Thần Y Độc Phi
Chương 274: Một cây đuốc cũng có thể thiêu chết nàng
Lúc này, Kim Trân vâng lời tiến đến thay cho Trầm Ngư, đôi bàn tay lại chuyển động trên người lão thái thái từ đầu xuống vai, cuối cùng bóp một hồi tâm lão thái thái cũng dễ chịu hơn.
“Năm ngày sau, toàn bộ Phượng gia đều lên núi tế tổ.” Cuối cùng, sau khi Diêu thị tiến đến ngồi xuống, lão thái thái cũng mở miệng nói đến chính sự, “Thứ nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị gần như đầy đủ, mấy người trẻ các ngươi, cũng phải vì tổ phụ các ngươi tận hiếu.” Lão thái thái vừa nói vừa nhìn về phía Tưởng Dung, đêm hôm qua là Tam tôn nữ và di nương nàng còn có Diêu thị cùng đứng một phía đối đầu với Phượng Cẩn Nguyên, lão thái thái chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt. Trong lòng nàng, Tưởng Dung xưa nay luôn nhát gan, cũng không biết khi nào, những đứa trẻ này sẽ càng ngày càng khác xa đối ấn tượng của nàng. “Tưởng Dung, đi vào phòng hạ nhân, nhận một đống tiền giấy, tự mình lấy hai trăm nguyên bảo cho Tổ phụ ngươi.”
Tưởng Dung nghe được cau mày, nàng ở bên ngoài tìm Vũ Phượng Hoành tìm tới giữa trưa, bữa trưa cũng chưa kịp ăn, tính chuẩn bị một lúc lại tiếp tục tìm, nhưng lão thái thái lại phân việc này cho nàng nghĩa là nàng sẽ không cón thời gian tìm Phượng Vũ Hoành.
Tưởng Dung có cảm giác vô cùng ủy khuất, nhưng lại không dám làm nghịch ý lão thái thái, chỉ đành không cam lòng gật đầu: “ Tôn nữ biết. “
An thị ở dưới bất đắc dĩ khế thở dài, cũng không nói gì. Dù sao nàng chỉ là thiếp của Phượng Cẩn Nguyên, nữ nhi do thiếp sinh, trong nhà này là căn bản không có địa vị.
“Còn có một chuyện quan trọng. “ Lão thái thái lại mở miệng, nói: “ Trong chốc lát ta đã sẽ sai người gọi Tử Hạo trở về, tế tổ ngày ấy, tất cả mọi người phải cùng nhau lên núi, các ngươi đều phải chuẩn bị tốt mọi thứ, không có chuyện gì thì không cần chạy ra ngo:
Nàng vừa nói những lời này, liền liếc nhìn Diêu thị với ánh mắt sắc bén.
Lão thái thái theo bản năng quay đầu đi chỗ khác, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Diêu thị.
Lão thái thái cũng không có cách nào, Phượng Cẩn Nguyên rõ ràng muốn đảm bảo cho Trầm Ngư, đứng giữa hai tôn nữ này, kỳ thực lòng của nàng có chút hướng về Phượng Vũ Hoành, nhưng vẫn không hơn nhi tử do nàng sinh, nếu Phượng Cẩn Nguyên đã quyết định thì đừng bàn những thứ khác.
Suy cho cùng Phượng gia còn phải dựa vào Phượng Cẩn Nguyên chống chọi, tôn nữ thì sao, chẳng qua cũng chỉ là bảo bối tạm thời nuôi ở nh, một ngày nào đó thì phải xuất giá.
Lúc chạng vạng tối, Phượng Tử Hạo vừa về liền tiến đến chỗ lão thái thái và Phượng Cẩn Nguyên dập đầu.
