Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 69

54@-

Nhưng hôm nay chuông báo thức còn chưa kịp reo, Thẩm Sơ còn chưa mở mắt, cái tai nhỏ đã nghe thấy một trận ồn ào.


Nhóc mập đá chân, xoay người, muốn giấu tai đi, nhăn nhó mày, nhắm chặt mắt, ngọ nguậy lung tung.


Chẳng mấy chốc, có một đôi tay đưa tới, che kín hai tai cậu nhóc lại.


Ngay lập tức, xung quanh yên tĩnh hẳn.


Thẩm Sơ cũng không ngọ nguậy nữa, tiếp tục ngủ khò khò.


Tạ Thời Minh thì không ngủ lại được, vừa che tai Thẩm Sơ, vừa cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.


Thật ra cũng chẳng nhìn thấy gì.


Tuy cửa sổ mở, nhưng có rèm che, chỉ lọt được ánh sáng chứ không nhìn thấy tình hình bên trong hay bên ngoài.


Nhưng nghe âm thanh thì có vẻ như tiếng ồn đó phát ra từ chân núi.



Ngọn núi này thực ra không cao, từ lưng chừng núi là có thể nhìn thấy chân núi, khoảng cách cũng không xa, nên giờ không rõ dưới kia có chuyện gì, mà ở trong khu ký túc xá vẫn nghe rõ tiếng ồn.


“Lại đến nữa rồi.”


Phía sau vang lên một giọng nói khe khẽ.


Tạ Thời Minh quay đầu nhìn lại, thấy người vừa nói là Giản Hành.


Anh ta cũng liếc ra ngoài cửa sổ, rồi tặc lưỡi một tiếng, khẽ nói với Tạ Thời Minh: “Mấy hôm nay cứ ầm ĩ suốt.”


Bên cạnh, Thẩm Dật ngáp một cái, dụi mắt hỏi: “Chuyện gì thế?”


Thẩm Tùy cũng mở mắt: “Họ làm loạn cái gì vậy?”


Nhìn sang bên kia, Triệu Hân Du mắt còn chưa mở hẳn, nhưng Thẩm Sóc thì đã dậy từ sớm, lúc này cũng đang nhìn sang đây.


Giản Hành nhìn nhóc mập vẫn đang ngủ, hạ giọng giải thích: “Ngọn núi này trước đây không phải là bãi rác sao, rác trên núi đều do một thôn sau núi đổ lên, nhưng núi này thực ra là đất tư nhân, chỉ là không quản lý nổi nên mới thành ra như vậy.”


“Trước kia đạo diễn Hứa mua lại ngọn núi này từ chủ cũ, mất hơn hai năm mới xây dựng được như bây giờ, sau khi quay xong phim còn có thể tiếp tục khai thác kiếm tiền. Nhưng con trai của người bán đất không chịu, tìm đến đây nói rằng ngọn núi này không phải do anh ta đồng ý bán, là cha già hồ đồ bị lừa, tóm lại là muốn đòi lại ngọn núi đã bán.”



“Họ sẽ nói là chỉ đến xem thôi, không làm gì cả, cùng lắm bị cảnh sát cảnh cáo miệng vài câu, chờ cảnh sát đi rồi thì lại kéo đến quấy rầy đoàn phim tiếp, đúng là một lũ lưu manh vô lại.”


Lúc này Triệu Hân Du đã tỉnh táo hẳn.


Anh vừa mới đến hôm qua, lần đầu nghe chuyện này, lập tức tức tối đập mạnh xuống giường ——


“Chẳng phải rõ ràng là muốn chiếm lợi sao!”


“Trước kia không lo nổi dân trong thôn mình, để mặc bãi rác đó, giờ bãi rác được cải tạo, sau này có khi còn thành điểm du lịch kiếm tiền, thế mà lại muốn đổi ý đòi lại à? Mặt dày thật đấy!”


