Thần Y Độc Phi
Chương 209: Cái này là quốc bảo
Nhưng tất cả trong mắt Trầm Ngư, đều chói mắt. Tất cả huy hoàng rực rỡ từng là của nàng, nay đều bị hai thứ nữ chia sẻ rồi, làm sao nàng cam tâm đây?
Lão thái thái nhìn ra tâm tư của Trầm Ngư, cũng không còn cách khác, đành phải an ủi nói: “Chuyện của Trầm Ngự, về sau để phụ thân ngươi nghĩ cách, xem có thể hoà hợp quan hệ với Vân phi không.” Nàng càng nói càng nhỏ, chính mình cũng không lo lắng. Muốn hoà hợp. quan hệ với Vân phi? Sau mười năm Hoàng Thượng còn. chưa hoà hợp được với Vân phi, dựa vào cái gì Phượng gia có thể nghĩ cách?
Trâm Ngư nặn ra hai giọt nước mắt, đứng dậy cúi lạy: “Đa tạ tổ mẫu lo lắng.”
Lão thái thái gật đầu, để Trầm Ngư ngồi xuống, rồi mới nói với Diêu thị: “Trước kia ngươi cũng từng tham dự cung yến, quy củ gì cũng đã biết, thì giúp A Hoành và Tưởng Dung thu xếp, đừng để hai đứa trẻ quên mất cấp bậc lễ nghĩa.”
Chuyện này đối với Diêu thị là việc phải làm, nhanh chóng đứng dậy đáp ứng.
Phượng Vũ Hoành nhìn Tưởng Dung bên người là một bộ dáng vừa khẩn trương vừa hưng phấn thì cảm thú vị, lại nhìn Trầm Ngư đối diện với vẻ mặt nghẹn khuất, cảm thấy rất thoải mái. Vì thế nàng quyết định cho Trầm Ngư thêm một liều: “Nghe nói Nguyệt Tịch yến không chỉ có nữ quyến tham gia mà các triều thần cũng tham gia, các hoàng tử cũng cùng tham dự, vậy chẳng phải tất cả các khách nam khách nữ đều ngồi cùng bàn tiệc sao?”
“Đúng vậy." Lão thái thái giải thích nói: “Bởi vì Nguyệt Tịch là ngày đoàn viên, cho nên cũng sẽ không quy củ như vậy, giống như bữa cơm Tết, khách nam khách nữ không phân biệt.”
Phượng Vũ Hoành cẩn thận nghe xong, lại bát quái nói: “Trừ Ngự vương và Thuần vương thường xuyên gặp mặt, Tương vương điện hạ ở tang lễ mẫu thân cũng đã gặp một lần, còn các hoàng tử khác còn chưa thấy!”
Tưởng Dung cũng không nhịn được muốn tham dự đề tài, liền nhỏ giọng nói: “Trong cung có bao nhiêu hoàng tử vậy?”
“Cái này ta biết.” Phượng Vũ Hoành bắt đầu tán gẫu, “Ngự vương là nhỏ nhất, cho nên khẳng định có chín vị hoàng tử, không có công chúa, Vũ Dương quận chúa là cô nương duy nhất của Huyền gia.”
Lão thái thái cũng gật đầu: “A Hoành nói đúng đấy, các ngươi muốn vào cung, vậy nói chút chuyện hoàng gia cũng tốt, đỡ đến lúc đó cái gì cũng không biết, lại làm xấu mặt Phượng gia."
Tưởng Dung vội vàng đứng dậy thi lễ: “Tổ mẫu giáo huấn đúng, Tưởng Dung nhất định sẽ theo nhị tỷ và Diêu di nương học hỏi nhiều hơn, sẽ không làm Phượng gia mất mặt.”
Lão thái thái lúc này mới vừa lòng, phất tay, “Vậy về đi, trở về chuẩn bị cho tốt, tính ra cũng không còn bao. nhiêu ngày.”
