Thần Tử Hoang Cổ
Chương 217
Chương 217
Quân Tiêu Dao hoành sát tứ phương như vào chỗ không người.
Nghệ Vũ và Tô Tử Quỳnh cũng ra tay, thủ đoạn cũng tàn nhẫn quả quyết.
Mà lúc này, mọi người trong Vô Cực Tinh Cung luống cuống, đã bắt đầu lui lại.
Thật ra bọn họ vốn không cần nhúng tay vào chuyện này, nhưng một lần sảy chân để hận nghìn đời, hiện tại hối hận cũng không kịp.
Vô Cực Tinh Cung cũng không ngờ người của Hoang Cổ Quân gia trên Tiên Vực sẽ tới nhanh như vậy.
Ngay vào lúc Mạc Phàm chuẩn bị lui lại, khóe mắt gã bỗng thoáng nhìn một hình bóng quen thuộc.
“Lưu Thiến Thiến... Ả, sao có thể?” Đầu óc Mạc Phàm ong ong chấn động.
Không phải gã đã tra tấn Lưu Thiến Thiến không ra hình người sao?
Lưu Thiến Thiến càng thê thảm thì gã mới càng thống khoái.
Nhưng hiện tại thì sao?
Chẳng những Lưu Thiến Thiến lành lặn, hơn nữa có vẻ tu vi càng cao hơn trước kia.
Hơn nữa nàng ta còn đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao tác chiến, ánh mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao mang theo sùng bái, si mê, khát khao nồng đậm.
“Đáng chết, đều là do Thần Tử của Quân gia, nhất định là hắn cứu Lưu Thiến Thiến, đáng giận!” Trên huyệt Thái Dương của Mạc Phàm cộm lên gân xanh, vẻ mặt rất hung tợn.
Có thể nói Lưu Thiến Thiến là chấp niệm của gã.
Nàng ta càng thảm thì ý niệm trong lòng Mạc Phàm càng thông thoáng.
Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao cứu Lưu Thiến Thiến, không thể nghi ngờ là hoàn toàn làm dấy lên lửa giận trong lòng Mạc Phàm.
“Nếu có cơ hội, ta nhất định phải làm tên Thần Tử Quân gia này hối hận vì đã cứu Lưu Thiến Thiến.” Mạc Phàm lạnh lùng nghĩ thầm, gã cũng bắt đầu rút lui.
Mạc Phàm không ngốc, gã biết hiện tại mình căn bản không có khả năng đánh thắng Quân Tiêu Dao.
Trừ phi gã có thể tìm được bảo tàng tinh cung trong trí nhớ.
Lúc này, Lưu Thiến Thiến cũng chú ý tới Mạc Phàm muốn rời đi, đôi mắt xinh đẹp của nàng ta phụt ra lửa giận, phát ra một tiếng kêu phẫn nộ: “Mạc Phàm, tên hèn nhát nhà ngươi đừng chạy!”
“Hừm?” Quân Tiêu Dao xoay chuyển ánh mắt, lập tức thấy được Mạc Phàm.
Mạc Phàm thấy thế thì lập tức tung ra một lá bùa, dán lên trên người, sau đó gã lập tức hóa thành một ánh sáng bạc rồi bỏ chạy.
“Là hắn sao?” Quân Tiêu Dao chuẩn bị ra tay.
Mà lúc này, một đám cao thủ Vô Cực Tinh Cung lao đến.
Mạc Phàm là trung tâm của Vô Cực Tinh Cung, không thể có sơ suất gì được.
“Châu chấu đá xe.” Quân Tiêu Dao cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, kiếm phong chấn động, từng tên cao thủ của Vô Cực Tinh Cung đều biến thành bụi bặm thời gian.
“Nghệ Vũ, bắt hắn về đây.” Quân Tiêu Dao truyền âm.
Có Quân Tiêu Dao và đám người Đông Huyền lão tổ gia nhập, chuyện hai đại tội tộc và Vô Cực Tinh Cung tan tác chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Mà bên kia, Nghệ Vũ cũng đang đuổi theo Mạc Phàm đang trốn chạy.
“Người mà công tử muốn bắt mà mơ tưởng thoát được hay sao?”
Vẻ mặt Nghệ Vũ thật lãnh khốc, một tay đặt lên cung, một tay kéo dây cung.
Chín mũi tên lửa b ắn ra, cứ như biến thành chín hỏa điểu nhắm thẳng vào Mạc Phàm mà oanh kích.
Nghệ Vũ có được Phá Vọng Kim Mâu, từ trước đến nay mũi tên hắn b ắn ra chưa bao giờ trật.
