Thần Y Thánh Thủ

Chương 121: Sự giúp đỡ kịp thời!


Nhà giàu mới nổi, không ngờ gã lại nói Trương Dương là nhà giàu mới nổi.


Ánh mắt Mễ Tuyết lập tức trở nên sắc như dao. Trong mắt cô, tên Phạm Tư Triết ở ngay trước mặt này cũng trở nên đáng ghét y như gã Chu Dật Trần.


Bọn Hồ Hâm, Tiêu Bân, Cố Thành cũng đều tức giận nhìn Phạm Tư Triết. Nếu như nơi đây không phải là cổng trường thì Hồ Hâm đã muốn nện cho thằng nhóc này một trận rồi.


- Tư Triết, cậu và Trương Dương có hiểu lầm gì?


Chu Dật Trần đột nhiên hỏi. Gã còn kéo Phạm Tư Triết một chút, vẻ mặt tươi cười không được tự nhiên.


- Lão Chu, anh nói cái gì đấy?


Phạm Tư Triết nhíu chặt mày lại. Gã gọi Chu Dật Trần đến chính là muốn gây áp lực với Trương Dương,


không ngờ Chu Dật Trần lại nói giúp Trương Dương.


Hiểu lầm cái gì? Gã và Trương Dương thì có thể hiểu lầm cái gì được. Hôm nay gã bị thằng nhãi này coi khinh rồi. Gã muốn lấy lại thể diện, muốn dẫm chết cái thằng nhãi này khiến cho nó mất mặt, để cho nó không vênh váo được nữa.


Theo suy nghĩ của gã thì vừa nãy Chu Dật Trần nên mắng cho Trương Dương một trận ra trò mới đúng, sau đó nói mấy câu lăng mạ Trương Dương thì gã đã đạt được mục đích rồi.


Như vậy gã mới thỏa lòng, mới có thể yên tâm mà rời đi.


Trương Dương khẽ mỉm cười, thản nhiên liếc nhìn Chu Dật Trần một cái.


Bị Trương Dương liếc nhìn như vậy, trong lòng Chu Dật Trần chợt hoang mang. Mấy ngày này, gã muốn đuổi Trương Dương ra khỏi Hội sinh viên, nhưng khổ nỗi Trương Dương lại không ở trong tình cảnh như vậy.


Từ cuộc họp lần trước gã đi mà không lời chào hỏi, bây giờ lại nhìn thấy Trương Dương nên mới có cảm giác bất an. Có lẽ vì lần trước chủ động lùi bước nên để lại trong tiềm thức của gã một nỗi ám ảnh.


Điều này rất giống với lúc nhỏ từng bị ai đó dọa hoặc từng bị đánh, nên sau này khi gặp lại kẻ đó, trong lòng gã chắc chắn sẽ có chút không được tự nhiên, nào ngờ đến khi trưởng thành rồi vẫn bị giống như vậy.


- Tư Triết, tôi nghĩ chắc cậu đã hiểu lầm rồi. Trương Dương bây giờ đã mạnh hơn trước nhiều rồi. Mấy ngày trước, cậu ta còn kéo về được cho Hội sinh viên khoản tài trợ hai trăm nghìn tệ.


Chu Dật Trần nghiến răng tiếp tục biện minh thay Trương Dương. Đây cũng phải là vì Trương Dương mà thuần túy vì bản thân gã.


Trận này, gã thật sự đỡ không nổi và cũng không dám đỡ. Vì thế bất luận Phạm Tư Triết có nói gì, gã có thật sự muốn giúp Phạm Tư Triết, dùng thân phận Chủ tịch Hội học sinh ra mà đì Trương Dương thì chưa cần tới Trương Dương mở miệng, Tiêu Bân và Cố Thành ở bên cạnh đều có thể hạ đo ván gã rồi.


Đã biết trước kết quả như vậy, chi bằng không làm mà khuyên bảo Phạm Tư Triết thì còn có thể vớt vát chút thể diện. Nhưng thực tế thì còn đau hơn cả việc mất hết thể diện.


Bây giờ gã đang hối hận vì chưa hỏi đầu đuôi rõ ràng đã chạy đến, khiến cho ngay cả bản thân mình cũng khó xử như thế này.


- Khoản tài trợ hai trăm nghìn tệ, là nó ư?



Phạm Tư Triết sửng sốt, vẻ không thể tin được nhìn Chu Dật Trần. Chuyện của Hội sinh viên, gã căn bản không biết và cũng chưa từng quan tâm.


