Thần Y Thánh Thủ

Chương 992: Hoàng Tước cuối cùng


Từ lúc Kiều Dịch Hồng xuất hiện trước doanh địa Tây Bắc Triệu gia, Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương hai người vừa mới lui ra khỏi đám người, đi thẳng ra phía sau doanh địa Triệu gia.


- Đỗ lão đệ, cẩn thận Long Giang.


Ngay khi sắp trở về lều trại Long Giang ở, Triệu Lỗi đột nhiên nhỏ giọng nói với Đỗ Húc Cương một câu.


Đỗ Húc Cương ngưng lại một chút không biết vì sao Triệu Lỗi lại nói như vậy, Triệu Lỗi cười lạnh một tiếng nhỏ giọng nói:


- Bất kể nói thế nào Long Giang cũng là phản đồ của Long gia, những gì hắn nói chúng ta cũng không thể tin hoàn toàn. Ai biết có phải hắn lợi dụng chúng ta để cướp bàn đào vạn năm hay không, sở dĩ tôi phải mời Đỗ lão đệ và Liễu huynh đến tham dự chuyện này, đó là muốn đề phòng Long Giang, tuy nhiên đáng tiếc Liễu huynh anh ta... .


- Anh Triệu không cần nói nhiều đâu, những đạo lý này tôi cũng hiểu, nếu tôi lựa chọn liên kết với anh Triệu, dĩ nhiên sẽ không hai lòng. Nguồn truyện: Truyện FULL


Đỗ Húc Cương vội vàng trả lời một câu, Triệu Lỗi nói như vậy là muốn đề phòng Long Giang, lẽ nào không phải là cảnh cáo y không nên hai lòng.


Lúc này bọn họ còn không biết ở trước doanh địa Triệu gia, mấy vị chưởng môn, tộc trưởng tâm trạng kích động kia bị Kiều Dịch Hồng làm cho kinh hoàng ở trong doanh địa, đến bây giờ vẫn chưa xông vào Long gia.


- Triệu huynh, Đỗ lão đệ!


Long Giang trốn phía sau doanh địa Triệu gia, cũng nghe được âm thanh la hét phía trước doanh địa, gã biết mưu đồ đại sự đã thành, không kìm nổi bước ra khỏi lều trại thì thấy Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương đang bước đến.


- Anh Long, đại sự đã thành, cũng đến lúc anh nên dẫn chúng tôi đến chỗ bàn đào ngàn vạn vạn năm rồi đấy!


Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương ngừng lại, nhìn về phía Long Giang.


Long Giang cười ha hả, lập tức nói:


- Tôi trả được đại thù đều nhờ cả vào hai vị, làm sao có thể thất hứa với hai vị, xin mời hai vị đi theo tôi.


Nói xong Long Giang xoay người đi thẳng về phía trước, Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương liếc nhau, lập tức theo sau.


Ba người rời khỏi doanh địa Triệu gia. Long Giang đi trước dẫn đường, hướng đi không phải là hướng đi tới bình nguyên Long gia.


- Anh Long, bình nguyên Long gia là chỗ cách nơi sinh trưởng bàn đào vạn năm gần nhất mà?


Triệu Lỗi đi theo sau Long Giang, khó hiểu hỏi một câu, vốn lão cho rằng Long Giang sẽ lén đưa họ đi xuyên qua bình nguyên Long gia, nhưng hiện tại xem ra, hướng này đang đi về phía đồi đá lớn nhất Côn Luân.


- Anh Triệu huynh đừng vội, nơi sinh trưởng bàn đào vạn năm nằm ở trong 1 khu rừng có kỳ môn ảo trận vây quanh, khu rừng này 2 bên giáp núi, 1 bên giáp bình nguyên Long gia. Còn 1 bên là giáp với phía sau đồi đá kia.



Trong lúc nói chuyện, Long Giang đã dẫn Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương tới trước đồi đá loạn của núi Côn Lôn.


Nhìn đồi đá như mê cung trước mặt, Đỗ Húc Cương chợt hiểu ra, hiện nay y mới hiểu được vì sao người của Long gia không tìm được Long Giang. Hoá ra gã trốn ở chỗ này.


