Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi

Chương 96

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Mặc Ngôn Mộc

Edit: Bilun

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thời Phi và Hứa Trạch Minh phối hợp vô cùng ăn ý, người không biết còn tưởng hai người đã sớm cộng tác với nhau nhiều năm rồi ấy.

Lúc trước thấy Thời Phi để Hứa Trạch Minh cắt đám vải đó, mọi người rất tò mò cậu muốn làm gì.

Khi thời gian chỉ còn lại một tiếng, cuối cùng cũng nhìn thấy Thời Phi bắt đầu dùng những mảnh vải đó, cầm một cái trong đó bắt đầu cuốn, khớp xương ngón tay rõ ràng vô cùng linh hoạt, mảnh vải nho nhỏ ở trong tay cậu trở nên vô cùng nghe lời, không bao lâu liền tạo ra một đóa hoa hồng màu hồng nhạt.

Sau đó lấy kim chỉ cố định bông hoa hồng này lại, đính trên quần áo.

[Nhìn dáng vẻ này của Thời Phi, sao giống như đang thêu ruy băng nhỉ? Cậu ấy đây là đính ruy băng lên Hán phục sao?]

[Một người thuộc đảng tay khống như tôi, nhìn thấy tay Thời Phi lại chảy cả dãi, quá đẹp.]

[Không chỉ đẹp, mà ngón tay cũng rất linh hoạt, một người con trai cư nhiên lại biết dùng kim chỉ thêu hoa vá áo, như này khiến đám con gái chúng ta biết sống sao đây?]

[Chị em đừng sợ, dù sao ca ca biết làm hết, đám fan bạn gái chúng ta cứ hường thụ là được rồi, về sau gả cho anh ấy không cần học những thứ này.]

[Nói rất chí lý, cho nên mị chỉ cần tiếp tục thưởng thức vẻ đẹp thịnh thế của ca ca là được.]

Khi làm việc Thời Phi vô cùng nghiêm túc, cơ hồ toàn bộ quá trình cũng không hề ngẩng đầu lên, nếu muốn số muốn màu nào, trực tiếp đọc màu đọc số, Hứa Trạch Minh bên kia sẽ nhanh chóng mang tới.

Không ít người đều cảm thán về trí nhớ kinh người của Thời Phi.

[Vừa rồi Thời Phi đánh hơn 20 số đúng không? Đầu không cần ngẩng lên mà đã hoàn toàn nhớ kỹ?]


[Trước kia chỉ nghe nói Thời Phi không đi học mà mỗi lần thi cuối kỳ đều đứng thứ nhất, loại truyền thuyết này không có cảm giác chân thực, bây giờ bày ra trước mặt thật sự cảm thấy quá lợi hại.]

[Trước không nói cậu ấy có thể làm ra Hán phục xinh đẹp hay không, chỉ với một chút thời gian như vậy vừa muốn thêu hoa lại muốn cắt vải làm quần áo, cùng một lúc có thể làm nhiều việc như vậy lại còn nhớ kỹ số đánh dấu thật quá lợi hại, dù sao tôi không làm được.]

[Cái này có gì mà không nhớ được, không phải đều là cậu ta lấy vải đánh số hay sao?]

[Lầu trên nói đơn giản như vậy, không xem lại Weibo có lẽ còn không nhớ chính mình đã từng đăng gì trên Weibo đâu nhỉ?]

[Nói tới ghi nhớ, lúc trước khi tôi xem Mô Phỏng Nhân Sinh khi, trí nhớ của Cố Việt Trạch mới gọi là kinh người.]

[Tất nhiên rồi, cũng không nhìn xem anh ấy là ai, là đối tượng của Phi ca chúng ta.]

[Fan CP lầu trên cút sang một bên đi, nơi này là màn biểu diễn đặc biệt của Thời Phi, đảng CP xin hãy tự sướng một mình là được đừng tới quấy rầy.]

Mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, lục tục có nhà thiết kế đã làm xong trang phục, cho dù không đẹp thì cũng đang kết thúc.

Chỉ có Thời Phi giống như vẫn chưa may được bộ trang phục nào, cậu báo danh bốn hạng mục thi đấu đấy.

Thậm chí mọi người cảm thấy mặt bàn của Thời Phi có chút lộn xộn, cậu sẽ không vô ý may sai vải của bốn bộ quần áo đấy chứ? Vậy thì thật xấu hổ.

Tất cả mọi người đều sốt ruột thay Thời Phi, bản thân Thời Phi thì lại vô cùng bình tĩnh, sắc mặt không hề lộ ra chút sốt ruột nào, chỉ có hai tay không ngừng chuyển động, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

Đang lúc làm, Thời Phi ghét bỏ dây mũ trên áo mình luôn lúc ẩn lúc hiện, cảm thấy phiền phức.

Nhanh tay buộc dây mũ của mình thành một nút thắt kiểu tỳ bà.

Dây mũ không còn lắc lư nữa, còn đẹp mắt, khán giả xem truyền hình trực tiếp hết người này tới người khác hò hét đã học được một kỹ năng mới.