Nhưng hai trăm nghìn không phải là một con số nhỏ. Gia đình rất cưng chiều gã, chu cấp cho gã rất nhiều tiền sinh hoạt, nhưng cho gã một lần những hai trăm nghìn tệ là chuyện tuyệt đối không bao giờ xảy ra.


- Đúng, cho nên tôi mới hỏi các cậu phải chăng đang có hiểu lầm gì đó. Nếu có hiểu lầm gì thì chỉ cần nói rõ ràng ra là được.


Chu Dật Trần lập tức gật đầu nói. Gã hận là bây giờ không thể biến ngay đến nơi khác. Gã không muốn ở lại đây một giây một phút nào nữa. Căn bản là gã không muốn đối mặt với Trương Dương như vậy.


Tiếc là gã không thể chuồn đi được, nếu đi thật thì sẽ có lỗi với Phạm Tư Triết. Chuyện lần này gã có thể không giúp được gì, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với y.


- Không có hiểu lầm gì!


Phạm Tư Triết đanh mặt lại nói. Lúc này gã mới hiểu được Chu Dật Trần chắc chắn sẽ không giúp gã rồi.


Điều này khiến gã rất buồn bực, cũng rất cáu giận. Không đạt được kết quả mà gã từng mong muốn trước đó, thậm chí còn xuất hiện hiệu quả ngược. Tâm trạng của gã càng lúc càng trở nên tồi tệ.


- Không có hiểu lầm gì thì tốt. Tư Triết, tôi nhìn thấy cậu có lái xe. Vừa đúng lúc tôi có chút việc, đưa tôi đi một đoạn nhé!


Chu Dật Trần vội vàng nói. Gã đang mở ra cho Phạm Tư Triết một con đường lùi. Đừng ở lại chỗ này, tôi không giúp được cậu, đi sớm một chút thì sẽ tốt hơn.


Trương Dương ở một bên, nhìn sâu vào mắt của Chu Dật Trần.


Gã Chu Dật Trần này quả thực rất thông mình và cũng rất giỏi làm việc, biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Trước khi làm gì, gã cũng đều suy nghĩ.


Hơn nữa gã sẽ không quá coi trọng thể diện của mình. Gã có thể không ngần ngại làm những chuyện mất thể diện, tất cả vì lợi ích. Điểm này của gã làm Trương Dương rất khâm phục. Tính cách này của gã rất thích hợp để lăn lộn trong thể chế.


Nếu sau khi tốt nghiệp gã đi làm cho nhà nước thì nhất định có thể hô phong hoán vũ, có được sự phát triển rất khá.


Nhưng nếu làm quan, gã cũng chỉ nghĩ cho lợi ích của bản thân, làm một tên tham quan không màng đến dân chúng. Một kẻ như vậy mà tiến thân vào quan trường chỉ gây tổn hại cho nhân dân mà thôi.


Nếu đã như vậy thì Trương Dương càng muốn đối phó gã. Trước kia Trương Dương còn muốn đợi thêm một thời gian nữa, ít nhất là đến học kì sau sẽ nắm lấy vị trí Chủ tịch Hội sinh viên của gã. Bây giờ Trương Dương quyết định sẽ khiến gã rớt ghế sớm hơn dự kiến một chút.


Còn phải làm cho gã rớt ghế một cách đáng xấu hổ, có vết nhơ này thì sau này gã cũng coi như không có cửa vào quan trường và cũng là trở ngại cho sự phát triển của gã.


Chu Dật Trần không thể leo lên cao được thì những người dân chịu tai ương do gã gây ra cũng ít hơn một chút. Bây giờ Trương Dương cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.


Chu Dật Trần đáng thương lúc này không hề hay biết rằng biểu hiện của gã đã khiến Trương Dương thay đổi chủ ý. Cuối cùng gã sẽ phải chịu bài học đau đớn, thậm chí ảnh hưởng đến cả cuộc đời của gã.


- Được, tôi đưa anh đi. Chúng ta có xe, muốn đi đâu thì đi đó, không giống mấy người này, lắm của nhiều tiền mà còn phải đợi xe.


Phạm Tư Triết nhìn Chu Dật Trần một lát rồi mới quay đầu lại tức tối phun ra mấy câu.


