôi, một phong thư bảo Tiểu Tuyết tới Hồng Kông, bọn họ đến cửa thì từ chối bọn họ ở ngoài, mấy người đó nghĩ bọn họ là quả cầu muốn đá đi đâu thì đá sao?
Tên bảo vệ canh cửa kia nghe thấy lời Mạc Phàm nói, nhướn mày, trong mắt hiện lên không kiên nhẫn.
- Đi vào? Các người bị điếc hay bị mù, không nghe thấy lời cửu tiểu thư chúng tôi sao, lập tức…
Chữ “cút” còn chưa nói ra miệng, ánh mắt A Hào phát lạnh nhìn về phía người này.
A Hào vừa nhìn chăm chú, người này há to miệng, nhưng không phát ra tiếng, giống như một pho tượng bị định ở xa, vừa động cũng không thể nhúc nhích.
- Mạc tiên sinh, Bạch tiểu thư, Lưu tiểu thư, mời!
A Hào cung kính làm tư thế mời với ba người.
Nói xong A Hào đi đầu, dẫn đường cho đám Mạc Phàm.
- Haizz, các người không nghe thấy sao, mấy tên lừa gạt cũng muốn xông vào biệt thự Viên gia chúng tôi, không phải các người tìm…
Một bảo vệ canh cửa khác thấy bốn người không chỉ không rời đi, trái lại còn muốn xông vào, sắc mặt thay đổi, tức giận nói.
Không đợi anh ta nói xong, người này cũng như một bảo vệ khác, đứng yên tại chỗ.
Chỗ cửa, Viên Thiên Tâm và Phong Sa Tuyết còn chưa tiến vào trong biệt thự, cảm nhận được dị thường ở sau lưng, hai người dừng bước.
Thì nhìn thấy hai bảo vệ canh cửa không nhúc nhích, đám Mạc Phàm lập tức đi tới cửa.
- Các người điên rồi à, dám xông vào Viên gia tôi, các người có biết nơi này là nơi nào không?
Lông mày Viên Thiên Tâm nhíu lại, tức giận nói.
- Điên rồi? Tôi cảm thấy cô điên mới đúng.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt.
Hắn đường đường là y tiên bất tử, bị hai bảo vệ canh cửa Viên gia chắn mà không đi vào mới điên rồi.
Hành động hiện giờ của hắn rất bình thường, nếu Viên gia không phải nhà ngoại Tiểu Tuyết, hắn đã không cần khách sáo như vậy, hắn có thể làm thêm những chuyện khác nữa.
Ví dụ như bảo A Hào lái xe Mobile Home xông vào, hay là dùng kiếm chém biệt thự Viên gia, hoặc có thể khiến Viên Trọng Dương gia chủ Viên gia tự mình ra ngoài gặp hắn, đây mới là chuyện hắn nên làm.
Thần Y Trọng Sinh
Cô ta mặc trên người áo khoác cao bồi, bên trong là áo may ô màu trắng, phía dưới là quần bò phá cách, quần áo đơn giản để lộ ra dáng người hoàn mỹ của cô ta.
Lưu Nguyệt Như là đại mỹ nữ nổi tiếng Giang Nam, vẫn thua mỹ nữ này một phần, chỉ có Tiểu Tuyết hơn cô ta hai phần.
Vị mỹ nữ này mới mở miệng, đám Mạc Phàm nhíu mày.
Hai bảo vệ ở cửa liếc mắt nhìn đám Mạc Phàm một cái, vội vàng đi về phía mỹ nữ kia.
- Cửu tiểu thư, cô tới thật đúng lúc, mấy người này tự xưng là Bạch tiểu thư của Viên gia chúng ta, muốn đi vào Viên gia, cô xem có quen bọn họ không?
Một tên bảo vệ trong đó cười nịnh nọt nói.
Hoàn toàn không còn biểu cảm như nói chuyện với đám Mạc Phàm, quả thực là một trời một vực.
Lông mày mỹ nữ này nhíu lại, liếc mắt nhìn đám Mạc Phàm một cái.
