Thần Y Độc Phi

Chương 246: Đợi ở ngoài cửa

55@-

Lão thái thái bị bóng trắng kia doạ cho sợ hãi, chân liên tiếp phải lùi về sau hai ba bước mới đứng vững, túm chặt Triệu ma ma run rẩy hỏi: “Đó... là thứ gì vậy?”

Tưởng Dung cũng bị dọa sợ, tay nắm chặt Phượng Vũ Hoành run lẩy bẩy.

Phượng Vũ Hoành nheo nheo mắt để nhìn rõ hơn, nhìn bạch y quỷ ảnh kia đang lướt mà đến “À”, vỗ vỗ tay Tưởng Dung trấn an, xong lại quay người về phía lão thái thái mà nói: “Tổ mẫu đừng sợ, là đại tỷ tỷ.”

Lão thái thái vừa nghe lời này, vội vàng xoa xoa con mắt cẩn thận quan sát... Không thể nào! Một thân quần dài thuần trắng, tóc dài buông xuống vai, trên tóc mai còn có đóa bạch hoa. Sắc mặt cũng cực kỳ tiều tụy, nhợt nhạt đến đáng sợ.

Tưởng Dung thì không hiểu, “Đại tỷ tỷ làm cái gì vậy?” Lão thái thái tức giận đến mức gõ cây quyền trượng

xuống đất ầm ầm hai tiếng: “Trầm Ngư! Ngươi ăn mặc thành cái bộ dạng như quỷ hồn này là muốn đi đâu?”



'Trầm Ngư chầm chậm tiến lên, nhẹ hành lễ, lúc này mới nói: “Tôn nữ tất nhiên là đi đến Bộ gia cùng tổ mẫu cúng viếng Bộ Thượng Thư đại nhân.”

“Đi? Ai bảo ngươi ăn mặc thành cái bộ dạng này hả?”

“Đi đưa tang đương nhiên phải mặc đồ trắng!” Trầm Ngư trả lời đương nhiên, “Ngày ấy Thượng thư đại nhân chết trên điện, Trầm Ngư là tận mắt nhìn thấy, mấy ngày nay chỉ cần nhắm mắt lại có thể nghĩ đến tình cảnh ngày đó, thật sự là vô cùng sợ hãi, đến nỗi ngủ mơ cũng thấy ác mộng. Trầm Ngư đã nghĩ ngay, nếu như không hảo hảo cúng viếng Bộ đại nhân, chỉ sợ... Tâm bệnh khó giải!”

Nàng vừa nói như thế, lão thái thái cũng không còn gì có thể trách tội.

Nghĩ một chút cũng đúng thôi, một đại cô nương chưa lấy chồng, trơ mắt nhìn một người chết ở trước mặt, thật sự là bị kinh sợ đến mức nào.


Lão thái thái vốn còn buồn bực Trầm Ngư, thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến thành đồng tình và thương tiếc, không khỏi tiến lên hai bước ôm chặt Trầm Ngư vỗ lưng an ủi nàng, “Tôn nhỉ ngoan của ta, đừng sợ đừng sợ, hôm nay cùng nhau đi thắp cho Bộ thượng thư đại nhân nén nhang là coi như nhẹ nhõm an tâm...” Thanh âm êm dịu, cứ giống như là một bà bà hiền lành đang dỗ dành cháu nhỏ.

Phượng Vũ Hoành mắt thì cười mà trong lòng là một bụng khinh thường, lão thái thái này tham tài tham vật, xưa nay không có chủ kiến nghiêm chỉnh, nàng và Phượng Cẩn Nguyên là một ruột, mọi trông mong đều đặt hết tâm tư trên người Trầm Ngư, hy vọng ngày nàng ấy ngồi trên ghế phượng làm mẫu nghỉ thiên hạ.

Phượng Vũ Hoành lôi kéo Tưởng Dung xoay người đi ra ngoài cửa phủ, hai chiếc xe ngựa đã đứng ở bên ngoài chờ đợi. Một chiếc là xe bình thường, ngày thường vẫn hay đi, một chiếc là xe ngựa tím làm từ gỗ Đàn Hương xa hoa chuyên dành cho Trầm Ngư đi lại.Nàng kéo. 'Tưởng Dung ngồi lên kia chiếc thông thường, sau đó, Trầm Ngư cũng cùng lão thái thái tay trong tay đi ra, chợt nghe Trầm Ngư ngỏ lời mời lão thái thái: “Tổ mẫu lên xe của tôn nữ ngồi đi.”