- Đi thôi!


Long Giang khẽ mỉm cười, tiếp tục dẫn đường, mảnh đồi đá loạn này gã sớm đã quen địa hình, thoải mái dẫn Triệu Lỗi Đỗ Húc Cương đi xuyên qua khu đồi tiến vào trong rừng cây rậm rạp, thậm chí ngay cả kỳ môn ảo trận trong rừng cây cũng không thể ngăn Long Giang lại.


Rốt cuộc Long gia ở Hiên Viên lâu như vậy, nếu Long Giang là một trong số ít người của Long gia biết tin tức bàn đào vạn năm sắp xuất thế, dĩ nhiên gã cũng có cách phá giải kỳ môn ảo trận của nơi này.


Nhưng mà khó khăn duy nhất chính là. Sau khi tiến vào khu rừng Long Giang chỉ biết là bàn đào vạn năm ở chỗ thâm sâu của cánh rừng này, nhưng cụ thể ở nơi nào thì gã lại không thể biết được.


Ba người ở trong rừng cây tìm nửa ngày, không thấy bóng dáng bàn đào vạn năm, ngược lại là tìm được rất nhiều những thiên tài địa bảo khác. Những thiên tài địa bảo kia cái nào cái nấy đều tràn đầy linh khí, hiển nhiên là sinh trưởng vô cùng tươi tốt trong khu rừng này, điều này cũng cho thấy bàn đào vạn năm cũng ở gần đây, bằng không những thiên tài địa bảo này sẽ không thể tràn đầy linh khí như thế.


Nếu là bình thường. Tùy tiện tìm được này một hai loại thiên tài địa bảo, đều đủ để cho Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương hưng phấn nửa ngày. Nhưng hôm nay trước bàn đào vạn năm quý báu, bọn họ cũng không thèm để mắt đến những thiên tài địa bảo này.


Ba người giống như ruồi bọ không đầu đi lung tung trong rừng, tốn không ít thời gian.


Cùng lúc đó, trong cung điện Long gia, Trương Dương không hề lo lắng đám Triệu Lỗi Đỗ Húc Cương đã lẻn vào cánh rừng nơi có bàn đào vạn năm kia, hắn vẫn muốn đợi ông ngoại Trương Đạo Phong luyện chế ra linh dược cần thiết sau đó mới trở lại lòng đất.


- Đúng rồi chưởng môn, bên ngoài bình nguyên Long gia có rất nhiều môn phái thế gia vẫn chưa rời đi, bọn họ hy vọng có thể tiến vào bình nguyên Long gia, thăm hỏi người của Long gia cùng với thần y Vũ Tông chúng ta.


Lúc này, Kiều Dịch Hồng đột nhiên nhớ tới thỉnh cầu của Tín Điền Phong Tín gia Đông Bắc cùng với đám Tuyệt Trần sư thái Nam Hải Phổ Đà môn, anh ta quay sang Trương Dương, nhẹ giọng dò hỏi.


- Hiện tại bàn đào vạn năm còn chưa trưởng thành, Dương Dương con lại còn chưa khôi phục thực lực, thương tích của ta cũng chưa lành, nếu các chưởng môn, tộc trưởng này dẫn toàn bộ người của họ tiến vào bình nguyên Long gia biết được tin tức này, dễ sinh thêm sự cố. Cho nên trước khi chúng ta nắm được bàn đào vạn năm trưởng thành trong tay, đừng để cho bọn họ vào.


Trương Bình Lỗ từ đầu đến cuối không hề hé răng nói một lời rốt cục đã mở miệng, nói với Trương Dương.


Trương Dương gật gật đầu, nhưng hắn ngẫm nghĩ, hiện giờ những môn phái còn ở tại núi Côn Lôn không rời kia, ví dụ Tín gia Đông Bắc, Nam Hải Phổ Đà môn..., đều là những môn phái thế gia siêu cấp trong giới tu luyện Trung Quốc, nếu bọn họ thực lòng đến nhà thăm hỏi, từ chối toàn bộ cũng không thích hợp lắm.


