Thần Y Thánh Thủ
Chương 220: Không phải oan gia không tụ họp
Tô Triển Đào hoàn toàn sững sờ.
Sau đó Trương Dương nói, anh ta căn bản không nghe lọt tai, anh ta chỉ nghe được Trương Dương nói, Dương Linh là gái trinh.
Điều này nếu do người khác nói, anh ta thực sự không thể nào tin được, nhưng Trương Dương nói thì anh ta tin, anh biết rõ y thuật của Trương Dương, biết sự lợi hại của hắn, Trương Dương đã nói vậy thì chắc chắn Dương Linh đúng là như vậy.
Tin này, đúng là khiến anh ta quá bất ngờ.
-Triển Đào, sao vậy?
Trương Dương thay quần áo xong, thấy Tô Triển Đào còn sửng sờ, lập tức hỏi.
-Tôi không sao, tôi đi trước, cậu làm gì thì làm đi!
Tô Triển Đào lắc đầu, chạy ra khỏi phòng, Trương Dương kinh ngạc nhìn anh ta, thằng nhãi này, chẳng qua chỉ nói cho anh ta biết Dương Linh vẫn là trinh nữ, có cần phải kích động như vậy không?
Tô Triển Đào chạy đi rồi, Trương Dương cũng không để ý, hắn đang cố gắng thu phục Tầm Bảo Thử, ranh con này không dễ thu phục, mà thời gian của hắn vẫn có hạn.
Tiên quả đan không thể cho nó nữa, tiên quả đan Trương Dương vốn không có nhiều, hiện nay Trương Dương chỉ có thể cắn răng đưa ra viên nhân sâm ngàn năm.
Nhân sâm ngàn năm Trương Dương vẫn còn dự trữ, số lượng nhân sâm ngàn năm nhiều hơn so với tiên quả đơn, nên có thể cho nó ăn thêm chút nữa.
Nhìn thấy viên sâm ngàn năm, Tầm Bảo Thử lập tức ngồi thẳng người.
Viên sâm ngàn năm cũng là linh dược, sự tồn tại của linh dược này Tầm Bảo Thử rất rõ, lúc cất trong túi vải, nó cũng thử cạy rồi, nhưng không mở được hộp đựng nhân sâm ngàn năm.
Lúc đó, nó đã biết bên trong chắc chắn là đồ tốt.
Viên sâm đặt trước mặt nó, Tầm Bảo Thử nghi ngờ nhìn Trương Dương, sau đó nhét hết viên nhân sâm ngàn năm vào bụng.
Tia Chớp đang ở bên đùa nghịch, thấy Tầm Bảo Thử được đồ tốt, lập tức cũng nhảy ra, làm bộ dạng hôm trước, ngồi xổm đưa vuốt ra.
Suy nghĩ của Trương Dương không phức tạp như con người, nó chỉ biết ranh con kia ăn được đồ tốt, nó cũng phải được ăn.
-Hai đưa mày, sớm muộn cũng ăn cho tao nghèo luôn!
Trương Dương bất đắc di lắc đầu, lấy ra viên nhân sâm ngàn năm, đưa cho Tia Chớp.
Tia Chớp là linh thú đầu tiên đi theo hắn, cũng là linh thú giúp hắn bắt được Tầm Bảo Thử, Trương Dương thật sự không muốn nhìn thấy nó chịu oan ức.
Hơn nữa, tiếc đứa trẻ không bắt được sói, chỉ cần có thể khiến Tầm Bảo Thử thực lòng đi theo, Trương Dương tin, sau này có thể kiếm được những thiên tài địa bảo khác, có vật liệu, hắn có thể phối chế được càng nhiều linh dược.
Ăn xong viên sâm, hai tiểu tử kia nhanh chóng nằm ngáy o o, Trương Dương đưa chúng sang chỗ khác, để chúng ngủ thoải mái hơn.
Hai tiểu tử đang ngủ, những người khác cũng đang nghỉ ngơi, chỉ còn mình hắn là chẳng làm gì.
Sau khi kiểm tra số lượng hàng dự trữ, viên sâm ngàn năm còn rất nhiều, Trương Dương cũng ăn một viên nhân sâm ngàn năm, hai ngày nay châm cứu cho Ngô Yến, khiến sức lực của hắn bị hấp thụ hết, công hiệu của sâm ngàn năm không tốt như trước, nhưng dù sao cũng là linh dược, vẫn có thể phát huy tác dụng khá tốt.
Nhân tiện còn có thể khôi phục thể trạng, hôm nay hắn còn phải tiếp tục châm cứu cho Ngô Yến.
Giống như hôm qua, Trương Dương tĩnh tọa đến tối, hai tên tiểu tử kia đã tỉnh dậy từ sớm, đang chơi cạnh nhau, hai tên nhãi đẩy một cái mình, nghịch kinh khủng.
Sau khi tỉnh dậy, hệ thống cho hắn một chỉ thị, mức độ trung thành của Tầm Bảo Thử đã tăng lên 53, độ trung thành này vẫn chưa đến mức chủ động đi theo, nhưng nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, nó cũng sẽ không chủ động chạy mất.