Chu Dật Trần không giúp gã. Gã cũng đành bó tay với Trương Dương. Hôm này chắc chắn đã mất mặt, lần này càng khiến sự căm hận của gã đối với Trương Dương đạt đến cực điểm.



Tất cả những chuyện này hôm nay, gã đều cho rằng chính Trương Dương đã gây ra cho gã. Khi vừa mới tạm bước đi, gã không kìm nổi mới xoáy đểu Trương Dương bằng câu nói nghe tức anh ách đó.


- Sịch!


Gã vừa nói xong, còn chưa lên xe thì một chiếc xe màu đen sang trọng ở đằng xa liền lái nhanh đến, cuối cùng đỗ ngay trước mặt bọn họ.


Tất cả mọi người đều quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn chiếc ô tô vừa đỗ, ngay cả Phạm Tư Triết và Chu Dật Trần cũng lộ vẻ ngưỡng mộ trong ánh mắt.


Đây đúng là một chiếc xe đẹp, một chiếc Mercedes Benz S320 mới tinh, với năm 98 thì vẫn là mốt mới. Chiếc xe đen nhánh nhìn vô cùng hoành tráng. Đây chính là chiếc xe mới cứng chưa lắp biển.


Phạm Tư Triết và Chu Dật Trần đều sửa sang lại quần áo theo phản xạ và đi về phía trước một bước.


Chiếc xe này đỗ ở đây, rất có thể là do người quen của bọn họ đến. Lúc này mà có một người quen lái chiếc xe bóng bẩy như vậy đến tìm mình thì quả là một vinh dự lớn.


Cửa xe đã mở ra, một thanh niên từ trong bước ra, vừa nhìn thấy Trương Dương đã tươi cười, trên tay còn cầm một chùm chìa khóa sáng choang.


Nhìn thấy đây là một người không quen biết, Phạm Tư Triết và Chu Dật Trần đều ngẩn tò te, bọn họ bốn mắt nhìn nhau.


Hai người đều cho rằng người kia là người quen của đối phương. Còn về phần Trương Dương và Hồ Đào bên cạnh thì bọn họ đều không thèm để mắt đến. Bọn hắn không thể có bạn bè đẳng cấp như vậy được.


Người thanh niên nhìn ngó xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Trương Dương, mặt mũi còn tươi cười hớn hở.


Phạm Tư Triết và Chu Dật Trần đang định mở miệng hỏi thì người này đã đi đến, đi lướt qua người Phạm Tư Triết, cũng không thèm liếc nhìn họ đến một cái.


- Trương Dương, chiếc xe này thế nào?


Người thanh niên kia tất nhiên là Tô Triển Đào. Y vừa mới mở miệng, Phạm Tư Triết và Chu Dật Trần đều sửng sốt. Cả hai người đều không ngờ người này lại có thể đến tìm Trương Dương cơ đấy.


- Cũng tàm tạm nhưng có vẻ hơi cổ!


Trương Dương mỉm cười, lắc đầu nói. Tô Triển Đào dù sao vẫn là thanh niên, vừa mới kiếm được tiền đã đổi chiếc xe này. Chiếc Mercedes Benz thực sự không hề rẻ.


Tô Triển Đào vô cùng sửng sốt, lập tức có vẻ ủ rũ nói:


- Cổ, tôi tưởng cậu sẽ thích kiểu như thế này cơ!


- Nhưng không sao, nếu cậu không thích, chúng ta có thể đổi xe. Ông chủ xe hơi chính là bạn của bác hai tôi. Chỗ ông ấy có rất nhiều xe, BMV, Audi, Ferrari, Porsche cũng có. Xe của tôi cũng lấy ở đấy.


Tô Triển Đào lại nói tiếp. Mọi người, bao gồm cả Trương Dương đều kinh ngạc nhìn y một cái.


Mãi đến bây giờ bọn hắn mới hiểu rằng tình hình là người ta đến đây là cố ý tặng xe cho Trương Dương, lại còn là tặng một chiếc siêu xe trị giá hơn một triệu.


Giá của chiếc xe này, Chu Dật Trần biết rất rõ, chí ít cũng phải một triệu bẩy cơ đấy. Ông chú Châu Minh của gã trước đó không lâu cũng muốn mua một chiếc, nhưng vì hơi đắt, mà trong tay cũng không có nhiều tiền mặt mà phung phí như vậy nên đã đổi sang mua chiếc xe khác.



Trương Dương đã phản ứng lại được, khóc dở mếu dở hỏi lại một câu.


