Thần Y Độc Phi
Chương 292: An thị
Phượng Vũ Hoành vội vã ăn miếng điểm tâm cuối cùng, sau đó được cung nữ hầu hạ súc miệng, lúc này mới nói với tiểu cung nữ: “Thay ta nói lại mẫu phi, ta qua bên chỗ hoàng hậu nương nương một lát...”
Tiểu cung nữ vừa đáp lời vừa sửa sang lại quần áo, lúc này mới yên lòng để Phượng Vũ Hoành đi theo thái giám kia.
Để đảm bảo Phượng Vũ Hoành không bị người khác nhìn thấy, kiệu mang thẳng vào Nguyệt Hàn cũng, nàng vừa ra cửa liền nhảy ngay lên kiệu, thái giám hết sức nâng kiệu hướng về tẩm cung hoàng hậu.
Lúc đến đó, hoàng hậu đang ngồi ở phòng chính của Thiên điện tiếp chuyện Tương vương phi. Tương vương phi vì bệnh mà thể trạng yếu ớt ngồi không vững, cần phải có một tiểu nha đầu đỡ, hoàng hậu đang khuyên: “ Ngươi cứ nằm chờ, Hoàng nha đầu đến sẽ xem bệnh cho ngươi.”
Tương vương phi rất cố chấp, kiên quyết lắc đầu: “Đa †ạ mẫu hậu thương cảm, con dâu lần đầu gặp đệ muội, vì bệnh tật nên ngồi không vững.”
Hoàng hậu khẽ thở dài: “Nàng là đại phu, sao có thể xoi mói bệnh nhân, ngươi thế này là nghĩ nhiều thứ không cần thiết Tương vương phi vẫn lắc đầu, kiên trì ngồi.
Phượng Vũ Hoành nhìn tình huống này, nhanh chóng bước đến hai người quỳ xuống đất: “ A Hoành khấu kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.”
Hoàng hậu cười nói: “Vừa nhắc đến ngươi, ngươi liên đến, đừung đa lễ, đứng lên đi.”
“Đa tạ nương nương." Phượng Vũ Hoành đứng lên, lại đáp lễ với Tương vương phi: “Thỉnh an vương phi.”
Tương vương phi nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo chút xem kỹ.
Phượng Vũ Hoành cũng không trốn, thản nhiên đối đầu ánh mắt của nàng, hai người đối diện một lát, Tương vương phi rốt cục không kiên trì được, mỏi mệt thua trận, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ngươi với tỷ tỷ khuynh thành kia thật không giống nhau.”
Phượng Vũ Hoành hiểu rõ, chuyện Phượng Trầm Ngư vào Tương vương phủ làm chánh phi, còn trước mắt đây là chủ nhân của Tương vương phủ nhiêu năm nằm trên giường bệnh. Tuy nói nàng là đại phu đến chữa bệnh, nhưng dù sao nàng cũng là muội muội của Phượng Trầm Ngư, đối phương xem xét kĩ cũng là tất nhiên.
Nàng cười cười, tiến lên nửa bước, tự tay đỡ Tương vương phi: “Hoàng thượng chấp thuận cho A Hoành gọi một tiếng phụ hoàng, A Hoành cũng sẽ không khách khí, gọi vương phi một tiếng tam tẩu. Hay là tam tẩu nằm xuống trước, chờ A Hoành trước tiên giúp tam tẩu bắt mạch sau đó chúng ta lại nói những thứ khác.”
Hoàng hậu từ trên giường đứng lên, cũng mở miệng nói: “Mời ngươi tiến cung là ý định của hoàng thượng, để A Hoành xem bệnh cho ngươi cũng là ý định của hoàng thượng. Ngươi cứ an tâm để nàng xem thử, mặc kệ có trị được không thì đây cũng làm một chút tâm ý của hoàng thượng. Vương phi của Tương vương phủ chỉ có thể là ngươi, Phượng Trầm Ngư muốn vào Tương vương phủ? Không có cửa đâu.”
Tương vương phi là người thông minh, đương nhiên hiểu hoàng hậu tốn công sức như vậy là có dụng ý gì, vội vàng nói: “Con dâu đa tạ phụ hoàng cũng hoàng hậu.” Lại nhìn Phượng Vũ Hoành, sắc mặt hòa hoãn: “Làm phiền đệ muội.”
Nàng cười cười, lúc này mới tự mình đến bên giường, dắt cổ tay đối phương, bắt mạch.
“Tam tẩu mỗi ngày lúc sáng dậy phải chăng ánh mắt và bộ mặt sẽ hiện ra bệnh phù khá nghiêm trọng? Sau giờ ngọ vẫn hiện bệnh phù, nhưng nghỉ ngơi một chút thì bệnh phù đó chậm lại hoặc biến mất. Mỗi ngày đều cảm thân thể mệt không có lực, dễ dàng đổ mồ hôi, đi tiểu thường xuyên, thậm chí tiểu ra máu, cũng kèm thêm mê muội, tức giận, ngực bụng đọng nước?”
Tương vương phi gật đầu: “Ngươi nói những thứ này †âm bệnh đều có.” Suy nghĩ thêm, nói bổ sung: “A Hoành đúng là nói chính xác hơn các đại phu khác.”
Phượng Vũ Hoành buông cổ tay nàng ra, lại vén mí mắt nàng, sau đó nói: “Tam tẩu há mồm ra, le lưỡi ra.”
'Tương vương phi nghe theo.
Thần Y Độc Phi