Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi

Chương 67

Tác giả: Mặc Ngôn Mộc

Edit: Bilun

"Siramis tiên sinh, tôi hi vọng anh có thể lắng nghe nhạc cụ của nước H chúng tôi, quốc gia có khác nhau, âm nhạc không biên giới." Thời Phi nói xong lời này, đặt tay lên đàn cổ.

Mở màn bằng đàn cổ, một khúc Thủy Long Ngâm vang lên, hòa cùng nhịp đập trái tim.

Âm vực của đàn cổ trầm thấp, âm sắc trong vắt hồn hậu, phong cách cổ xưa, thanh âm mang theo không gian xa xôi, khiến người ta thoải mái với phong cảnh tự do, vô hạn mơ màng.

Đúng lúc tiếng tiêu vang lên, thanh thúy giống như tiếng chim hót líu lo bên tai.

Không chịu thua kém, tiếng đàn tỳ bà nhẹ nhàng chậm rãi theo sau, đàn nhị lập tức đánh lửa khúc hát, đàn cầm róc rách như nước chảy, tiêng sáo cũng réo rắt theo sau.

Khi mọi âm thanh đều im lặng, tiếng đàn cổ lại lần nữa từ từ vang lên, Thời Phi hoàn toàn hòa nhập vào khúc nhạc, cả người lộ ra khí thế, tự tin, cơ thể như tỏa ánh hào quang, đó là sức hút cậu toát ra khi ở trong lĩnh vực mình am hiểu.

Âm sắc duyên dáng hồn hậu nội hàm, một khúc nhạc dường như đem nền văn hóa nghệ thuật trên dưới 5000 năm của dân tộc hiện ra trước mắt mọi người.

[Trời ơi, tôi nổi hết da gà rồi, khúc nhạc này hay quá.]

[Tôi khóc rồi, tôi học đàn cổ mấy năm, cảm giác bản thân chỉ học được rác rưởi.]

[Một người học đàn nhị mấy năm thật sự quỳ lạy, anh trai kéo đàn nhị tiến vào cảnh giới biến hình rồi phải không?]

[Đột nhiên muốn khóc, đám người mắng chửi nhạc cụ dân tộc lúc trước, các người tới nghe mà xem, nhạc cụ dân tộc không hề kém nhạc cụ phương Tây, nhìn thấy văn hóa của dân tộc chúng ta chưa?]


[Tôi đã khóc, học đàn cổ 10 năm, nhưng mỗi lần đều có rất nhiều bạn học biết piano, violon, lại không biết đàn cổ. Phi ca anh đã thay người học đàn cổ chúng em một tiếng thở phào nhẹ nhõm, em yêu anh.]

[Các vị thần tiên, diễn tấu nhạc cụ thần tiên, âm thanh quá hay, đất nước của tôi.]

[Kết hợp đàn cổ quá hoàn mỹ, hoàn toàn say sưa.]

[Tôi không biết bất cứ một loại nhạc cụ nào trong đây, tôi chỉ biết rất dễ nghe, quá ngầu, quá tuyệt.]

[Thời Phi, từ hôm nay trở đi, anh chính là ba em, có thể dạy em đàn cổ không?]

[Tôi không dám nghĩ tới đàn cổ, tôi học đàn nhị ba năm, xin hỏi anh trai nhỏ kia có thể thu nhận tôi không?]

[Cảnh báo năng lượng cao phía trước, mở ra hình thức tẩy não hoàn toàn đi.]

[Quỳ hai gối xuống đất, ba ngươi vĩnh viễn là ba ngươi, mấy vị này đều là cấp bậc lão đại trong sách giáo khoa.]

[Thực sự hay như vậy sao? Sao tôi không cảm thấy, tất nhiên cậu ta lợi hại như vậy, vì sao lúc đầu không lấy cái này ra thi?]

Blogger hoàn toàn không có thời gian xem bình luận trong phòng livestream, hoàn toàn đắm chìm trong tiếng nhạc tuyệt vời.

