Thần Vương Lệnh
Chương 217
Nghĩ đến thân phận đáng sợ ấy của Tần Thiên, sắc mặt anh ta tái mét, dập đầu rầm rầm.
Vừa rồi anh ta nói mình đã được ông chủ khen ngợi, sẽ giao cho anh ta một dự án lớn, thực ra là khoác lác.
Anh ta đi du học ở Cambridge với tư cách là sinh viên trao đổi, thực ra là rửa bát ở nước ngoài mấy năm, đến bây giờ cũng chưa lấy được bằng tốt nghiệp.
Hơn nữa, cho dù những điều này đều là thật thì thế nào?
Ông chủ lớn mà anh ta muốn nịnh bợ lại vâng lời Tần Thiên!
Đây là khoảng cách gì?
Những người còn lại đều chết lặng. Quách công tử vừa rồi còn là người xuất sắc, sao trong nháy mắt lại trở thành con sên khi nhìn thấy Tần Thiên vậy?
Tại sao, Quách Thần lại sợ Tần Thiên đến vậy?
“Thần Thần, con sao thế?”
“Con đừng dọa mẹ!” Hà Tú sợ hãi.
“Mẹ, về nhà con sẽ nói với mẹ!”
“Hôm nay chỉ là một hiểu lầm!”
“Người thối nát như con, sao có thể xứng với Tô tiểu thư?”
“Chỉ có người đàn ông như Tần tiên sinh, mới đáng có được Tô tiểu thư!”
“Mẹ, chúng ta mau đi thôi!” Quách Thần bò dậy, kéo mẹ anh ta hoảng loạn bỏ chạy.
“Họ Tần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Rốt cuộc cậu đã làm gì Quách công tử, cậu nói rõ ràng cho tôi!” Lý Phân tức giận.
Tần Thiên cũng không ngờ, đối tượng xem mắt mà nhà họ Dương sắp xếp cho vợ mình lại là Quách Thần.
Hắn đang suy tính nên giải thích thế nào. Trực tiếp nói ra thân phận của mình, đối với họ chắc chắn là điều viển vông.
“Họ Tần, lần này lợi cho cậu, đã để cho cậu được thơm lây rồi.”
“Dì, thực ra Quách Thần là bị cháu dọa cho bỏ chạy đấy. Có một lần, cháu bắt gặp anh ta giao du với mấy tên lưu manh.”
“Cháu đã dạy dỗ đám lưu manh kia, có lẽ đã dọa anh ta.”
“Vừa rồi có lẽ anh ta nghĩ, cháu là người bên Tần Thiên. Cho nên mới sợ Tần Thiên.”
Nói xong, Đồng Xuyên lại cười đắc ý nói: “Nhưng mà bỏ chạy cũng tốt. Thứ như anh ta hoàn toàn không xứng với Tô tiểu thư.”
“Cuối cùng bây giờ cũng sạch sẽ rồi.”
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh.
Hóa ra Tần Thiên chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.
“Không ngờ người như Quách Thần, lại giao du với lưu manh.” Lý Phân tiếc nuối.
Đồng Xuyên vỗ ngực, cố ý khoe cơ bắp mạnh mẽ, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tô Tô nói: “Tô tiểu thư, cô thấy tôi thế nào?”
“Yên tâm! Chỉ cần cô đi theo tôi, sẽ không có ai dám ức hiếp cô đâu!”
Dương Lâm cũng vội vàng nói: “Em họ, Đồng Xuyên là đàn ông hàng thật giá thật đấy. Ở bến sông em cũng đã nhìn thấy anh ta bắt sống Lăng Mỗ.”
Thần Vương Lệnh
Vừa rồi anh ta nói mình đã được ông chủ khen ngợi, sẽ giao cho anh ta một dự án lớn, thực ra là khoác lác.
Anh ta đi du học ở Cambridge với tư cách là sinh viên trao đổi, thực ra là rửa bát ở nước ngoài mấy năm, đến bây giờ cũng chưa lấy được bằng tốt nghiệp.
Hơn nữa, cho dù những điều này đều là thật thì thế nào?
Ông chủ lớn mà anh ta muốn nịnh bợ lại vâng lời Tần Thiên!
Đây là khoảng cách gì?
Những người còn lại đều chết lặng. Quách công tử vừa rồi còn là người xuất sắc, sao trong nháy mắt lại trở thành con sên khi nhìn thấy Tần Thiên vậy?
Tại sao, Quách Thần lại sợ Tần Thiên đến vậy?
“Thần Thần, con sao thế?”
“Con đừng dọa mẹ!” Hà Tú sợ hãi.
“Mẹ, về nhà con sẽ nói với mẹ!”
“Hôm nay chỉ là một hiểu lầm!”
“Người thối nát như con, sao có thể xứng với Tô tiểu thư?”
“Chỉ có người đàn ông như Tần tiên sinh, mới đáng có được Tô tiểu thư!”
“Mẹ, chúng ta mau đi thôi!” Quách Thần bò dậy, kéo mẹ anh ta hoảng loạn bỏ chạy.
“Họ Tần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Rốt cuộc cậu đã làm gì Quách công tử, cậu nói rõ ràng cho tôi!” Lý Phân tức giận.
Tần Thiên cũng không ngờ, đối tượng xem mắt mà nhà họ Dương sắp xếp cho vợ mình lại là Quách Thần.
Hắn đang suy tính nên giải thích thế nào. Trực tiếp nói ra thân phận của mình, đối với họ chắc chắn là điều viển vông.
“Họ Tần, lần này lợi cho cậu, đã để cho cậu được thơm lây rồi.”
“Dì, thực ra Quách Thần là bị cháu dọa cho bỏ chạy đấy. Có một lần, cháu bắt gặp anh ta giao du với mấy tên lưu manh.”
“Cháu đã dạy dỗ đám lưu manh kia, có lẽ đã dọa anh ta.”
“Vừa rồi có lẽ anh ta nghĩ, cháu là người bên Tần Thiên. Cho nên mới sợ Tần Thiên.”
Nói xong, Đồng Xuyên lại cười đắc ý nói: “Nhưng mà bỏ chạy cũng tốt. Thứ như anh ta hoàn toàn không xứng với Tô tiểu thư.”
“Cuối cùng bây giờ cũng sạch sẽ rồi.”
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh.
Hóa ra Tần Thiên chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.
“Không ngờ người như Quách Thần, lại giao du với lưu manh.” Lý Phân tiếc nuối.
Đồng Xuyên vỗ ngực, cố ý khoe cơ bắp mạnh mẽ, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tô Tô nói: “Tô tiểu thư, cô thấy tôi thế nào?”
“Yên tâm! Chỉ cần cô đi theo tôi, sẽ không có ai dám ức hiếp cô đâu!”
Dương Lâm cũng vội vàng nói: “Em họ, Đồng Xuyên là đàn ông hàng thật giá thật đấy. Ở bến sông em cũng đã nhìn thấy anh ta bắt sống Lăng Mỗ.”
Thần Vương Lệnh
Đánh giá:
Truyện Thần Vương Lệnh
Story
Chương 217
9.8/10 từ 34 lượt.