- Như vậy đi, đợi chút nữa có thể phái người đi nói cho bọn họ biết, để cho bọn họ an tâm một chút. Nếu bọn họ không muốn rời khỏi núi Côn Lôn có ý muốn đến thăm hỏi Long gia và thần y Vũ tông chúng ta, vậy có thể cho bọn họ ở ngoài bình nguyên Long gia chờ một lát.


Trương Dương nói với Long Hạo Thiên và Kiều Dịch Hồng xong, nhìn ông cụ nhẹ giọng hỏi:


- Cụ à, xử lý như vậy được không?


- Mấy chuyện này đều không quan trọng, Dương Dương con làm chủ là được rồi.


Ông cụ nhìn Trương Dương, không có ý kiến, lão chỉ cảm thấy Trương Dương đã trưởng thành rồi, bây giờ nói chuyện làm việc đều đã có một bộ dạng chưởng môn của môn phái siêu cấp, hết sức vui mừng.



- Anh Trương, anh Trương!


Vào lúc này, Long Phong đột nhiên hấp tấp xông vào gian phòng mà đám Trương Dương đang nghị sự.


- Phong nhi sao con lại lỗ mãng như thế, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!


- A, ba, a, Thích Thành phương trượng và Âu Dương tiền bối cũng ở đây ạ...


Long Phong lúc này mới phát hiện không những cha mình đang ở đây, chưởng môn Thiếu Lâm Thích Thành đại sư và tộc trưởng Âu Dương gia Âu Dương Kiện Khang cũng ở đây.


- Long Phong, đã xảy ra chuyện gì?


Trương Dương đứng dậy, nhìn Long Phong hỏi một câu, Long Phong từ sau mời ông ngoại Triệu Đạo Phong về Long gia vẫn ở bên cạnh ông ngoại hỗ trợ, lúc này đột nhiên xuất hiện ở đây. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.


- A đúng rồi, là như thế này, Trương Đạo Phong lão tiền bối bảo tôi tới mời các vị qua đó, ông ấy đã luyện chế xong linh dược anh Trương cần.


Hóa ra Long Phong đến đây để chuyển đạt lời của Trương Đạo Phong..., nói cho mọi người một tin tức tốt, linh dược Trương Dương cần đã luyện xong.


- Thật chứ!


Trương Dương cao hứng, đây có thể nói là một tin tức tốt. Lần này linh đan cần luyện chế là linh đan bảo thai giúp giữ bào thai của Tam nhãn thú trước khi bàn đào vạn năm trưởng thành, mặc dù nói phương pháp luyện chế bảo thai linh đan vô cùng đơn giản, mà dược liệu luyện chế dược liệu cần thiết dược liệu cũng không phải đều là báu vật cái gì hiếm có. Nhưng muốn luyện chế bảo thai linh đan này cần có thời gian rất dài, bởi vậy cũng sẽ tiêu hao tinh thần và nội lực của người luyện chế.


Vết thương của lão gia chưa lành, Trương Dương chưa khôi phục thực lực, cho nên nhiệm vụ luyện chế bảo thai linh đan này cũng chỉ có thể do Trương Đạo Phong làm, tuy nhiên không ngờ sau đó cậu Trương Vận An trở về rồi. Có hai người bọn họ ở đây, tốc độ luyện chế bảo thai linh đan nhanh hơn rất nhiều, vỗn dĩ Trương Dương còn tưởng rằng phải đến tối mới có thể luyện chế nó thành công, thật không ngờ, lúc này mới mấy tiếng đã luyện chế thành công rồi.


Có được bảo thai linh đan này, mặc dù không thể trợ giúp Tam nhãn thú màu vàng thuận lợi sinh sản, nhưng ít nhất có thể giúp nó giảm bớt ảnh hưởng gặp phải lúc trước. Cũng có thể đem nó từ dưới đất chuyển đến bình nguyên Long gia, ở bình nguyên Long gia an toàn hơn nhiều so với ở dưới đất.


- Đi!


Ông cụ cùng đám người đứng lên, chuẩn bị cùng Long Phong đến căn phòng Trương Đạo Phong đang luyện dược.


- Thái thượng trưởng lão!


