Thần Thật Là Yếu Đuối
Chương 18: 18: Không Uổng Chuyến Này
Ninh Như Thâm nhảy lò cò nửa bước.
Thấy Lý Vô Đình đứng yên không nhúc nhích, cậu tiếp tục nhảy một bước nữa lên.
Bước này nhảy hơi xa, suýt nữa thì va vào người Lý Vô Đình.
Ninh Như Thâm giật mình, loạng choạng sượt qua bên cạnh hắn!
Sắp chúi mặt xuống đất mất.
Lý Vô Đình bất chợt vươn tay ra, giữ chặt lấy đai lưng cậu rồi xách lên, "Lại chứng nào tật nấy?"
"..." Cú ngã ăn vạ trên Kim Loan Điện lại hiện lên trong đầu.
Ninh Như Thâm đứng vững rồi đáp: "Thần chỉ bị trật khớp thôi."
Lý Vô Đình thở dài.
Hắn không nhịn được nữa, đưa tay đỡ trán, "Đã hai khắc trôi qua rồi."
Ninh Như Thâm: Hả?
"Chân của Ninh khanh cũng nên khỏi rồi."
Hai người nhìn nhau với ánh mặt hiểu rõ mà không nói trắng ra.
Ninh Như Thâm được người ta giữ thể diện cho thì buông chân xuống, nhảy nhót vài cái tại chỗ rồi ngạc nhiên nói: "A, khỏi thật này."
"..." Lý Vô Đình.
Quản Phạm đứng xem bên cạnh, hoàn toàn không hiểu gì.
- --
Cống Viện chính là nơi tổ chức thi Hội cho các thí sinh.
Diện tích rộng lớn, đoán chừng vượt quá diện tích của ba con phố.
Tường viện rất cao, lều thi được sắp xếp chỉnh tề san sát nhau.
Lần đi thị sát này của Lý Vô Đình chỉ là ý định nhất thời nên hắn vẫn đang mặc bộ đồ bắn cung màu đen gọn nhẹ, không kéo theo nhiều người mà chỉ đem theo vài thị vệ để lên đường.
Ninh Như Thâm đi theo Lý Vô Đình bước vào cổng Cống Viện, bầu không khí rất trang nghiêm và căng thẳng.
Cậu thở chậm lại, nghe thấy Lý Vô Đình nói: "Ninh khanh có ấn tượng gì với nơi này không?"
Ninh Như Thâm lắc đầu, "Ngủ mơ cũng không dám quay lại nơi này."
Lý Vô Đình, "..."
Quản Phạm đi bên cạnh dẫn đường, nghe vậy thì cười, "Ninh đại nhân nói đùa, ngài là Trạng Nguyên Lang đi ra từ nơi này đấy." Đang nói thì đã tới nơi, hắn tiếp tục, "Bệ hạ, chính là bên này."
Ngự giá giá lâm, quan viên trong Cống Viện lần lượt đi ra bái lạy.
Quan viên đi theo Ngự giá trở nên nhiều hơn, Ninh Như Thâm tự giác lùi về phía sau.
Lý Vô Đình bận thị sát trường thi nên không đặt bẫy cậu nữa, khuôn mặt lạnh lùng tăng thêm một chút chững chạc nghiêm nghị của đế vương.
Hắn vừa quan sát vừa hỏi han những quan viên đi theo mình.
Ninh Như Thâm đứng đằng sau nghe, câu nào cũng hỏi thẳng vào vấn đề.
Cống Viện rất lớn, họ tốn kha khá thời gian mới tham quan hết.
Ninh Như Thâm xem xong thì đánh giá:
Cơ sở vật chất trường thi thời cổ đại thật sự rất kém, bao nhiêu thí sinh như vậy mà nhét chung vào một khoảng sân.
Các lều thi tách biệt nhau, mùa đông lạnh - mùa hạ thì nóng.
Trong lúc dự thi không được ra ngoài mấy ngày liền, "ngũ cốc luân hồi" luôn tại chỗ.
Mười năm học tập gian khổ, cuối cùng sẽ rạng công danh ở nơi đây.
Nhưng dù gì đây cũng là sự hạn chế về thời đại, cũng không còn cách nào khác.
