Thần Y Thánh Thủ

Chương 567: Chuyện rất đáng mừng


Bên kia đài cao, chúng đệ tử nhị đẳng được các gia tộc lớn lưu lại đều ở đó nghị luận sôi nổi, mấy người trên mặt vẫn đều mang theo vẻ lo lắng.


Lo lắng chủ yếu là các đệ tử của Hô Duyên gia, nhà bọn họ đã chết mất một trưởng bối, trưởng lão cũng bị buộc sử dụng huyết nhân công gia tộc bí truyền, huyết nhân công là có hạn chế về mặt thời gian, một khi đến hạn thì coi như là đệ tử nhị đẳng bọn họ cũng có thể đối phó được vị trưởng lão này.


Thời gian chậm rãi trôi đi cũng làm cho tâm tình của bọn họ càng ngày càng cấp.


Cũng sốt ruột như vậy còn có Long Thành, anh ta đang lo lắng cho Trương Dương.


Anh ta cũng rất muốn cùng qua một chút xem sao, nhưng đáng tiếc tu vi của anh ta thực sự quá thấp, ở thế tục anh ta là một ông chủ, danh nhân có tiền nhưng đến nơi đây anh ta cũng chỉ là một đệ tử nội kình nhất đẳng bình thường.


Đám nhị đẳng kia cũng không thể đi, càng không cần phải nói đến anh ta.


Anh ta có thể có chỗ mà ngồi ở đây cũng đều là vì duyên cớ có Trương Dương.


Đám tôi tớ Long gia cũng đều đang bàn luận, bọn họ đều đang suy đoán kết quả.


Ngày hôm nay đối với bọn họ mà nói, tuyệt đối là một ngày vô cùng đã nghiền, cao thủ xuất hiện không ngừng, đặc sắc liên tục, không chỉ có đệ tử nhị đẳng giao thủ, ngay cả người tam đẳng, tứ đẳng cũng đều đã ra tay.


Tam đẳng, tứ đẳng đối với bọn họ mà nói đều là đại nhân vật cao cao tại thượng, bình thường đâu được thấy bọn họ xuất thủ.


Những cao thủ này quả thực bất phàm, liền không để bọn họ thất vọng, chỉ xem giáo vũ đài kia đã bị hủy đến không ra bộ dạng gì nữa liền có thể biết những người này lợi hại ra sao, giáo vũ đài bình thường có thể nói là cực kỳ cứng rắn, bọn họ muốn hủy hoại mà không có dụng cụ thì đều không làm được.


Ầm một tiếng vang vọng, đây là âm thanh tạo ra đúng thời điểm Trương Dương đột phá, rất nhiều người cũng đều nghểnh cổ lên nghe ngóng.


Cũng không lâu lắm, xa xa rốt cuộc đã có người tới. Chỉ thấy rất ít người, chỉ có hai người, lại còn đang khiêng cái gì đó.


Chờ sau khi hai người kia đến gần thì hết thảy đệ tử Hô Duyên gia mặt đều thất sắc.


Trưởng bối nhà bọn họ sớm đã trở lại, đúng là họ nhưng điểm khác biệt chính là lúc đi thì theo chiều dọc mà lúc về thì nằm ngang được người ta khiêng đi.



Trưởng lão toàn thân đen thui. Chỉ nhìn dáng vẻ của anh ta thì tất cả ai nấy đều đã có thể rõ ràng vị trưởng lão này đã xong rồi.


Hai vị trưởng bối của Hô Duyên gia không có phí bất kỳ lời nào, kêu tất cả đệ tử nhà họ lập tức rời đi. Ngày hôm nay Long gia tổ chức đại khảo hạch, thua đau nhất chính là bọn họ, không chỉ có tổn thất một vị trưởng bối tam đẳng hậu kỳ. Ngay cả trưởng lão cũng rơi rụng nơi đây.


Lần này, thực sự đã gây tổn thất nghiêm trọng cho Hô Duyên gia.


Người của Hô Duyên gia đều đã rút lui, hai vị trưởng bối kia cũng sợ Trương Dương sẽ nổi giận mà liên lụy đến bọn họ nên thừa dịp Trương Dương vừa đột phá, không có thời gian phân tâm quản đến bọn họ, nhất định phải khẩn trương rời khỏi.


