Thần Y Độc Phi

Chương 233: Ngươi nói ai là phế nhân

51@-

Triệu ma ma

“Thật sao?” Phượng Vũ Hoành nhẹ xoay người, nhìn người đã vào tới phòng khách Phượng Cẩn Nguyên: “Chỉ sợ phụ thân cũng không cảm thấy đây là thể diện?”

“Hừ!” Phượng Cẩn Nguyên dùng sức vung tay áo. một cái, cũng không đoái hoài tới việc thỉnh an lão thái thái, dứt khoát ngồi vào ghế bên cạnh, trừng Phượng Vũ Hoành cả giận nói: “Chỉ biết một mình làm náo động, nhưng hoàn toàn không để ý tới đại tỷ ngươi, Phượng gia ta không có đứa con như ngươi!”

“Cẩn Nguyên!" Lão thái thái chỉ lo thái độ này của Phượng Cẩn Nguyên sẽ làm Phượng Vũ Hoành nổi giận, vội quát bảo ngưng lại: “A Hoành là A Hoành, giành thể diện chính là giành thể diện, con kéo Trầm Ngư vào làm gì?” Thấy Phượng Cẩn Nguyên vẫn là sắc mặt tức giận, bà lại nói tiếp: “Trâm phượng là gì? Bây giờ Thánh thượng ban nó cho A Hoành, đối với Phượng phủ mà nói, chẳng phải phúc khí trời cho là cái gì? Con làm cha, không khen thì thôi vậy, sao còn muốn răn dạy?” 

Nghe lão thái thái nhắc tới trâm phượng, lúc này sự tức giận của Phượng Cẩn Nguyên mới giảm đi một chút. Nói thật, lúc Phượng Vũ Hoành có kia trâm đầu phượng kia, hắn cũng chấn động. Đặc biệt là khi Phượng Vũ Hoành b ắn ra ba mũi tên kia, không chỉ triệt để diệt trừ khí thế của Bộ Nghê Thường, cũng đã làm cho tất cả mọi người ở đó thán phục.


Hắn không quên được biểu tình một đám quan chức lúc đó nhìn hắn, tuy phức tạp, nhưng hắn biết, ai nấy đều vì hắn có thể sinh ra một nữ nhi như vậy mà hâm mộ đến ghen tị. Mà chính hắn, sau khi chấn động thì nghi hoặc nhiều hơn.

Cho dù hẳn có nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu được, Phượng Vũ Hoành sống trong núi lớn chỉ có ba năm sao có thể có thay đổi lớn đến như vậy? Chẳng những thay đổi tính tình, tâm địa cũng thay đổi, nhưng một thân công phu giỏi thế này, rốt cuộc đến từ đâu?

Nhẹ thu tâm tư, liếc nhìn Phượng Vũ Hoàn lần nữa, hơi hòa hoãn. “A Hoành thắng trâm đầu phượng, dĩ nhiên là vì Phượng Gia mà vinh danh, nhưng...” Hắn cứ nghĩ tới chuyện của Trầm Ngư thì trong lòng lại khó chịu: “Đại tỷ tỷ ngươi bây giờ vẫn còn quỳ trước cửa cung, ngươi trong cung yến có được thể diện lớn như vậy, sao cũng không biết vì đại tỷ tỷ ngươi cầu xin đôi ba câu?”Phượng Vũ Hoành hít sâu một hơi, nàng rất ít khi nổi giận, nhưng đối mặt với vị phụ thân không biết xấu hổ của cái thân xác này, ngay lúc này nàng thật muốn bay lên phía trước tát mạnh hắn mấy bạt tai.

“Phụ thân, làm người phải biết cái gì là thoả mãn. Ta tuy được Hoàng thượng Hoàng hậu sủng ái, nhưng nếu không biết điều, lòng tham không đáy, Phượng gia cái gì cũng không giữ được.” Ánh mắt nàng dần bắt đầu ác liệt hơn, “Ta thắng trâm đầu phượng, Hoàng thượng ban thưởng, Hoàng hậu nương nương tự tay cài lên cho †a, Hoàng thượng lại cho phép ta gọi hắn phụ hoàng. Vinh dự như vậy, nhưng Phượng gia thậm chí ngay cả xe ngựa cũng không cho ta ngồi, việc này, chỉ sợ đã truyên vào trong cung rồi."

Lão thái thái sửng sờ, “Xe ngựa gì?”


Phượng Cẩn Nguyên có chút xấu hổ, nhưng lại cảm thấy mình làm không có gì sai, vì vậy nói: “Nhi tử phái xe ngựa tại cửa cung chờ đón Trầm Ngư.”