Cậu đang ôm ống tay áo mải mê nghĩ thì nghe thấy tiếng Lý Vô Đình ở phía trước:
"Điều kiện ăn uống ngủ nghỉ cố gắng tốt nhất có thể, thiếu tiền cứ tới Hộ bộ để lấy."
Quản Phạm cúi người tuân lệnh, "Vâng, bệ hạ."
Ninh Như Thâm ngẩng đầu nhìn.
Cách hai hàng quan viên, cậu thấy Lý Vô Đình đang đứng với tư thế nghiêm trang, sắc cổ kính của bức tường viện hắt lên người hắn.
Trong mắt hắn không hề có sự thờ ơ của kẻ bề trên mà đầy ắp những niềm đau đáu cho bách tính.
Trong lúc cậu đang ngẩn người, Lý Vô Đình đã quay lưng rời đi.
Hắn đi được hai bước thì nhìn vào mắt Ninh Như Thâm, bước chân dừng lại ngay trước mặt cậu, "Ninh khanh còn câu hỏi gì không."
"Không..." Ninh Như Thâm sực tỉnh, "Tiền có đủ không ạ?"
Cậu nhớ nửa tháng trước quốc khố vẫn còn nghèo rớt mồng tơi.
Khóe miệng Lý Vô Đình nhếch lên, tâm trạng có vẻ rất tốt, "Tịch biên mấy nhà nên tạm thời dư dả."
...Suýt nữa thì quên béng mất chuyện này.
Ninh Như Thâm vỗ tay khẽ reo lên, "Rất tốt, lấy của dân để dùng cho dân."
Lý Vô Đình, "..."
Quản Thượng thư cười gượng gạo, "Câu này không dùng như vậy đâu, Ninh đại nhân."
- --
Thị sát Cống Viện xong, Ngự giá khởi hành về cung.
Lúc Ninh Như Thâm bị Lý Vô Đình lùa tới đây thì đã ngồi một chiếc xe ngựa bằng tre xanh rất khiêm tốn.
Bây giờ cậu đứng ở cổng Cống Viện, bắt đầu suy nghĩ xem mình về phủ bằng cách nào.
Cả ngày hôm nay cậu bị Lý Vô Đình sai đi tới đi lui cứ như trò đoán quả cầu dưới chén.
Không biết Nghiêm Mẫn có cho người tới đón cậu không.
Đang mải nghĩ, chiếc xe ngựa tre xanh trước cổng được vén rèm lên.
Đức Toàn thò đầu ra từ bên trong, chỉ trỏ: "Sao Ninh đại nhân vẫn chưa lên, để bệ hạ đợi lâu quá!"
Ninh Như Thâm:???
Các quan viên sau lưng cậu nhìn theo với ánh mắt "đúng là người được trọng dụng nhất triều đình".
Rèm xe vén lên, cậu đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt của Lý Vô Đình.
Lý Vô Đình, "Còn chần chừ gì vậy."
Ninh Như Thâm, "..."
Đừng có nói như kiểu anh với tôi đã hẹn đi cùng nhau từ trước!
Cậu im lặng một lát, nhanh chóng tuân lệnh mà trèo lên xe.
Nói xong câu "đa tạ bệ hạ", Ninh Như Thâm ngồi xuống bên cạnh Lý Vô Đình, bắt đầu đi nhờ xe với tâm thái thoải mái.
Xe ngựa đi qua những con phố của kinh thành.
Nội thất trong xe đầy đủ và thoải mái, dưới người được lót đệm bọc lụa nhẵn mịn, trầm hương thoang thoảng đốt ở bên cạnh.
Trên bàn bày nước trà và đồ ăn nhẹ.
Lý Vô Đình ngồi nghiêm chỉnh, chỉ uống vài hớp trà.
Ninh Như Thâm ngồi cạnh hắn, ánh mắt nhìn thẳng vào đống đồ ăn.
Nếu không ăn thì chúng có hỏng mất không nhỉ...
Cậu lén nuốt nước miếng.
Mới đầu Lý Vô Đình nhìn thấy nhưng coi như không thấy, cho đến khi tiếng nuốt nước miếng của Ninh Như Thâm ngày càng to, cuối cùng hắn không nhịn được nữa: "Khanh muốn ăn thì cứ lấy."
Ninh Như Thâm sáng bừng mắt, vươn tay ra, "Thế thì ngại quá, không phù hợp quy tắc chút nào."