Ngoại trừ vũ khí bên người, bọn họ ngay cả mình hành lý cũng đều không trở lại cầm, những thứ nguyên liệu quý hiếm nhọc nhằn khổ sở thu thập được một ít trong núi lúc tới đây, nay cứ như vậy mà bỏ lại. Tất cả những gì bọn họ làm trước đó rốt cuộc lại là công công.


Sau khi người của Hô Duyên gia rời đi, xa xa mới lại xuất hiện mấy người, trưởng bối các nhà cuối cùng cũng đã trở lại.


Ngoại trừ trưởng lão của Lý gia sắc mặt có chút tái nhợt thì tất cả mọi người cũng còn khá. Điều này cũng làm cho những đệ tử đang xôn xao kia yên ổn lại, trưởng bối nhà mình không có chuyện gì là tốt rồi.


Tất cả các trưởng bối, bao gồm cả người của Long gia lúc trở lại đều lập tức dẫn người mình rời đi.


Cuộc khảo hạch đã kết thúc, hoặc là nói đã sớm kết thúc, những người này ở lại nơi đây đã không còn một chút tác dụng.


Tất cả mọi người theo trưởng bối nhà mình ra về. Chờ sau khi trở lại, bọn họ mới hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, trên từng khuôn mặt đều mang theo vẻ khiếp sợ, ngơ ngác.


Tam đẳng hậu kỳ mà đã có thể đem trưởng lão Hô Duyên gia tứ đẳng trung kỳ chém giết như không, cuối cùng lại còn đột phá ngay trên chiến trường để trở thành cao thủ tứ đẳng hàng đầu.


Hai mươi tuổi đã là cao thủ tứ đẳng, tuyệt đối chưa từng có ai.


Mọi người khiếp sợ, đồng thời trong lòng cũng đều thầm kêu khổ, có thể nói bọn họ rất nhiều người đều lớn tuổi hơn so với Trương Dương, bình thường cũng đều mang theo chút kiêu ngạo, nhưng thành tích mà bọn họ đạt được nếu đem so với Trương Dương thì chẳng là cái thá gì.


Long gia ngược lại là có một số người tuổi đời còn trẻ hơn so với Trương Dương, nhưng thực lực của bọn họ lại kém quá xa, đừng nói tam đẳng, nhị đẳng đều chưa tới , còn tứ đẳng thì càng là thứ xa xôi mà bọn họ hiện tại thậm chí họ còn không dám nghĩ tới.


Người thông minh thì lúc này cũng đều đã hiểu rõ ràng, cục diện tứ đại thế gia đã sắp thay đổi.


Trương gia vốn không có tiếng tăm, nhân số ít ỏi nay lập tức sẽ quật khởi một lần nữa, một thiên tài sinh ra đủ để thay đổi rất nhiều.



Đám người trên đài cao bên này đã toàn bộ đi sạch, cưỡi con ngựa trắng một lần nữa về tới đây, Trương Dương lại quay đầu lại liếc nhìn.


Trương Bình Lỗ đã đi, ông ta không chung đường với hắn, ông ta đã có thói quen đơn độc, trừ phi là chủ động đi gặp ai, bằng không ai cũng đừng nghĩ chuyện được tiếp xúc với ông ta.


Ngay cả Trương gia thì ông ta cũng chỉ là tình cờ trở lại một lần.


Lần này cũng là đúng dịp trở lại, mới biết được chuyện của Trương Dương, đối với chuyện Trương gia không có người nối nghiệp thì ông ta cũng là gấp gáp vô cùng, thậm chí còn có ý định bảo Trương Vận An sinh thêm mấy đứa.


Trương Dương xuất hiện, đối với ông ta mà nói tuyệt đối là cơn mưa giữa trời khô hạn, Trương Dương tuy là thuộc mẫu hệ, nhưng dù sao cũng có huyết mạch của Trương gia.


Điểm này lúc trước khi Trương Dương hôn mê Trương Vận An liền đã kiểm tra qua, Trương gia muốn phán định một người có huyết mạch của mình hay không cũng có rất nhiều phương pháp, dù sao cũng là đệ nhất thế gia về y đạo.


Lúc này mới có Trương Bình Lỗ đi tham gia khảo hạch, theo dõi chuyện phát sinh với Trương Dương.