Gần một ngày, độ trung thành của Tầm Bảo Thử với Trương Dương đã cao như vậy, có thể nói đều là nhờ công mấy viên thuốc trên người Trương Dương.
Nói cách khác, độ trung thành của Tầm Bảo Thử Vô Ảnh hiện nay phần lớn đổi được nhờ linh dược của hắn, đáng tiếc hiện nay trên người hắn không còn linh dược nào đủ độ hấp dẫn nữa rồi, tuy nhiên nói không chừng chỉ dựa vào linh dược là có thể hoàn thành được nhiệm vụ rồi.
Tiên quả đan không thể cho nó nữa, bằng không bên Ngô Yến không thể nào chữa được, trừ phi hắn trở về lấy thuốc.
Trương Dương đang suy nghĩ, nếu thực sự không còn cách nào khác, hắn thực sự phải đem tiên quả đan ra, xem xem có thể dùng tiên quả đan để nâng độ trung thành của Tầm Bảo Thử không.
Nhiệm vụ này hắn không muốn thất bại, cũng không thể thất bại.
Ngô Yến và lão Ngô ban ngày ra ngoài du ngoạn, buổi tối về khách sạn rất sớm.
Trương Dương không cùng mọi người đi ăn, đi thẳng lên lầu châm cứu cho Ngô Yến, sau khi châm cứu xong hắn về phòng ăn đơn giản.
Tinh thần của cô bé tốt hơn hôm qua, cô bé còn nói với Trương Dương, hôm nay đi chơi rất nhiều nơi, chơi rất vui.
Hiện nay lão Ngô hy vọng rất lớn vào Trương Dương, tuy nhiên vẫn cố gắng hết sức chiều theo cháu gái mình, ông vẫn sợ nếu một ngày nào đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến ông phải hối hận.
Sáng hôm sau, Vương Thần, Lý Á lại bến trung tâm triển lãm xe, họ tiếp tục xem xe, xem xem có còn loại xe nào khác không, tránh bỏ lỡ.
Nói chung là họ đến đây để xem xe hay xem người thì cũng không rõ nữa.
Tô Triển Đào và Dương Linh sáng sớm đã chẳng thấy bóng dáng, cũng chẳng ai biết hai người đi đâu, gọi điện hai người cũng không nói, còn ra vẻ rất thần bí nữa.
Tô đại công tử hôm qua sau khi nghe Trương Dương nói xong, trở nên vô cùng tích cực, bắt đầu bỏ rơi Trương Dương, chủ động mời Dương Linh đi chơi.
Nếu Dương Linh chỉ là cô gái bình thường, gia đình anh ta chắc hẳn sẽ phản đối.
Nhưng nếu Dương Linh vẫn giữ mình trong sạch thì kết quả lại khác, 27 tuổi mà vẫn cố gắng giữ mình đến bây giờ, chuyện này tương đối khó khăn.
Những người khác đi rồi, Long Thành thì đưa Trương Dương và Hoàng Hải đến ga ra sửa xe.
Cũng chính là gara sửa xe Vương Lão Ngũ, xe của họ hôm qua đã được đưa đến đây, Vương Lão Ngũ sẽ lắp lại theo đúng yêu cầu của bọn họ.
Xe đã lắp lại không phải chỉ đổi mấy thứ đơn giản, nó rất phức tạp, Trương Dương cũng muốn xem thử Vương Lão Ngũ lắp xe mình như thế nào, có thể lắp lại một chiếc xe khiến hắn vừa ý hay không.
Gara sửa xe của Vương Lão Ngũ rất lớn, chiếm cả một khoảng sân rộng.
Theo lời Long Thành nói, chỗ này là Vương Lão Ngũ mua lại, không cần phải nói đến tài nghệ sửa xe của Vương Lão Ngũ như thế nào, chỉ cần cái nhà này đã đủ để cho ông ta ăn cả đời rồi.
Hiện nay chỗ này ở tương đối xa trung tâm, nhưng với tốc độ phát triển của Hỗ Hải, mấy năm nữa sẽ phát triển đến chỗ này, đến lúc đó chỗ này sẽ tấc đất tấc vàng, giá đất tăng, tiền kiếm được còn nhiều hơn tiền sửa xe của ông.
Nhìn chỗ này, làm Trương Dương nghĩ không biết có nên mua vài mảnh đất trước, đợi đến lúc nó tăng giá.
-Anh Thành!
-Anh Thành đến rồi!
Đi dọc đường, có nhiều nhân viên sửa xe chào hỏi Long Thành, Long Thành đều đáp lại bọn họ, không mang một chút kiêu ngạo.
Cuối cùng ba người bước vào cái lán lớn ở cuối cùng, ở đó có bảy chiếc xe đang dừng, Land Rover của Long Thành, Hummer của Hoàng Hải, hai chiếc Mercedes-Benz của Trương Dương đều ở đó.
Land Rover đã bị tháo ra hết, bên cạnh là một người đàn ông gầy khoảng 30 tuổi đang bận rộn.