“Kia A Hoành làm sao trở về?” Lão thái thái dường như nghĩ tới điều gì: “Con chỉ phái xe ngựa đi đón mình kẻ bị quỳ phạt Trầm Ngư, nhưng lại không phái một chiếc nữa đi đón A Hoành?”

Phượng Cẩn Nguyên cúi đầu không nói.

Phượng Vũ Hoành nói: “Thưa tổ mẫu, lão ma ma ở cửa cung thấy tôn nữ tội nghiệp, nên đã chuẩn bị xe rồng tiền tôn nữ về phủ. Bằng không... chỉ sợ tôn nữ phải đi bộ mà về nhà.”

“Hồ đồ!" Lão thái thái tức giận gõ mạnh cây trượng lên đất: “Trầm Ngư là do tự Hoàng thượng giáng tội, A Hoành là do chính miệng Hoàng thượng khen thưởng, bên nào nặng bên nào nhẹ, sao con không hiểu?” 


Phượng Cẩn Nguyên bị lão thái thái mắng có chút phiền não, không khỏi cãi lại: “Sao không hiểu? Nhưng cho dù khen thưởng, nàng cũng chỉ thứ nữ! Cầm giữ trâm đầu phượng thì sao? Cửu hoàng tử cũng là phế nhân không có hy vọng gì với hoàng vị! Phượng gia ta muốn bảo vệ nữ nhỉ là ai, mẫu thân sẽ không quên chứ?”

Hắn nhắc nhở như vậy, lão thái thái ngả ra phía sau, trong lòng gợn sóng lại bắt đầu thiên vị. Đúng vậy! Nàng chỉ cao hứng Phượng Vũ Hoành có được trâm đầu phượng, nhưng quên rằng Cửu hoàng tử kia cùng hoàng vị là vô vọng!

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong chính sảnh càng đè nén. Lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên tâm niệm luân chuyển, đặc biệt lão thái thái, con ngươi chuyển loạn, tâm tư phức tạp.

Đêm qua, nàng nghe Phượng Cẩn Nguyên nói tới chuyện xảy ra trên cung yến, tất cả tâm tư đều bị chiếc trâm đầu phượng kia hấp dẫn. Nàng biết, có trâm đầu phượng, đã tương đương có một nửa thiên hạ. Hoàng thượng đến nay không lập Thái tử, nhưng trên cung yến năm nay lại thưởng trâm đầu phượng, đây phải chăng là đang ngầm nhận định Thái tử tương lai?

Đối với nàng mà nói, bất kể là Phượng Trầm Ngư hay là Phượng Vũ Hoành, hoặc cho dù là Tưởng Dung hay Phấn Đại cũng được, chỉ cần là con cháu Phượng gia, mặc kệ trưởng thứ, có trong tay trâm cài đầu phượng, đó đều là vinh quang của cả nhà Phượng gia.


Cho nên nàng không để ý tới Trầm Ngư đang quỳ gối ở cửa cung, một lòng nịnh bợ Phượng Vũ Hoành, nhưng bây giờ con trai của nàng lại nhắc nhở như vậy, lão thái thái lại cảm thấy so với tưởng tượng của nàng thì mọi thứ không được tốt đẹp như vậy.

Nàng theo bản năng đưa mắt sang Phượng Vũ Hoành, liền muốn hỏi một chút đêm đó nàng ở lại, Hoàng thượng còn nói thêm gì hay không.

Chỉ thấy Phượng Vũ Hoành giờ khắc này mặt mày. đầy đen lại, ánh mắt sắc bén như đao, thân mình từ trên ghế đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Phượng Cẩn Nguyên.

Phượng Cẩn Nguyên chỉ cảm thấy một loại cảm giác. áp bách chưa từng có, từng bước, từng bước một theo. bước chân của Phượng Vũ Hoành mà đến, y hệt như trên cung yến khi nàng b ắn ra ba mũi tên ấy, mà hắn thì biến thành hồng tâm, Phượng Vũ Hoành càng ngày càng gần, hô hấp của hắn càng lúc càng khó khăn.

“Phụ thân...” Rốt cuộc, nàng đi tới trước mặt Phượng Cẩn Nguyên, tay chống góc bàn, thân thể nghiêng về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn ép thẳng tới... “Vừa rồi ngươi nói ai là phế nhân?”


Thần Y Độc Phi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Y Độc Phi Truyện Thần Y Độc Phi Story Chương 233: Ngươi nói ai là phế nhân
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...