Cũng may ông ta theo lại đây, bằng không thì vị đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất này của Trương gia đã bị người của Long gia khi dễ, nay ông ta đã hiện thân, lực uy hiếp đã đưa đến, nếu như Long gia còn dám gây bất lợi với Trương Dương, vậy thì ông ta cũng không ngần ngại lưỡng bại câu thương, hủy diệt Long gia một cách triệt để.


Cảnh giới đại viên mãn của tứ đẳng mà nổi giận, bất luận người nào cũng không gánh vác được, Long lão quỷ nếu không trở nên hồ đồ thì tuyệt đối sẽ không làm như thế.


Cho nên ông ta mới có thể an tâm mà rời khỏi, chỉ cần lão tổ tông của Long gia không ra tay, đám tầm thường nơi đây sẽ không phải là đối thủ của Trương Dương.


Ngày hôm nay, Trương Dương đã có được rất nhiều tin tức từ chỗ Trương Bình Lỗ, điều này cũng làm cho hắn cực kỳ cảm thán.


Trước đây hắn chỉ muốn nội kình sớm chút tiến vào tứ đẳng, cho rằng sau khi tiến vào tứ đẳng liền có thể hoành hành thiên hạ, hiện tại mới hiểu được, ý nghĩ trước kia của hắn là vô cùng ấu trĩ.


Không nói những cao nhân cùng linh thú ngũ đẳng kia, chính là người có cảnh giới đại viên mãn của tứ đẳng, muốn đối phó những cao thủ tứ đẳng tầm thường như bọn hắn đều dễ như trở bàn tay.


Trưởng lão Lý gia chính là ví dụ tối điển hình, bị Trương Bình Lỗ một chiêu đẩy lùi mà cũng không dám thốt một tiếng.


Liếc nhìn giáo vũ đài bị chính mình phá hỏng, Trương Dương thu hồi tâm thái, cưỡi lên Truy Phong, trực tiếp thúc nó về phòng mình.


Kỳ thực nơi này cũng không phải là không có người, còn có một số tôi tớ Long gia đang quét tước hiện trường, chỉ là những người này đều không có can đảm tới gần Trương Dương mà thôi.



Trong lòng họ, Trương Dương đã sánh ngang với cao thủ tứ đẳng hàng đầu, đây cũng là mức ngưỡng vọng rất cao trong lòng bọn họ. Bình thường người được ngưỡng vọng đều không nhất định nhìn thấy được.


Người như vậy, bọn họ làm sao dám tùy ý tới gần.


- Lộp cộp!


Truy Phong bắt đầu đi lại, trên mặt của nó vẫn mang theo một tia thỏa mãn.


Trước khi Trương Bình Lỗ đi, không biết đã kín đáo đưa cho nó một viên dược hoàn gì rất ngon, nói chung đối với nó mà nói cực là kì ngon, thương thế trước đó không chỉ hoàn toàn khôi phục mà cả người đều vô cùng thư thái.


Thiểm Điện cùng Vô Ảnh hai tiểu tử này cũng đều được ban thưởng, lúc này đang ngủ say như chết.


Nếu không phải cần đưa Trương Dương trở về, phỏng chừng Truy Phong cũng sẽ ngủ lăn ở đó rồi, lúc này nguyện vọng lớn nhất của nó chỉ là nằm xuống ngủ một giấc thật ngon, tiêu hóa viên dược hoàn vừa nãy mới ăn vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL


Truy Phong cứ lộp cộp đi thong thả, Trương Dương cũng rất nhanh chóng đã đến cửa biệt viện của mình.


- Trương Dương, cậu đã về!


Nơi cửa chính có hai người đang đợi, nhìn thấy Trương Dương lại đây thì đều lập tức tiến lên đón.


Đứng ở chỗ này tự nhiên là Long Phong cùng Long Thành hai người, Long Thành là lo lắng cho Trương Dương, Long Phong thì là được gia tộc phái tới.


Long gia cũng rõ ràng, cách làm trước đó của bọn họ rất không chân chính. Nhưng làm thì cũng đã làm rồi, hối hận cũng vô ích, hiện tại chỉ có thể nghĩ biện pháp tiến hành bù đắp, cũng may Long gia còn có Long Phong, người có quan hệ tốt nhất với Trương Dương.


- Sao lại đứng cả ở đây, mau vào đã rồi hẵng nói!


