Thần Y Trở Lại
Chương 3670
28@-
Chu Ngọc Nhan: “Có lẽ anh Lý có tư chất phi thường thì sẽ khác, nhưng tôi nghĩ rằng tôi không thể làm được. Vì vậy, tôi không quan tâm đ ến những kế hoạch lớn của loài người hay nỗ lực chống lại Thần tộc. Miễn là có thể tu luyện ở đây và sống tốt là tôi đã hài lòng”.
Mọi người đều có cách nghĩ khác nhau, Ngô Bình cũng không cho rằng có gì sai khi cô ấy nghĩ như vậy, anh nói: “Nói vậy cũng đúng”.
Chu Ngọc Nhan cười và nói: “Không biết anh Lý trước đây đã tu luyện tới cảnh giới nào?”
Ngô Bình: “Cảnh giới Động Thiên”.
Chu Ngọc Nhan sửng sốt: “Chẳng lẽ anh mới chỉ là một Địa Tiên sao? Anh thật là lợi hại! Nhìn chung, phần lớn tu sĩ tiến vào Thiên Ngoại Thiên đều là Thiên Tiên, bởi vì Địa Tiên khó có thể chịu đựng được lực mạnh như xé toạc cơ thể của pháp tắc ở đây, cho nên vừa vào rất có thể đã tan thành tro bụi”.
Ngô Bình cười khổ: “Lúc ấy tôi cũng cảm thấy rất khó chịu, bất tỉnh nhân sự”.
Chu Ngọc Nhan: “Đó là chuyện bình thường, tu sĩ đến đây ai cũng vậy. Tu sĩ cảnh giới Động Thiên đã vào được đây, tiền đồ của anh quả thực vô cùng rộng mở”.
Ngô Bình hỏi: “Tại sao cô Chu lại nói như vậy?”
Chu Ngọc Nhan: “Tu sĩ đến Thiên Ngoại Thiên, cảnh giới càng thấp thì càng được nhiều lợi ích. Theo tôi được biết thì anh chính là khách tu có tu vi thấp nhấp từng đến Thiên Ngoại Thiên. Các khách tu khác thấp nhất là tu vi ở cảnh giới sau Đoạt Thiên”.
Ngô Bình còn một quãng đường rất dài mới có thể lên tới cảnh giới sau của Đoạt Thiên. Anh còn phải qua Thần Tàng, Bất Tử. Đến khi đã vào cảnh giới Bất Tử thì cũng phải qua vài cảnh giới nhỏ nữa mới đến được cảnh giới Đoạn Thiên.
Ngô Bình: “Ồ, thấp nhất đều là Tiên tôn cảnh giới Đoạt Thiên sao?”
Chu Ngọc Nhan gật đầu: “Cho nên tư chất của anh có lẽ là tốt nhất từ trước đến giờ”.
Ngô Bình cười ha ha đáp: “Cô Chu quá khen rồi, tôi không dám nhận”.
Chu Ngọc Nhan mỉm cười nói tiếp: “Anh Lý, nơi tôi định đến là một toà thành. Ở đó có rất nhiều thế lực lớn, hay là anh đi cùng tôi?”
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Trước hết tôi vẫn cần sắp xếp ổn thoả cho hai vị ân nhân của mình đã, tạm thời chưa thể đi được”.
Chu Ngọc Nhan đáp: “Việc này có gì khó đâu? Lát nữa tới thị trấn, tôi có thể ở đó đợi anh vài ngày. Trong thời gian đó, anh có thể trở về thôn rồi đưa cả hai chị em cô ấy đi cùng chúng ta”.
Ngô bình đáp: “Ừm, đến đó chúng ta bàn bạc thêm một chút”, anh chưa đồng ý ngay, cũng không từ chối ngay.
Chẳng mấy chốc, chiếc kiệu đã lên tới thị trấn. Thị trấn nhỏ này tên là trấn Thuỷ Tuyền. Trong thị trấn có một mạch nước khoáng nuôi sống các cư dân ở đây. Tên gọi của trấn cũng lấy ý tưởng từ mạch nước này.
Trấn Thuỷ Tuyền không quá lớn, hai bên đường đều là cửa hiệu, người qua kẻ lại như mắc cửi. Cộng thêm cả những lái buôn nhỏ từ các thôn đi tới nên nơi này càng đông đúc và náo nhiệt hơn.
Ngô Bình lúc ở nhà Hồng Mai không dám ăn no. Bây giờ nhìn thấy những món điểm tâm trên phố thì mắt sáng như sao. Anh nói với Chu Ngọc Nhan: “Cô Chu, tôi xuống thăm thú nơi này một lát”.
Chu Ngọc Nhan cười đáp: “Vậy tôi đi cùng anh”.
Cô ấy đã nhận ra Ngô Bình là nhân tài kiệt xuất nên đương nhiên không thể để anh đi mất.
Ngô Bình đáp: “Vậy cũng được”.
Sau khi xuống kiệu, anh đi tới quầy bán đồ ăn, thấy món gì ngon là mua thử. Sức mua của bảy trăm lượng vàng khá khả quan nên Ngô Bình mua một đống đồ mới hết có nửa lượng vàng.