- Tự xưng là biểu tiểu thư của Viên gia chúng ta, lá gan không nhỏ đâu, tôi nhớ rõ con gái của cô út không như vậy, gần đây càng ngày càng nhiều kẻ hết ăn lại uống tới Viên gia chúng tôi rồi.
Vị mỹ nữ này thản nhiên nói.
- Quả thật là như vậy, ai bảo Viên gia chúng ta nổi tiếng như thế?
Vẻ mặt tên bảo vệ canh cửa kia đắc ý, cười nói.
Thuật phong thủy càng thịnh hành ở phía Nam Hoa Hạ, ở Hồng Kông thì càng có thể nói là tới cực hạn.
Không chỉ có người Hoa tin phong thủy, một số thượng lưu nước ngoài cũng tin không nghi ngờ, thường xuyên mời thiên sư Viên gia xem phong thủy.
Thân là Viên gia phong thủy huyền học được mọi người kính trọng, tất nhiên được tôn sùng.
Ở Hồng Kông, có không biết bao nhiêu người thấy người Viên gia bọn họ thì như thấy cha ruột.
Một khi nhắc tới họ Viên thường đều hỏi một phen, có quan hệ gì với Viên gia.
Ngay cả đại sứ Anh quốc ở Đại Sứ Quán Hồng Kông, thấy Viên Trọng Dương gia chủ của Viên gia bọn họ cũng phải gọi một tiếng thiên sư.
Đây đủ để thấy địa vị của Viên gia bọn họ ở Hồng Kông.
Đừng nói là người nhà Viên gia, ngay cả hạ nhân Viên gia đều cao hơn không ít người.
- Chị Thiên Tâm, chị ấy hẳn là con gái của dì út chị Tiểu Tuyết, chị ấy nhìn rất giống dì út, còn lập tức đoán ra được tên của em.
ế ắ ểPhong Sa Tuyết chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi.
- Rất giống, Sa Tuyết, Phong gia em am hiểu vu thuật nhất, hẳn là biết có một loại vu thuật tên là Quỷ Diện đúng không, đừng nói là biến giống người kia, biến thành người kia đều không có chút vấn đề, còn chuyện cô ta nhận ra em, có khả năng cô ta không chỉ nhận ra em, cô ta còn nhận ra được mỗi người Viên gia chúng ta, có khả năng là em không biết, hiện giờ có một số người vì muốn tạo quan hệ với Viên gia chúng ta, đúng là nhọc lòng.
Viên Thiên Tâm lạnh lùng nói, vốn dĩ không thèm liếc mắt nhìn đám Mạc Phàm một cái.
- Chuyện này?
Phong Sa Tuyết nhíu mày.
Tất nhiên là cô có biết Quỷ Diện, cô còn rất tinh thông vu thuật này, nếu luyện vu thuật này đến chỗ cao thâm, có thể khiến một người biến thành bất luận mặt người nào mà mình từng gặp, nhưng mà?
- Viên gia chúng ta đang tiếp đãi khách quan trọng, mấy tên lừa gạt này, các người biết nên làm gì rồi chứ?
Viên Thiên Tâm liếc mắt nhìn hai bảo vệ canh cửa nói.
Khi nói chuyện, trong mắt cô ta lóe lên chút dị sắc, liếc mắt nhìn Tiểu Tuyết một cái.
- Dạ, cửu tiểu thư yên tâm, chúng tôi sẽ không để bất luận một kẻ nào tiến vào Viên gia chúng ta.
Tên bảo vệ canh cửa kia thề son sắt nói.
- Vậy được rồi, chúng ta quay vào đi, Sa Tuyết.
Viên Thiên Tâm kéo Phong Sa Tuyết nói.
Hai người xoay người đi vào trong biệt thự.
Bảo vệ canh cửa này cười lạnh lùng, dời mắt nhìn đám Mạc Phàm với vẻ khinh thường, biểu cảm nịnh nọt trên mặt lập tức được thay bằng lạnh lùng và chán ghét.
- Các người nghe thấy không, cửu tiểu thư chúng tôi không biết các người, mấy người còn không nhanh cút đi?
Sắc mặt A Hào và Lưu Nguyệt Như hơi khó coi, đều không nói gì.