Trương Dương khẽ mỉm cười, vươn mình xuống ngựa, Truy Phong nhẹ nhàng xì xì vài tiếng, cũng không có để ý tới Long Phong và Long Thành, lập tức tự đi vào, đi vào trong phòng tìm tới chỗ đã bày ra chăn bông thoải mái cho nó mà ngã vào đó lăn ra ngủ luôn.


- Trương Dương, tôi, tôi lần này tới, là thay mặt gia tộc xin lỗi cậu!


Long Phong sắc diện vẫn hơi trắng bệch, vẻ mặt càng phức tạp hơn, ngày hôm nay tất cả những gì gia tộc đã làm khiến y cảm giác không có cái lỗ nào mà chui xuống, nhưng đây dù sao cũng là nhà của y, y cũng là không thể làm gì.



Nói đoạn, Long Phong còn muốn khom người, kết quả là thân thể lại không cúi xuống được, Trương Dương tay đã khoát lên trên bả vai y.


"Trở lại nói cho Long tộc trường, Long gia để cho ngươi tới xin lỗi, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ!"


Trương Dương khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói.


Long Phong thì lại kinh ngạc ngẩng đầu, con mắt trừng rất lớn, vẻ mặt y càng phức tạp hơn, có chút cảm động, còn có chút lo lắng.


Y hiểu rõ ý tứ của Trương Dương.


Trương Dương đây là đối đãi với y và Long gia khác nhau, y là y, Long gia là Long gia, bảo y đến thay mặt Long gia, hắn sẽ không tiếp nhận một lời xin lỗi như vậy, Long gia nếu có thành ý chỉ có thể phái những người khác mới được.


Cảm động chính là Trương Dương cũng không vì chuyện Long gia mà trách cứ y, mặt khác y lại cũng lo lắng cho Long gia, lo là người của Long gia không có cách nào xoa dịu mối quan hệ với Trương Dương, như vậy sẽ làm khó dễ khiến cho y kẹt ở giữa.


- Đi vào đây hẵng nói, uống hai chén đã, huynh đệ chúng ta hôm nay đều có đột phá, đây cũng là chuyện rất đáng mừng!


Trương Dương vừa cười vừa vỗ vỗ vai y, ba người cùng nhau đi vào.


Hầu nhi tửu mà Lý Trường Phong đưa tới vẫn còn, Trương Dương lấy ra một vò, mở ra, lại lấy ra một ít đồ ăn vặt bắt đầu nâng chén.


Nói tới rượu, loại rượu ngon nhất ba người uống qua thì cũng là loại hầu nhi tửu này, hầu nhi tửu danh bất hư truyền, sau khi uống nó mà uống những loại khác thì thật sự cảm giác không có mùi vị gì nữa.


Sau khi uống mấy chén, khúc mắc trong lòng Long Phong cũng dần dần buông lỏng ra một ít.


Lần này vốn là Long gia sai phái, không có quan hệ gì với y, Long gia vì thế hẳn là sẽ trả giá bằng một ít bồi thường, trong lòng y cũng đã quyết chủ ý, trong phạm vi khả năng của mình sẽ giúp Trương Dương có được nhiều lợi ích hơn.


Long gia nhất định sẽ tới xin lỗi, điểm ấy vừa nãy Long Hạo Thiên đã phân phó rõ ràng, bằng không thì cũng sẽ không để y lại đây trước.


Lão tổ tông Long gia vẫn đang chờ ích cốc đan của Trương Bình Lỗ, không có ích cốc đan thì không cần đến hai mươi năm, tiếp đến chính là đại nạn của lão tổ tông Long gia.


Mà muốn đạt được ích cốc đan lần này, nhất định phải được Trương Dương tha thứ, đây cũng là những gì Trương Bình Lỗ đã nói trước đó.


Có cái tiền đề này, Long gia người nào dám không chú ý, Long Cao, Long Giang cũng đã chịu trừng phạt, dưới dự giám sát của Long Dịch sẽ bắt đầu chịu một tháng cực khổ, Long Hạo Thiên vẫn chưa đi diện bích(quay mặt vào tường sám hổi-DG), đó là bởi vì ông ta còn có chút chuyện chưa xử lý, xử lý xong thì cũng phải đi.



Thần Y Thánh Thủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Y Thánh Thủ Truyện Thần Y Thánh Thủ Story Chương 567: Chuyện rất đáng mừng
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...