Thần Tử Hoang Cổ
Chương 27: Chủ yếu không phải tới dự tiệc, mà là tới tán tỉnh
Hoàng Châu, ở ngoài sơn môn của Quân gia.
Vô số chim bay cá nhảy che trời lấp đất mà đến, lôi kéo xe liễn hoa lệ đủ màu.
Có lâu thuyền khổng lồ vượt qua hư không.
Mà giờ phút này, sơn môn Quân gia đã mở rộng để nghênh đón khách mời từ tứ phương.
Còn về khả năng sẽ có người gây chuyện?
Trận pháp mơ hồ lập loè trong hư không, tản mát ra khí tức mà cả Thánh Nhân cũng phải kiêng kỵ, đủ làm kinh sợ những kẻ mang tâm tư không thuần đó.
Không có kẻ nào hoặc thế lực nào dám gây chuyện ở yến hội của Quân gia.
“Đạo Cực Thiên Tông đã đến, dâng quà mừng lên Thần Tử, chín quyển đạo thư!”
“Là Đạo Cực Thiên Tông, vị lão đạo nhân của Đạo Cực Thiên Tông kia rất có danh khí.” Một ít thế lực nghị luận.
“Đại Diễn Thánh Địa đã đến, dâng quà mừng lên Thần Tử, một lọ Tụ Thần Ngọc Tủy, một trăm thần nguyên tuyệt phẩm.”
“Trời ạ, Đại Diễn Thánh Địa lấy ra cả Tụ Thần Ngọc Tủy, đây là kỳ vật có thể tẩm bổ chân linh trong Thần Cung!” Rất nhiều người nghe thấy mà đỏ mắt.
Lấy bất kỳ thứ nào trong những lễ vật đó ra đều đủ để người ta chạy theo như vịt, mà hiện tại, tất cả đều hiến không cho Thần Tử Quân gia làm quà mừng.
Chuyện này không khỏi làm người ta đỏ mắt ghen ghét.
“Vương triều Đại Thương tiến đến, dâng lên chí bảo, một bộ Sơn Hà Đồ!”
Tiếng gọi kia vừa dứt thì một nữ tử xinh đẹp động lòng người, mang theo một bức hoạ sơn thủy cuộn tròn đến, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục miện hề (1).
(1) Kinh Thi có bài thơ: “Thủ như nhu di, phu như ngưng chỉ, lĩnh như tề, xỉ như hồ tê, tần thủ nga mi, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục miện hề.” Nghĩa là: Ngón tay mềm mại, làn da mịn màng, cái cổ thon thon, hàm răng trắng ngà, đầu tròn mi cong, miệng cười quyến rũ, mắt liếc xinh xinh.
“Là công chúa của vương triều Đại Thương, thật là một vị mỹ nhân.”
“Ai, chúng ta chỉ có thể nhìn giai nhân như thế từ xa, mà nàng lại muốn cho không Thần Tử Quân gia, thật là người so người sẽ tức chết.” Nam tính thiên kiêu của rất nhiều thế lực đều thầm than trong lòng.
Bọn họ đều không có tư cách theo đuổi Đại Thương công chúa, mà vị công chúa này thì chỉ muốn được Thần Tử nhìn trúng.
Kế tiếp, rất nhiều thế lực nối liền không dứt mà tiến đến, dâng lên quà mừng.
Có Tuyết Phong Đế quốc chốn cực Bắc, có Thiên Nhai Đạo Quán cuối cực Nam.
Có thể nói, chỉ cần là thế lực thu được ngự kiếm truyền thư thì không có nhà nào dám không tới.
Những thế lực đó đều là thế lực nhất lưu trở lên, có tư cách tiến vào sơn môn của Quân gia.
Mà những thế lực nhị lưu không đủ lên được nhất lưu thì chỉ có thể tặng lễ, sau đó chờ ở yến hội bên ngoài sơn môn.
Những thế lực đó cũng không bất mãn, dù sao bọn họ thật sự không có tư cách kia.
Môn nhân Quân gia kia không ngừng đọc lên.
Mà bút tích như vậy cũng làm chấn động rất nhiều thế lực toàn trường.
“Những lễ vật này không khỏi quá phong phú.”
“Ngươi đã quên à, Khương gia và Quân gia liên hôn nhiều thế hệ, mẫu thân của Thần Tử Quân gia chính là người của Khương gia, mẫu tộc đã đến, quà mừng có thể không nhiều hay sao?”
Khương gia được xem là thế lực bất hủ giao hảo nhất với Quân gia.