Mọi người cùng đứng dậy, hành lễ cáo từ lão thái thái.
Lúc Phượng Vũ Hoành ở trong viện đi ra, kéo Tưởng Dung tám nhảm, chỉ là âm thanh nói chuyện hơi lớn... “Tưởng Dung ngươi biết không? Thật đúng là buồn cười, đừng nhìn Thuần vương điện hạ bình thường không mặc. đồ trắng thì là đồ xanh, lại một bộ dáng thanh nhã, nhưng thực tế ta nghe nói hản thích dùng màu đỏ! Đặc. biệt là màu đỏ y phục nữ tử, có thể làm hắn nhìn bằng hai con mắt.”
Tưởng Dung chỉ là đứa trẻ, cảm thấy Phượng Vũ Hoành nói như chuyện thật, không khỏi cười cùng nàng thảo luận.
Hai tỷ muội vừa đi vừa nói, toàn bộ đã lọt vào trong
tai Phượng Trầm Ngư. Màu đỏ, thất điện hạ thích màu đỏ!
Giờ khắc này, trong đầu của nàng chỉ có một câu như vậy, từ từ mọc rễ, giật dây nàng lập tức phái Ỷ Nguyệt đến Minh Nguyệt Lâu một chuyến, mời Thanh Nhạc quận chúa gặp ở Minh Nguyệt Lâu lúc chạng vạng.
Phượng Vũ Hoành kéo Tưởng Dung và An thị cùng trở về Đồng Sinh hiên, cả Diêu thị cùng vào viện của nàng.
Hoàng Tuyền đem hai kiện y phục lấy ra, vài nha hoàn cùng bày ra trước mặt mọi người.
Một bộ y phục Thuỷ Vân Đoán, một bộ trường bào. Lương Nhân Cẩm. Vừa lúc mặt trời mùa thu chiếu vào, hai bộ y phục này vừa hiện lên, chỉ cảm thấy tiểu viện sáng rực, làm người ta hoảng hốt không dám nhìn thẳng mà luyến tiếc rời tầm mắt.
Đừng nói An thị và Tưởng Dung, đến Phượng Vũ Hoành cũng cảm thấy quá đẹp, thảo nào cổ nhân gọi tấm vải này là quốc bảo, không ngờ đều là vải vóc, vào tay thợ may tốt, lại loá mắt như thế này.
Thuỷ Vân Đoán, khi ánh mặt trời chiếu vào, cảm thấy trên y phục luôn có mây bay ẩn hiện, như sương như khói, phảng phất tiên cảnh. Hoàng Tuyền nói: “Khi trăng lên, có thể chiếu ra sóng nước dập dềnh, nhìn như một mặt hồ.”
Lương Nhân Cẩm, ban ngày nhìn thấy, liếc mắt đã nhập tâm, bất luận trong người có lo lắng nóng nảy thì xiêm y trước mặt này có thể làm bình tĩnh nỗi lòng. Hoàng Tuyền lại nói: “Ban đêm xuống, xiêm y này làm người cùng giới cam tâm tình nguyện cung kính thần phục, nếu khác phái, tâm tất sinh ái mộ, cũng không mang theo tà dâm.”
Cái này là quốc bảo.
An thị không biết nói cảm tạ Phượng Vũ Hoành thế nào, chỉ lôi kéo Tưởng Dung nói: “Đại ân của nhị tiểu thư, mẹ con chúng ta không có gì hồi báo, sau này cho dù có chuyện gì, chúng ta đều đứng phía sau nhị tiểu thư, dùng hết sức lực.”
Phượng Vũ Hoành cũng khách khí nhiều, chỉ dặn Hoàng Tuyền làm y phục tốt, đem kiện Thuỷ Vân Đoán kia giao cho nha hoàn của Tưởng Dung. Sau đó lại nói: “Chờ Tưởng Dung xuất giá, tỷ tỷ sẽ cho muội một bộ giá y
Thần Y Độc Phi