Đây vốn câu nói nịnh hót bà nhưng khi nghe đến tai lão thái thái, bà lại đặc biệt có cảm giác khó chịu. Trong phủ này, nữ nhân tôn quý nhất chính là bà, tại vì sao mà cái xe ngựa tốt như thế này lại không phải của riêng bà?

Nhưng tội này bà nhưng cũng không quy đến Trầm Ngư trên người, mà đang trong lòng chửi bới ả Thẩm thị.

Mắt thấy lão thái thái sắc mặt không được tốt, Trầm Ngư lập tức hiểu được tâm tư bà, vì thế tay vừa đỡ lão thái thái vừa nói: “Chiếc xe ngựa này là lễ vật sinh nhật năm đó mẫu thân đưa cho ta, những năm này tôn nữ vẫn luôn không nỡ dùng đến. Thứ nhất là do vật liệu gỗ này quý giá, thứ hai cũng luôn nghĩ Trầm Ngư tuổi còn nhỏ cũng không thể sử dụng nổi thứ tốt nhất này, luôn nghĩ một ngày nào có thể đưa cho tổ mẫu, những vật cao quý như thế này phải do tổ mẫu sử dụng mới là tốt nhất. Nếu tổ mẫu không chê, người mau nhận lấy đi, hôm nay Trầm Ngư là phải dính lấy tổ mẫu để được ngồi trên xe ngựa này đói”


Từ lúc Thẩm thị chết đến nay, lão thái thái đã lâu rồi không có đồ tốt gì, hôm nay vừa nghe Trầm Ngư nói sẽ đưa nàng chiếc xe ngựa này, tinh thần lập tức sảng khoái. Trên mặt nụ cười càng thêm sâu, nếp nhăn đua nhau chen chúc một chỗ, luôn mồm nói: “Tốt! Tốt! Vẫn là Trầm Ngư cực kỳ có hiếu tâm!”

Trâm Ngư cúi đầu mím môi cười, nhưng trong lòng mắng lão thái thái một phen.

Hai chiếc xe ngựa của Phượng gia, mang theo bốn người một đường hướng Bộ phủ mà đi.

Không tới nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại, lúc vừa nhấc màn che lên, là từng đợt từng đợt tiếng kinh vang vọng, trước mắt là tọa phủ đệ so với Phượng phủ còn có phần khí phái hơn.

Bộ gia đại tang, cửa phủ treo đầy vải trắng phấp phới, mời lúc đến hơn mười tên hòa thượng tụng kinh siêu độ.


Lúc Hoàng Tuyền đỡ Phượng Vũ Hoành xuống, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai nàng nói: “Tất cả Bộ gia đều đang ở ngoài cửa, như là đang đợi người.”

Phượng Vũ Hoành lưu ý quan sát, quả nhiên, một đám người Bộ gia đều ra cửa phủ nghênh tiếp, nàng cũng có thể nhận ra được Bộ Nghê Thường ở bền trong, một đám thần thái vừa cung kính vừa lo lắng.

Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, Phượng lão thái thái đã đi lên phía trước, đi theo phía sau là Trầm Ngư. Người nhà họ Bộ nhìn thoáng qua các nàng, duy chỉ một nam tử, người cùng Phượng Cẩn Nguyên tuổi không sai biệt lắm tiến lên hai bước thì những người còn lại tất cả đều mang theo địch ý. 

Nam tử kia cúi chào Phượng lão thái thái, chủ động nói: “Phượng lão phu nhân có thể tự mình đến thăm, quả thật Bộ gia rất lấy làm vinh hạnh.”

Lời vừa thốt ra, người nhà họ Bộ phía sau cũng truyền ra vài tiếng hừ nhẹ, Rõ ràng là xem thường. Nam tử trên mặt không nhịn được, xoay người lại về sau trừng mắt một cái, người nhà họ Bộ cũng sợ hắn một chút, cả đám cúi đầu xuống.Trong lòng Phượng Vũ Hoành cũng có khẳng định, người đó chắc chắn là cha ruột của Bộ Nghê Thường và Bộ Thông, người cùng Diều gia có ân tình, huynh trưởng của Bộ quý phi, Bộ Bạch Kỳ.


Thần Y Độc Phi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Y Độc Phi Truyện Thần Y Độc Phi Story Chương 246: Đợi ở ngoài cửa
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...