Triệu Hân Du còn định nói nữa thì thấy Giản Hành giơ ngón trỏ lên "suỵt ——" một tiếng.


“À à.”


Triệu Hân Du vừa che miệng, vừa lí nhí hỏi nhỏ: “Hôm qua bọn em đến sao không thấy mấy người đó? Họ chỉ đến làm loạn buổi sáng sao? Sáng sớm như thế này mà cũng...”


Giản Hành kéo dài giọng "Ừm" một tiếng ——


“Đúng là bắt đầu từ sáng, mà càng ngày càng quá đáng, nhưng đến chiều lại rời đi.”



“Thì cũng phải về nhà ăn cơm chứ?”


Một giọng nói non nớt vang lên.


Giản Hành và mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Sơ đã tỉnh.


Không biết tỉnh từ lúc nào, cậu nằm trên giường “đảo mắt” nhìn mọi người.


Gọi là “đảo mắt” vì nhóc mập vừa rồi lăn lộn một hồi, đầu gối lên bụng của Tạ Thời Minh, còn cọ cọ nữa, nên giờ là chân hướng ra cửa sổ, đầu hướng về phía bọn họ.


Thấy mọi người đang nhìn mình, Thẩm Sơ lại cố gắng rướn người, hai bàn chân nhỏ đạp một cái, chẳng mấy mượt mà nhưng vẫn bò được tới cạnh chân Tạ Thời Minh, tiếp tục ngửa đầu nhìn mọi người: “Không thể đuổi họ đi hẳn được à?”


Giản Hành cúi người chọc nhẹ vào chóp mũi nhóc mập: “Bé con, em có biết câu 'rồng mạnh không ép được rắn làng' là gì không?”


“Vậy thì đừng cho họ về nhà ăn cơm nữa.”


Thẩm Sơ vỗ bụng mình: “Người ta đói rồi, thì dù có là rắn làng thì cũng phải rũ xuống thôi.”


Giản Hành “phì” một tiếng, lại chọc vào bụng nhỏ của Thẩm Sơ: “Em còn biết ‘rũ xuống’ là gì à?”



Chỉ thấy cánh tay trắng tròn run run như miếng rong biển, sau đó từ trên xuống dưới, từ từ rũ xuống… thịt trên tay rung rung như đậu hũ non.


Giản Hành hít một hơi thật sâu, vẫn không nhịn được ——


“Đáng yêu quá đi mất! Cho anh cắn một miếng đi...”


Nhóc mập sợ tới mức, vội rụt tay lại, quay đầu vùi mình vào bụng Tạ Thời Minh.


Nhưng lo trước quên sau, bị Giản Hành cấu mấy cái vào mông.


……


Mấy ngày nay chuyện có người gây rối, đoàn làm phim đều biết cả, nhưng đạo diễn Hứa luôn bảo vệ các diễn viên rất tốt, không để họ tiếp xúc, hơn nữa mỗi lần đám người đó tới quấy phá đều có người “mời đi”.


Chỉ là bên này muốn giải quyết, bên kia lại không chịu hợp tác.


Lại còn dựa vào thân phận người địa phương, hành vi vô lại không che giấu chút nào, cứ như thể không trả lại ngọn núi thì đừng hòng yên ổn quay phim ở đây, giống như con ruồi tuy nhỏ nhưng thực sự rất phiền.


Nhưng chuyện này không phải việc mà mấy đứa nhỏ như Thẩm Sơ cần quan tâm, huống chi còn có chuyện quan trọng hơn đang đợi họ ——


Hôm qua đạo diễn Hứa bận như vậy chính là để trống hai ngày cuối tuần, quay cảnh lúc nhỏ của mấy diễn viên chính, nên hôm nay ba diễn viên chính là Tô Lạc Duyệt và hai người kia đều không có cảnh quay, cũng không đi làm việc khác.


Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con Story Chương 69
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...