Long Hạo Thiên lúc này đột nhiên quỳ xuống!


- Ông làm cái gì vậy!


Trương Dương và ông cụ đều bị Long Hạo Thiên làm cho hồ đồ rồi, không biết ông muốn làm cái gì. Ngay cả Long Phong cũng vội vàng chạy tới đỡ lấy Long Hạo Thiên.


- Tộc trưởng Long gia Long Hạo Thiên, khẩn cầu thái thượng trưởng lão lần này dẫn tôi cùng đi xuống lòng đất, Long Hạo Thiên tôi muốn tự tay bắt lấy phản đồ Long Giang của Long gia, mong rằng thái thượng trưởng lão chấp thuận!



Long Hạo Thiên căn bản không động đậy. Vẫn quỳ trên mặt đất cúi đầu la lớn.


Long Phong bỗng chốc ngây ra, anh vẫn không biết phản đồ Long gia và Triệu gia Tây Bắc, Đỗ gia Trung Nguyên cấu kết với nhau đã đi tới khu rừng có cây bàn đào vạn năm.


Trương Dương nhìn Long Hạo Thiên gật đầu.


- Được, vậy đợi một chút ông đi cùng tôi.


Ngay khi đám người Trương Dương lấy vbảo thai linh đan ề chuẩn bị chạy tới chỗ bàn đào vạn năm trong rừng, Long Giang dẫn Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương hai người đã vòng vo nửa ngày trong rừng, nhưng đến bây giờ vẫn không có đầu mối.


- Anh Long, rốt cuộc còn bao lâu nữa mới có thể tìm được chỗ bàn đào vạn năm sinh trưởng.


Triệu Lỗi đã có chút nóng ruột, bản thân lão vốn không tin tưởng Long Giang, hiện tại không tìm thấy chỗ bàn đào vạn năm, giọng nói đã hơi đanh lại.


- Đừng nóng vội, nơi sinh trưởng của loại thiên tài địa bảo như bàn đào vạn năm này sao có thể dễ dàng tìm được, chúng ta đi vào sâu trong cánh rừng nơi có cây cối càng tươi tốt càng có thể là chỗ của bàn đào vạn năm.


Long Giang nhìn xung quanh, trong mắt ánh lên một tia lạnh lùng, tuy nhiên che dấu rất tốt nên không bị Triệu Lỗi Đỗ Húc Cương hai người phát hiện. Nhưng dù sao không tìm thấy bàn đào vạn năm cũng khiến cho gã rất lo lắng.


- Đó là cái gì!


Đỗ Húc Cương nhìn ngang nhìn dọc, đột nhiên thốt lên, làm Triệu Lỗi và Long Giang hai người giật mình.


- Sao vậy?


Long Giang và Triệu Lỗi nhìn theo ngón tay Đỗ Húc Cương chỉ, lại phát hiện bên kia có một con linh hầu, bóng dáng mạnh mẽ kia vụt qua, chạy ra xa khỏi cánh rừng.


- Đuổi theo nó!


Long Giang vui mừng quá đỗi, con linh hầu kia vừa nhìn đã biết không phải linh thú bình thường, nó xuất hiện ở đây mà lại không thèm để ý đến thiên tài địa bảo xung quanh, vậy đương nhiên chỉ có thể là đến vì bàn đào vạn năm.


Chỗ bàn đào vạn năm người bình thường khó mà tìm thấy, nhưng đối với linh thú mà nói không phải chuyện khó, Long Giang tin rằng chắc chắn sẽ tìm thấy.


Đối với linh thú mà nói, bàn đào vạn năm kia đem đến cho bọn chúng cảm giác mãnh liệt hơn so với con người, sự xuất hiện của con linh hầu này khiến Long Giang hết sức vui mừng.


- Ha ha, anh Triệu, Đỗ lão đệ! Con linh hầu kia ít nhất cũng là một linh thú tầng ba, chúng ta đi qua chỗ nó vừa rời khỏi, nhất định có thể tìm được chỗ của bàn đào vạn năm!


Long Giang bước qua đó, đi theo hướng ngược lại với hướng con linh hầu lúc nãy xuất hiện.