-Lão Ngũ, sao rồi?
Anh Thành đi qua, vỗ lưng người đàn ông gầy, thuận miệng hỏi.
-Yêu cầu của anh hơi cao, nhưng cũng được!
Người đàn ông gầy đứng thẳng người, quay sang, nhếch miệng cười với Long Thành.
Lúc nói chuyện, anh ta lấy ra một gói Trung Hoa, đưa cho mỗi người một điếu, tuy nhiên Trương Dương không hút thuốc, Long Thành và Hoàng Hải đều nhận lấy.
Người này chính là Vương Lão Ngũ, tên rất bình thường, người cũng rất bình thường, thoạt nhìn có vẻ là một người thật thà chất phác.
-Chi chi chi!
Tia Chớp đột nhiên từ trong lồng ngực Trương Dương phóng ra, nhảy xuống chiếc xe tải bị báo phế bên cạnh, nhảy lên nóc xe tải, còn không ngừng kêu lên.
Tia Chớp trắng tinh, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, rất nhiều người đều ngạc nhiên nhìn tên tiểu tử này.
Không thể không nói, Tia Chớp còn được hoan nghênh hơn Trương Dương nhiều, lông của nó trắng không tỳ vết, còn có gương mặt đáng yêu, khiến ai cũng muốn ôm nó vào lòng để vuốt ve.
-Chi chi chi!!!
Tia Chớp còn đang kêu thì Vô Ảnh ở trong túi vải cũng lò đầu ra, nhìn ngó xung quay, rồi nhanh chóng nhảy khỏi túi vải, chạy trên đất.
Xe tải rất lớn, tốc độ của Vô Ảnh không chậm, nhưng khả năng bật không bằng Tia Chớp, nó nhảy hai bước, không lên được, nó cứ kêu "chi chi", cuối cùng Tia Chớp chạy xuống, nó trèo lên người Tia Chớp mới nhảy lên trần xe được.
Bộ dạng của nó, cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, rất nhiều người đều nhìn Trương Dương, hiện tại cũng có người nuôi chồn làm thú cưng, nhưng người nuôi chuột làm thú cưng thì không nhiều chứ đừng nói vừa nuôi chồn và chuột.
Hai tiểu tử kia chạy ra ngoài chơi, Trương Dương cũng không để ý, không có tình huống đặc biệt, Tầm Bảo Thử sẽ không rời đi, chi bằng thả nó ra, như vậy còn có thể bồi dưỡng độ trung thành.
Hơn nữa, thật sự để cho tên ranh con kia đi, chưa chắc nó đã vui, ở chỗ Trương Dương có đồ ăn ngon, có chỗ ở, mỗi ngày còn có nhiều thuốc ngon, còn về núi, không chỉ phải ứng phó nguy hiểm, mà còn phải tự tìm đồ ăn, sao được thoải mái như hiện nay.
-Lão Ngũ, đây là người anh em của tôi, Trương Dương, xe của cậu ấy, anh cũng chú ý giúp tôi!
Long Thành chỉ Trương Dương, nói với Vương Lão Ngũ, hai chữ anh em, cũng chứng tỏ anh ta đã hoàn toàn chấp nhận Trương Dương.
-Anh Thành, tôi làm việc mà anh còn không an tâm sao? Đảm bảo sẽ khiến các anh hài lòng! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vương Lão Ngũ cười, Long Thành gật đầu:
-Tài nghệ của anh tôi tin, nhưng phải nhanh lên một chút, đừng để ảnh hưởng đến chuyện của chúng tôi!
Vương Lão Ngũ nói:
-Tôi biết, yên tâm, xe của mọi người tôi sẽ làm trước, đảm bảo không làm hỏng việc!
Việc mà Long Thành nói, chính là chỉ đua xe ngầm, bình thường ở Hỗ Hải cũng có đua xe ngầm, nhưng cho dù quy mô hay ảnh hưởng, đều nhỏ hơn lần này nhiều.
Mỗi lần triển lãm xe, các công tử đều là thành phần chủ lực bỏ tiền mua các loại xe sang trọng, bọn họ mua xe về không phải để xe trong gara, nếu không phải đưa các em xinh đẹp đi hóng gió thì cũng là đi đua xe.
Xe của ai tốt, kỹ thuật của ai tốt, chỉ dựa vào miệng lưỡi cũng vô dụng, phải thực sự đua một phen mới được.
-Lão Ngũ, xe của tôi sao rồi?
Mấy người đang nói chuyện thì lại có sáu bảy người bước vào, vừa vào đã có người hét to lên.
Thấy mấy người kia, Long Thành nhíu mày, Hoàng Hải siết nắm đấm, tức giận nhìn mấy người đang tiến vào.
Không phải oan gia không tụ họp, người đang bước vào chính là đám công tử hôm trước đã sỉ nhục Hoàng Hải.
Thần Y Thánh Thủ
Đánh giá:
Truyện Thần Y Thánh Thủ
Story
Chương 220: Không phải oan gia không tụ họp
10.0/10 từ 47 lượt.