Mạc Phàm xoay người, thúc giục chiêu thức, ngưng kết ra một đại ấn tinh mang lộng lẫy.
Oanh! Oanh! Oanh...
Chín tiếng nổ vang liên miên trực tiếp chấn vỡ tan đại ấn kia, nhưng Mạc Phàm lại bị đánh bay, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Vẻ mặt gã mang theo một tia phẫn hận không cam lòng.
Gã không chỉ không đánh lại Quân Tiêu Dao, thậm chí còn thua cả người theo đuổi của Quân Tiêu Dao!
Đường đường là vai chính của thiên địa mà lại lăn lộn đến mức này cũng khó coi.
“Thúc thủ chịu trói đi!” Nghệ Vũ giơ tay, pháp lực hóa thành cự chưởng, chộp về hướng Mạc Phàm.
Mà lúc này, hư không bỗng vặn vẹo một trận, một bóng dáng chợt lóe qua.
“Cái gì...”
Cự chưởng pháp lực của Nghệ Vũ thất bại.
Hắn nhíu chặt mày, sắc mặt âm trầm.
Sau một lượt tra rõ chung quanh, Nghệ Vũ vẫn không phát hiện tung tích của Mạc Phàm.
“Là ai cứu hắn, thôi, đi về phục mệnh công tử trước đã.” Nghệ Vũ nhíu mày rồi xoay người rời đi.
Mà bên này, chiến cuộc đã đến gần hồi kết.
Nhân thủ của Quân Tiêu Dao, cộng thêm người của Huyền Thiên Tông, có chừng ba vị Thánh Nhân và hai vị Chuẩn Thánh.
Với sức mạnh này, muốn đẩy ngang một đại lục cũng đã đủ rồi.
Cuối cùng Kim Giác Đại Vương, Ngân Giác Đại Vương và tên Thánh Nhân kia của Vô Cực Tinh Cung đều ngã xuống trong tiếng gào rống không cam lòng.
Tuy bọn chúng cũng là Thánh Nhân, nhưng hiển nhiên thực lực không bằng đám người Đông Huyền lão tổ.
Trong Thánh Nhân cũng có phân chia mạnh và yếu.
Bọn Kim Giác Đại Vương đều ở giai đoạn tiền kỳ hoặc trung kỳ của thánh nhân.
Mà đám người Đông Huyền lão tổ đã là Thánh Nhân tiểu viên mãn.
Chênh lệch trong đó cũng rất lớn.
Sau khi cường giả dẫn đầu bị đánh chết, đa số những tội tộc còn lại đều bị chém giết.
Một bộ phận cực nhỏ may mắn thoát đi, nhưng cũng không cấu thành chút uy hiếp nào.
Tất nhiên đám người Vô Cực Tinh Cung cũng bị diệt sát toàn bộ.
Thi cốt đầy đất, chồng chất thành núi.
Máu tươi hội tụ thành từng một con sông nhỏ.
Trên người mỗi người trong Huyền Thiên Tông đều nhiễm máu, nhưng vẻ mặt của họ lại mang theo kích động và phấn chấn.
Tất cả nữ đệ tử, đại sư tỷ và tiểu sư muội của Huyền Thiên Tông đều mang vẻ mặt tôn kính và khát khao mà nhìn về hướng Quân Tiêu Dao được bao phủ trong quang huy.
Quân Tiêu Dao cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, đứng sừng sững trên hư không.
Tuy trải qua cuộc chiến kịch liệt, nhưng bạch y trên người hắn vẫn không nhiễm một hạt bụi.
Hắn đứng ở nơi đó, cứ như một kiếm tiên siêu thoát trần tục.
Những nữ đệ tử của Huyền Thiên Tông hạ giới đã bao giờ nhìn thấy được nhân vật siêu nhiên như vậy, trái tim thiếu nữ của họ đều đang nhộn nhạo.
Mà đám người Huyền Thiên Tông chủ lại tiến lên, trịnh trọng chắp tay nói với Quân Tiêu Dao: “Đa tạ đại ân của chủ thượng Quân gia, đa tạ đại ân của Thần Tử, nếu không phải Thần Tử kịp thời xuất hiện thì chỉ sợ Huyền Thiên Tông chúng ta thật sự sẽ bị huỷ diệt.”
Nhìn những đệ tử còn sót lại của Huyền Thiên Tông, Quân Tiêu Dao hơi trầm ngâm.
Hắn vung tay, vô số những thánh đan, bảo dược, thần nguyên, binh khí xuất hiện, chồng chất thành núi.
Thần Tử Hoang Cổ