Chiếc xe này, hắn thực sự cảm thấy có vẻ cổ lỗ sĩ. Đừng nói là chiếc này mà tất cả các loại xe, hắn đều có cảm giác này. Kiếp trước toàn chơi siêu xe sang trọng nhất nên tất nhiên đều coi thường những loại xe này.


- Đúng vậy, cậu đừng nói không cần. Lần này cậu đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi tặng cậu một chiếc xe là rất bình thường. Không thích thì chúng ta đi đổi chiếc khác, đến khi nào cậu hài lòng thì thôi.


Tô Triển Đào gật đầu nói, sợ Trương Dương từ chối nên vội mở lời rào trước.


Y thực sự sợ Trương Dương sẽ giống như lần trước, lại từ chối món quà của y.


Còn nữa, hôm qua sau khi về nhà, y đã kể lại tất cả mọi chuyện cho Tô Thiệu Hoa, gồm cả chuyện y muốn chia thêm tiền cho Trương Dương, kể luôn chuyện bị Trương Dương từ chối.


Tô Thiệu Hoa cực kỳ chắc chắn về Trương Dương, số mà Tô Triển Đào đưa cho hắn chắc chắc là con số không nhỏ, ít nhất cũng phải một triệu. Những người có thể từ chối số tiền một triệu ngay trước mắt, ông ta thấy chẳng có mấy ai.


Tặng chiếc siêu xe này là đề nghị của Tô Thiệu Hoa. Trương Dương càng như vậy, bọn họ càng phải củng cố mối quan hệ này, hơn nữa còn phải biết chớp lấy cơ hội, tặng quà nhân lúc quan hệ đang thân thiết nhất.


Có sự chỉ dẫn của Tô Thiệu Hoa, Tô Triển Đào sáng hôm nay liền lập tức đến cửa hàng chọn xe, y cảm thấy tính tình của Trương Dương rất điềm đạm, nên đã chọn chiếc Mercedes-Benz màu đen này. Không ngờ Trương Dương lại không thích, nên bây giờ cảm thấy rất chán nản.


Tô Triển Đào không biết rằng những lời của y đã làm cho mọi người xung quanh suýt chút nữa không thể chớp mắt được.


Chiếc xe sang trọng có trị giá đến hơn cả triệu bạc, tặng mà người khác còn không nhận. Chuyện này nói ra chỉ sợ chẳng ai tin. Chiếc xe đẹp như thế này, ai mà không thích, ai mà không muốn có chứ!


Nhưng chuyện này cũng thật sự đã xảy ra trước mắt cho dù họ không tin. Bọn Hồ Hâm cũng biết chút ít về thân phận của Tô Triển Đào, biết chắc rằng y sẽ không nói đùa với Trương Dương.


Và Tô Triển Đào quả thật có thể tặng một chiếc xe như vậy.


Người bị kích động nhất chính là Phạm Tư Triết và Dật Trần. Nhất là Chu Dật Trần, gã vốn không hề nghĩ rằng lại có người cầu mong Trương Dương nhận chiếc xe quý giá đến như vậy.


Nghĩ lại ngay cả chú của mình cũng không mua được chiếc xe như thế này, bây giờ Trương Dương lại được người khác tặng, còn sợ hắn không nhận nữa, Chu Dật Trần có cảm giác thực sự chịu không nổi.


Sự khác biệt này thực sự cũng quá lớn rồi, đây căn bản không phải là Trương Dương trong ấn tượng của gã. Chu Dật Trần thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải là mình đang nằm mơ không.


Có một người cũng đang giống như gã, đó chính là Phạm Tư Triết, gã bây giờ cũng đang ngây người ra rồi.


- Không cần đổi đâu, chiếc này được rồi, chiếc xe này tôi nhận!


Trương Dương mỉm cười, khẽ gật đầu. Hắn hoàn toàn hiểu được tâm ý của Tô Triển Đào. Bất luận như thế nào, Tô Triển Đào cũng thực sự lòng cảm kích hắn.


Vả lại, lần này nếu như lại từ chối nữa, chỉ e là sẽ khiến Tô Triển Đào suy nghĩ lung tung.


- Chiếc này? Vậy được rồi, cậu cứ xem kĩ trước, tôi sẽ làm thủ tục giúp cậu, mấy ngày là xong ngay.


