Thần Tử Hoang Cổ
Chương 139
Chương 139
Võ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, bộ ng ực phập phồng lên xuống.
“Tiêu Trần, xin lỗi, chung quy chàng và ta là không có khả năng, cứ kết thúc như vậy đi, quên ta đi.”
Khi Võ Minh Nguyệt nói ra lời này, bàn tay ngọc cũng run lên nhè nhẹ.
Tiêu Trần nghe vậy thì ngơ ngác, vẻ mặt dại ra.
“Minh Nguyệt... Nàng ... Nàng nói cái gì?” Tiêu Trần không thể tin vào tai mình.
Võ Minh Nguyệt là nữ nhân tình đầu ý hợp với hắn ta!
Tuy cũng chưa có tiếp xúc thân mật gì, nhưng ở phương diện tình cảm, Tiêu Trần đã coi nàng trở thành nữ nhân của mình.
Kết quả hiện tại Võ Minh Nguyệt lại nói ra lời nói tuyệt tình lạnh nhạt như vậy.
Nói quên thì quên, sao có thể?
Tiêu Trần không thể tin được, trong mắt lan tràn tơ máu, điên cuồng lắc đầu, cắn răng mà nói: “Là bởi vì Bàn Võ Thần Triều tạo áp lực sao, Minh Nguyệt, đó nhất định không phải lời nói thật lòng của nàng!”
Võ Minh Nguyệt thầm cắn cánh môi, trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Tiếp tục...” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt truyền âm.
Võ Minh Nguyệt lộ ra vẻ mặt ẩn nhẫn, vẫn mở miệng nói: “Tiêu Trần, chàng và ta thật sự không phải người của một thế giới, đều kết thúc rồi.”
Tiêu Trần cứng lại tại chỗ giống như tượng đất.
Võ Minh Nguyệt của giờ phút này khiến hắn ta như thấy được Bái Ngọc Nhi của lúc trước.
Cũng lạnh nhạt, tuyệt tình, trở mặt không biết người như vậy.
Sau đó, hắn ta nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao, lửa giận đột nhiên xông lên trán.
“Ta hiểu rồi, là vì Quân Tiêu Dao, nàng cảm thấy hắn tốt hơn có phải không?!” Tiêu Trần gầm lên một tiếng, huyệt Thái Dương sắp nổ mạnh.
Nhất định là vì Võ Minh Nguyệt thấy được biểu hiện ưu tú của Quân Tiêu Dao nên động tâm.
Vì thế mới cự tuyệt hắn ta.
Đây là suy nghĩ hiện tại trong lòng Tiêu Trần.
Thì ra dù hắn ta nỗ lực thế nào thì cũng thua kém Quân Tiêu Dao!
“Võ Minh Nguyệt, tiện nhân ngươi, uổng công ta thật lòng thật dạ với ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy, ngươi có khác gì vị hôn thê phụ lòng Bái Ngọc Nhi kia của ta chứ?”
Tiêu Trần hoàn toàn điên cuồng, mỗi một mạch máu toàn thân đều như đang run rẩy.
Hắn ta mất vị hôn thê.
Phụ thân hắn bị giết.
Thanh Long Cổ Quốc bị huỷ diệt.
Hiện tại, cả hi vọng cuối cùng là Võ Minh Nguyệt cũng vứt bỏ hắn.
Mộng tưởng trở thành phò mã cũng tan biến.
Báo thù càng xa xôi không thể với tới, chênh lệch thực lực giữa hắn ta và Quân Tiêu Dao sẽ càng ngày càng lớn.
Điên rồi!
Tiêu Trần hoàn toàn điên rồi!
“Làm càn!”
Trên đài, nhìn thấy Tiêu Trần mở miệng mắng Võ Minh Nguyệt là tiện nhân, sắc mặt Bàn Võ Thần Chủ trầm xuống, phất một tay ra.
Phụt một tiếng!
Tiêu Trần trực tiếp bị đánh bay, miệng phun máu tươi, hung hăng nện xuống mặt đất.
Nếu không có Thanh Long Thượng Nhân âm thầm dùng sức mạnh thần hồn bảo vệ ngũ tạng lục phủ của Tiêu Trần thì có lẽ hắn ta đã trực tiếp ngã xuống.
Nhưng Tiêu Trần như không hề phát giác, vẫn đang điên cuồng cười.
“Ha ha, tất cả mọi người đều phản bội ta, tất cả mọi người rời bỏ ta, ha ha!”
Quần áo cả người Tiêu Trần tả tơi, mặt xám mày tro, trên người toàn là máu, hắn ta đang cười to, vô cùng điên cuồng.
“Không phải như thế, ta bị buộc...” Võ Minh Nguyệt yên lặng rơi lệ, cực kỳ đau lòng.
Quân Tiêu Dao lại lãnh đạm mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trước nay hắn không phải thánh mẫu gì, cũng không tự cho mình là ánh sáng chính đạo.
