Thần Tử Hoang Cổ
Chương 98
Chương 98 Hai đại Cổ Quốc luân hãm, công tử thần bí đứng sau lưng
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Ở Thiên Đế Cung của Quân gia, Quân Tiêu Dao vẫn đang bế quan.
Hắn thử lấy phương pháp trong Thể Thư, dùng tiên nguyên rèn luyện cốt cách trong cơ thể.
Qua chừng nửa tháng, hắn mới luyện khối xương cốt đầu tiên trong cơ thể thành Đại La Tiên Cốt.
Quân Tiêu Dao tự nhận là có hơi chậm, nhưng nếu đổi thành người khác, sợ là mấy năm cũng chưa chắc luyện ra được một khối Đại La Tiên Cốt.
Vào khoảnh khắc khối Đại La Tiên Cốt đầu tiên xuất hiện, Quân Tiêu Dao đã cảm nhận được khối xương kia tỏa ra kim sắc, như được khắc phù văn huyền diệu.
Hơn nữa khối Đại La Tiên Cốt này nằm trên cánh tay, khi Quân Tiêu Dao đánh ra một quyền, hắn cảm thấy uy năng cường hãn hơn so với trước kia mấy lần.
“Không tồi, tuy tiến độ có hơi chậm, nhưng cuối cùng cũng có thành quả.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Một khối Đại La Tiên Cốt đã có hiệu quả rõ ràng như vậy, có thêm mấy khối thì sao?
Đến cuối cùng, nếu hai trăm lẻ sáu khối xương toàn thân đều lột xác trở thành Đại La Tiên Cốt, vậy sẽ lợi hại đến mức nào?
Quân Tiêu Dao càng chờ mong Đại La Bất Hủ Tiên Thân.
Ngay khi Quân Tiêu Dao liên tục bế quan.
Phía Tứ Tượng Cổ Quốc lại truyền ra tin tức kinh người.
Thanh Long Cổ Quốc lấy tư thái cực kỳ cường thế mà công phá biên giới Bạch Hổ Cổ Quốc và Huyền Vũ Cổ Quốc.
Mặc dù hai đại Cổ Quốc liên thủ phản kháng, cũng khó có thể ngăn cản đại quân của Thanh Long Cổ Quốc.
Điều này gây nên chấn động không nhỏ trong phạm vi mấy chục châu.
Nhưng dù sao đây cũng không phải đại chiến giữa các thế lực bất hữu, cho nên lực ảnh hưởng cũng hữu hạn, không làm toàn bộ Tiên Vực chấn động.
Khi Bái Ngọc Nhi biết được tin tức này, ánh mắt cũng rung động.
Cảm giác bất an dưới đáy lòng càng thêm dày đặc.
...
Tại Kim Châu, trong hoàng cung Bạch Hổ Cổ Quốc.
Giờ phút này, sắc mặt của Bạch Hổ quốc chủ và Huyền Vũ quốc chủ hơi tái nhợt, khoanh tay mà đứng, hiển nhiên đều đã trải qua đại chiến, bị thương không nhẹ.
Bọn họ đều có tu vi Thánh Nhân Cảnh, nhưng giờ phút này trên người đều mang thương thế, đồng tử tàn lưu chấn động và khiếp sợ.
Tu vi của ông ta cũng là Thánh Nhân Cảnh, không cao hơn hai vị quốc chủ bao nhiêu.
Nhưng sau lưng ông ta lại có bốn bóng dáng được trường bào đen nhánh bao phủ.
Cuộc đại chiến trước đó là nhờ bốn người này, cộng thêm Thanh Long quốc chủ, mới làm bọn họ bị thương nặng, dẫn tới hai quân tan tác.
“Thanh Long quốc chủ, ngươi mời những giúp đỡ này từ đâu?” Bạch Hổ quốc chủ mơ hồ mang theo một tia không cam lòng.
Nếu không có bốn bóng dáng này thì chỉ dựa vào một mình ông ta cũng có thể chống lại Thanh Long quốc chủ.
“Ha hả, hỏi thăm nhiều như vậy làm gì, các ngươi chỉ cần biết ta chỉ làm việc cho công tử thôi.” Thanh Long quốc chủ cười khẽ và nói.
“Cái gì?”
Nghe thấy lời này, hai vị quốc chủ đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đường đường là một quốc gia chi chủ, lại chỉ đang làm việc cho người khác?
Hơn nữa nghe xưng hô này còn là một công tử trẻ tuổi?
Hai vị quốc chủ liếc nhìn nhau một cái, đều thấy được kinh nghi trong mắt đối phương.
“Không cần ngờ vực, bốn vị này cũng là người của công tử.” Thanh Long quốc chủ lạnh nhạt nói.
Nghe vậy thì trong mắt Bạch Hổ quốc chủ và Huyền Vũ quốc chủ càng lộ ra hoảng sợ.
Bốn vị cường giả Thánh Nhân này cũng là người của vị công tử kia?
Rốt cục công tử kia là thần thánh phương nào?
Bối cảnh của hắn kh ủng bố đến mức nào chứ?
“Hiện tại, chỉ cần các ngươi chấp nhận hai điều kiện.”
“Thứ nhất, giao ra một phần tư la bàn của mỗi người các ngươi.”
“Thứ hai, cả quốc thần phục công tử.”
“Đáp ứng hai điều kiện này thì sống!”
“Không thì chết!”
Thanh Long quốc chủ lạnh nhạt nói trắng ra.
Hai vị quốc chủ nghe vậy thì gương mặt lộ ra một tia khuất nhục.
La bàn kia là vật truyền thừa, tuy họ không biết sử dụng, nhưng cũng là tượng trưng của một quốc gia.
Mỗi người trong Tứ Đại Cổ Quốc có một phần tư la bàn.
Mà cả quốc thần phục vị công tử kia cũng không phải chuyện quang vinh gì.
Ngay khi hai vị quốc chủ muốn cãi cọ, bốn bóng dáng đen nhánh kia bỗng tiến lên trước một bước.
Khí tức áp bách đó khiến lời nói của hai vị quốc chủ nghẹn trong cổ họng, nói không nên lời.
Thật lâu sau, hai vị quốc chủ mới suy sụp gật đầu, đáp ứng điều kiện.
Thanh Long quốc chủ thấy thế thì mới vừa lòng gật gật đầu.
Sau đó, qua một hồi xử lý, hai nước cũng quy thuận.
Mà Thanh Long quốc chủ lại đi tới phía sau hoàng cung, bước vào một đại điện xa xỉ.
Trong điện có rất nhiều vũ cơ dáng vẻ quyến rũ đang nhẹ nhàng múa hát.
Ở chính giữa phía trên có một chiếc giường lớn, mành lụa rũ xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng đang dựa vào vài bóng hình xinh đẹp.
Thanh Long quốc chủ mở bàn tay ra, trên đó có hai bộ kiện Thanh Long la bàn cổ xưa loang lổ.
“Công tử, đã lấy được thứ mà ngài muốn.” Giọng điệu của Thanh Long quốc chủ mang theo vài phần kính cẩn.
Thần Tử Hoang Cổ