Siramis Hermann học đàn piano từ nhỏ, đối với hắn mà nói piano chính là sinh mệnh của hắn, đương nhiên hắn cũng nghe qua các loại nhạc cụ khác.

Nhưng đó đều trong phạm vi nhạc cụ phương Tây, chỉ thỉnh thoảng mới nghe nhạc cụ dân tộc, đây là lần đầu tiên chính thức nghe nhạc cụ dân tộc của nước H.


Người thích tiếng nhạc du dương như hắn tự động loại trừ màn trình diễn kèn xô na trước đó.

Lúc này Thời Phi dẫn đầu đánh khúc Thủy Long Ngâm , vừa lúc chọc trúng âm điểm của hắn, quá êm tai, quả thực là âm thanh tuyệt vời trên thế giới.

Sau khi khúc nhạc kết thúc, Thời Phi đặt tay lên đàn cổ, ngẩng đầu nhìn nhạc công của câu lạc bộ văn học Túy Giang phía đối diện.

Siramis có chút say mê nói: "Đây là nhạc cụ dân tộc của nước H các cậu?"

"Đúng vậy." Thời Phi thản nhiên nói: "Xét về biểu hiện đơn lẻ, đa số nhạc cụ phương Tây khó có thể địch nổi nhạc cụ dân gian, đàn violon không bằng đàn nhị, nhạc gõ không đánh được trống đời Đường, huống chi piano và đàn cổ là đồng tông. Nhạc phương Tây các anh ưu thế ở chỗ có cấu tạo phong phú hòa thanh biểu hiện hợp quy tắc huyền nhạc tổ, có khả năng hòa tấu mạnh mẽ."

"Kỳ thực tôi cũng không rõ vì sao chủ tịch Tiết Vi cứ khăng khăng muốn khiêu chiến với câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng chúng tôi làm gì. Cho dù là vẽ tranh hay chơi cờ hoặc là nhạc cụ, quốc gia khác nhau có phong cách khác nhau, đây là lịch sử truyền thừa, có thể so sánh kiểu gì. Ví dụ như tôi có thể đánh được đàn ghi ta, cũng có thể đánh đàn cổ. Vẫn là câu nói kia, quốc gia có khác nhau, âm nhạc không biên giới."

Siramis đứng đó, yên lặng suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Lần này tới nước H đã cho tôi một ý nghĩa khác, Thời Phi tôi nhớ kỹ cậu, tôi cũng nhớ đàn cổ của cậu, đàn nhị, đàn tỳ bà, các loại đàn khác của nước cậu, nếu có cơ hội, tôi muốn xem nhiều nhạc cụ dân tộc hơn nữa."

Thời Phi gật đầu: "Được chứ."

Siramis nói: "Hi vọng có một ngày hai chúng ta có cơ hội cùng hợp tấu."

[Quốc gia có khác nhau, âm nhạc không biên giới, câu nói này rất hay.]

[Trời ơi, tôi đã hâm mộ một idol thần tiên gì vậy, thật quá xuất sắc đúng không?]

[Có thể gẩy ghi ta cũng có thể gẩy đàn cổ, biết vẽ tranh sơn dầu cũng biết vẽ quốc họa, ông xã à, xin hỏi còn cái gì mà anh không biết không?]

[Hai người bọn họ thật quá xứng đôi, tôi muốn gặm CP này, tên đã lấy xong gọi là 'CP dân tộc và phương Tây'.]

[Cút, Thời Phi phải cùng với anh trai nhỏ Thành Nguyên là một đôi.]

[Tà giáo tránh sang một bên cho ta, 'CP Hà Thời' mới là thật.]

[Buồn quá, bây giờ mị đang lo idol sẽ chạy đi đánh đàn.]

[Chẳng lẽ mọi người không lo anh ấy chạy đi chơi cờ, vẽ tranh sao? Cái đệt, đường lui của Phi ca cũng quá nhiều rồi.]

[Đừng nói lung tung, mau đi phản hắc, trên Weibo còn rất nhiều người bôi nhọ anh ấy, chẳng may dọa anh ấy lui vòng chạy mất thì phải làm sao?]