Có đôi khi hắn sẽ có một chút thiện ý, ví dụ như trợ giúp Tần Huyên, tàn nhẫn ngược Dương Bàn.
Nhưng nếu trở thành kẻ địch của Quân Tiêu Dao, vậy phải chuẩn bị tinh thần bị hắn đùa chết.
“Tiêu Trần... Ai...” Thanh Long Thượng Nhân cũng hoàn toàn không biết gì cho phải.
Tiêu Trần thật sự quá thảm, mặc dù có lão trợ giúp thì cũng như thế.
“Không... Tiêu Trần ta còn chưa thua, ta còn có hy vọng cuối cùng...”
Tiêu Trần bỗng phục hồi tinh thần, vẻ mặt mang theo một tia điên cuồng.
“Vị quái thai cổ đại trong cổ sào kia từng nói, chỉ cần ta tìm được máu của chín mươi chín đồng nam và chín mươi chín đồng nữ, giúp nàng phá phong thì nàng sẽ giúp ta thực hiện một nguyện vọng!”
Tiêu Trần nghĩ vậy thì sắc mặt hơi nhăn lại, lộ ra sự điên cuồng trước nay chưa từng có mà.
Trước đó hắn ta cho rằng, chuyện như vậy là táng tận thiên lương.
Nhưng hiện tại, cái gì cũng không quan trọng nữa.
Chỉ cần có thể giết Quân Tiêu Dao thì Tiêu Trần có nhập ma, có hóa thành lệ quỷ cũng cam lòng.
Tiêu Trần nghiêng ngả lảo đảo, rời khỏi Tử Cấm Thành, vẻ mặt giống như ác quỷ địa ngục!
Võ Minh Nguyệt nhìn Tiêu Trần rời đi, nhưng không thể giữ lại.
Nàng dùng ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Quân Tiêu Dao, âm thầm lạnh lùng truyền âm: “Quân Tiêu Dao, ngươi là ma quỷ ăn người!”
“À, phải không, vậy sao ngươi biết, Tiêu Trần mà ngươi thích không phải ma quỷ?” Quân Tiêu Dao lộ ra một ý cười nghiền ngẫm.
“Không có khả năng, tâm tính hắn kiên nghị như thế, dù gặp phải suy sụp cũng sẽ phấn chấn lên, sẽ không làm ra chuyện nghịch thiên lý đâu.” Võ Minh Nguyệt chắc chắn mà nói.
Đây cũng là nguyên nhân nàng thích Tiêu Trần.
Phẩm cách của Tiêu Trần khiến nàng thưởng thức.
“A... thứ như nhân tâm sẽ thay đổi.” Quân Tiêu Dao cười cười.
…
Nhìn bóng dáng Tiêu Trần nghiêng ngả lảo đảo rời đi, ánh mắt Quân Tiêu Dao thâm thúy.
Hắn biết, sau lưng Tiêu Trần nhất định còn cất giấu bí mật nào đó.
Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao âm thầm truyền âm với Quân Trượng Kiếm.
“Trượng Kiếm, âm thầm đi theo Tiêu Trần kia, nhớ kỹ, đừng rút dây động rừng, cũng đừng để hắn phát hiện, chỉ cần truy tung, ghi chép lại là được rồi.”
Quân Trượng Kiếm nghe được truyền âm thì khẽ gật đầu, thân thể chợt lóe rồi biến mất khỏi nơi đó.
Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một ý cười.
Không bao lâu nữa, bí mật sau lưng Tiêu Trần sẽ bị vạch trần.
Nhưng trước mắt, quan trọng nhất không phải Tiêu Trần, mà là cơ duyên trong Bàn Võ Lăng.
“Con cáo già này...” Quân Tiêu Dao hơi nheo đôi mắt lại, nhìn về phía Bàn Võ Thần Chủ.
Rõ ràng Bàn Võ Thần Chủ muốn buộc hắn thừa nhận thân phận phò mã Bàn Võ Thần Triều trước công chúng.
Sau đó, nếu Quân Tiêu Dao làm ra chuyện gì bất lợi với Bàn Võ Thần Triều thì thân phận phò mã nay sẽ là gông xiềng.
Người trong thiên hạ sẽ mắng Quân Tiêu Dao vong ân phụ nghĩa.
“Bàn Võ Thần Chủ thật là cáo già xảo quyệt, muốn hy sinh một Võ Minh Nguyệt để buộc chặt ta và Bàn Võ Thần Triều lại với nhau, nhưng nào có đơn giản như vậy?”
Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên nụ cười lạnh.
Tính cách hắn trời sinh đã tự do, không chịu gò bó, sao lại buộc chặt với Bàn Võ Thần Triều kia chứ?
Hơn nữa, thân phận hiện tại của Võ Minh Nguyệt là nữ nô của hắn.
Thần Tử Hoang Cổ