Nàng chán ghét quay đầu đi chỗ khác, vừa nghe Phượng Tử Hạo nói: “ Đã lâu không gặp, quá là tưởng niệm, tất cả đều tốt chứ? “
Phượng Trầm Ngư liếc hắn một cái, chỉ phát ra một câu: “Hừi ”
Lão thái thái nhíu mày lại: “ Ca ca ngươi nói chuyện với ngươi, sao lại tỏ thái độ này? “ Từ chuyện của Phượng Vũ Hoành, lão thái thái đã không quan tâm sắc mặt Trầm Ngư như thế nào.
Trầm Ngư hết cách, đành phải nhắm mắt lên tiếng đáp lại: “ Mọi việc đều tốt, đa tạ ca ca mong nhớ. “
“ Tốt vậy thì ta yên tâm rồi, bây giờ mẫu thân đã mất, vậy chỉ còn ta là người thân cận nhất của muội, tuyệt đối đừng vì ca ca suốt ngày ở chỗ này thủ lăng mà chúng ta lạnh nhạt với nhaul ”
Vì thế cố nén buồn nôn đáp lại: “ Sao không như thế, Trầm Ngư cũng rất nhớ ca ca. “
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu: “ Ân, đều là người một nhà. Các ngươi thân là huynh muội ruột, còn ai có thể thân thiết hơn các ngươi? “
“Phụ thân nói phải. “ Phượng Tử Hạo toét miệng cười, “ Trầm Ngư là người thân nhất bên Tử Hạo. “
Nói thế vào tai Phượng Cẩn Nguyên cùng lão thái thái, chỉ cảm thấy tình cảm huynh muội bọn hắn rất tốt, trong lòng rất vui. Chỉ có PhượngTrầm Ngư hiểu rõ câu nói này của Phượng Tử Hạo có hai nghĩa, trong lòng càng thêm oán hận.
Lão thái thái vẫy tay về phía Phượng Tử Hạo: “ Lại đây, đến bên cạnh tổ mẫu, để tổ mẫu nhìn thử... Sao lại gầy như vậy? “
Phượng Cẩn Nguyên cũng có chút đau lòng, tuy ngoài miệng nói: “ Cũng nên dạy dỗ ngươi một chút, bằng không ngươi thật không biết trời cao đất rộng! “ Nhưng vẫn quyết định, lần này sau khi tế tổ liền đem Phượng Tử Hạo cùng trở lại kinh thành.
Sau bữa cơm chiều, Kim Trân viện cớ ăn nhanh tranh thủ thời gian rảnh cùng Mãn Hỉ đi dạo. Nàng muốn chạy tới chỗ Vong Xuyên và Hoàng Tuyền bên kia hỏi thăm một chút, nhưng mới vừa qua một tiểu viện, chợt nghe trước mặt dường như có một thanh âm kỳ quái nhưng lại quen thuộc.
Nàng kéo Mãn Hỉ đứng lại, trốn ở cây già phía sau nhìn về phía âm thanh truyền tới, chỉ thấy phía sau một úi giả có những mảnh y phục rơi vãi.
Mãn Hỉ chỉ bên cạnh có một vị trí tốt để nhìn liền ra hiệu Kim Trân đi qua, hai người mới đổi chỗ một chút liền nhìn rõ cảnh tượng sau núi giả. Là Phượng Tử Hạo đang ôm một nô tì bên này, đang lời chàng ý thiếp, một bàn tay không thành thật cũng đưa vào trong cổ áo của nô tì kia.
Kim Trân trong nháy mắt hiện lên cảnh tượng ban đầu của mình cùng Lý Trụ kai cũng từng có những hành vi như thế này, không khỏi hai gò má nóng lên. Nàng biết rõ đức hạnh của Phượng Tử Hạo, đi đến đâu đều không thiếu được nữ nhân, chỉ là biết hiện tại tâm sắc hắn lại nổi lên, cũng không nghĩ nhiều, liền kéo Mãn Hỉ nhanh chóng rời khỏi. Nhưng vào lúc này, chợt nghe Phượng Tử Hạo nói một câu: “ Chuyện lần này ngươi làm rất tốt, vừa là dược lại vừa là hỏa, chính hai thứ này đảm bảo thành công. “
Thần Y Độc Phi