Siramis Hermann đang chuẩn bị rời đi, Tiết Vi sốt ruột tiến lên kéo lại: "Siramis tiên sinh, ngài không thi đấu nữa sao?"

Siramis Hermann nói: "Không phải thi xong rồi sao?"

Tiết Vi sốt ruột: "Ngài còn chưa đánh đàn mà."

Siramis Hermann: "Nhạc cụ dân tộc có kèn xô na, nhạc cụ phương Tây thật sự không có loại nào có thể tiếp được. Thời Phi nói đúng, lịch sử truyền thừa mấy nghìn năm, mỗi người mỗi vẻ không cần thiết một hai phải phân cao thấp, ngược lại nó sẽ làm hỏng ước nguyện ban đầu khi học tập những nhạc cụ đó."

Tiết Vi: "Ngài không muốn báo thù cho em trai sao?" Phải biết rằng Caroll em trai của Siramis lúc trước còn bị bức tranh của Thời Phi làm nhục.

Siramis Hermann: "Do kỹ thuật của nó không bằng người thôi."

Ban đầu hắn có chút ý kiến về nhạc cụ dân tộc, trải qua sự tình lần này liền thay đổi.

Còn đứa em trai ngốc kia, hi vọng có thể mau chóng tỉnh táo lại, đừng để người sư phụ kia của nó lợi dụng.


Đã không còn Siramis dẫn đầu, thêm vào sự tình lúc trước, những nhạc công khác của câu lạc bộ văn học Túy Giang căn bản không đỡ nổi chiêu của Thời Phi.

Trận thi đấu này câu lạc bộ văn học Túy Giang bọn họ vẫn thua.

Đại khái Tiết Vi dù thế nào cũng không ngờ được, mình đã lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy, muốn lợi dụng câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng để nâng danh tiếng của câu lạc bộ văn học Túy Giang, kết quả không thắng được trận nào, ngược lại còn làm đá kê chân cho người ta.

Ánh mắt nhìn Thời Phi, thật sự hận không thể xông lên rút gân lột da cậu, vì sao lại có cái người Thời Phi này, vì sao?

Vì sao cậu đã biết vẽ tranh, chơi cờ, cư nhiên còn biết cả nhạc cụ dân tộc?

Cậu còn là người sao? Một người sao có thể có nhiều tinh lực để học nhiều thứ như vậy chứ, đã thể còn học tới mức cuối cùng.

Người dẫn chương trình lúc này vẫn rất tẫn trách, hi vọng có một cái kết hoàn mỹ, để người phụ trách hai bên bắt tay nhau, muốn đặt một dấu chấm hoàn mỹ cho trận thi đấu giao lưu của hai câu lạc bộ văn học hôm nay.

Tiết Vi cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh, đi tới cạnh Thời Phi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, tuổi còn nhỏ đã có biểu hiện không tầm thường như vậy, về sau chắc chắn sẽ không tồi."

Thời Phi mỉm cười: "Quá khen, tôi cũng cảm thấy như vậy."

Tiết Vi bị lời nói của Thời Phi làm cho tức giận, thiếu chút nữa nếp nhăn trên mặt cũng phải lộ ra, cưỡng ép lửa giận không có chỗ phát tác, thấp giọng uy hiếp: "Thời Phi, chúng ta chờ xem, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."

Cái người làm hỏng kế hoạch của mình này, Tiết Vi sẽ khiến cậu không được tốt đẹp, cô nhất định phải vận dụng mọi tài lực nhân mạch, không chỉnh Thời Phi tới thân bại danh liệt thề không bỏ qua.

Thời Phi đáp lời: "Cứ việc đến đây đi, tôi xin đợi." Tiền đề là có còn cơ hội đó.

Tiết Vi không biết, lúc này bên ngoài, cảnh sát đang tiến vào khách sạn Tử Vi, chuẩn bị tóm cô ta.

Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi Truyện Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi Story Chương 67
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...