Lý Vô Đình cười lạnh, đang định nói gì đó thì xe ngựa bỗng lắc lư rồi phanh gấp!
Ninh Như Thâm mới thò tay ra được một nửa, cả người bất chợt đổ nhào sang một bên, "Ư..."
Tay của cậu chống xuống một nơi - chất vải mềm mại nhẵn bóng, lại còn có cảm giác âm ấm.
Cơ bắp rắn chắc lọt vào trong lòng bàn tay cậu.
Ninh Như Thâm cúi xuống nhìn, thấy mình đang chống tay lên đùi Lý Vô Đình.
Mấy sợi tóc rơi xuống rồi quấn lên đầu gối hắn, rơi cả vào kẽ ngón tay của Lý Vô Đình.
Ninh Như Thâm giật mình, vội vàng rút tay về.
Ngẩng lên nhìn sắc mặt lạnh nhạt của hắn, dường như hắn không có phản ứng gì cả.
Bàn tay bị tóc quấn lấy mà vẫn không nhúc nhích, Lý Vô Đình chỉ im lặng nhìn cậu.
Ninh Như Thâm cắn môi, "Bệ hạ, thần..."
Vừa mở miệng thì xe ngựa lại rung lắc.
Cậu vội vàng chống tay vào mép bàn, tay kia tiếp tục ấn lên đùi Lý Vô Đình.
Bởi vì muốn né tránh, lần này cậu chống tay vào nơi cao hơn lần trước.
Bàn tay trượt vào trong dọc theo đường cong giữa hai ch@n...
Lần này, cơ bắp bên dưới tay cậu bất chợt căng lên.
Sau đó cổ tay cậu bị tóm lấy.
Lý Vô Đình nắm rất chặt sau đó quăng ra, hắn lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Tiếng nói hoảng hốt của thị vệ vang lên ở bên ngoài, "Thưa chủ nhân, lúc này đang đi qua khu phố đông đúc nhất.
Có mấy đứa trẻ nô đùa trên đường, thuộc hạ sợ đâm vào chúng."
"Chủ nhân, có cần thuộc hạ đuổi đi không ạ..."
"Không cần." Lý Vô Đình nói: "Đại Thừa của trẫm, chẳng lẽ ngay cả trẻ con nô đùa trên đường mà cũng không cho phép?"
Hắn tiếp tục, "Đi từ từ thôi."
"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh."
Xe ngựa lại chầm chậm di chuyển, vừa lắc lư vừa tiến về phía trước.
Bàn tay Ninh Như Thâm vẫn còn lưu lại độ ấm.
Nhưng chủ yếu là do cậu vẫn đang ngẫm nghĩ về những lời Lý Vô Đình vừa nói, và cả sắc mặt của hắn khi nói những lời ấy.
Cậu nhìn Lý Vô Đình, hàng mi khẽ run lên.
Lý Vô Đình liếc sang, "Sao thế?"
Ninh Như Thâm sực tỉnh, "Bệ hạ đúng là ái dân như tử." (yêu dân như con)
Dường như Lý Vô Đình nhớ tới chuyện gì đó, sắc mặt lạnh đi.
Hắn cúi đầu, nhìn Ninh Như Thâm với ánh mắt tối tăm, "Trẫm không khoan dung với tất cả mọi người.
Ninh khanh có hiểu không?"
Ninh Như Thâm gật đầu, "Thần hiểu, ví dụ như nghiệt tử thì không thể khoan dung."
Lý Vô Đình, "..."
- --
Xe ngựa cuối cùng cũng đi qua nơi đông đúc nhất.
Bên ngoài xe dần trở nên yên tĩnh, có lẽ là đã đi vào một con phố vắng người, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên những phiến đá xanh.
Suốt dọc đường, rèm xe luôn đóng kín.
Ninh Như Thâm cảm thấy bức bối, ghé lại gần cửa sổ rồi hé một chút để nhìn ra ngoài.
Bốn phía quả nhiên rất yên tĩnh, thế là cậu thò luôn cả đầu ra ngoài để hít thở không khí.
Trong xe, Lý Vô Đình chỉ nhìn thấy từ cổ cậu trở xuống:...
Đức Toàn đứng hầu bên cạnh vội nhắc nhở, "Ninh đại nhân, sao ngài lại thò đầu ra ngoài xe như thế, ra thể thống gì!"