Thì ra dây mũ áo hoodie còn có thể đan thành như vậy, lại get được một cách mới.


Cuối cùng nhìn thấy Thời Phi đặt một bộ trang phục đã làm xong sang một bên, quần áo chưa mở ra, người khác cũng không nhìn ra hình dáng như thế nào, chỉ có thể nhìn ra đây là một cái áo váy dài thắt eo màu trơn.

[Phi ca có kịp không? Chỉ còn chưa tới 20 phút nữa, tôi thấy cậu ấy mới bày ra một bộ, tôi khẩn trương quá.]

[Có sợ không đủ thời gian không? Sớm biết vậy nên báo danh hai hạng mục thì hơn, chẳng may hết giờ mà quần áo vẫn là bán thành phẩm thì toi.]

[Không đâu, tôi cảm thấy chắc chắn Phi ca làm được.]

Trong lúc mọi người nói chuyện, Thời Phi rất nhanh lại làm xong một bộ, trực tiếp ném sang mặt bàn bên cạnh, động tác trên tay không dừng nói: "Trạch Minh, đi dọn bốn con ma nơ canh tới đây, mặc hai bộ làm xong rồi vào đi."

Hứa Trạch Minh nhanh nhẹn đi bê bốn con ma mơ canh tới.

Lúc mặc quần áo Từ Trạch Minh có chút khó khăn, trước kia hắn không chú ý tới Hán phục, cũng không biết phải mặc thế nào, quần áo này có mấy lớp.

Thời Phi ngẩng đầu nhìn thoáng qua nói: "Không biết à, vậy cứ để đó đi."

Sau đó lại cúi đầu làm việc.

Diệp Kiếm ngồi ở phía dưới, giơ tay nhìn đồng hồ, chỉ còn 10 phút nữa là hết giờ, Thời Phi bên kia mới chuẩn bị xong một bộ thành phẩm, gã cũng không tin chỉ còn lại 10 phút mà cậu có thể hoàn thành ba bộ khác trong thời gian ngắn như vậy?

Lúc trước vẫn luôn lo lắng, cuối cùng cũng có thể yên tâm một chút.

Người trẻ tuổi có chút tài năng thường không biết trời cao đất dày, năm tiếng đồng hồ phải làm ra bốn bộ Hán phục nào có đơn giản như vậy.

Cứ một hai tham lam như vậy làm gì, chọn hai hạng mục không phải tốt hơn sao, chọn hết cả bốn hạng mục, sẽ bị vả mặt đi.

Người dẫn chương trình bắt đầu đếm ngược ba phút còn lại, cứ cách 30 giây lại báo một lần.

Thời Phi làm xong bộ nào liền trực tiếp ném sang một bên, không có tâm trí đi quản, lại nhặt bộ tiếp theo lên, động tác càng lúc càng nhanh, mọi người sắp nhìn không rõ động tác của cậu.


Khi những giây cuối cùng rơi xuống, Thời Phi cũng cầm lấy kéo cắt đứt sợi chỉ trên máy may.

Thời Phi thở dài một hơi thật sâu nói: "Mày mà đuổi kịp."

"Trạch Minh, lại đây hỗ trợ." Đã đến giờ, nhưng Hán phục còn chưa mặc lên ma nơ canh, Thời PHi cầm quần áo mặt từng cái lên người ma nơ canh.

Mặc Hán phục có hơi phức tạp một chút, tuy Thời Phi là sau khi thi đấu kết thúc mới mặc quần áo, nhưng cũng không tiếp tục làm quần áo, cho nên cũng không phạm quy.

Để không khiến không khí bị tẻ nhạt, người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu từng bộ Hán phục của các nhà thiết kế.

Các vị giám khảo của cuộc thi này cũng nhất nhất đi theo người dẫn chương trình, bắt đầu đánh giá Hán phục từ bên trái sang, trong tay mỗi người cầm theo một quyển sổ, ghi điểm.

Đầu tiên là của Lưu Thủy Kiều, để bảo đảm tiến độ, hắn chỉ báo danh một hạng mục Hán phục nữ trang truyền thống.

Lần thi đấu này là hai nhà thiết kế hàng đầu của công ty bọn họ ra tay, lần này bọn họ làm một bộ Hán phục thời Tống.

Người dẫn chương trình hỏi về ý tưởng thiết kế của hắn, nhà thiết kế Lý cầm một góc áo lên nói: "Chắc là các vị có thể nhìn thấy, màu sắc chủ đạo của bộ Hán phục này của tôi là màu xanh lục nhạt, bộ Hán phục thời Tống này tên là 'Mùa xuân', đại diện cho mùa xuân, linh cảm của tôi tới từ câu thơ 'Giang Nam nào có thứ chi, chỉ đành gửi một nhành xuân làm quà'."