- Tiểu Phàm, hay là chúng ta về đi?
Tiểu Tuyết nhíu mày, nói với Mạc Phàm.
Đây là lần đầu tiên cô gặp Viên Thiên Tâm, Viên Thiên Tâm luôn miệng nói không biết cô, nhưng cô cảm nhận được từ ánh mắt của Viên Thiên Tâm, chắc chắn Viên Thiên Tâm biết cô, chỉ không muốn thừa nhận mà thôi.
Cô đã đến Viên gia rồi, nếu có người không thích cô đến đây, cô vẫn nên rời đi thì hơn, chuyến này vốn không cần tới cũng được.
Cho dù Viên gia và Tống gia thật sự dám phái người đến Giang Nam tìm cô, cũng không thể mang cô đi.
Trái lại ở Hồng Kông này, bọn họ đừng nên gây chuyện thì hơn.
Dù sao nơi này không phải Giang Nam, cường long không áp địa đầu xà.
- Nếu đã đến đây, vậy vào xem đi.
Mạc Phàm nắm tay Tiểu Tuyết, cười khẽ nói.
Chỉ là một Viên gia mà thôi, một phong thư bảo Tiểu Tuyết tới Hồng Kông, bọn họ đến cửa thì từ chối bọn họ ở ngoài, mấy người đó nghĩ bọn họ là quả cầu muốn đá đi đâu thì đá sao?
Tên bảo vệ canh cửa kia nghe thấy lời Mạc Phàm nói, nhướn mày, trong mắt hiện lên không kiên nhẫn.
- Đi vào? Các người bị điếc hay bị mù, không nghe thấy lời cửu tiểu thư chúng tôi sao, lập tức…
Chữ “cút” còn chưa nói ra miệng, ánh mắt A Hào phát lạnh nhìn về phía người này.
A Hào vừa nhìn chăm chú, người này há to miệng, nhưng không phát ra tiếng, giống như một pho tượng bị định ở xa, vừa động cũng không thể nhúc nhích.
- Mạc tiên sinh, Bạch tiểu thư, Lưu tiểu thư, mời!
A Hào cung kính làm tư thế mời với ba người.
Nói xong A Hào đi đầu, dẫn đường cho đám Mạc Phàm.
- Haizz, các người không nghe thấy sao, mấy tên lừa gạt cũng muốn xông vào biệt thự Viên gia chúng tôi, không phải các người tìm…
Một bảo vệ canh cửa khác thấy bốn người không chỉ không rời đi, trái lại còn muốn xông vào, sắc mặt thay đổi, tức giận nói.
Không đợi anh ta nói xong, người này cũng như một bảo vệ khác, đứng yên tại chỗ.
Chỗ cửa, Viên Thiên Tâm và Phong Sa Tuyết còn chưa tiến vào trong biệt thự, cảm nhận được dị thường ở sau lưng, hai người dừng bước.
Thì nhìn thấy hai bảo vệ canh cửa không nhúc nhích, đám Mạc Phàm lập tức đi tới cửa.
- Các người điên rồi à, dám xông vào Viên gia tôi, các người có biết nơi này là nơi nào không?
Lông mày Viên Thiên Tâm nhíu lại, tức giận nói.
- Điên rồi? Tôi cảm thấy cô điên mới đúng.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt.
Hắn đường đường là y tiên bất tử, bị hai bảo vệ canh cửa Viên gia chắn mà không đi vào mới điên rồi.
Hành động hiện giờ của hắn rất bình thường, nếu Viên gia không phải nhà ngoại Tiểu Tuyết, hắn đã không cần khách sáo như vậy, hắn có thể làm thêm những chuyện khác nữa.
Ví dụ như bảo A Hào lái xe Mobile Home xông vào, hay là dùng kiếm chém biệt thự Viên gia, hoặc có thể khiến Viên Trọng Dương gia chủ Viên gia tự mình ra ngoài gặp hắn, đây mới là chuyện hắn nên làm.
Thần Y Trọng Sinh
Đánh giá:
Truyện Thần Y Trọng Sinh
Story
Chương 1027
10.0/10 từ 32 lượt.