Ninh Như Thâm chống cằm đầy thoải mái, "Không sao, có ai nhìn thấy đâu."
Ánh mắt Lý Vô Đình tối tăm, "Khanh đã từng nghĩ, nếu như có ai đó bất hạnh đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tượng này thì có cảm giác gì không?"
Bất hạnh đi ngang qua là ý gì?
Ninh Như Thâm đặt mình vào vị trí của người khác, sau đó cảm thán, "Không uổng chuyến đi này."
Lý Vô Đình, "..."
Lý Vô Đình, "Quay về đây."
Đang định rụt đầu về thì xe ngựa ra khỏi con ngõ.
Con ngõ vừa hay đối diện với một phố khác, có thể nhìn thấy vài thư sinh trẻ tuổi ăn mặc sang trọng đang đứng trước cửa một khách trạm ở góc khuất.
Mấy người ấy có vẻ đang chần chừ và căng thẳng.
Sau khi trao đổi ánh mắt, một người trong số đó sờ tay lên hông.
Sau đó cả đám lôi kéo nhau đi vào khách trạm.
Ninh Như Thâm bò lên cửa sổ nhìn mấy bóng người khuất sau khách trạm, cậu ngồi về xe rồi bắt đầu ngẫm nghĩ.
Bây giờ là thời điểm ngay trước thềm thi Hội, cậu lại đang mang danh phận "quan chủ khảo".
Khó tránh khỏi việc nhạy cảm hơn bình thường.
"Ninh khanh ngắm ngoài cửa sổ thôi mà cũng có thể vui quên trời đất." Lý Vô Đình nói.
"Thần… không phải vậy đâu." Ninh Như Thâm buột miệng đáp.
Dường như cảm thấy câu trả lời của cậu không giống với bình thường, Lý Vô Đình không nhịn được mà liếc nhìn thêm một cái nữa.
Ninh Như Thâm đang cân nhắc chuyện vừa rồi, tạm thời không có tâm trạng đón ý nói hùa với Lý Vô Đình.
Mấy người trẻ tuổi hành tung khả nghi ấy chẳng lẽ là thí sinh dự thi?
Nhưng cũng có thể là do cậu nghĩ nhiều.
Nếu quấy rầy bệ hạ chỉ vì vài phỏng đoán không có cơ sở của mình, e rằng hơi bị chuyện bé xé ra to.
Vả lại nếu gây rắc rối cho những thí sinh vô tội, vậy thì chẳng khác nào phá hủy tương lai của người ta.
Ninh Như Thâm suy ngẫm một lúc, nhanh chóng đưa ra quyết định, "Bệ hạ, cho phép thần xuống chỗ này được không ạ."
Lý Vô Đình, "Sao vậy, thích bầu không khí ở ngoài xe hơn?"
"..."
Từ nãy đến giờ lại bắt đầu kháy nhau rồi đấy.
Ninh Như Thâm đáp, "Thần sực nhớ muốn mua vài thứ ở gần đây."
Lý Vô Đình gõ tay xuống mặt bàn, gọi ra ngoài xe, "Dừng xe."
Xe ngựa dừng lại một cách vững vàng.
"Cảm ơn bệ hạ." Ninh Như Thâm nói xong thì đi xuống, nhưng cảm thấy bộ quan bào đỏ rực của mình quá nổi bật, "Bệ hạ có thể cho thần mượn một chiếc áo choàng được không...!Hơi lạnh ạ."
Lý Vô Đình nhìn cậu một lát, "Đức Toàn."
"Vâng." Đức Toàn vội vã lấy một chiếc áo choàng rồi dâng lên.
Ninh Như Thâm khoác lên người, chiếc áo choàng đen dệt chìm hoa văn bạc rất rộng, gần như trùm xuống tận mắt cá chân cậu.
Có lẽ đây chính là áo choàng của Lý Vô Đình.
Cậu nói cảm ơn rồi vội vã xuống xe.
- --
Ninh Như Thâm xuống khỏi xe ngựa.
Thị vệ xin chỉ thị, "Chủ nhân, chúng ta đi tiếp chứ ạ?"
Lý Vô Đình, "Ừ."
Xe ngựa chầm chậm khởi hành.
Hắn ngập ngừng chốc lát, cuối cùng vẫn vén rèm nhìn ra ngoài.