Tô Triển Đào ban đầu hơi sững sờ, nhưng sau đó lập tức phấn chấn lên ngay, lúc y đi chọn xe chưa làm bất kì thủ tục gì, đều vì sợ Trương Dương không thích.



Nói xong, Triển Đào trực tiếp giao chìa khoá cho Trương Dương rồi lại hỏi:


- Trương Dương, đưa cho tôi chứng minh thư của cậu, để mình giúp cậu làm cái giấy phép lái xe. Chiếc xe này cậu cứ yên tâm mà chạy trước đi, tôi đảm bảo ở Trường Kinh không ai dám kiểm tra xe cậu đâu!


Từ lúc ở Tiêu Ấp, Tô Triển Đào đã sớm biết Trương Dương biết lái xe, chỉ là không có bằng lái thôi.


Thực ra Trương Dương có bằng lái, nhưng đó là ở kiếp trước. Kiếp này Trương Dương tạm thời còn chưa biết lái xe, cũng chưa từng lái xe, đương nhiên là không có bằng lái. Trương Dương cũng đã từng định lúc nào đó sẽ đi làm.


Bằng lái xe vẫn rất cần thiết, sau này cũng thuận tiện hơn.


- Cũng được, vừa đúng lúc bọn tôi muốn đi dùng cơm, anh đi cùng nhé. Lúc về tôi sẽ đưa chứng minh thư cho.


Trương Dương lại gật đầu, có Tô Triển Đào ra mặt làm giúp bằng lái xe, đương nhiên là hắn rất vui. Chỉ mấy ngày là xong, lại không cần phải tự đi, càng giảm bớt sự phiền toái cho Trương Dương.


Tô Triển Đào lập tức gật đầu:


- Được, chúng ta cùng đi, nhà hàng Khải Hoàn đi, ở đó gần, hôm nay tôi đãi!


- Cái này thì không cần, vừa nãy Trương Dương đã nói rồi, hôm nay anh ấy mời.


Mễ Tuyết cười nói. Cô là người hiểu chuyện nhất. Việc Tô Triển Đào tặng món quà quý giá này cho Trương Dương, cô chỉ ngạc nhiên chứ không hề bất ngờ.


- Cũng được, dù sao một bữa cơm cũng không khiến cậu ta nghèo đi được!


Triển Đào cười hì hì, không còn khăng khăng phải do mình mời nữa. Trương Dương nhận quà là y mãn nguyện lắm rồi, còn một bữa cơm ai mời cũng được, không quan trọng.


- Những người này có phải là bạn bè của cậu không? Họ cũng đi cùng chứ?


Một chiếc xe không thể ngồi nhiều người đến như vậy, Tô Triển Đào để Trương Dương đưa một số đi trước rồi quay lại, đang định lên xe thì nhìn thấy Phạm Tư Triết và Chu Dật Trần đang đứng bên cạnh, vội hỏi thêm.


- Không, bọn tôi không đi chung, bọn tôi có việc phải đi trước rồi.


Phạm Tư Triết và Chu Dật dường như gật đầu cùng một lúc. Phạm Tư Triết vội vàng quay đi đến chiếc Santana, Chu Dật Trần bèn đi theo, ngồi ở ghế phụ lái, Hồ Đào thì chỉ có thể ngồi ở hàng ghế sau.


Sau khi lên xe, Phạm Tư Triết lập tức nổ máy, biến đi thật nhanh.


Nhìn chiếc xe tỏa khói mù mịt chạy đi, Tô Triển Đào chẳng hiểu gì cả, y không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.


- Không sao, các cậu đi trước đi.


Trương Dương cười, đưa chìa khoá cho Tô Triển Đào, để y đưa Hồ Hâm và mấy bạn gái đi trước, còn mình và Tiêu Bân, Cố Thành thì ở đây đợi.


Sau khi Phạm Tư Triết và Dật Trần đi, ai cũng đều cảm thấy thoải mái trong lòng. cũng có thể nói chiếc xe này của Triển Đào đến quá đúng lúc. Người ta vừa cười Trương Dương không có xe, phải đợi thì có người tặng ngay cho một chiếc xe. Quả đúng là một sự giúp đỡ kịp thời!


Sự giúp đỡ này cũng đã đánh thẳng vào mặt Phạm Tư Triết một cú như trời giáng.



Thần Y Thánh Thủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Y Thánh Thủ Truyện Thần Y Thánh Thủ Story Chương 121: Sự giúp đỡ kịp thời!
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...