Hai nhà liên hôn nhiều thế hệ, gần như sắp mặc cùng cái quần.
Hai bóng hình tuyệt mỹ xinh đẹp trực tiếp bước vào sơn môn Quân gia.
Đám khách nhân ở đây đưa mắt nhìn lại, sắc mặt đều không khỏi ngây người, có chút ngơ ngác.
Hai vị mỹ nhân một lớn một nhỏ này…
Người lớn thì tuyết y trong trẻo, tiên tư lả lướt, ngũ quan tinh xảo tuyệt lệ, giống như tiên tử giáng trần.
Người nhỏ thì xinh xắn lả lướt, đôi mắt linh động, cố phán rực rỡ(2), khí chất chung linh dục tú(3), cứ như tinh linh tuyệt đẹp.
(2) Chỉ trong khoảnh khắc quay đầu giương mắt còn có tư sắc tuyệt vời
Hai nàng có phong thái bất đồng, nhưng đều là tuyệt sắc, khiến thiên địa cũng trở nên ảm đạm thất sắc.
“Hai người này thật đẹp, đại mỹ nhân kia chắc là thần nữ người mang Tiên Thiên Đạo Thai của Khương gia, Khương Thánh Y.”
“Người nhỏ hơn hẳn là hòn ngọc quý trên tay Khương gia, có được Nguyên Linh Đạo Thể, Khương Lạc Ly.”
Nhìn hai mỹ nhân một lớn một nhỏ kia, nam tính ở đây đều không dời mắt được.
Mà gần như cùng thời gian đó, lại có âm thanh truyền ra.
“Hoang Cổ thế gia Diệp gia tiến đến, dâng lên mười cây thánh dược đỉnh cấp, một trăm thần nguyên, ba binh khí vương hầu.”
Nghe câu nói này, rất nhiều người âm thầm nói nhỏ.
Hoang Cổ Diệp gia cũng có thanh danh rất cao, nhưng bọn họ đưa lễ lại lơ lỏng bình thường, đừng nói là so với Khương gia vừa rồi, cho dù là so với thế lực nhất lưu, cũng có vẻ hơi khó coi.
Nhưng quan hệ giữa Diệp gia và Quân gia cũng chỉ như vậy, bình bình đạm đạm, đưa chút lễ thế này cũng là đương nhiên.
“Ha ha, Lạc Ly cô nương xin dừng bước.”
Hai bóng dáng đi vào sơn môn Quân gia, một người là lão bộc có chùm râu dê, mà thiếu niên lam sam dẫn đầu lại là Diệp Tinh Vân.
“Là thiên kiêu đỉnh cấp mang Tinh Thần Vương Thể của Diệp gia, Diệp Tinh Vân!”
Nụ cười trên mặt Diệp Tinh Vân cứng đờ lại, hắn ta hơi xấu hổ, sau đó nói: “Lạc Ly cô nương đã quên, ở bí cảnh Lạc Nguyệt...”
Lúc này Khương Lạc Ly mới miễn cưỡng nhớ tới, khuôn mặt nhỏ thật lạnh nhạt, nàng nói: “À, ngươi là cái kia... Cái gì nhỉ?”
“Tại hạ là Diệp Tinh Vân của Hoang Cổ Diệp gia.” Diệp Tinh Vân càng cảm thấy xấu hổ.
Chẳng lẽ Khương Lạc Ly căn bản không có ấn tượng với hắn ta?
“À, là ngươi à, xin lỗi, đối với người có diện mạo bình thường, Lạc Ly luôn không nhớ rõ lắm.” Khương Lạc Ly bĩu bĩu miệng nhỏ mà nói.
Lời này vừa dứt, toàn trường đều có chút an tĩnh.
Diệp Tinh Vân càng xấu hổ tới cực điểm.
Nói thật, diện mạo của Diệp Tinh Vân cũng không kém, mày kiếm mắt sáng, cực kỳ thanh tú, nữ tử bình thường nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy cực kỳ thoải mái dễ coi.
Kết quả lại biến thành diện mạo bình thường trong lời nói của Khương Lạc Ly.
Nhưng da mặt Diệp Tinh Vân cũng coi như dày, vẫn miễn cưỡng cười nói: “Lạc Ly cô nương, đã lâu không gặp, không biết lát nữa có thể ngồi cùng bàn hay không?”
Nghe được lời này, một vài người ở đây cũng hiểu ra.
Hoá ra Diệp Tinh Vân này, ý của Tuý Ông không phải ở rượu (4).
Thần Tử Hoang Cổ