Thần Y Trở Lại
Chu Ngọc Nhan: “Có lẽ anh Lý có tư chất phi thường thì sẽ khác, nhưng tôi nghĩ rằng tôi không thể làm được. Vì vậy, tôi không quan tâm đ ến những kế hoạch lớn của loài người hay nỗ lực chống lại Thần tộc. Miễn là có thể tu luyện ở đây và sống tốt là tôi đã hài lòng”.
Mọi người đều có cách nghĩ khác nhau, Ngô Bình cũng không cho rằng có gì sai khi cô ấy nghĩ như vậy, anh nói: “Nói vậy cũng đúng”.
Chu Ngọc Nhan cười và nói: “Không biết anh Lý trước đây đã tu luyện tới cảnh giới nào?”
Ngô Bình: “Cảnh giới Động Thiên”.
Chu Ngọc Nhan sửng sốt: “Chẳng lẽ anh mới chỉ là một Địa Tiên sao? Anh thật là lợi hại! Nhìn chung, phần lớn tu sĩ tiến vào Thiên Ngoại Thiên đều là Thiên Tiên, bởi vì Địa Tiên khó có thể chịu đựng được lực mạnh như xé toạc cơ thể của pháp tắc ở đây, cho nên vừa vào rất có thể đã tan thành tro bụi”.
Ngô Bình cười khổ: “Lúc ấy tôi cũng cảm thấy rất khó chịu, bất tỉnh nhân sự”.
Chu Ngọc Nhan: “Đó là chuyện bình thường, tu sĩ đến đây ai cũng vậy. Tu sĩ cảnh giới Động Thiên đã vào được đây, tiền đồ của anh quả thực vô cùng rộng mở”.
Ngô Bình hỏi: “Tại sao cô Chu lại nói như vậy?”
Chu Ngọc Nhan: “Tu sĩ đến Thiên Ngoại Thiên, cảnh giới càng thấp thì càng được nhiều lợi ích. Theo tôi được biết thì anh chính là khách tu có tu vi thấp nhấp từng đến Thiên Ngoại Thiên. Các khách tu khác thấp nhất là tu vi ở cảnh giới sau Đoạt Thiên”.
Ngô Bình còn một quãng đường rất dài mới có thể lên tới cảnh giới sau của Đoạt Thiên. Anh còn phải qua Thần Tàng, Bất Tử. Đến khi đã vào cảnh giới Bất Tử thì cũng phải qua vài cảnh giới nhỏ nữa mới đến được cảnh giới Đoạn Thiên.
Ngô Bình: “Ồ, thấp nhất đều là Tiên tôn cảnh giới Đoạt Thiên sao?”
Chu Ngọc Nhan gật đầu: “Cho nên tư chất của anh có lẽ là tốt nhất từ trước đến giờ”.
Ngô Bình cười ha ha đáp: “Cô Chu quá khen rồi, tôi không dám nhận”.
Chu Ngọc Nhan mỉm cười nói tiếp: “Anh Lý, nơi tôi định đến là một toà thành. Ở đó có rất nhiều thế lực lớn, hay là anh đi cùng tôi?”
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Trước hết tôi vẫn cần sắp xếp ổn thoả cho hai vị ân nhân của mình đã, tạm thời chưa thể đi được”.
Chu Ngọc Nhan đáp: “Việc này có gì khó đâu? Lát nữa tới thị trấn, tôi có thể ở đó đợi anh vài ngày. Trong thời gian đó, anh có thể trở về thôn rồi đưa cả hai chị em cô ấy đi cùng chúng ta”.
Ngô bình đáp: “Ừm, đến đó chúng ta bàn bạc thêm một chút”, anh chưa đồng ý ngay, cũng không từ chối ngay.
Chẳng mấy chốc, chiếc kiệu đã lên tới thị trấn. Thị trấn nhỏ này tên là trấn Thuỷ Tuyền. Trong thị trấn có một mạch nước khoáng nuôi sống các cư dân ở đây. Tên gọi của trấn cũng lấy ý tưởng từ mạch nước này.
Trấn Thuỷ Tuyền không quá lớn, hai bên đường đều là cửa hiệu, người qua kẻ lại như mắc cửi. Cộng thêm cả những lái buôn nhỏ từ các thôn đi tới nên nơi này càng đông đúc và náo nhiệt hơn.
Ngô Bình lúc ở nhà Hồng Mai không dám ăn no. Bây giờ nhìn thấy những món điểm tâm trên phố thì mắt sáng như sao. Anh nói với Chu Ngọc Nhan: “Cô Chu, tôi xuống thăm thú nơi này một lát”.
Chu Ngọc Nhan cười đáp: “Vậy tôi đi cùng anh”.
Cô ấy đã nhận ra Ngô Bình là nhân tài kiệt xuất nên đương nhiên không thể để anh đi mất.
Ngô Bình đáp: “Vậy cũng được”.
Sau khi xuống kiệu, anh đi tới quầy bán đồ ăn, thấy món gì ngon là mua thử. Sức mua của bảy trăm lượng vàng khá khả quan nên Ngô Bình mua một đống đồ mới hết có nửa lượng vàng.
Thần Y Trở Lại
Đánh giá:
Truyện Thần Y Trở Lại
Story
Chương 3670
10.0/10 từ 24 lượt.