- Anh Long, liệu có vẫn đề không, nếu con linh hầu kia đến vì bàn đào vạn năm tại sao phải chạy trốn?



Đỗ Húc Cương ở phía sau, cẩn thận hỏi một câu.


- Đã đến đây rồi, bất kể có cái gì đều phải qua đó xem một chút thì mới biết được!


Triệu Lỗi cắn chặt răng, tăng nhanh tốc độ, theo thật sát bên cạnh Long Giang, sau đó hung hăng nói, xem ra lần này lão đã quyết được ăn cả ngã về không, nhất định phải có được bàn đào vạn năm rồi.


- Đúng vậy, đêm qua mấy vị Đại viên mãn đều bị trọng thương, ngũ đại thế lực Chu gia, Hoa gia, Lý gia, Võ Đang, Ma Môn mặc dù rời đi, nhưng người của Thiếu Lâm và Trương gia không ai rời đi mà ngược lại còn tập trung cùng một chỗ, điều này đã chứng tỏ bọn họ sợ có người nhân cơ hội cướp đi bàn đào vạn năm, mà đây không phải chính là cơ hội của chúng ta sao!


Long Giang đi phía trước, dù vội vàng bước đi nhưng vẫn không quên nói với Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương.


Không bao lâu, Long Giang đi đầu tiên đã phát hiện phía trước có một rừng cây vô cùng kì kị, khoảng cách giữa mỗi cây cực nhỏ, khiến cho rừng cây từ chỗ này về sau vô cùng rậm rạp.


Quỷ dị nhất chính là, trong rừng cây dày đặc này, có một con đường rõ ràng do con người làm ra, cây cối hai bên bảy tám phần đều lệch đi


- Nhìn chỗ kia!


Long Giang giống như phát hiện một đại lục mới chỉ vào con đường kia hưng phấn kêu lên, Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương toàn thân chấn động!


Theo mật đạo xuyên qua cánh rừng rậm, ba người cuối cùng cũng đến mảnh trong đất trống địa động


Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương hai người do dự một chút, hai người không ai dám nhảy xuống trước, cuối cùng nhìn sang Long Giang.


Long Giang nhìn thấy ánh mắt của hai người, liền hiểu được, cũng không nói thêm câu nào, trực tiếp tiến vào trong địa động, Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương hai người lúc này mới theo sát phía sau.


Thông đạo đi xuống bên dưới không xa, tuy nhiên ba người đi rất cẩn thận nên mới khiến cho tốc độ mọi người chậm đi rất nhiều.


Nhưng ba người càng đi xuống, linh khí và thiên địa năng lượng cảm nhận được cũng càng nồng hậu, điều này cho thấy e là lần này bọn họ đã tìm được chỗ của cây bàn đào vạn năm rồi.


- Đến rồi!


Long Giang là người đầu tiên phát hiện đáy động có 1 cánh cửa, sau khi nhảy xuống là một đại sảnh dưới lòng đất rộng lớn, Triệu Lỗi Đỗ Húc Cương hai người theo sát phía sau.


Trên đại sảnh rộng lớn, ba người bọn họ tuy rằng không phải Đại viên mãn nhưng dù gì cũng là cường giả tầng bốn, sau khi thích ứng với ánh sáng ảm đạm này, thì không bị bóng tối ảnh hưởng nữa.


- Nhìn bên kia!


Ba người đi trong lòng đất không được bao xa, Triệu Lỗi đột nhiên giơ tay lên chỉ về phía xa, thứ lão chỉ chính là cây bàn đào vạn năm sinh trưởng ngược trên mặt hồ dưới lòng đất.


- Ha ha ha ha, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau! Sợ rằng không ai đoán được cuối cùng "chim sẻ" có được cây bàn đào vạn năm này lại là chúng ta!


Long Giang nhìn thấy cây bàn đào vạn năm kia, nhất thời kích động đến nỗi khó có thể kiềm chế, kiêu ngạo cười lớn.



Thần Y Thánh Thủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Y Thánh Thủ Truyện Thần Y Thánh Thủ Story Chương 992: Hoàng Tước cuối cùng
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...