"Bộ quần áo này tôi chủ yếu dùng loại vải có hoa văn sẫm màu, bên trên là áo ngoài có rất nhiều lá liễu và hoa đào, đây là đại diện cho mùa xuân, bên dưới là váy bốn tà xếp thành ba lớp dùng vải màu hồng may lại với nhau, khi mặc bộ quần áo này lên người, khi đi lại sẽ làm lộ ra lớp vải màu đỏ đào ở lớp bên trong, sẽ cho người một loại cảm giác lay động, gia tăng vẻ đẹp của người phụ nữ."

Thiết kế Lý vô cùng vừa lòng về bộ quần áo mình thiết kế, bộ quần áo này là hắn và một nhà thiết kế khách của công ty cùng nhau hoàn thành, linh cảm là của hắn, chế tác là hai người cùng nhau làm.

Có lẽ bọn họ đã luyện tập từ trước, vừa rồi lúc thi đấu phối hợp vô cùng ăn ý, trên bộ quần áo có rất nhiều hình thêu, đều được xử lý rất tốt.

Người dẫn chương trình khen ngợi một hồi rồi lại đi tới chỗ nhà thiết kế tiếp theo, giám khảo cũng cho đánh giá không tồi.

Mỗi thiết kế đều vô cùng bắt mắt, tuy là thiết kế ngay tại hiện trường, nhưng mọi người cũng không thể thật sự nghĩ phương án thiết kế ngay tại hiện trường, bản vẽ thiết kế đã sớm có sẵn trong đầu rồi.

So với việc nói là thiết kế ngay tại hiện trường, còn không bằng nói là thi đấu tốc độ chế tác và khả năng ứng biến của mọi người trong tình huống giới hạn thời gian thì đúng hơn.


Khi đến lượt Khỉ La Các, ngoài Thời Phi ra, Khỉ La Các cũng là công ty báo danh cả bốn hạng mục thiết kế.

Lúc trước để tạo cảm giác bí ẩn, Khỉ La Các vẫn luôn dùng vải để che, camera vừa quay tới, đối phương mới mở ra.

Bên này Thời Phi cũng mặc xong Hán phục lên người ma nơ canh, khi nhìn thấy trang phục của Khỉ La Các, hai mắt hơi nheo lại.

Nhà thiết kế phụ trách thi đấu lần này của Khỉ La Các họ Lâm, tên Lâm Khôn. Từ khi Từ Thiên Tân xảy ra chuyện bị sa thải, gã ta liền thượng vị thay thế.

Mặt mũi Lâm Khôn cũng bình thường, lại mang theo vài phần khôn khéo, cầm micro bắt đầu giới thiệu ý tưởng thiết kế của mình: "Đầu tiên tôi xin giới thiệu một chút về hai bộ Hán phục truyền thống này. Hán phục nam tên là 'Ánh sáng mặt trời', Hán phục nữ tên là 'Hoàng hôn', cũng như mọi người nhìn thấy, nó được lấy cảm hứng từ ánh sáng mặt trời và hoàng hôn....."

"Ánh sáng mặt trời và hoàng hôn là hai khung cảnh tự nhiên rất đẹp, tôi thường nghĩ, cảnh đẹp như vậy có thể giữ lại được không. Đương nhiên chúng ta có thể chụp ảnh hoặc là vẽ tranh, nhưng mặc kệ là chụp ảnh hay là vẽ tranh, cuối cùng cũng chỉ có thể đặt ở trong nhà hoặc phòng triển lãm, người được thưởng thức sẽ rất ít. Sau đó tôi lại nghĩ tới việc vận dụng hai cảnh đẹp này lên Hán phục thì sẽ thế nào? Như vậy chỉ cần mặc Hán phục vào, đi trên đường, là có thể để mọi người nhìn thấy cảnh đẹp đó. Những tia sáng màu vàng kim, những đám mây hấp thụ những tia sáng, đan xen bên nhau giúp tôi tạo ra hai bộ Han phục này....."

Đại khái đây là lần đầu tiên Lâm Khôn diễn thuyết trong tình huống như này, ban đầu nói năng còn có chút lắp bắp, rõ ràng có thể cảm giác được gã khẩn trương, càng về sau thì lại càng thoải mái hơn, giới thiệu cũng trôi chảy hơn.

Sau đó Lâm Khôn giới thiệu về loại vải và hoa văn mà gã dùng.

Còn hai bộ Hán phục cách tân khác, Khỉ La Các lần này cũng vận dụng kỹ thuật và thủ pháp khá mạnh dạn và sáng tạo.

Giám Khảo đánh giá cũng rất cao, đây là đánh giá cao nhất từ đầu tới giờ, Diệp Kiếm ngồi bên dưới nghe được đánh giá như vậy, kích động nắm chặt hai tay, xem ra có hi vọng giải nhất.

Thời Phi khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn bên kia giới thiệu.

Cuối cùng người dẫn chương trình cũng đi tới chỗ Thời Phi, vẫn luôn đứng chặn trước Hán phục, theo bước chân dịch ra của Thời Phi, bốn bộ Hán phục lộ ra trước mắt mọi người.

Vẻ mặt mọi người đều lộ ra kinh diễm.

--------------

Thắt nút kiểu tỳ bà đây nhé



Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi Truyện Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi Story Chương 96
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...