Hắn thấy bóng người khoác áo choàng ấy lẻn vào trong khách trạm.
Nhìn lên trên, tên của khách trạm lọt vào tầm mắt: Nguyệt Tiên Cư.
Ánh mắt của Lý Vô Đình ngưng đọng, "Chờ đã."
- --
Ninh Như Thâm bước vào khách trạm.
Mặt tiền khách trạm không lớn, vị trí ở góc khuất, ánh sáng cũng không đủ tốt.
Cả nửa sảnh đều chìm trong bóng tối, tiểu nhị ngẩng đầy lên ở phía sau quầy, "Khách quan dùng bữa hay nghỉ chân?"
Ninh Như Thâm nhìn lên tầng, "Tìm người."
Tiểu nhị không hỏi han gì nữa, giống như đã quen với việc này.
Trên cầu thang thấp thoáng có thể nghe thấy động tĩnh.
Ninh Như Thâm men theo cầu thang, cẩn thận đi lên tầng năm ở trên cùng.
Hành lang tầng năm vắng vẻ yên tĩnh, các gian phòng nằm thành hàng.
Không biết mấy thanh niên vừa rồi đang ở đâu.
Cậu nhón chân tìm lần lượt từng nơi, cuối cùng khi đi đến phòng ở đầu hành lang thì nghe thấy tiếng nói chuyện thấp thoáng:
"Chuẩn bị đủ ngân phiếu chưa?"
"Chuẩn bị rồi...!Đề này có thật không đấy?"
"Hừ, nếu các ngươi không tin thì đừng đến đây."
Một giọng nói trẻ tuổi luống cuống:
"Đại nhân bớt giận, hai nghìn ngân phiếu không phải là con số nhỏ.
Hơn nữa đề thi Hội được bảo mật nghiêm ngặt, ta chỉ muốn xác nhận một chút để yên tâm hơn thôi."
Hơi thở của Ninh Như Thâm hơi ngừng lại.
Đúng là lén mua bán đề thi rồi!
Phía trong có tiếng sột soạt vang lên, hình như là ai đó đứng dậy khỏi bình phong, tiếp sau đó là tiếng ngọc đập lên bàn:
"Nhìn cho rõ đi."
"Hóa ra là...!"
Hóa ra là gì? Ninh Như Thâm dán vào khe cửa.
Đại khái là xuất phát từ tính bảo mật mua bán nên cả hai bên đều giữ kín thân phận, bên ngoài không có ai canh giữ.
Cậu ghé lại gần, muốn nhìn thử xem có phát hiện ra thứ gì qua khe cửa hay không.
Nhưng không ngờ cánh cửa cũ kỹ rồi nên hơi lỏng lẻo.
Trán cậu đụng vào cửa, phát ra âm thanh khe khẽ: Kẹt...
"Ai đấy!?" Bên trong hô to đầy cảnh giác.
Ninh Như Thâm giật bắn cả mình, quay đầu định bỏ đi.
Một bàn tay lớn đột nhiên vươn ra từ phía sau, bịt chặt miệng cậu...
"...!"
Chưa phản ứng kịp thì cậu đã bị lôi sang gian phòng đối diện.
Cửa phòng vừa đóng lại, bên ngoài vang lên tiếng bật cửa.
Ninh Như Thâm ngồi trong phòng, bị người ta bịt miệng từ phía sau.
Tim cậu đập thình thịch, bàn tay lớn gần như che kín nửa khuôn mặt cậu, cơ thể sau lưng to lớn và tỏa nhiệt ấm áp.
Cậu đang hoảng sợ muốn giãy ra thì ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng quen thuộc...
Lý Vô Đình cúi đầu ghé sát vào tai cậu, "Đừng lên tiếng."
Nhịp tim sợ hãi dần trở lại bình thường.
Tiếp sau đó là giọng nói trầm ấm hơi khàn chui vào trong tai.
Ninh Như Thâm bị cánh tay của Lý Vô Đình giữ chặt, hơi ấm mang mùi thơm nhàn nhạt dần bao trùm lấy cậu.
Cậu không thể lên tiếng, cả người run rẩy theo phản xạ, vành tai cũng nóng bừng.
- --------
Lời tác giả:
Ninh Như Thâm: Không uổng chuyến đi này.
Lý Vô Đình: Không uổng chuyến đi này..
Thần Thật Là Yếu Đuối